Vô Diệm Vương Phi

Chương 77: Xuất giá tòng phu




Hít một hơi thật sâu, sau khi áp chế xuống nhiệt huyết đang dâng trào không ngừng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhanh chóng nhìn quét qua Long Thanh:

“Tây Nhi đâu?”

Giọng nói của hắn khàn khàn, săc mặt tái nhợt, phảng phất giống như đang phải chịu đựng một sự đau đớn thật nhiều.

“Nàng tốt lắm, ngươi yên tâm!”

Long Thanh thấp giọng nói, thuận tiện kết liễu môt cái mạng nhỏ muốn tiến lên thừa cơ đánh lén khiến cái đầu của tên kia lăn lông lốc, sau đó thân thể cũng ầm ầm ngã xuống đất.

Mười tám thứ binh khí hình thù kỳ quái giơ lên tua tủa trước mặt hai người, vòng vây trước mắt càng ngày càng thu nhỏ lại, nét mặt và ánh mắt của mọi người càng ngày càng cực kỳ hung ác, còn nét mặt và ánh mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại càng ngày càng lạnh lùng trầm tính.

Hắn âm độc lạnh lùng nhếch môi cười lạnh vì biết rõ tình hình càng như vậy, Lãnh Tuyệt Tâm sẽ càng không lợi dụng lúc người gặp khó khăn bởi vì hắn luôn tự xưng mình là một quân tử, lại được coi là minh chủ võ lâm, nhất định sẽ không cùng những người này thông đồng làm bậy, ỷ đông hiếp yếu. Chỉ cần Lãnh Tuyệt Tâm không ra tay, hắn hít vào thật sâu, vậy cũng không coi như là đường cùng!

Đám đông nhìn nhau một cái, biết không nên để cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên nghỉ ngơi quá lâu, Viên Vân chính là người cầm đầu của phái Hoa Sơn hô lớn một tiếng, dẫn đầu xông ra ngoài, những người phía sau lập tức ùa lên, đôi bên một lần nữa hỗn chiến cùng một chỗ, nhất thời lại xảy ra cảnh máu chảy đầu rơi.

Trong không khí tràn ngập hơi thở của sự chết chóc dày đặc, mặt trời chói chang nóng rực khiến trong lòng mọi người cảm thấy như lửa đốt, giao đấu gian khổ kéo dài giống như vĩnh viễn không dứt.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã vài lần trúng thương nặng, buồn bực hừ một tiếng, khóe miệng rỉ máu, những người bị hắn tấn công thân thể bị chém thành hai nửa, tay chân vẫn còn giật giật nằm trên mặt đất, kêu khóc thật thê lương. Nếu tính toán, hẳn vẫn buôn bán có lãi nhiều.

Long Thanh tận lực giao đấu chung quanh Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trong những tình thé cấp bách còn vài lần đỡ giùm vài chiêu thức sắc bén tấn công nhắm vào Đoan Tuấn Mạc Nhiên, máu đỏ tưởi nhỏ từ trên quần áo của hắn xuống đất, nhìn rất đáng sợ.

“Minh chủ, nếu tiếp tục tình hình này sớm muộn gì chúng ta cũng bị thiệt thòi!”

Như Ý tiến lên, nhìn cục diện máu chảy đầu rơi thấp giọng nói. Hôm nay Thiên Địa Thịnh đã bị tổn thất rất nhiều.

“Ta biết!”

Lãnh Tuyệt Tâm đứng dậy, ánh mắt bỗng nhiên trở nên tà ác, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh như băng.

Hắn kính nể Đoan Tuấn Mạc Nhiên là một nam tử hán, đã chiến đấu với vài trăm người, bây giờ còn có thể mạnh mẽ chống đỡ và thân thể vẫn đứng vững, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên là quan, còn hắn là kẻ trộm, cuộc đời này bọn họ nhất định là kẻ địch của nhau!

“Các ngươi lui ra trước.”

Âm thanh mặc dù không lớn nhưng lại tràn ngập vẻ uy nghiêm, mọi người phảng phất giống như được lệnh vua ân xá đều nhảy ra khỏi vòng chiến.

Võ công hung ác của Đoan Tuấn Mạc Nhiên là loại võ công bọn họ chưa từng gặp qua, nhìn thấy thi thể của vài trăm người không còn nguyên vẹn đã sớm khiến lòng họ rét run, bị hù dọa khiếp đảm rồi, chỉ vì trong trường hợp này người nào cũng không thể lùi bước cho nên phải kiên trì đến cùng mà thôi.

