Vô Diệm Vương Phi

Chương 106: Có tin mừng!




Rên rỉ, thở dốc, luật động điên cuồng mãnh liệt, mồ hôi tuôn ra như mưa, sau đó chỉ còn lại nhịp thở cùng tiếng hít thở… thật lâu sau hai người cũng chỉ có thể nằm cùng nhau, ánh mắt lưu chuyển, liếc mắt đưa tình, thật lâu không nói ra lời.

“Vương gia, nương nương, Lục đại nhân mời Vương gia, Vương phi qua bên ấy, nói là đã chuẩn bị xong bữa tối, mừng nương nương đến!”

Ngoài cửa Lục Nhi dường như biết đang có gì đó nên giọng nói rất khẽ khàng, ôn nhu, sợ làm kinh động đến giấc mộng đẹp của hai vị chủ tử.

“Biết rồi!”

Mở miệng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Nhi xấu hổ mà đỏ lên, giọng nói của nàng kiều mị, ôn nhu lại mang theo hương vị ma mị mê hoặc lòng người, dường như vẫn còn dấu vết sau cơn hoan ái, hơi thở phập phồng mỏng manh, giống như một con mèo nhỏ nhiều thịt mềm mại đang ngứa ngáy cong người lên.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên dường như cũng không chú ý tới, duỗi tay chậm rãi đi dọc theo đường cong nơi sống lưng nàng xuống dưới, giống như vẫn chưa sờ đủ rồi lại đột nhiên phát giác Tây Nhi mượt mà đẫy đà không ít, da thịt trắng nõn cũng trở nên càng mềm mại, trơn bóng, hồng hào, khiến cho người ta yêu thích không buông tay.

“Có phải nương tử nên giảm béo không nhỉ?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chu miệng oán trách một tiếng, trên đường đi ăn ba hộp mai tử cao, không thấy chua sao?

“Thật không?”

Tây Nhi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, à, có hơi béo lên nha, nhưng mà từ trước đến giờ nàng cũng hơi gầy, béo lên một chút càng thêm xinh nha! Nàng cười đắc ý, không cho là đúng.

“Đúng vậy, nương tử sắp béo thành heo con rồi, vi phu không thích heo nha!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ nhéo chiếc má đầy đặn của nàng cười hì hì nói, chỉ mới sờ một chút mà hắn đã cảm thấy yêu thích như vậy, thì ra vân vê mặt thật sự thú vị vô cùng! Bàn tay to tiếp tục xâm nhập xuống cổ, sau đó là bộ ngực, rồi sau đó…

“Bốp!”

Xóa sạch bàn tay hư hỏng kia:

“Ta mặc kệ, dạo này người ta cứ thích ăn đấy!”

Nàng uất ức bĩu môi, có lẽ Đoan Tuấn Mạc Nhiên bỏ đi làm cho nàng hoảng sợ nha, vậy nên mới gửi gắm tất cả tình cảm vào thức ăn chăng? Nhưng vẫn có chút không ổn, lần trước “cái kia” đến khi nào nhỉ? Nàng nhíu chặt lông mày, khổ sở nhớ lại…

“Được rồi, nhanh lên một chút nào, mọi người đang chờ chúng ta đấy!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên khẽ vỗ mông nàng, ngồi dậy, lồng ngực trần truồng như ẩn như hiện những giọt mồ hôi trong suốt.

Thôi, chẳng muốn hao tổn tinh thần nữa, hay là ngày mai tìm đại phu đến khám là được rồi!

***

Ngọn đèn dầu trong suốt trong đại sảnh, bức màn đỏ sẫm phiêu dật, bàn ăn gỗ lim, ghế tựa thêu hoa cúc, bình phong tinh sảo, đàn hương loại tốt nhất, tỳ nữ áo xanh nối đuôi nhau ra vào, món ăn quý hiếm cùng mĩ vị lạ, rượu ngon món ngon, mùi thơm lượn lờ, bởi vì chủ khách vẫn chưa tới nên mọi người cũng ngồi quanh bàn tròn, liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt không thể thiếu vẻ mập mờ.

“Không thể tưởng tượng được Vương gia cũng có bộ mặt ôn nhu như vậy!”

