Vô Diệm Vương Phi

Chương 63: Danh phận




“A...a....!”

Lăng Tây Nhi nhịn không được hét chói tai, mắt, mũi, miệng, mọi thứ trên khuôn mặt nhỏ nhắn mở ra thật lớn.

Trời ơi, nàng vừa nhìn thấy gì vậy, là một nam nhân, một nam nhân không mặc gì cả! Một nam nhân trần như nhộng!

“Câm miệng!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh đến cực độ.

Lăng Tây Nhi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không khí trong phòng đột nhiên lâm vào tình trạng im lìm, đó là một sự yên lặng tuyệt đối, một sự im lìm chết chóc không thể nghi ngờ.

Đôi mắt to đen láy của Lăng Tây Nhi chớp chớp liên tục, môi trở nên méo xệch hồi lâu, đột nhiên xoay người lại đưa lưng về phía hắn.

“Ta... không nhìn thấy gì hết!”

Một phút sau, nàng mở miệng phân bua, nhưng vừa mở miệng chợt ngẩn người vì những lời nói ấy có vẻ giống như giấu đầu lòi đuôi.

“Không không không, ý của ta là mặc dù nhìn thấy, nhưng đã... đã quên hết rồi...”

Đúng là dọa người, ôi ôi, nàng đang nói gì vậy!

“Ta ta ta ta... Ý của ta là...”

Trời ơi, nàng muốn chết cho rồi, nên giải thích như thế nào mới phải! Cuối củng, nàng gật đầu thật dứt khoát:

“Ngươi yên tâm đi. chuyện này ta sẽ không nói với ai!”

Đây là một lời thề son sắt, nhưng ai đó không hề có chút hứng thú nào. Hắn lập tức xoay người, đôi chân thon dài rảo bước đến bên bồn tắm, nước vừa đủ ấm, ấm áp khiến hắn cảm thấy thoải mái thở dài một hơi.

“Ngươi không cần thở dài, điều ta nói là sự thật, ngươi yên tâm đi, chuyện Này sẽ vĩnh viễn là một bí mật!”

Lăng Tây Nhi xúc động lại sắp sửa tiếp tục thề thốt, sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên không tin mình.

“Qua đây giúp ta chà lưng!”

“Hử?”

Lăng Tây Nhi chớp chớp đôi mắt to, cả người trở nên cứng ngắc.

Dưới ánh nến chập chờn mờ ảo, tình cảnh bây giờ đúng là nữ trên nam dưới, nhưng chỉ là Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi trong bồn tắm, còn Lăng Tây Nhi giống như tiểu tức phụ cảm thấy rất ấm ức, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như mông khỉ, cầm bàn chải chà xát lưng cho người nào đó.

“Ngươi cảm thấy rất bất công sao?”

Người nào đó miễn cưỡng mở miệng.

Nàng cố gật đầu thật mạnh, vừa nhìn cũng biết rồi, chuyện này cần phải hỏi sao, đêm hôm khuya khoắt không được ngủ, không ngờ còn bị buộc phải làm nhiệm vụ mờ ám như thế này. Nàng đáng thương hít hít mũi, khóe miệng cô đơn hơi trề xuống.

“Là do ngươi hủy danh dự của ta trước!”

Người nào đó không phục phản bác.

“Ta?”

Nàng hận không thể dùng bàn chải chà cho tróc hết da của hắn. Lăng Tây Nhi oán hận nhìn chằm chằm sau lưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, làm đủ các loại mặt quỷ khó coi nhất.

“Đúng!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, thật ra hắn chỉ muốn tạo ra tình huống khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy mờ ám, nhưng thật không ngờ tình thế phát triển đến bước này.

Hắn đã bị nữ nhân này nhìn thấy hết! Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, hiện tại hắn vẫn không rõ cảm giác của mình với Lăng Tây Nhi là gì nữa, nhưng theo trực giác hắn không muốn nàng bị tổn thương.

“Ai cho phép ngươi vào phòng ta tắm rửa!”

Lăng Tây Nhi bất mãn lên tiếng. Nàng biết hắn quan tâm chuyện của nàng nên mới quay về, nhưng do hắn nửa đêm chạy tới đây không phải sao?