Hôm nay Lãnh Tuyệt Tâm đã nói như vậy, không nhanh chóng chạy trốn chính là đứa ngu.

“Lão Đại, ngươi thế nào rồi?”

Long Thanh ngoái đầu nhìn lại, nhanh chóng rút về bên cạnh Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Hắn tiến lên nâng Đoan Tuấn Mạc Nhiên dậy.

“Không có việc gì! Ta có thể chịu đựng được!”

Hắn khinh miệt cười lạnh, vẻ tà ác cùng âm độc trong ánh mắt không giảm, ngay cả khi không còn sức lực cũng tuyệt đối không thể để lộ ra một chút khiếp sợ nào.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi nên đầu hàng đi. Hôm nay người đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này!”

Âm thanh của Lãnh Tuyệt Tâm rất lạnh lùng nói, còn có sáu đại cao thủ xếp hàng dọc phía sau hắn, những người còn lại đang chờ coi bọn họ ra tay!

Lâm Kiếm Hồng cười lạnh, ngồi một bên, vẻ mặt và bộ dạng như đang xem kịch.

“Ngươi ngồi ở đây làm gì?” Như Ý lạnh lùng hỏi.

“Đang xem kịch vui!”

Lâm Kiếm Hồng tà mị ngoái đầu nhìn lại.

“Lẽ ra ngươi nên lên đó hỗ trợ!”

Như Ý bị thái độ của hắn chọc giận điên lên, bây giờ là tình huống nào rồi còn chạy đến nơi này xem kịch vui!

“Giúp ai?”

Lâm Kiếm Hồng tà mị ngạo nghễ suy nghĩ, nhẹ giọng nói.

“Đương nhiên là minh chủ rồi?”

Như Ý dùng ánh mắt giống như nhìn thấy kỳ trân dị bảo nhìn hắn, thầm nghĩ hắn không phái là kẻ ngu nha?

“Minh chủ? Là người nào vậy? Phải Đoan Tuấn Mạc Nhiên không?”

Lâm Kiếm Hồng cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó, minh chủ là Long Tâm, cũng chính là Lãnh Tuyệt Tâm!” Như Ý tức giận muốn xịt khói rồi.

“Nhưng rõ ràng vừa rồi Lãnh Tuyệt Tâm bị thua dưới kiếm của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”

Lâm Kiếm Hồng chậm rãi mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại khiến Như Ý giận sôi lên.

“Chẳng lẽ ngươi không nghe được Đoan Tuấn Mạc Nhiên là Vương gia sao? Hắn là tay sai triều đình thì sao làm minh chủ võ lâm được.”

Như Ý gần như muốn khoa tay múa chân...

“Vì vậy ta không giúp hắn!”

Hắn xua xua hai tay, ý nói nữa cũng phí lời, làm như không có việc gì ngồi xuống, nhìn xem cảnh giao chiến hứng thú mười phần.

“Ngươi...”

Như Ý chán nản, khinh thường cũng không nói lời dư thừa với hắn nữa. Nàng xoay người tìm Lánh Phiêu Hương, có lẽ nàng ấy đã đem người của Lục Phóng giải quyết rồi, đây là lúc minh chủ cần giúp đỡ.

“Như thế nào? Các ngươi muốn lấy bảy người đấu với hai người sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tà mị cười lạnh, cố gắng tựa thân thể vào tường, khóe môi đang rỉ máu nhếch lên, hiện ra một nụ cười lạnh lùng châm chọc.

Lãnh Tuyệt Tâm trầm mặc, chỉ âm trầm lạnh lùng nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Minh chủ, không cần nghe lời họ nói cái gì là đạo nghĩa giang hồ, giết hắn đi!”

Viên Vân hô lên một tiếng, mọi ngươi lập tức hưởng ứng. Rõ ràng hành động của bọn họ vừa rồi là ỷ đông hiếp yếu vì thế tự nhiên sẽ tìm lý do giải vây cho mình.

“Minh chủ, Viên đại hiệp nói rất đúng, hắn đã giết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, không thể để hắn rời đi!”

Vừa nói chuyện chính là người cầm đầu của Giang Nam lục hiệp, Lam Chiến Thiên, cho tới nay Giang Nam lục hiệp là những người ủng hộ mạnh nhất và có tiếng tăm của minh chủ võ lâm.

“Đúng, chúng ta đây không tính là lấy nhiều chọi ít!”

