Vợ Điên

Chương 26: Giá như em không phải là cô ấy




- Cúc cu… người yêu ơi em đang ở chốn nào?

Khải Hoàng thò đầu vào căn phòng trắng, ánh mắt láo liên đảo qua đảo lại tìm Bình Nhi. Cái giọng vẻ ngọt ngào cất lên. Nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng cô chủ nhà này đâu.

- Ơ hay, cái con mèo ngốc này đâu rồi nhỉ?

Bước chân dẫm lên thảm trãi, đầu quay như chong chóng tìm kiếm cô bé nhỏ.

- Em đây.

Khải Hoàng quay đầu lại, là tiếng mèo nhỏ. Bình Nhi điều khiển xe lăn điện tiến lại gần anh, đôi môi nhỏ chu lên.

- Suốt ngày cứ tìm em, quấy rầy chẳng để cho người ta yên ổn chút nào.

Khải Hoàng gãi đầu, miệng cười hì hì.

- Thì…

- Thôi, cho tôi nhờ.

Khải Hoàng đẩy Bình Nhi ra ngoài vườn để hưởng làn gió mát.

- Anh muốn mua em món quà, cơ mà chả biết em thích gì nên chạy sang hỏi em í mà.

Bình Nhi bĩu môi, giọng vẻ ngờ vực.

- Thôi anh ạ, anh mà tặng quà thì có mà trời sập.

Khải Hoàng giẩy đành đạch, tay khua khua phân bua.

- Này, đừng có mà khinh thường anh đây nha cô bé. Nào, muốn gì anh mua cho.

Khải Hoàng vênh váo nhìn cô bé nhỏ, Bình Nhi nín cười lắc đầu. Khải Hoàng ức lắm, mặt nặng trịch cố ra vẻ.

- Nào, thích gì nói đi.

- Không.

Khải Hoàng nhăn trán, suy nghĩ đắn đo.

- Son Louboutin?

- Không.

- Túi Dior, Hermes, Lyn?

- Không.

- Nước hoa?

- Không.

- Giày, áo quần?

Vẫn là cái lắc đầu của cô bé nhỏ. Khải Hoàng nhặn xị đau khổ, anh đã cố tra “gu-gồ” về những thứ mà con gái thích, thậm chí anh còn lên hỏi mấy cô bạn cái gì đang là trào lưu mà các cô gái thích mê nhưng chỉ là “đổ sông đổ biển”. Như nghĩ ra, Khải Hoàng ồ lên.

- À, vậy là em thích trang sức bạch kim?

- Không.

- Nhẫn kim cương?

- Không.

- Vậy tóm lại em thích gì chứ?

- Em thích anh.

Bình Nhi quả quyết. Khải Hoàng nghệt mặt, hai má đỏ bừng, vẻ cảm động mắt rưng rưng.

- Ôi, con mèo nhỏ của anh.

- Em thích anh. Thích tất cả mọi thứ về anh. Em thích son môi, túi xách hàng hiệu, thích nước hoa và cả áo quần hay kim cương vàng bạc. Tóm lại em thích tất cả những gì mà anh có.

Bình Nhi bụm miệng cố ngăn tiếng cười khi thấy cái mặt trông ngu ngu của Khải Hoàng. Anh liếc xéo cô bé.

- Nàng ơi, như vậy “cư dân mạng” gọi là “đào mỏ” đấy nàng.

- Hahaha.

Bình Nhi cười lớn, đôi má đỏ hồng hồng dưới ánh nắng.

- Cái đồ…

- Đồ gì?

Bình Nhi chu môi.

- Đồ…

Cô bé nhỏ thích thú nghiêng đầu chờ đợi Khải Hoàng “chửi” vì tội ham “vật chất” hơn là ham “anh”.

- Đồ… dễ thương.

Nói rồi anh chạy vụt vào nhà, để lại cô bé nhỏ cười sảng khoái trong không khí lành lạnh buổi sáng. Ánh nắng chiếu rõ lên đôi má ửng đỏ của Khải Hoàng.

***

Trong căn nhà nhỏ phía sâu con hẻm, trước nhà vài bông hoa giấy rơi lả tả.

- Bà xem sao để đưa con bé điên kia về đi.

Là bà bạn của “tóc xoăn tít”. Bà ta vẻ tức tối vì hụt mất “món mồi ngon”. “Tóc xoăn tít” uống ngụm cà phê đắng, ánh mắt vẻ xa xăm.

- Muốn gì được nấy sao?

- Chứ còn gì nữa.

Bà bạn vẫn còn ức, tức tối nhìn người bạn giàu sang trước mắt.

- Chắc tôi phải nhờ đến thằng Năm sẹo rồi.

Bà bạn thoáng bất ngờ, ánh mắt khó hiểu nhìn “tóc xoăn tít”.

- Là sao?

- Là tôi sẽ kêu thằng Năm sẹo bắt cóc nó chứ sao.