Người đang chậm rãi nói chính là Lục phu nhân, giọng điệu khó trách được vẻ cảm thán cùng hâm mộ, mang theo chút cô đơn, nói xong còn dò xét liếc nhìn Lục Phóng.

“Đúng vậy đấy, vẻ mặt nhăn nhó kia của Vương gia đúng là có chút kì quái!”

Chẳng những kì quái mà còn khủng bố, đến hiện giờ lòng của hắn còn bàng hoàng! Lục Phóng khoa trương vỗ ngực nói.

“Cái khuôn mặt kia của lão đại cũng chỉ có Lăng Tây Nhi mới có thể mò vào!”

Long Thanh hừ lạnh một tiếng, bĩu môi, lòng tràn đầy không phục, khuôn mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hồng hào, ngũ quan thuộc lại tuấn tú phấn điêu ngọc mài, hai hàng lông mày rậm đen, đôi mắt to mà sáng, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng tinh tế, khuôn mặt non nớt càng nhìn càng thuận mắt, người gặp người thích, hắn cũng rất muốn thử cảm giác mềm mại khi nắm trong tay, hương vị nhất định là ngọt ngào như ăn mật đường, nhưng mà…

Ngẫm lại ánh mắt phẫn nộ như muốn ăn thịt người cùng tính tình lạnh băng quái dị kia thì hay là thôi đi, không bằng về vân vê đầu heo còn an toàn hơn.

Quần áo màu vàng sáng, bên hông đeo miếng ngọc bội đen, hai tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên thả lỏng về phía sau, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng, đầy uy nghiêm, chậm rãi thong thả đi vào đại sảnh, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, không hề khách khí ngồi xuống chiếc ghế chủ khách, theo sau lưng là Lăng Tây Nhi sau khi nói vài câu cũng ngồi xuống, chăm chú nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Sau khi mọi người đã an vị, Lục phu nhân nhiệt tình gắp thức ăn cho Tây Nhi, Tây Nhi cười yếu ớt, nhớ kĩ thân phận Vương phi của mình.

“Lão gia, khách quý đã đến mà cũng không gọi thiếp sao?”

Giọng nói dễ nghe như chim hoàng oanh, tràn ngập kiều mị, tràn ngập không cam lòng, Y Nhân mặc chiếc áo nhạt màu, tà váy trắng thuần, búi tóc xéo một bên cài trâm hoa, vẫn thanh tao ngạo khí như cũ nhưng trên trán lại hằn thêm vẻ bất bình.

Bỏ đũa trên bàn, Tây Nhi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Y Nhân, sau đó chuyển tầm mắt sang nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sắc mặt của hắn vẫn không thay đổi, chỉ cúi đầu gắp thức ăn cho Tây Nhi, giống như Y Nhân không hề xuất hiện.

“Y Nhân, hôm nay có khách quý, ngươi cũng đừng có…”

Lục Phóng thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ hạ mắt dùng bữa nên cũng không thèm nhìn, gương mặt khó nén vẻ xấu hổ.

Ngày đầu tiên tới đây, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã gặp Y Nhân, sắc mặt không vui, chỉ hừ lạnh một tiếng, báo cho Lục Phóng, loại người nhạt nhẽo này hắn không muốn gặp!

Lục Phóng hiểu ý, sắp xếp gian phòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở phòng khách quý ở trung viện, mặt khác trong lúc Đoan Tuấn Mạc Nhiên ở trong phủ, cấm Y Nhân không được đi lại khắp nơi.

“Nếu muội muội đã đến đây, lão gia, để cho muội muội ngồi xuống đi, dù sao nhiều người ăn bữa cơm cũng náo nhiệt hơn, chắc hẳn Vương gia cùng phu nhân sẽ không để ý đâu nhỉ?”