Hơn nữa vì muốn bồi thường, nàng đã giúp hắn chà lưng rồi còn gì. Vóc người của hắn thật sự không tệ nha, có thể so sánh với dáng dấp của đàn ông Châu Âu, làn da màu đồng ươn ướt mà trơn bóng, bao lấy thân thể cường tráng thon dài, dáng người bên trong lẫn bên ngoài rất chuẩn, nhìn thấy khiến lòng nàng có cảm giác ngứa ngứa...

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngu ngơ, chợt đỏ bừng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói, rất nhanh nàng sẽ biết tại sao hắn muốn tắm rửa trong phòng nàng!

“Còn phía trước!” Hắn lãnh đạm mở miệng.

“Phía trước?”

Lăng Tây Nhi kinh hãi dừng tay lại, sẽ không nha, bộ cổ đại chẳng phải rất quan trọng chuyện nam nữ thụ thụ bất thân sao?

“Đúng, phía trước!”

Lời nói vẫn nhẹ nhàng như cũ, hắn nhướng mày thu hết vẻ khó xử của Lăng Tây Nhi vào trong mắt.

Lăng Tây Nhi không vui bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, không cần đâu!

“Phía trước!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiêu chậm rãi mở mắt, không kiên nhẫn lặp lại, lần này giọng nói của hắn rất ôn hoà mềm mỏng, không lạnh lùng giống như trước kia, giọng nói trầm thấp có vần có điệu như tiếng đàn, trong hơi thở mãnh liệt xen lẫn vẻ ôn hoà như tơ mang lại cho người đối diện một cảm giác thật hoàn hảo.

Trời... Lăng Tây Nhi than một tiếng, hiện tại nàng trở nên mẫn cảm với nụ cười của hắn, không ngờ còn chết tiệt yêu luôn giọng nói của hắn!

Nàng nhanh chóng xoay mặt qua chỗ khác, tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực khiến nàng có cảm giác giống như sắp ngất xỉu....

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, Lăng Tây Nhi ngượng ngùng khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ. Khóe môi không tự chủ nhếch lên, ánh mắt khó nén ý cười.

Hắn đứng bật dậy, từ từ lau thân thể, sau đó cầm quần áo lót sạch sẽ được giắt trên bình phong mặc vào. Hắn mệt mỏi, nghĩ muốn nghỉ ngơi. Bởi vì lo lắng cho Lăng Tây Nhi, hắn giục ngựa không ngừng nghỉ gấp rút trở về, không may bị mắc mưa...

Đoan Tuấn Mạc Nhi nằm trên giường của Lăng Tây Nhi, mũi tràn ngập hương thơm trên người nàng, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

Nàng chớp chớp mắt, không tin nhìn nam nhân đang nằm trên giường, chẳng lẻ hắn cứ tự nhiên ngủ như vậy sao? Trong hoàn cảnh khó xử như thế này?

Đến khi trong phòng vang lên tiếng thở đều đều, Lăng Tây Nhi mới ý thức được người khó xử thật ra chỉ có mình nàng, hơn nữa cũng nhanh chóng hiểu rõ một sự thực, cái giường của nàng đã bị người kia chiếm rồi!

Lăng Tây Nhi bước tới, muốn lấy can đảm đuổi Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra khỏi cửa, bàn tay nhỏ bé giơ lên giữa không trung, đột nhiên bị nét mặt uể oải của hắn làm cho giật mình.

Hắn nhẹ cau mày, dường như không thoải mái, gương mặt trước mắt có vẻ trắng một cách kì lạ, đáng yêu thì đĩ nhiên đáng yêu rồi, nhưng lại trắng một cách không bình thường!

Nàng bỏ tay xuống, quyết định không đánh thức người nào đó nữa, mà đặt tay lên trán hắn, cảm giác hơi nóng một chút, hắn bị sốt rồi sao? Lăng Tây Nhi nháy nháy mắt, có cảm giác không biết làm sao, nên tìm đại phu không?

Nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài trời đêm khuya khoắt mưa sa gió giật này. quyết tâm cầm lấy áo che mưa, cẩn thận mở cửa phòng đi vào nhà bếp trong hậu viện, khổ sở đốt lửa lên.

Lăng Tây Nhi bận rộn nửa ngày cuối cùng cũng nấu được một chén thuốc phong hàn (thuốc cảm). Nàng cẩn thận bưng nó trở về phòng gọi nhỏ:

“Tiểu tuấn tử, tiểu tuấn tử?”

Nàng nhẹ nhàng lay lay cánh tay muốn đánh thức hắn.

“Cái gì?”

Đôi mắt đen láy mơ mơ màng màng mở ra, cái miệng nhỏ nhắn đầy bất mãn cong lên, ánh mắt ủ rũ khiến người thương tiếc. Lúc này Đoan Tuấn Mạc Nhiên hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng tàn bạo của ngày thường, trái lại nhìn yếu đuối giống như một đứa trẻ.

“Uống cái này đi!”

Lăng Tây Nhi đưa chén thuốc đến trước mặt hắn. Đôi mắt vừa to vừa tròn nháy nháy, đầu cúi thấp nhẹ cau mày:

“Mùi vị thật sự khó ngửi!”

“Là thuốc phong hàn trị cảm cúm!” Lăng Tây Nhi kiên trì.

Hắn bất đắc dĩ nhìn Lăng Tây Nhi, lần đầu tiên ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy uống một hơi cạn sạch, sau đó một lần nữa mơ mơ màng màng nằm xuống.

Nhìn nét mặt uể oải của hắn, Lăng Tây Nhi có chút buồn bực, hắn sốt ruột trở về như vậy cuối cùng là vì cái gì? Hơn nữa còn chạy đến phòng của nàng?

Nàng lo lắng đem chén đặt trên bàn trà cách đó khôug xa, nhưng chợt phát hiện có một bức thư bị vò thành một cục trên mặt đất. Nàng nhìn sang đồ đạc của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đặt trên ghế tròn, có lẽ do từ nơi đó lăn ra.

Lăng Tây Nhi từ từ quay đầu lại, đôi mắt thật to nháy nháy, nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật sự đã ngủ say, nàng nương theo ánh nến mờ ảo nhặt tờ giấy lên cẩn thận mở ra, dưới ánh nến nghiên cứu một lúc lâu, cuối cùng có thể đoán được nội dung trong đó.

Bức thư này là do Long Thanh viết cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ý chính bảo nàng bị người khi dễ rất thê thảm. Lăng Tây Nhi nhìn không chớp mắt, đột nhiên có một cảm giác rất cảm động, không lẽ hắn sốt ruột quay trở vê như vậy đúng là vì nàng? Nàng lắc đầu, không thể tin được, nhưng trong lòng lại mong đó là sự thật.

Lăng Tây Nhi bước tới, nằm xuống bên cạnh hắn, giống như rất nhiều đêm trước kia, nhưng trong lòng không còn bình tĩnh nữa, không tự chủ suy nghĩ miên man.

“Tây Nhi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhỏ giọng lầm bầm một câu, xoay người đột nhiên ôm nàng vào ngực, hơi thở ấm áp nhè nhẹ vuốt ve cái trán mềm mại.

Nàng ngẩn ra, tim đập thình thịch giống như đánh bang bang trong lồng ngực, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khiếp đảm ngước lên, lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng múa lượn rất đẹp mắt, có vẻ đắc ý.

Nàng ngạo nghễ nhìn gương mặt nhỏ nhắn của hắn, nhiệt huyết sôi trào, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác nghẹt thở rất khó chịu nhưng vẫn có thể nhịn được, nhích người muốn giãy ra khỏi ngực hắn, nhưng càng bị ôm chặt hơn.

Gương mặt nhỏ nhắn của hai người dán sát vào nhau. Nàng có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ mặt hắn, khiến toàn thân nàng nóng dần lên, trong cơ thể dường như có một cảm giác gì kì lạ len vào, quấy rối khiến tâm trí của nàng không yên ổn.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên...”