- À… Vậy sao bà không đưa địa chỉ cho mẹ con điên đó, vậy là mình cũng tìm được rồi gì nữa.

“Tóc xoăn tít” nhăn mặt, uống ngụm cà phê.

- Sao bà ngu quá vậy. Đưa địa chỉ cho bà ta chẳng khác nào tố cáo tôi buôn bán người bất hợp pháp. Lúc đấy thì đúng là “lạy ông tôi ở bụi này”.

Bà bạn à một tiếng thiệt dài, tay gãi gãi mái tóc.

- Công nhận, bà mưu mô thiệt.

- Hừ.

“Tóc xoăn tít” nhấc điện thoại gọi cho cái thằng có tên là “Năm sẹo”.

- Này, tao có vụ này. Mày làm trót lọt thì sẽ có món hời lớn đấy.

Bà bạn lắng nghe cuộc nói chuyện, có vẻ cái thằng nó rất hào hứng khi nghe đến “món hời lớn”. “Tóc xoăn tít” tắt máy, miệng cười đểu.

- Hahaha. Đúng là gặp may mà.

- Ôi bạn tôi… Xong xuôi mà trót lọt chia tôi tí đỉnh nhé.

Ánh mắt bà bạn vẻ nịnh nọt, “tóc xoăn tít” bĩu môi.

- Thì được. Ít ra bà cũng có công trong chuyện này.

Rồi từ trong căn nhà nhỏ, tiếng cười thõa mãn của hai bà bạn cất ha hả.

***

Một năm trước.

Chiếc SH e dè dừng lại bên hàng rào cô nhi viện. Người con trai cởi mũ bảo hiểm rồi thận trọng bước vào bên trong. Anh khẽ mở cánh cửa phòng hiệu trưởng, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn khung cảnh xung quanh. Cánh cửa đóng lại khi có tiếng mời của người ngồi trong đó.

Đình Hưng cúi đầu chào hiệu trưởng, anh khẽ khàng ngồi xuống ghế gỗ đối diện bà.

- Người tôi cần tìm bà đã tìm được chưa.

- Cậu yên tâm, tôi đã có hình cô bé ấy. Đây là tấm duy nhất mà tôi chụp được đấy.

Đình Hưng run run cầm bức ảnh trên tay. Đôi mắt anh chuyển dần sang bất ngờ.

Trên nền trắng, một cô gái khoảng mười mấy tuổi với mái tóc dài ngang lưng, ánh mắt đượm buồn vẻ vô hồn. Đôi môi nhỏ chẳng buồn cười lấy.

Bức ảnh trên tay Đình Hưng rơi xuống, cơ thể anh run run lên. Ánh mắt trở nên hoảng sợ hơn bao giờ hết. Lấy hết chút sức lực còn lại, anh chỉ kịp cầm bức ảnh rồi rú xe điên cuồng vào màn đêm.

“Mẹ ơi em ấy đâu rồi hả mẹ?”.

“Đình Hưng, con à. Lớn lên con hãy cố gắng tìm ra em nhé. Tịnh Nhi nó chắc là đau khổ lắm. Đình Hưng à, con nhất định phải cùng ta tìm nó, con nhé”.

Từng lời nói trong kí ức chợt ùa về, tâm trí của anh dường như bị băm vằm thành từng mảnh.

- Làm… làm sao đây? Bình Nhi… sao em phải là Tịnh Nhi chứ. Tại sao em lại là em gái anh chứ.

Đình Hưng hét lên điên cuồng trong đau đớn, tiếng khóc hòa lẫn với tiếng nấc nghẹn ngào. Người em gái mà bao lâu nay anh tìm, lại chính là người con gái mà anh yêu. Số phận thật trớ trêu, tại sao lại phải là Bình Nhi cơ chứ?

- Không… Bình Nhi em à… KHÔNG… HUHUHU.

Đình Hưng như vỡ hòa, trái tim bị ai đó bóp nghẹn đến khó thở.

- Đình Hưng, anh sao vậy?

Ánh mắt Bình Nhi long lanh nhìn người con trai tàn tạ trước mặt.

- Anh vào nhà đi, em đã gọt sẵn táo mà anh thích rồi này.

Cô bé nhỏ ngây thơ kéo Đình Hưng vào, cô không hề biết, anh đến đây là để nói ra sự thật.

- Bình Nhi… em…

- Sao vậy?

Đình Hưng đau đớn nhìn cô em gái thất lạc lâu nay, nước mắt anh chảy dài trên má. Giọng trở nên kiên quyết hơn, ánh mắt chẳng còn đau khổ nữa, thay vào đó là sự khinh bỉ. Nhưng đó chỉ là đóng kịch. Đình Hưng đang cố đẩy Bình Nhi ra khỏi mối tình đang nồng cháy này.

- Chúng ta chia tay đi.

Bình Nhi khựng người, ánh mắt hoang mang nhìn người con trai trước mặt.