Lão ngũ của Giang Nam lục hiệp vuốt râu chậm rãi nói.

Lãnh Tuyệt Tâm vẫn trầm mặc như cũ, thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn không chịu khuất phục, hắn do dự vài giây thái độ dường như chấp nhận.

Lục thần kiếm trong tay chợt lóe sáng, giống như con rồng bay vút lên phóng ra kình phong, tay chuyển động tung ra một chiêu tấn công sắc bén đâm thẳng tới giữa hai mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Giang Nam lục hiệp cũng không chịu yếu thế, theo sát đánh tới, cây chùy Lưu vân của lão đại, kiếm quang của lão nhị, trường tiên của lão tam, búa của lão tứ, hàn thiết kiếm của lão ngũ, nhưng kinh khùng nhất là kéo vàng của lão lục, bọn họ tấn công hai người với tốc độ nhanh như sấm sét, trong đó mục tiêu chủ yếu là Đoan Tuấn Mạc Nhiẻn, năm binh khí có hình dáng khác nhau hướng tới những điểm quan trọng trên thân thể hắn.

Trong lúc đó Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên cười điên cuồng, vẻ tà ác ám độc trong ánh mắt tăng vọt, nhuyễn kiếm trong tay như linh xà xuất động, nhanh chóng đánh tới khiến bảy người ngẩn ra vì không ngờ Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang bi thương nặng còn có thể đánh ra một chiêu thức sắc bén như thế.

Vì vậy trong lòng họ chợt lạnh, chiêu thức cũng có chút lơi lỏng, dường như lúc này đôi bên chỉ đánh ngang tay mà thôi. Nhưng trong tình huống hiện tại, lòng của họ rất quyết tâm, nếu tiếp tục đấu, người ngã xuống nhát định là Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

Chỉ dựa vào hai chân, Lăng Tây Nhi mệt mỏi muốn chết, chạy thở hồng hộc mất một giờ sau mới tới được đấu trường.

Nàng lập tức bị cảnh tượng trước mắt khiến cho tâm thần sợ hãi, trời ơi đây là địa ngục sao? Thi thể khắp nơi, máu tươi đầy đất, ruột gan vương vãi, còn có mùi phân khó ngửi.

Nàng cố chịu đựng hồi lâu, cuối cùng khom người nôn mửa ra hết tất cả những đồ ăn vặt nam bắc gì đó vừa mới ăn.

Bỗng nhiên có một tiếng quát phẫn nộ truyền tới tai khiến lòng Tây Nhi chấn động, đó là tiếng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên! Không sai, là âm thanh của hắn!

Nàng vội vàng cau mày nhìn về hướng võ đài, đang giao đấu dính nhau cùng một chỗ là bảy tám bóng người, chuyển động nhanh như sấm sét liên tục thay đổi phương hướng, cuối cùng nàng căn bản không thể phân biệt được ai là sai.

Lăng Tây Nhi quên sự kinh khủng và ghê tởm, giẫm lên thân thể đầy đất tiến lên, gạt dám người ra vọt tới một đầu của võ đài, ráng ngước cổ lên, chớp chớp đôi mắt to, cố gắng muốn nhận ra bóng người trước mặt.

Một người bị văng ra khỏi vòng chiến rớt xuống cái ầm, Lăng Tây Nhi bất chấp nguy hiểm bước tới nhìn thấy người trước mắt sớm đã chết thảm, mặc dù không bị chém thành hai nửa, nhưng ruột gan cũng bị rơi ra đất rồi, một tia máu đỏ tươi phun trên người Lăng Tây Nhi.

Thật may mắn không phải Đoan Tuấn Mạc Nhiên nàng cố nén sợ hãi, đưa tay lau khô máu trên mặt, đôi mắt to trừng lớn thành hai hạt long nhãn, một lần nữa chăm chú nhìn bóng người lúc ẩn lúc hiện trước mắt.

Rốt cuộc mọi người cũng mệt mỏi vì vậy chiêu thức có chút thong thả, áo dài màu xanh, Lăng Tây Nhi cuối cùng nhìn thấy bóng áo xanh là Đoan Tuấn Mạc Nhiên! Nàng kích động vừa muốn tiến lên phía trước lại bị một người ở sau lưng kịp thời kéo cánh tay nàng lại.

“Không nên đil”

Giọng nói quen thuộc, Lăng Tây Nhi ngoái đầu lại thì thấy đó là Lâm Kiếm Hồng. Đao kiếm không có mắt, nếu lúc này Lăng Tây Nhi đi tới không thể nghi ngờ nhất định là đi chịu chết.