Lục phu nhân chậm rãi mỉm cười, nàng đang chờ một ngày như vậy, cũng chỉ có lúc này vị trí đại phu nhân của nàng mới thể hiện rõ ràng. Vương gia không thích Y Nhân, nàng đã sớm biết, nàng chỉ chờ cơ hội để làm khó Y Nhân mà thôi!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngước mắt lên, ánh mắt đầy vẻ không vui, khóe miệng tuấn tuyệt vừa muốn mở lời thì Y Nhân đã tiến lên thân thiết nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tây Nhi:

“Ai nha, đây không phải là Tây Nhi muội muội sao? Từ khi từ biệt ở thành Đoan Tuấn cũng đã một thời gian chúng ta không gặp mặt, không biết muội muội có còn nhớ đến tỷ tỷ này không?”

Gương mặt Y Nhân hiện lên đầy đủ nụ cười yêu kiều cùng quyến rũ.

“…Y Nhân, tỷ tỷ…”

Tây Nhi đứng dậy, không được tự nhiên nở nụ cười, cho tới bây giờ rốt cuộc Y Nhân cũng có đủ lý do ngồi xuống nhưng lại bởi vì quan hệ với Tây Nhi mà nàng ta ngồi cạnh Tây Nhi, không ngừng cười nói, khi thì nắm tay Tây Nhi ghé vào bên tai nói vài câu, Tây Nhi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười.

Bữa cơm này, không khí vô cùng quỷ dị, Lục phu nhân không ngừng nghiêng mắt nhìn Y Nhân cười nói cùng Tây Nhi, hàng mày liễu hơi nhíu lại, trong lòng đang phỏng đoán quan hệ của hai người.

Tây Nhi thì không ngừng nhìn trộm sắc mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đồng thời phải ứng phó với Y Nhân; Lục đại nhân thì vui buồn lẫn lộn, vui là vì Y Nhân thoạt nhìn trò chuyện rất vui vẻ với Vương phi nương nương, lo lắng vì sắc mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng lúc càng không kiên nhẫn, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén liếc tới, hắn cũng chỉ có thể không ngừng cười nhạt theo.

Dáng vẻ của Long Thanh thì như đang xem kịch vui, mắt liếc ngang liếc dọc, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, thuận tiện hưởng thụ mĩ vị của Giang Nam.

Bữa tối cho dù có khó xử thế nào thì rốt cuộc cũng chấm dứt, Lăng Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, lịch sự gật đầu mỉm cười nói lời từ biệt với Y Nhân.

“Muội muội… à, hôm nay ngài đã là Vương phi nương nương, gọi muội muội thật là không thích hợp!”

Y Nhân vẫn không ngừng lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Tây Nhi.

Lăng Tây Nhi rủa thầm trong lòng, không kiên nhẫn trợn trắng mắt, không thích hợp không phải cũng đã gọi cả tối rồi sao!

“Không sao, tỷ tỷ thích gọi thì cứ gọi, đây là nhà của tỷ tỷ, không cần câu nệ lễ nghĩa!”

Tây Nhi liếc nhìn gương mặt lạnh băng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chậm rãi nói.

“Muội muội đã nói vậy thì tỷ tỷ cũng nghe theo! Muội muội cứ coi đề đốc phủ như nhà mình, ngàn vạn lần đừng nên khách khí!”

Càng nói thì giọng điệu của Y Nhân càng giống như nữ chủ, Lục phu nhân ngồi một bên tức giận há miệng nhe răng, trợn hai mắt lên.

“Tây Nhi, chúng ta về phòng thôi!”

Rốt cuộc Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng phải mở miệng, vừa mở miệng giọng đã lạnh băng, còn lạnh hơn cả tiết trời đầu xuân ở Giang Nam này nữa.

“Muội muội đi đường mệt nhọc tất nhiên là phải nghỉ ngơi sớm, tỷ tỷ không quấy rầy nữa!”

Y Nhân lại cười yêu kiều, rốt cuộc cũng buông tay Tây Nhi ra, đứng bên cạnh Lục Phóng, nụ cười tha thiết, phu xướng phụ tùy.

“…tỷ tỷ ngủ ngon!”

Tây Nhi gật đầu, vừa định nói vài câu khách sáo thì đã bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên thô lỗ kéo đi.

“Muội muội, ngươi cảm thấy làm như vậy rất hay sao?”

Khách quý đi rồi, trong đại sảnh chỉ còn lại ba người Lục gia, đương nhiên là lúc thanh toán sổ sách!