- Anh… nói sao?

- Chia tay đi.

- Không, Đình Hưng, anh… anh nói dối…

Ánh mắt Bình Nhi đau đớn nhìn Đình Hưng.

- Anh thật sự chưa bao giờ yêu em, dù chỉ một phút giây nào đó thôi, anh cứ luôn nghĩ về cô ấy…

- AAAA. Anh im đi…

Bình Nhi vò nát mái tóc dài, cơ thể quay cuồng theo từng lời nói như dao ghim vào lòng.

- Anh xin lỗi…

- Vậy còn bài hát đấy… anh đã nói gì với em chứ…?

- Anh….

- Chưa bao giờ sao?... Tất cả là dối trá…

CHOANG.

Bình nước thủy tinh vỡ vụn dưới sàn nhà. Đôi mắt Bình Nhi hằn lên những tia nhìn điên dại. Đôi bàn tay không chủ động được đã cầm con dao nhọn lấy từ bàn ăn trên tay. Mũi dao run run hướng về người con trai kia.

- Đừng, Bình Nhi… em đừng…

- Anh im đi… thì ra… anh thương hại tôi chứ gì? Anh thương hại con điên này chứ gì?

- Anh… xin lỗi… anh...

- Biến đi. AAAAAAA.

Bình Nhi thét lên trong tuyệt vọng. Điên rồi. Cô gái này đã không chủ động cơ thể được nữa. Từng giây thần kinh trở nên loạn xạ. Mạch máu gằn lên trên từng thớ thịt

- Đừng… em hãy nghe anh… không em đừng làm vậy… không… không… Bình… Nhi...

“Keng”. Con dao nhọn rơi xuống sàn nhà đánh một âm thanh chói tai

Từng giọt máu trên con dao nhọn từng giọt từng giọt nhỏ xuống thềm nhà. Bước chân Bình Nhi thụt dần về phía sau. Đôi bàn chân in máu hiện rõ trên nền nhà trắng.

Bình Nhi đâm chết Đình Hưng, cô bé nhỏ kia đã không hề biết rằng, Đình Hưng chính là người anh trai của mình. Cô bé nhỏ thét lên trong điên cuồng, bước chân thụt dần về phía sau.

- Không, Đình Hưng ơi…

Rồi cô gái ấy bỏ chạy, dưới sàn nhà, Đình Hưng cố gắng cất tiếng đau đớn gọi Bình Nhi, nhưng cô đã chạy đi mất rồi.

- Tịnh Nhi, anh xin lỗi, xin lỗi.

Bàn tay nhuốm máu đưa lên không trung rồi buông thõng giữa màn đêm. Hơi thở đứt quãng, chấm dứt cuộc đời của một người con trai.

***

- Quản gia Liên, bà chưa ngủ sao?

Một cô hầu gái thấy quản gia liền chào, quản gia Liên chỉ gật đầu rồi bước nhanh vào phòng. Khi cô hầu gái đã khuất sau bức tường. Quản gia liên bước ra với một phong thái hoàn toàn khác. Không còn là bộ áo quần già nua, không có chiếc kính cận nào. Thay vào đó, một bộ đồ đen trông rất đắt tiền. Đôi gót nhọn có một không hai nện mạnh xuống sàn nhà đi sâu vào bóng tối.

Trong bóng tối căn nhà rộng, một bóng đen chầm chậm mở cánh cửa căn phòng trắng. Con dao nhọn trên tay lóe sáng dưới sáng đèn ngủ. Ánh mắt bóng đen hiện lên sự uất hận rõ rệt. Bàn tay bấu chặt chuôi dao, mũi nhọn chĩa về phía cô bé nhỏ đang ngủ say trên giường. Khuôn miệng bóng đen nhếch, dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt ác quỷ của “nữ hoàng” ẩn hiện mập mờ như một bóng ma.

Người đàn bà kia đã quá mù quáng. Vì muốn trả thù cho con trai mình, bà đã quên mất đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của bà.

Tịnh Hải chính là “nữ hoàng”. Đôi gót nhọn đắt tiền có một không hai chỉ có chủ tịch như bà mới có được. Một con người đã bị hận thù bao lấy. Người chỉ sống với mối hận của con trai quá cố.

Tịnh Hải cười nham hiểm chĩa mũi dao nhọn về phía Bình Nhi. Cô bé nhỏ không hề hay biết vẫn ngủ say dưới “hơi thở” của thần chết cận kề. Mũi dao đưa lên cao rồi sẵn sàng đâm mạnh vào người con gái. Bà không biết, người con gái mà bà đang cố gắng giết chết lại chính là đứa con gái mà bà đã tìm kiếm lâu nay.

Tịnh Hải hét lên với nỗi hận thù đã kìm nén lâu nay.

- Mày đã giết con trai tao, mày... mày... MÀY HÃY CHẾT ĐI.