Nàng thử đánh thức hắn, nhưng hắn chỉ ưm một tiếng, giống một đứa trẻ rúc vào người nàng, gối đầu nằm trên ngực nàng.

Ôi ôi, trời ơi, nàng khóc không ra nước mắt, bây giờ là tình huống gì đây, trước kia chưa từng xảy ra. Mặc dù hai người ngủ chung giường không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều có chăn bông ngăn cách. Hắn ngủ cũng có thể coi như thành thật, từ trước đến nay không ai phạm ai, nhưng mà lúc này đây....

Nàng nghe tiếng thở đều đều của hắn, đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng uể oải nhắm mắt lại ngủ, a, coi như chuyện gấp rút trở về có thể tha thứ cho hành động của hắn lần này, nhưng hắn thật sự gấp gáp trở về vì nàng sao? Nếu không đúng như vậy, chẳng phải rất thiệt thòi? A, thật khó xử nha...

Sáng sớm hôm sau. Đoan Tuấn Mạc Nhiên lười biếng mở mắt, tối hôm qua ngủ thật ngon giúp hắn khôi phục tinh thần rất nhanh, muốn giơ tay xoa xoa thắt lưng, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt đọa cho sợ hãi mở mắt thật to, đập vào mắt chính là một cánh tay nhỏ nhắn.

Nàng vô thức kéo áo ngủ mỏng manh lên bày ra cái yểm màu vàng có thêu hoa sen như ẩn như hiện, những giọt mồ hôi thơm tho chảy xuống bộ ngực trắng như tuyết, lộ ra một cảnh tượng rất mê người, ở góc độ của hắn, cơ thể hắn cứng lên, nhanh chóng phán đoán, đó là cái cằm của mình, môi hắn đang hôn lên trên áo yếm của nữ nhân kia.

“A!” Hắn nhẹ kêu một tiếng, ngồi bật dậy, ánh mắt sân thẳm u ám nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt.

Dường như bị kinh động, Tây Nhi vươn cánh tay nhỏ nhắn dụi dụi mắt, tình cờ làm cho áo yếm càng mở ra nhiều hơn, một mảng da thịt trước ngực lộ ra ngoài, một màu hồng nhạt động lòng người hiện ra dưới ánh nắng ban mai.

Tim của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên ngừng đập, khóe môi hung hăng co quắp vài cái, sau đó nhanh chóng bước xuống giường. Hắn không kịp thay đồ, chỉ quơ tay cầm lấy áo quần vội vã mở cửa bước ra ngoài.

Hôm nay Đoan Tuấn vương phủ yên lặng một cách đáng sợ, ngay cả tiếng côn trùng rả rít hay tiếng chim hót cũng không có. Hôm qua vừa có một trận mưa nên không khí rất mát mẻ, mặt đất cũng trở nên sạch sẽ vì được nước mưa tẩy rửa.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhướng mày, kinh ngạc chứng kiến sau mỗi cái cột trên hành lang thấp thoáng có những cái đầu đang lấp ló bao gồm Lưu An, Long Thanh, Lục Nhi, Tiểu Hồng, ngay cả Vương ma ma trong nhà bếp cũng lén lút ló đầu ra.

Ánh mắt âm độc lạnh lùng nhìn quét qua một cái, có tiếng thở gấp vang lên trong không khí, sau đó tất cả những cái đầu biến mất.

Đem quần áo khoác vội trên người, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nghiêm mặt, sắc mặt tối tăm bước về phía trước viện.

Mặc dù đã đạt được mục đích, khiến người trong phủ tưởng rằng hắn đã ngủ với Lăng Tây Nhi, như vậy thời gian trong phủ sau này Lăng Tây Nhi không còn phải khó xử như vậy.

Nhưng một màn kia sáng hôm nay thật sự là ngoài ý muốn của hắn. Tại sao hắn lại ôm nàng vào ngực... Hắn vốn không thích người gần gũi mình!

