Vô Diệm Vương Phi

Chương 73: Chuyện quốc gia đại sự




Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay mặt qua chỗ khác, mặc kệ nàng, tiếng hừ lạnh thoát ra từ mũi hắn.

“Tiểu tuấn tử, không nên tức giận, vừa rồi là ta sai… Đã hiểu lầm ngươi rồi!”

Bàn tay no tròn vươn tới, đi trước tốt hơn, nhưng bị người nào đó hung hăng né tránh.

“Ta đang xin lỗi ngươi!”

Lăng Tây Nhi không ngừng cố gắng, giống như cái đuôi bám sát sau mông của người nào đó, muốn vứt cũng vứt không được.

Gương mặt kia được bao phủ bởi một màn sương, ánh mắt hiện lên vẻ bất mãn, xin lỗi à? Là vì nàng nghe nói Lãnh Tuyệt Tâm còn sống đúng không? Sớm muộn gì cũng phải làm thịt hắn!

“Ngươi hãy tha thứ cho ta đi!”

Lăng Tây Nhi cẩn thận bước lên tảng đá, cuối cùng bàn tay nhỏ bé giống như diều hâu bắt con gà con bắt lấy vạt áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện lên vẻ tươi cười đắc ý dào dạt.

Gương mặt lạnh kia vẫn trầm mặc như cũ, nhưng bởi vì tảng đá bên dòng suối vừa nhọn vừa trơn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ráng chịu đựng không giãy khỏi tay Lăng Tây Nhi.

“Tiểu tuấn tử!”

Lần đầu tiên Lăng Tây Nhi nói với giọng điệu làm nũng, nhưng vì câu ‘Vương gia khốn kiếp’ khi kích động kia, hắn chẳng thèm mảy may bận tâm.

Vẫn giữ vẻ trầm mặc và lạnh như băng.

“Biết ngươi đang làm khó, nhưng ta vẫn như cũ muốn cám ơn ngươi!”

Lăng Tây Nhi nhẹ thở dài một hơi.

“Ta không giết Lãnh Tuyệt Tâm không phải vì ngươi!”

Hắn nhịn một lúc lâu cuối cùng nói, vừa mở miệng chính là mùi thuốc súng nồng đậm.

“Hử?”

“Một người không có đối thủ sẽ cảm thấy cô độc, hắn là một đối thủ tốt!”

Nhưng lời này trái lương tâm cỡ nào, nhưng không lẽ nói thẳng ra hết, hắn không muốn Lăng Tây Nhi biết nỗi cô đơn trong lòng mình.

“Cái gì?”

Thích đối thủ? Tại sao nàng không thích, nàng hận không thể khiến Mộng Nhan lập tức biến mất trước mặt nàng, ăn no rửng mỡ làm người đáng ghét ở trước mặt lúc ẩn lúc hiện.

“Vì vậy ngươi không cần cám ơn ta!”

Ngay cả mí mắt cũng không nhướng lên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên quyết định giữ thái độ lạnh lùng tàn nhẫn đến cùng.

“Nhưng ta vẫn muốn cảm tạ ngươi!”

Lăng Tây Nhi kiên trì, bất kể như thế nào, ít nhất Đoan Tuấn Mạc Nhiên không để nàng tiếc nuối cả đời.

Bất kể là người nào, là người tốt hay người xấu, nàng đều không muốn bởi vì mình khiến người khác mất mạng, huống chi Lãnh Tuyệt Tâm yêu nàng sâu đậm như vậy, sâu đến nỗi khiến nàng không có cách nào thừa nhận.

“Cứ tự nhiên!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không muốn nhiều lời với Lăng Tây Nhi, xoay người với tốc độ không nhanh lắm, giống như tránh làm Lăng Tây Nhi ở phía sau bị ngã.

Nhìn hành động rất cẩn thận của hắn, trong lòng của Lăng Tây Nhi đột nhiên cảm thấy ấm áp. Nàng không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều quá, nhưng trong lòng rất cảm kích.

