Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 38: Trò chơi tốc độ




.

Quả nhiên không ngoài sự đoán của Trang Nhã Khinh, địa điểm mà A Khắc lựa chọn chính là núi Minh Á. Mặc dù Trang Nhã Khinh không biết núi Minh Á là nơi như thế nào, có gì nguy hiểm, nhưng nghe khẩu khí của Lương Hy Tây Trang Nhã Khinh lập tức biết địa điểm kia nhất định không đơn giản.

Lúc Lương Hy Tây gọi điện cho Trang Nhã Khinh rằng đã hẹn với A Khắc rồi, nhưng A Khắc nói là muốn so tài ở núi Minh Á. Lương Hy Tây không chắc chắn nhưng vẫn nhắc nhở Trang Nhã Khinh nếu không muốn đấu thì nói, cô ấy sẽ nói với A Khắc là hủy bỏ trận đấu. Mặt mũi gì đó cũng không quan trọng, còn mạng mới quan trọng.

Có điều Trang Nhã Khinh là ai chứ? Người tài cao có gan lớn, có người nói như vậy đấy.

Trang Nhã Khinh lặp đi lặp lại rất nhiều lần khẳng định với Lương Hy Tây rằng cô muốn so tài. Núi Minh Á cái gì chứ, sợ cái gì?

Trang Nhã Khinh dựa theo bản đồ chỉ dẫn trong xe tìm được núi Minh Á.

Núi Minh Á là ngọn núi cao nhất ở thành phố A, dốc cao chót vót, cao đến mức không thể trèo được. Trên đỉnh núi gần như toàn bộ đều là những tảng đá nhẵn bóng, không có một chút màu xanh nào. Nhưng từ sườn núi xuống vẫn có một chút bụi cây. Trên núi cũng không có cái gì, nhưng trên đường có rất nhiều khúc khuỷu quanh co, vòng quanh ngọn núi hướng lên trên. Chiều rộng mắt đường chỉ khoảng hơn ba mét, vừa vặn hai chiếc xe con đi qua. Bởi vì không có cây, hơn nữa xung quanh còn không có vành đai bảo vệ, không giống những con đường bình thường, nếu ở bên ngoài có nguy hiểm thì sẽ xây dựng một cọc đá để chống đỡ, đề phòng xe rơi xuống vực. Nhưng con đường này lại không có. Trên mặt đường cũng chỉ được phủ một lớp xi măng, nứt ra tạo thành những khe nhỏ, gồ ghề, không hề bằng phẳng.

Con đường này giống như được xây dựng để dành riêng cho những người muốn tìm kiếm sự kích thích, thích hợp nhất với loại trò chơi nguy hiểm này. Có điều, không phải ai biết đua xe cũng tới đây, trừ phi cực kỳ tin tưởng vào kỹ thuật của mình.

Nghe Lương Hy Tây nói, cô ấy cũng một lần vì tò mò mà tới nơi này, nhưng thiếu chút nữa thì rơi xuống vực. Cho nên Lương Hy Tây không dám tới nơi này đua xe nữa.

A Khắc đã chờ ở phía trước rồi.

Xe của A Khắc không có nhãn hiệu gì gì đó, vừa thấy đã biết là xe được trải qua một quá trình lắp ráp cực kỳ chu đáo mới có thể tạo thành một vỏ bọc như vậy. Xe được lắp lại như vậy, mã lực lớn, sức chịu đựng lớn, hơn nữa khả năng va chạm còn lớn hơn những xe khác rất nhiều. Nếu so sánh với xe thể thao của Trang Nhã Khinh thì tốt hơn rất nhiều.

Xung quanh cũng có rất nhiều người nhiều chuyện vây xem. Tất cả mọi người đều là dân đua xe, chỗ này chính là quỷ môn quan mà bọn họ không dám đua, nhưng còn dám xem. Trận đấu kích thích đặc sắc như vậy, chỉ là nhìn cũng khiến người ta cảm thấy hưng phấn rồi.

"Chị Nhã Khinh, em thấy chúng ta không cần so tài nữa được không, ở đây rất nguy hiểm, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?" Lương Hy Tây thấy Trang Nhã Khinh đã đến nơi, vội vàng qua đây.

"Không cần, đã nói rồi thì làm sao lại không giữ lời chứ." Trang Nhã Khinh cười không đứng đắn, đưa tới vô số âm thanh hút khí ở xung quanh.

"Cô gái xinh đẹp như vậy mà chết ở đây thì thật sự đáng tiếc."

"Vậy cậu có muốn xem trận đấu nữa không?"

"Muốn chứ, nhưng tôi cũng không muốn cô gái xinh đẹp như vậy chết ở đây. Trước kia những người tới đây đua xe với A Khắc hoặc là rơi xuống núi mà chết, hoặc những người có vận khí tốt thì tàn phế đó."