“Đại thiếu gia!”

Lăng Tây Nhi ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt thuận tiện liếc hàn kiếm trên tay hắn.

“Mượtn dùng một chút!”

Nàng hô lớn một tiếng, đoạt lấy hàn kiếm trên tay hắn, miệng hét một tiếng chói tai vô cùng sắc bén, miệng mở lớn, vung hàn kiếm nhảy vào cuộc chiến.

Lăng Tây Nhi sẽ cướp kiếm của mình, lập tức phi thân tiến lên muốn ngăn cản nhưng chỉ có thể xé rách một vạt váo màu xanh lục trên người nàng.

“Lăng Tây Nhi!”

Hắn hoảng sự hô to, tiếng la làm cho ba bóng người trong đám người đang giao đấu ngẩn ra.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoái đầu nhìn lại, Long Thanh cũng hoảng sợ há miệng thật lớn. Trong lòng Lãnh Tuyệt Tâm cũng run lên. Ba người thu chiêu cùng một lúc, nhưng còn năm người không bận tâm đến tánh mạng của Lăng Tây Nhi, vẫn đánh ra những chiêu thức sắc bén tấn công Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại bị Lâm Kiếm Hồng từng chiêu từng chiêu hóa giải hết.

Lăng Tây Nhi cuối cùng hét lớn một tiếng thành công vọt vào vòng chiến. Nàng nhận ra người mặc quần áo màu xanh, mặc dù trên mặt trên người đều là máu chảy đầm đìa. Nàng chay vội tới trước mặt hắn, còn chưa nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, Lãnh Tuyệt Tâm ở phía sau kinh hãi ý bảo nàng mau tránh ra.

“Lăng Tây Nhi!”

Trong tình huống này Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn có thể cười được, hắn gần như co quắp té trên mặt đất được Long Thanh kéo mạnh đứng lên.

Ngoái đầu nhìn lại, sau khi cẩn thận nhìn rõ đôi mắt to đen lúng liếng, khuôn măt nhỏ nhắn tái nhợt và đôi môi đẹp đẽ, nàng cúi đầu nhìn vết thương loang lổ trên người Đoan Tuấn Mạc Nhiên, máu tươi đang chảy ồ ồ không ngừng.

Lăng Tây Nhi đột nhiên òa khóc, tiếng khóc làm chấn động đất trời khiến mọi người phải bịt tai lại.

“Là ngươi sao? Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”

Nàng vứt bỏ hàn kiếm, tiến lên. Lần này nàng không cần kiễng chân cũng có thể nhìn thẳng Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Hai chân của hắn gần như quỵ xuống, bên trên bị thủng hai lỗ lớn đang chảy máu, máu tươi chảy ra rất đáng sợ.

“Đúng, là ta!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, đôi môi rạn nứt hé mở để lộ ra hàm răng trắng noãn dính đầy tơ máu, đồi mắt to đen láy nhẹ nheo lại.

Hắn biết Tây Nhi thích hắn cười ngu ngốc, nếu sắp chết ít nhất cũng có thể lén lút thỏa mãn nguyện vọng của nàng!

“Hu hu..., ngươi là kẻ đáng ghét!”

Nàng khóc lớn hơn, sắp chết rồi còn muốn dùng vẻ tươi cười quyến rũ nàng!

“Đừng khóc nữa, ngươi biết không... Ngươi rất ồn!”

Hắn nói xong, Lăng Tây Nhi trước mặt hắn đột nhiên trở nên mơ hồ, nhưng hắn lần nữa cố mở mắt thật lớn muốn nhìn thật kỹ gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi trước mặt.

“Tây Nhi, ta sắp chết!”

Dưới sự tấn công của vài trăm người, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không nhận thua, nhưng ở trước mật Tây Nhi hắn có thể thở phào nhẹ nhõm thật dài, cười nhạt mở miệng.

“Ta không cho ngươi chết!”

Lăng Tây Nhi quẹt nước mắt trên mặt, giây tiếp theo tay cầm hàn kiếm lên chuyển người đứng trước mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên, quật cường ngẩng gương măt nhỏ nhắn đẫm lệ lên, cố sức vung hàn kiên trong tay, oai phong lẫm liệt nhìn Lãnh Tuyệt Tâm.

“Tây Nhi, chuyện này không liên quan chuyện của ngươi, ngươi bỏ đi!”