Trước xe ngựa, Lăng Tây Nhi rốt cuộc có thể bắt được bàn tay to của hắn, gân cốt rắn chắc mang đến cho nàng sức mạnh và cảm giác ấm áp.

“Ngươi ngồi xe được không? Ta có lời muốn nói với ngươi!”

Ngước gương mặt nhỏ nhắn đang mỉm cười ấm áp, nháy nháy đôi mắt to, Lăng Tây Nhi nhìn vào mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn nàng dò xét một cái, trực tiếp đi về phía trước muốn cưỡi ngựa.

“Không cho cưỡi ngựa!”

Nàng kích động đứng chắn trước mặt hắn, giang rộng hai tay ra, giống như con gà mái đang che chở cho gà con.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên âm độc, lạnh lùng nheo mắt, híp lại thành một đường chỉ như cây kim, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng.

“Ta thật sự có chuyện muốn nói với ngươi, là chuyện quốc gia đại sự!”

Lăng Tây Nhi tha thiết khẩn cầu, chức minh chủ võ lâm nàng không cần suy nghĩ tới vì nàng biết cho dù dùng cách nào cũng sẽ không được, vừa bước lên đài người ta chỉ cần một hơi cũng có thể đá nàng bay xuống đài, hiện tại muốn cứu Lãnh Tuyệt Tâm, chỉ có một biện pháp!

Đôi mắt to đen láy nháy nháy, Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm như không nghe thấy xoay người bước về hướng xe ngựa.

Lăng Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm, vội vã vui vẻ theo phía sau, khóe môi vui sướng mím chặt, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười vì đã thực hiện được, đó là một sự bắt đầu tốt không phải sao!

“Nói!”

Không đợi Lăng Tây Nhi đặt mông ngồi xuống yên ổn, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nheo mắt lại.

“Có lẽ chuyện của Thiên Địa Thịnh ta có thể giúp ngươi!”

Vẻ mặt của nàng đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Hử?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt mở miệng, cao thấp đánh giá nàng, khóe môi lạnh lùng cong lên có vẻ châm chọc.

“Ta biết ngươi sẽ không tin, nhưng ta không muốn nhìn thấy Lãnh Tuyệt Tâm vì ta mà mất đi cái mạng nhỏ!”

Lăng Tây Nhi dưới cái nhìn châm chọc của hắn ngượng ngùng xoa xoa bàn tay nhỏ bé

“Vẫn là bởi vì hắn!”

Giọng điệu thâm trầm mà thong thả, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, vẻ cô đơn thoáng qua trong ánh mắt, nhưng biến mất rất nhanh.

“Không đơn giản chỉ vì hắn, cũng bởi vì ngươi! Ta biết ngươi phiền lòng vì chuyện của Thiên Địa Thịnh!”

Trước kia tại tửu lâu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đối với cảnh phồn vinh của Giang Nam cảm thán, sầu lo, không biết lúc nào thời gian hòa bình này sẽ biến thành bọt nước!

“Như vậy thì sao?” đôi mắt đen láy lộ vẻ hứng thú.

“Ta muốn làm thuyết khách đi thuyết phục Lãnh Tuyệt Tâm, triều đình có thể chiêu an Thiên Địa Thịnh, ngoại trừ cả hai cùng bị thương, sinh linh đồ thán, đây là biện pháp tốt nhất!”

Trong đôi mắt lóe lên ánh mắt kiên định âm trầm, vẻ mặt của Lăng Tây Nhi chưa bao giờ nghiêm túc như vậy. Nếu nàng đã sinh hoạt tại triều đại này, ít nhất nên vì nó cống hiến một chút!

“Chiêu an?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi lập lại những từ ngữ này, nhướng mày, nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng một cái:

“Chỉ dựa vào ngươi?”

“Ta sẽ thử, sẽ cố gắng! Ít nhất như vậy so với cả hai cùng bị thương tốt hơn nhiều!”