“Rất hay? Ta cảm thấy đây hẳn là rất lễ phép! Ta cùng Vương phi nương nương là người quen cũ, người ta đã ở lại trong quý phủ của chúng ta, tất nhiên ta phải chiêu đãi cho đúng địa vị chủ nhà! Lão gia nhỉ?”

Nàng tiến lên, thân mật ôm lấy cánh tay Lục Phóng, làm nũng mở miệng nói.

“Lễ phép! Ngươi không trông thấy bữa cơm này đều bị ngươi quấy rối đến nỗi nuốt không trôi sao? Rõ ràng chỉ là một tiểu thiếp lại còn xem mình như nữ chủ, thế nào hả? Ngươi cho rằng ta không tồn tại sao?”

Không đợi Lục Phóng mở miệng thì Lục phu nhân đã không nhịn được nói, vẻ mặt tức giận khó nén vẻ uy nghiêm. Nàng xuất thân từ gia đình quyền quý, tất nhiên là xem thường người từng lưu lạc hồng trần như Y Nhân!

“Đương nhiên tỷ tỷ vẫn còn tồn tại, chẳng những ở trong nhà mà còn trong lòng Y Nhân, lần này không phải Y Nhân không tôn trọng tỷ tỷ, nhường cho tỷ tỷ. Hôm nay tỷ tỷ tức giận như vậy là vì ta đoạt mất danh tiếng của tỷ tỷ sao? Đáng tiếc, ai bảo tỷ tỷ không biết Vương phi nương nương!”

Y Nhân cười lạnh, bàn ta trắng nõn không ngừng khuấy động vòng cổ trang sức, cố ý để cho nàng thế vòng cổ phỉ thúy kia.

“Ngươi…chiếc vòng cổ này vì sao lại ở trên người ngươi?”

Ánh mắt của Lục phu nhân trở nên lạnh lẽo, lập tức thở hổn hển, cái vòng cổ phỉ thúy kia là của hồi môn lúc cưới của nàng!

“Đương nhiên là lão gia tặng ta, chẳng lẽ ta trộm được sao?”

Nàng ta hừ lạnh một tiếng, lả lướt đứng bên cạnh Lục Phóng, vẻ mặt ngang ngược kiêu ngạo cùng ương ngạnh.

“Lão gia…ngươi…ngươi còn muốn chạy sao!”

Hổn hển tìm Lục Phóng hỏi chuyện, ai biết được Lục Phóng còn lẩn nhanh hơn ai khác, chỉ còn lại Lục phu nhân cùng Y Nhân ta trừng ngươi, ngươi trừng ta, không ai nhường ai, nhìn nhau chằm chằm.

“Tiện nhân, ta cùng lão gia chính là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, tình cảm vợ chồng nhiều năm của chúng ta ngươi so ra vẫn còn kém, tốt nhất ngươi hãy thành thật một chút, giữ khuôn phép của một tiểu thiếp như ngươi, sinh sôi nảy nở hậu đại cho Lục gia chúng ta, nếu như không an phận không thành thật… hừ hừ!”

Lục phu nhân âm tàn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

“Không an phận, không thành thật thì thế nào? Đánh ta hay là giết ta? Muốn đánh thì ngươi hãy đánh ở đây này, trong đây chính là cốt nhục của Lục gia, đánh chết rồi xem ngươi lấy cái gì mà đền!”

Y Nhân cười lạnh, tiến lên ngẩng đầu ưỡn ngực, lời nói vô cùng mạnh miệng.

“Ngươi…ngươi nhanh như vậy đã có sao?”

Lục phu nhân chán nản, sắc mặt hơi tái nhợt.

“Ghen ghét sao? Sao có thể như ngươi được, ba năm cũng không nở hoa kết quả!”

Y Nhân cười lạnh, hai tay đặt bên hông, bước chân lả lướt:

“Thuận tiện báo cho ngươi biết, ta vẫn sẽ đến tìm Vương phi nương nương, từ nay về sau tiền đồ của lão gia nhà chúng ta còn phải trông cậy vào ta nha! Ngươi đó, tốt nhất thành thật ngoan ngoãn làm phu nhân của ngươi đi, nếu không thành thật… hừ hừ!”