Lãnh Tuyệt Tâm thấp giọng nói, ánh mắt đầy vẻ quan tâm.

“Ai nói không liên quan đến chuyện của ta, ta là Đoan Tuấn Vương phi!”

Nàng lớn tiếng la lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt quật cường mà kiên nhẫn.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, mạnh mẽ ngước mắt lên, nhìn bóng lưng của Tây Nhi an ủi cười cười, một lần nữa thân thể thiếu chút ngã sấp xuống đất.

Còn trong lòng Lãnh Tuyệt Tâm thì phát lạnh. Hắn tuyệt vọng nhìn Lăng Tây Nhi, dự cảm không tốt trong lòng đã được chứng thật rồi, Lăng Tây Nhi thật sự đã yêu Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

Long Thanh bội phục gật đầu, dù đang trong tình thế bận rộn phải dìu Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không quên giơ ngón tay cái lên.

“Minh chủ, đừng nói lời dư thừa với nàng, chỉ là một nha đầu lừa đảo mà thôi, giết hắn đi.”

Lam Chiến Thiên cao giọng nói, lập tức quơ chùy Lưu vân hung hăng hướng đầu của Lăng Tây Nhi đập tới.

“Dừng tay!”

Chùy Lưu vân bị Lâm Kiếm Hồng sau lưng ngăn cản, hắn lạnh lùng mở miệng.

“Họ Lâm kia, vừa rồi ngươi nói với các huynh đệ không tham dự sao bây giò còn nhảy ra làm gì? Như thế nào? Ngươi cùng một bọn với Đoan Tuấn Mạc Nhiên sao?”

Lam Chiến Thiên âm độc mở miệng.

“Đoan Tuấn Vương phi là muội muội của Lâm Kiếm Hồng ta, là sự thật người trong giang hồ ai ai đều biết, ngươi muốn giết nàng trước hết đương nhiên phải qua cửa của ta!”

Lâm Kiếm Hồng cười lạnh cao giọng nói, mặc dù kiếm trong tay bị Tây Nhi đoạt rồi, nhưng chỉ bằng hai bàn tay không Giang Nam lục hiệp cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi bây giờ họ chỉ còn lại năm người!

“Ngươi!”

Lam Chiến Thiên cứng họng, chỉ có thể hung hăng trừng mắt Lâm Kiếm Hồng cảm thấy bất lực.

“Tây Nhi, ngươi mau tránh ra. Chúng ta muốn chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”

Lãnh Tuyệt Tâm cau mày, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ đau lòng và cô đơn.

“Tuyệt đối không thể nào, Đoan Tuấn Mạc Nhiên là trượng phu của ta, xuất giá tòng phu, nếu hắn chết ta cũng không muốn sống!”

Lăng Tây Nhi giang hai chân ra, hai tay nắm chuôi kiếm thật chặt, mặc dù hai tay run run, nét mặt và ánh mắt lại oai phong lẫm liệt tới cực điểm.

“Tây Nhi...”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, chậm rãi gọi.

“Ngươi không nên nói, hãy lo dưỡng thương đi!”

Phẫn nộ rống to, Lăng Tây Nhi biểu hiện sự mạnh mẽ và kiên cường chưa từng có.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoan ngoãn câm miệng, sống hai mươi tám năm đây là lần đầu tiên có người dũng cảm dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với hắn. Hắn được Long Thanh đõa ngồi xuống chữa thương.

“Tây Nhi, ta không muốn làm ngươi bị thương, ngươi nên đi thôi!”

Lãnh Tuyệt Tâm chưa từ bỏ ý định, biết rất rõ ràng tình huống hiện tại không để cho hắn nói nhiều lời, nhưng mà... Hắn đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của Tây Nhi một cái, môi của nàng mím thật chặt, biểu lộ sự kiên nghị. Nàng không còn là Lăng Tây Nhi sợ hãi trốn sau lưng người khác trước kia! Lúc này sự dũng cảm của nàng có thể so với nam nhân!

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng có thể cùng đi sao?”

Lăng Tây Nhi đầy hi vọng mở miệng hỏi, biết rất rõ không có khả năng nhưng nàng vẫn hi vọng có kỳ tích xuất hiện.

“Đừng có hòng!”

Lãnh Tuyệt Tâm cũng không mở miệng, đám người chung quanh bộc phát hét lên long trời lở đất, bọn họ tuyệt đối không thể buông tha cơ hội có thể chính tay đâm chết kẻ thù này.