“Cả hai cùng bị thương? Đến cuối cùng chỉ có thể là Thiên Địa Thịnh bị thất bại!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nói với giọng điệu giống như đã tính trước, hừ lạnh.

“Quan bức dân phản, không một người dân nào có cuộc sống tốt đẹp mà nguyện ý tạo phản cả!”

Lăng Tây Nhi kiên trì bảo vệ suy nghĩ của mình.

“Như vậy thì sao? Triều đình là triều đình của Đoan Tuấn vương triều, dân là dân của Đoan Tuấn vương triều, trong thiên hạ đâu đâu cũng là vương thổ, dù vùng đất mới vẫn là thảo dân, dân nên an phận thủ thường, yên lặng tiếp nhận mọi chuyện xếp đặt trên người họ!”

Giọng điệu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh như băng, lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại.

“Tại sao ngươi nói vậy!”

Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn kêu to:

“Trong lòng của ngươi không phải nghĩ như vậy! Ngươi cũng biết, chuyện Thiên Địa Thịnh trở thành nghiêm trọng như thế này, triều đình cũng có trách nhiệm!”

“Ngươi chỉ là một nữ nhân!”

Bàn tay to vươn tới, nâng cằm của Lăng Tây Nhi trong tay chậm rãi vuốt ve, đôi mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên trở nên âm u thâm trầm.

“Nữ nhân nên trốn ở trong phòng thêu hoa, học đánh đàn, học đòi văn vẻ một phen, không cần thảo luận cái gì chuyện quốc gia đại sự!”

Trong ánh mắt hắn thoáng qua vẻ châm chọc, lạnh lùng đẩy Lăng Tây Nhi ngã một bên.

“Ta chỉ muốn giúp ngươi!” Cũng giúp triều đại này!

“Không cần!” Giọng điệu lạnh như băng từ chối.

“Cái gì? Có lẽ chúng ta có thể thương lượng một chút!”

Lăng Tây Nhi bò lên phía trên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ thân phận của mình là được rồi, ngươi là Vương phi của Thập lục Vương gia, còn lại cái gì cũng không cần làm!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, hắn hối hận mang nàng đi ra ngoài rồi!

“Vị trí Vương phi này của ta là hữu danh vô thực…”

Lăng Tây Nhi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, giương mắt, chậm rãi huých nhẹ hắn một cái.

“Ngươi muốn trở thành sự thực?”

Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên ở trước mặt Lăng Tây Nhi phóng đại lớn vô cùng, hai tròng mắt tà mị từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt mờ ám tiến thẳng vào lòng nàng.

Đột nhiên thân thể nhỏ xinh rơi vào lồng ngực rộng, Lăng Tây Nhi khiếp đảm ngước mắt lên:

“Không…”

“Nếu ngươi muốn, ta có thể toại nguyện ngươi.”

Giọng nói gợi cảm chậm rãi truyền đến màng nhĩ của nàng khiến tâm trí của Lăng Tây Nhi đột nhiên mơ màng, thân thể cũng trở nên nóng rực

“Ta ta ta ta…”

Nàng ngước mặt lên, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hồng phấn của hắn, một nỗi sợ hãi xẹt qua thân thể.

Khuôn mặt tuấn tú cúi xuống, không chút do dự hôn lên môi của Lăng Tây Nhi, sự cô đơn và chán nản trong lồng ngực trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng, sau một đêm táo bạo, trong giây phút này, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cuối cùng nhận rõ lòng mình, hắn đã thích nữ nhân không sợ chết này không còn thuốc chữa rồi!

Bất kể người trong lòng nàng thích là Lãnh Tuyệt Tâm hay Lâm Kiếm Hồng, cuối cùng nàng chỉ có thể là thê tử của hắn một người, người nào cũng không thể cướp đi được!