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cau mày thật sâu, trong lòng cảm thấy có chút phiền não, đi tới trước viện, cùng trong lúc đó có một người ngồi trong phòng hờn dỗi

******

Nàng xoa xoa thắt lưng, ngồi bật dậy, đột nhiên bị người trước mắt làm cho hoảng sợ. Đó là Lục Nhi với đôi mắt sưng đỏ, ngoan ngoãn đứng trước giường, tay bưng một thau nước rửa mặt, khăn vắt trên vai, cụp mắt dáng vẻ phục tùng.

“Lục Nhi, ngươi muốn hù ta sợ chết sao!”

Lăng Tây Nhi vỗ vỗ ngực, đột nhiên giật mình sững người, áo quần của nàng tại sao bị mở ra? Trời ơi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

Một màn mờ ám tối qua đột nhiên hiện lên trong đầu. Tây Nhi ngoái đần nhìn lại, trên giường đã không còn bóng dáng của tên nam nhân kia, trước mặt chỉ có Lục Nhi.

“Vương phi nương nương, mời ngài thay quần áo...”

Giọng điệu cung kính của Lục Nhi khiến Lăng Tây Nhi hoài nghi có lẽ mình đang nằm mơ, trong vương phủ mọi người đều cho rằng nàng là Vô Diệm vương phỉ không được yêu thương, người làm nhìn thấy nàng ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, hôm nay tại sao diễn trò này?

“Lục Nhi, Ngươi hôm nay...”

Lăng Tây Nhi vội vàng sửa sang lại áo lót cho ngay ngắn, giở chăn lên bước xuống...

“Vương phi nương nương, trước kia Lục Nhi không hiểu chuyện, có thái độ bất kính với nương nương, xin nương nương rộng lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân, tha cho Lục Nhi một mạng!”

Lục Nhi bưng thau quỳ trên mặt đất.

“Ngươi... Đứng lên đi... Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?”

Lăng Tây Nhi bước tới nâng Lục Nhi dậy, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.

“Nương nương, Lục Nhi giúp ngài rửa mặt!”

Lục Nhi cúi đầu không dám trả lời, chỉ cẩn thận để thau nước xuống một bên, hết lòng hầu hạ.

Lăng Tây Nhi thấy nàng không muốn trả lời cũng không hỏi nữa. Lần đầu tiên thật tình hưởng thụ ưu đãi một lần làm Vương phi, sau khi trang điểm xong, mặc áo màu xanh ngọc, váy dài thêu hoa rơi rơi màu xanh lá cây, bên ngoài khoác một tấm sa mỏng màu khói mềm mại như nước, vai đẹp như được vót, eo được thắt một sợi lụa trắng mềm mại, càng tôn lên làn da nõn nà, khí chất như hoa lan.

Nàng chậm rãi bước ra khỏi phòng, ý muốn đi đến trước viện tìm Đoan Tuấn Mạc Nhiên hỏi cho rõ ràng, dọc theo đường đi, gặp người làm và thị vệ, nha hoàn ai ai cũng tỏ thái độ cung kính với nàng, không hề xem nàng là một người trong suốt vô hình nữa.

“Ta đã nói rồi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bây giờ không cần ba mươi năm, chỉ cần thời gian một tháng, Vương phi của chúng ta xoay người một cái đã biến thành chủ nhân!”

Vương ma ma không ngừng lải nhải trong nhà bếp.

“Tính tình của Vương phi thoạt nhìn rất thân thiện, ngươi xem Lục Nhi đối xử với Vương phi không tốt, nhưng Vương phi cũng không nói cho Vương gia biết. Lục Nhi bây giờ đã chịu nhận lỗi rồi!”

Tiểu Hồng nhẹ giọng nói.

“Chỉ mong Vương phi rộng lượng. Hiện tại Vương phi được yêu thương rồi, Vương gia suốt đêm quay về đều ở trong phòng của Vương phi ngủ qua đêm, thoạt nhìn hai người rất ân ái!”

Vương ma ma gật đầu đồng ý.

Ghé vào phòng bếp nghe lén, Lăng Tây Nhi cuối cùng bừng tỉnh, thì ra mọi người thay đổi thái độ với nàng là do nghĩ lầm tối hôm qua nàng cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên... Gương mặt nhỏ nhẵn đột nhiên đỏ bừng, cười xấu hổ, bước dọc theo đường nhỏ, nàng vân còn nghi vấn muốn tìm Đoan Tuấn Mạc Nhiên hỏi cho rõ.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên.”