Nàng ta học dáng vẻ của Lục phu nhân hừ lạnh một tiếng, càng thêm âm tàn mở miệng nói:

“Ta sẽ xem xét đến việc ngồi vào cái vị trí kia thử xem!”

Nàng ta nói xong thì đắc ý liếc xéo Lục phu nhân, bước đi liên tục nhẹ nhàng.

Buồn vô cớ ngồi trước bàn, Lục phu nhân nhíu chặt lông mày, vốn nàng cùng Y Nhân là một mèo một chuột, nhưng mà hiện giờ lại bởi vì Vương phi Đoan Tuấn mà dẫn đến thay đổi nghiêng trời lệch đất thế này đây!

***

Vào trong phòng, sắc mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn lạnh băng hững hờ như cũ, cầm một quyển sách lên ngồi dưới anh đèn xem, Lăng Tây Nhi thì bực bội đi tới đi lui trong phòng, Y Nhân xuất hiện một lần nữa khiếm tâm tình nàng không thể bình tĩnh được.

Ánh nến chập chờn, tỏa sáng nhàn nhạt, hai người trong phòng đều không mở miệng nói chuyện, một loại yên tĩnh khó chịu bao phủ cả gian phòng.

“Chàng đã sớm biết Y Nhân gả cho Lục đại nhân phải không?”

Một lúc sau, Lăng Tây Nhi ngước mắt lên, nhín bóng lưng cao lớn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chậm rãi hỏi.

“Đúng!” Giọng điệu lãnh đạm.

“Vì sao không nói cho ta biết?”

Lăng Tây Nhi nhíu mày, ít nhất không phải sẽ không luống cuống chân tay như tối nay sao?

“Nàng ta chỉ là một người xa lạ, không có bất kì quan hệ gì với hai người chúng ta!”

“Người xa lạ…”

Tây Nhi thì thào, gặm nhấm ngụ ý của câu này.

Đặt quyển sách lên bàn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng lên, tiến lên phía trước, ngồi xuống bên cạnh Tây Nhi, hai bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng:

“Đúng, nàng ta chỉ là một người xa lạ, cho nên nàng không cần phải bận tâm đến nàng ta!”

“Nhưng…”

Thật sự có thể xem như một người xa lạ sao? Nếu như chỉ là người xa lạ thì sao nàng có thể bất an trong lòng như vậy chứ?

“Ta sẽ bảo Lục Phóng hạn chế sự tự do của nàng ta, sau này nàng ta sẽ không thể xuất hiện trước mặt nàng nữa!”

Hắn lạnh lùng nói, khóe miệng hiện lên một vẻ cô tuyệt.

“Không được!” Tây Nhi ngắt lời hắn.

“Bởi vì vậy nhất định Lục đại nhân sẽ rất khó xử với Y Nhân… Cũng đã từng là người quen biết nên hay là thôi đi, dù sao xử lý xong chuyện này chúng ta lại trở về, từ nay về sau sẽ không gặp lại nữa!”

Tây Nhi lắc đầu, nhớ lại thái độ khinh thường của Lục phu nhân với Y Nhân, trong lòng khó tránh lo lắng cho nàng ta một chút, chỉ cần thái độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn hờ hững, giúp nàng ta một chút cũng được!

“Nàng xác định?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướng mày, ánh mắt sáng quắc.

“Đương nhiên, chẳng lẽ chàng cho rằng ta sẽ ghen vì chuyện này sao?” nàng đấm nhẹ lên vai hắn cười vang nói.

“Sẽ không sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt tà mị nhìn nàng.

“Sẽ có sao?”

Nàng cũng nghiêng đầu nhìn lại hắn, ánh mắt chạm vào nhau, hai người không nhịn được cười vang.

“Thật ra ta còn phải cảm tạ Y Nhân, nếu không phải nàng ta…”

Tây Nhi cười cười, bàn tay nhỏ bé xoa xoa mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Từ bỏ ngươi, có lẽ bây giờ ta vẫn còn là một tiểu nha hoàn bị người khác khi dễ!”

“Sẽ vậy sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, học giọng điệu của Tây Nhi nói.