Vững tinh thần, Lăng Tây Nhi nuốt một ngụm nước miếng, lúc này nàng quyết không thể khiếp sợ, quơ hàn kiếm trong tay loạn xạ, lớn tiếng hô:

“Nếu đã như vậy thì không cần nhiều lời, đánh tới ta chết ngươi sống nha!”

Đương nhiên mọi người sẽ không kiêng kỵ nàng một nữ tử tay trói gà không chặt, chỉ cần nhìn một chút cách cầm kiếm thủ thế, liền biết Lăng Tây Nhi chỉ là một cái gối thêu hoa cũng không thèm để ý, bọn họ ùa lên một lượt, vây ba người bọn họ lại một con kiến chui không lọt.

“Tây Nhi!” Lãnh Tuyệt Tâm lần nữa nhẹ kêu tên của nàng, cho dù hắn là minh chủ võ lâm cũng không thể cam đoan sự an toàn của nàng!

Lâm Kiếm Hồng tỏ thái độ rõ ràng đứng bên người Lăng Tây Nhi, triều đình hay Thiên Địa Thịnh hắn cũng sẽ không quan tâm, hắn chỉ biết giúp một người là Lăng Tây Nhi!

“Đại thiếu gia, cám ơn ngươi!”

Lăng Tây Nhi cảm kích nhìn hắn một cái, chuyển mắt tập trung tinh thần để ứng chiến.

“Giết họ!”

Lam Chiến Thiên hô to một tiếng, vừa muốn vung chùy Lưu Vân lên, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, mọi người ngoái đầu nhìn lại, xa xa nhìn thấy đám người đông nghịt, nhìn áo quần cũng biết đó là quan binh.

“Là Lục Phóng!”

Long Thanh thấp giọng nói, bọn họ rốt cuộc đã phá tan sự ngăn trở của Thiên Địa Thịnh, nhưng nhìn lại họ cũng bị thương vong trầm trọng.

“Gia, quan binh tới rồi!”

Như Ý và Lãnh Phiêu Hương nhảy lên võ đài, nhìn thấy người đáng ghét là Lăng Tây Nhi, không khỏi ngẩn người.

Sắc mặt Lãnh Tuyệt Tâm phát lạnh, bên ngoài trường đấu, quan binh đông nghịt đang đuổi theo. Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn kiên quyết của Lăng Tây Nhi, phất tay:

“Còn rừng xanh lo gì không có củi đốt, trước hết chúng ta rút luil”

“Minh chủ, đây là một cơ hội tuyệt vời, nếu để cho hắn chạy...”

Lam Chiến Thiên do dự mở miệng.

“Ta nói rút lui!”

Lãnh Tuyệt Tâm lạnh như băng la lên, không để ý sự phản đối của Lãnh Phiêu Hương và Như Ý, đi trước rút lui, có lẽ đây là biện pháp duy nhất có thể cứu Lăng Tây Nhi.

Mọi người thấy Long Tâm đi rồi, phía sau quan binh đuổi ngày càng gần, không dám ham chiến nữa, chỉ trong nháy mắt chạy trốn thật nhanh.

“Chạy chạy!”

Lăng Tây Nhi thấy mọi người tan đi, Lục Phóng dẫn quan binh càng ngày càng gần, đột nhiên kích động nhưng rất nhanh thân thể nàng chợt mềm nhũn đặt mông ngồi dưới đất, bàn tay nhỏ bé đau nhức đem hàn kiếm ném đi, há mồm thở dốc..

Xa xa có một cái kiệu bốn người khiêng chạy như bay xuất hiện, Mộng Nhan không ngừng hối thúc:

“Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, đi chậm sẽ cứu không được Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”

Bốn người khiêng kiệu đều là cao thủ đại nội, nghe vậy càng ra sức chạy, dọc theo đường đi giẫm lên thi thể mà đến, rốt cuộc lướt qua đám quan binh tói võ đài. Mộng Nhan không đợi cỗ kiệu dừng lại, không chờ được từ trên kiệu nhảy xuống, hô to một tiếng:

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ta tới cứu ngươi rồi... Cái gì?”

Bây giờ là tình huống nào? Người đâu? Không phải nói có đông nghịt võ lâm cao thủ sao? Nàng chuyển mắt nhìn lại, chỉ thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ngồi nghỉ trên mặt đất sắc mặt trắng bệch và kẻ đang co quắp té trên mặt đất, há mồm thở dốc là Lăng Tây Nhi.

Xem ra, nàng đến muộn một bước rồi!