Nàng rảo bước đi vào gian phòng tràn ngập hơi thở nam tính, vỗ vỗ nhè nhẹ trên vai hắn.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi cau mày, nhưng nét mặt không có biểu tình gì khác, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào quyển sách trong tay. Nhưng bàn tay cầm sách có chút run rẩy, mặc dù trong lòng kích động nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thản nhiên.

“Bệnh của ngươi đỡ rồi sao?”

Lăng Tây Nhi quen vẻ lạnh lùng của hắn nên cũng không để ý những thay đổi kia, chỉ mở miệng hỏi một cách lơ đễnh.

Hắn gật đầu, tay lật sách Nhưng mí mắt cũng không chớp một cái.

“Thật sự khỏe rồi sao?”

Nàng vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng đặt trên trán Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhưng bị hắn né sang một bên. Mặt hắn có vẻ mất tự nhiên chợt đỏ bừng.

“Mặt của ngươi rất hồng, có phải bởi vì hôm qua bị nhiễm lạnh?”

Rõ ràng chưa khỏe hẳn mà, Lăng Tây Nhi quan tâm hỏi han.

“Đúng!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cố trấn tĩnh. Hắn muốn tìm thời gian khiến tâm tình bình tĩnh lại, nhưng bị động tác đơn giản vừa rồi của Lăng Tây Nhi phá hỏng hết.

“Vậy ta đi mời đại phu xem ngiíơi một chút nha!”

Lăng Tây Nhi lo lắng mở miệng. Nàng cúi người xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cách hắn nửa thước, hương thơm từ trên người nàng tỏa ra thấm vào xoang mũi khiến vẻ mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên càng mất tự nhiên. Một màn cảnh xuân kiều diễm sáng sớm kia chợt hiện lên trong đầu.

“Không có gì!”

Hắn lạnh lùng mở miệng, chỉ có thể dùng lạnh lùng để che dấu sự rung động trong lòng

“Tại sao không có gì, chuyện cảm lạnh có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu không chú ý sẽ chuyển qua viêm phổi, nên cẩn thận thì hơn, Lưu An!”

Nàng gọi nhỏ, Lưu An ở ngoài đáp lại,

“Đi mời đại phu tới đây. Thân thể của Vương gia có chút không khỏe!”

“Vâng!” Lưu An nhận nhiệm vụ, bước đi xa dần.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấy nàng kiên trì, cũng không nói gì, san khi nhàn nhạt nhìn nàng dò xét đã có thể bình tĩnh lại, tiếp tục nhìn xuống quyển sách trong tay.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên... A, không, Vương gia!”

Lăng Tây Nhi ngồi trước mặt hắn, muốn giải tỏa nghi vấn trong lòng mình.

Hắn miễn cưỡng nhướng mắt lên, nhìn nàng dò xét.

“Ngươi tối qua vội vàng trở về là vì lo lắng cho ta?”

Nàng do dự hồi lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi.

Hắn giật mình sững người, mày rậm hơi cau lại, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lãnh đạm trước kia, không nói gì.

“Bởi vì trong thư Long Thanh nói ta bị người khi dễ rất thê thảm?”

Nàng dùng sức vuốt ve chéo áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Hắn chỉ trầm mặc, tay lật một trang sách.

“Tối hôm qua ngươi lại chỗ của ta cũng bởi vì muốn người trong phủ tôn trọng ta phải không? Đây là danh phận theo lời nói của ngươi?”

Yên lặng, sách cũng được lật sang trang mới.

“Cám ơn ngươi!” Lăng Tây Nhi cao hứng vỗ mạnh vào vai hắn.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên bị Nàng đánh mạnh ho nhẹ hai tiếng.

“Sorry, Sony!”

Lăng Tây Nhi ngượng ngùng đứng dậy, trong một giây phút kích động, đã quên hắn là người bệnh.

‘Sao ruy’? Ý nàng là sao? Hắn miễn cưỡng nhướng mày, tay lật một trang sách nữa.