Vợ Điên

Chương 20: Ánh đèn đỏ lại sáng




- Ai giúp tôi với.

Bà Linh hét lên thất thanh, ánh mắt đảo liên hồi tìm kiếm sự giúp đỡ nào đó từ đám người đang vây quanh. Mặc cho cơ thể của Bình Nhi nằm dưới đường bê-tông lạnh ngắt với vũng máu đỏ thẫm, chẳng ai mảy may có ý định giúp đỡ. Cơ thể của cô bé nhỏ dường như biến dạng.

- Mau lên. Phía này ạ.

Quản gia Liên hớt hãi chạy từ đằng xa lại.

Vài cô y tá nhanh chóng đưa Bình Nhi vào phòng cấp cứu. Tiếng “tích… tích…” trên máy đo nhịp tim vang lên âm thanh nghẹn ngào.

Đèn vàng mở lên, bác sĩ đeo khẩu trang xanh, đeo găng tay vào, bắt đầu xem xét vùng bị thương. Cô y tá cắt bỏ lớp áo ngoài, từng mũi dao bắt đầu tiến hành mổ xẻ.

Đã bao lần, cô gái điên kia phải nằm trên bàn mổ, đã bao lần, cô chỉ biết tìm mèo đen. Bởi vì trong tâm trí cô, ngoài mèo đen ra, chẳg có ai bên cạnh.

Nhưng cô bé nhỏ nào biết, hai cô bạn Minh Hiếu và Hồng Nhung cũng lo lắng cho cô bao nhiêu. Nghe tin, Minh Hiếu liền phóng xe đưa Hồng Nhung trở lại bệnh viện.

Nhìn lên ánh đèn đỏ “đang phẫu thuật” rồi lại nhìn xuống. Bốn con người cùng chung một suy nghĩ, một nỗi lo lắng.

Mặc nhiên, không có Khải Hoàng.

Hồng Nhung run run cắn móng tay, Minh Hiếu rung đùi liên tục. Sự lo lắng thể hiện ở mỗi người ngồi trước phòng phẫu thuật.

- Làm… sao… đây…

Bà Linh tay chà mạnh vào nhau, người đứng lên ngồi xuống nhìn vào căn phòng bên trong.

Từng giọt mồ hôi của bác sĩ và y tá bắt đầu rơi, có vẻ, ca phẫu thuật rất khó khăn.

- Không ổn rồi, truyền thêm máu.

Ánh mắt bất ổn của bác sĩ dấy lên, ông nhìn sang nhịp tim, đôi bàn tay càng run hơn. Cô y tá theo lệnh lấy thêm một bình máu khác rồi truyền ngay.

Ca phẫu thuật vẫn được tiếp tục, đã vài ba tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn chẳng có động tĩnh.

Bấy giờ, hai cô bạn đã tựa người vào nhau ngủ gục lúc nào không hay. Bà Linh và quản gia dựa mình vào thành ghế nhắm hờ mắt.

“Cạch”. Tiếng mở cửa phòng phẫu thuật vang lên. Minh Hiếu và Hồng Nhung giật mình khi nghe tiếng hỏi dồn dập của bà Linh.

- Bác sĩ, cháu… nó sao rồi ạ?

***

Khải Hoàng tựa người vào thành ghế, mắt nhìn vào cuốn sách trên tay. Mắt anh đảo qua đảo lại vẻ đọc nhưng thật ra, tâm trí Khải Hoàng lại đang ở đâu đó. Tịnh Nhi ngồi bên nhấp nhẹ ly cà phê sữa nóng.

- Có chuyện gì sao?

Khải Hoàng quay sang, nhìn cô học sinh ưu tú với ánh mắt thiết tha.

- Không sao.

Tịnh Nhi gật nhẹ đầu, mắt chuyển hướng sang cuốn truyện ngôn tình trên tay.

Ngoài trời, gió lay lắt lùa vào từng ngõ nghách, mang đến cái lạnh thấp thoáng cho người ngồi trong quán cà phê nhỏ. Tịnh Nhi chỉnh lại chiếc khăn choàng, mắt vẫn nghiễm nhiên đọc truyện.