“Đương nhiên rồi, chàng không biết mình ác bao nhiêu sao?”

Từ đầu ngón út đến lòng bàn tay đều thâu tóm hết, từ chuyện vụn vặt đến chuyện đại sự, một việc cũng không để lọt.

Mệt mỏi ngáp một cái, Đoan Tuấn Mạc Nhiên bắt đầu cởi quần áo.

“Này này này, chàng muốn ngủ sao?” Nàng vẫn chưa lên án xong mà!

“Đúng!”

Cơ thể to lớn như một dãy núi lớn áp tới, đè Tây Nhi dưới thân mình, đầu ép xuống, ngửi thật sâu mùi hương dễ chịu trên người nàng, đôi môi hơi cong lên, cái miệng nhỏ vểnh ra:

“Nương tử, bây giờ vi phu còn muốn làm nữa?”

“Còn muốn?”

Ặc, vấn đề hao tâm tổn trí, nhưng mà… đôi mắt hất lên, ra vẻ thẹn thùng nói:

“Phu quân không mệt sao?”

“Không sao cả!”

Đầu lưỡi ướt át nhẹ nhàng liếm láp vành tai mẫn cảm của nàng, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang vọng bên tai nàng, khiến cho lòng nàng cũng không tránh khỏi thấy ngứa ngáy.

“Nhưng mà…”

Ánh mắt Tây Nhi trở nên mơ màng, giở trò thục nữ, bàn tay nhỏ nhắn trèo lên bờ vai hắn, miệng còn lẩm bẩm nói:

“Này, bây giờ có thể ngủ sớm một chút không?”

Sau khi ăn xong đã vận động, không tốt lắm đâu! Nhưng nói thì nói vậy chứ ngón tay vẫn đặt trên ngực hắn, từng ngón tay không ngừng mò mẫn, vuốt ve, dùng hết khả năng quyến rũ.

“Đúng nha, vẫn còn hơi sớm, hay là chúng ta xem sách một chút nữa đi?”

Cố nhịn cười, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi dậy nghiệm mặt đề nghị.

“Này, vhàngđang đùa giỡn ta sao? Hiện giờ không còn sớm chút nào, nhưng mà đêm nay ta muốn ở trên?”

Nàng không cam lòng nhướng mày, bò lên người hắn, diễu võ dương oai hô to.

“Ta là Vương gia!” Người nào đó kháng nghị.

“Ta cứ muốn!”

“Không được!”

“Đi mà!”

“Không được!”

“Đi mà!”

“Này này này, nàng ức hiếp người khác vừa phải thôi nha?”

Người nào đó thở gấp kinh ngạc.

“Đúng thế đấy!”

Tiếng cười trộm của tiểu nữ tử vang lên. Hừ, mặc kệ cái gì Y Nhân, thủy nhân, hiện giờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên là trượng phu của nàng, nàng là nương tử của hắn, mặc kệ sóng to gió lớn gì đó đang chờ nàng phía trước, bọn họ sẽ luôn bảo vệ đoạn tình cảm này!

***

Sáng sớm, Đoan Tuấn Mạc Nhiên rời khỏi phủ sớm, sau khi Tây Nhi trang điểm xong cũng không còn việc gì để làm, nhớ tới nghi ngờ hôm qua nên bảo Lục Nhi đi mời đại phụ đến.

Đại phu khoảng năm sáu mươi tuổi, y thuật tinh thông, cẩn thậm bắt mạch rồi mừng rỡ nói:

“Chúc mừng phu nhân, mạch hỉ, phu nhân có tin vui!”

“Vậy sao? Ta cũng đã nghi vậy rồi!”

Tây Nhi cao hứng bừng bừng, có sách y của lão Bất Tử nàng cũng hiểu sơ sơ, nhưng vẫn luôn lo lắng nên mới mời đại phu đến, sau khi đã xác định mới vui vẻ ra mặt.

“Lục Nhi, tiễn đại phu ra về, nhớ cho một bao lì xì thật to nữa!”

Lời còn chưa dứt thì cửa phòng nhẹ nhàng vang lên, Y Nhân dẫn theo nha hoàn Thạch Lựu đang đứng trước cửa phòng Tây Nhi.