Hắn sẽ dùng sự bá đạo và ương ngạnh của mình khóa nàng trên người một cách vững vàng, giống như phụ hoàng và mẫu hậu vậy, có lẽ, không cần biết người trong lòng nàng thích là ai, chỉ cần nàng bên người hắn là đủ rồi!

Vẫn chìm đắm trong nụ hôn triền miên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên để mặc cho mình rơi vào trong đó, trong thời điểm này, hắn không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn hôn như vậy, hôn đi!

“A a..!”

Lăng Tây Nhi thình lình bị cưỡng hôn, nàng kinh ngạc mở mắt thật lớn, nhưng chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ bức người của nam tử trước mặt đang đỏ bừng, hai hàng lông mày nhăn thật chặt, phảng phất giống như đang chất chứa điều gì đó!

Lăng Tây Nhi nháy mắt mấy cái, trong lúc này không ngờ phát hiện một chuyện đáng kinh ngạc, lông mi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật sự dài nha, cong cong xinh đẹp lạ thường!

“Ngươi vĩnh viễn là nữ nhân của ta! Cả đời này đều là như vậy!”

Đột nhiên đẩy Lăng Tây Nhi ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên khí phách mười phần tuyên bố. Hắn quyết định rồi, phải giữ nàng bên người cả đời!

“Hử?”

Nàng hoang mang nháy mắt mấy cái, không biết tại sao hắn đột nhiên phun ra một câu như vậy.

“Ngươi thích ta?” Nàng hoài nghi hỏi.

“Không thích!”

Hắn không nể tình chút nào phủ nhận.

“Cái gì?”

Lăng Tây Nhi một lần nữa kinh ngạc la lên một tiếng, mặt đột nhiên có cảm giác giống như bị lửa thiêu.

“Vậy tại sao muốn ta ở lại bên cạnh ngươi?”

“Bởi vì ngươi từng bái đường thành thân với ta! Bởi vì ngươi là Đoan Tuấn Vương phi!”

Nói ra những lời có khí phách, nhưng lại khiến trái tim của Lăng Tây Nhi rớt xuống vực sâu.

Bởi vì hắn vội vã từ Giang Nam trở về, bởi vì hắn cho nàng “Danh phận”, bởi vì hắn chịu nắm tay nàng đi lễ chùa, Lăng Tây Nhi từng một lần cho rằng, hắn cũng có một chút thích nàng, vì vậy nàng có thể bất kể sự khát máu tàn nhẫn, không được tự nhiên, lạnh lùng vô tình của hắn, bảo bản thân mình thích hắn, nhưng bây giờ…

Khi nàng đường đường chính chính nghe được lý do hắn thích nàng, lòng của nàng trở nên căng thẳng, thì ra tất cả đều do nàng tưởng tượng!

Lăng Tây Nhi nheo mắt, tinh tế đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, một chút cũng không bỏ qua, đột nhiên trong lúc này phát hiện, những lời vừa rồi gây tổn thương cho nàng so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều, đến cuối cùng bắt đầu từ lúc nào, nàng thích hắn nghiêm trọng như thế?

Là từ thời điểm hắn giả mạo làm gã sai vặt mới bắt đầu, hay là khi nàng biết nam nhân trước mặt là Đoan Tuấn Vương gia, hay bởi vì ánh mắt tà mị khí phách của hắn?

“Ngươi không thích ta sao?”

Nàng thì thào tự hỏi, ánh mắt tỉnh táo tới cực điểm nhìn nam nhân trước mặt.

“Đúng!”

Không chịu nổi khi nhìn thấy vẻ cô đơn đau đớn trong ánh mắt của nàng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên buộc mình dời mắt sang chỗ khác, hắn đã bị hãm sâu rồi, không có khả năng cũng không có sức lực thoát ra.

Nhưng từ giờ phút này, hắn quyết định mặt đối mặt với lòng mình, nhưng hắn không có can đảm đối mặt Lăng Tây Nhi, lòng kiêu ngạo tự phụ khiến hắn sợ nghe được hai chữ cự tuyệt!