Mặc cho làn gió lâu lâu lạn lách trên da thịt, Khải Hoàng vẫn lặng lẽ với mớ suy nghĩ lo âu. Anh lo cho cô bé nhỏ nào đó. Anh lo anh sẽ chẳng kìm nén được cảm xúc mà chạy ùa vào ôm cô vào một lúc nào đó.

Mạch suy nghĩ Khải Hoàng bị đứt ngang. Món quà ấy, rõ ràng anh chẳng hề có ý định làm hiệu cho Bình Nhi chọn. Mảnh giấy mà anh đã tìm thấy trong túi khi phát hiện Bình Nhi ngất ở đằng sau trường, cũng không phải của anh. Nếu là người khác, sẽ nhận ra ngay đó không phải là chữ của anh.

Trán nhăn lại, Khải Hoàng cố nhớ đến mọi sự việc vào tối đêm giáng sinh ấy. Ai đã gửi cái Mp3 ấy? Lúc anh thấy Bình Nhi, chiếc Mp3 đã hỏng mất, anh chẳng có thể nghe thấy những điều trong đấy. Ai mới có thể hiểu rõ, Bình Nhi rất thích hình ảnh mèo đen? Một kẻ thâm độc nào đó. Khải Hoàng vò nát mái tóc xù. Thấy lạ, Tịnh Nhi lay lay tay Khải Hoàng.

- Có chuyện gì sao, anh Hoàng?

Khải Hoàng chợt tỉnh, anh mỉm cười lắc đầu với cô học sinh ưu tú.

Tịnh Nhi nhăn trán, anh đã có chuyện gì đó. Cô học sinh ưu tú nhạy bén nhìn một cách thăm dò.

Tiếng chuông điện thoại Khải Hoàng vang lên, cắt đứt ánh mắt của Tịnh Nhi hướng về Khải Hoàng.

Khải Hoàng rụt rè nhấc máy.

- Có chuyện gì sao mẹ?

Bên kia đầu dây vang lên âm thanh đứt quãng của bà Linh.

- SAO?

Khải Hoàng giật nẩy mình, anh nghe bà đang nói, Bình Nhi bị tai nạn. Nhưng rồi lấy lại phong thái, Khải Hoàng chùn người.

- Chuyện đấy… chẳng liên quan gì đến con.

Toan cúp máy, lời nói của bà Linh lại vang lên. Khuôn mặt Khải Hoàng biến sắc, chiếc điện thoại rơi xuống đất vang lên âm thanh nhói lòng.

Khải Hoàng đứng phắt người dậy, anh đẩy mạnh bàn, bước chân trở nên gấp gáp hơn.

Tịnh Nhi liền đuổi theo, cô níu cánh tay đang run run của Khải Hoàng.

- Có chuyện gì sao, anh Hoàng.

Khải Hoàng không đáp, anh gạt tay cô ra, khuôn mặt lộ vẻ hoảng hốt.

Nhưng cô học sinh ưu tú vẫn ương bướng, cô níu cánh tay của anh bằng tất cả sức mạnh của mình.

- Anh đã hứa sẽ bên cạnh em mà.

Tịnh Nhi khóc, giọt nước mắt lo sợ Khải Hoàng sẽ bỏ rơi cô.

Bàn tay Khải Hoàng run run gạt tay cô, miệng mấp máy từng lời nói đau đớn vạn lần.

- Bình Nhi… cô ấy… gặp tai nạn rồi.

- Vậy thì có gì chứ.

Tịnh Nhi gắt lên, đôi môi bặm chặt.

Khải Hoàng hất mạnh cô xuống sàn nhà mặc cho Tịnh Nhi khóc thét điên cuồng. Bây giờ anh chỉ đang nghĩ đến một điều duy nhất. Lời bà Linh nói trước đó, anh như muốn điên lên, anh không tin nó là sự thật. Nhưng sao, anh thấy đau đớn quá, ngực cứ như có ai đó bóp nghẹn. Khó thở quá, bước chân anh trở nên dồn dập. Anh muốn nói, đó không phải là sự thật. Anh nhớ lại lời bà Linh nói hồi nãy.

- Chuyện đó liên quan gì đến con.

- Con… hức đừng nói vậy…

- Con cúp máy đây.

Chẳng đợi lâu được nữa, bà Linh run run, giọng nói nghẹn ngào hơn bao giờ hết.

- Bác sĩ nói… con bé… nó đã… đã tử vong.