"Vừa muốn xem, vừa muốn gái đẹp, hay là cậu đấu với A Khắc thay cô ấy? Nói không chừng lúc quay lại cô gái xinh đẹp lại cảm kích muốn lấy thân báo đáp cho cậu đấy."

"Khó mà làm được, tôi còn chưa hưởng thụ hết. Không sống trở về, cô gái xinh đẹp cũng không còn là của tôi. Tôi vẫn nên thành thật xem trận đấu thôi." Trên một chiếc xe cách xe Trang Nhã Khinh rất gần, có hai người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, đi giày tây, có thể là giám đốc của một doanh nghiệp nhỏ nào đó đang xì xào bàn tán.

"Cô gái xinh đẹp, đừng đấu nữa, nếu đi cũng chỉ có đương chết mà thôi." Cũng có người lớn tiếng nhắc nhở Trang Nhã Khinh.

Trang Nhã Khinh không để ý đến những người khác, lập tức lái xe lên phía trước, dừng lại bên cạnh xe của A Khắc.

Trang Nhã Khinh đứng bênh cạnh xe, nhưng thật ra cách ăn mặc của A Khắc rất giống với Lương Hy Tây. Lương Hu Tây nghĩ cách ăn mặc của A Khắc mười phần giống dáng vẻ lưu manh đầu đường. Tóc được nuôi rất dài, được buộc thành đuôi gà, được nhuộm ba màu, màu đỏ, màu xanh biếc, còn có màu vàng. Lỗ tai thì được xỏ vài cái. Mặc áo phông và quần bò, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ hơi thô một chút, là một chuỗi đầu lâu.

Là một trong những cách ăn mặc Trang Nhã Khinh không thích.

Nhìn cũng không muốn nhìn nhiều. Trang Nhã Khinh hỏi. "Quy định trận đấu."

"Không có quy định. Người nào đến đỉnh núi trước thì người ấy thắng. Trên đỉnh núi tôi có cắm một cây cờ, ai đoạt được lá cờ trước thì thắng." A Khắc vốn cho rằng Lương Hy Tây tìm đến đàn ông, cho nên mới tới chỗ này. Muốn tranh giành phụ nữ với anh ta còn không biết tự lượng sức muốn đua xe với anh ta, thực sự là muốn chết. Cho nên anh ta mới nói đến chỗ này, ở chỗ này, anh ta có thể đảm bảo đối phương sẽ thua.

Nhưng anh ta không ngờ đối phương lại là phụ nữ, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp. Trong lòng không tránh khỏi oán trách Lương Hy Tây, vì sao không nói trước cho anh ta biết đối phương là con gái?

Giọng nói của A Khắc có chút sắc bén, không vui. Không có quy định là như thế nào? Chính là ở trên đường có thể thoải mái va chạm, tùy tiện chỉnh người sao? Trang Nhã Khinh cau mày. "Anh muốn lấy cái gì làm tiền đặt cược?"

"Không cần tiền đặt cược, dù sao thua cũng là một cái mạng."

"Được, tôi chấp nhận."

Phá Trần kéo tay Trang Nhã Khinh. Tay Trang Nhã Khinh lật lại nắm tay Phá Trần để cậu yên tâm.

Bởi vì cô gái mặc chiếc váy hai dây, cho nên bên trong rõ ràng không mặc áo lót, có lẽ bởi vì quá mức kích động cho nên hai điểm trưóc ngực đã gồ lên, nhìn rất mê người. Cô gái đó cầm một khăn lụa, đứng giữa xe của Trang Nhã Khinh và xe của A Khắc, giơ tay lên. Sau đó, bỗng nhiên ném chiếc khăn tay xuống. Khăn lụa rơi xuống đất, Trang Nhã Khinh lập tức giẫm đạp chân ga, phóng lên phía trước làm gương. Đáng tiếc, A Khắc lại phóng lên phía trước đâm vào bên cạnh xe của Trang Nhã Khinh, muốn dùng áp lực để vọt lên phía trước.

Trang Nhã Khinh cũng không giận, không nhanh không chậm theo sát phía sau xe của A Khắc. Nếu người nào tinh mắt thì có thể thấy, khoảng cách giữa hai chiếc xe vẫn được duy trì. A Khắc cũng không kéo dài khoảng cách giữa hai chiếc xe.

Làm ông hoàng xe đua được công nhận ở thành Phố A, bản thân A Khắc vẫn có bản lĩnh. Ví dụ, mặc dù không kéo dài khoảng cách, nhưng xe của A Khắc vẫn hơi nghiêng, đường vốn miễn cưỡng có thể chứa hai xe cùng một lúc, nhưng lúc này xe của Trang Nhã Khinh hoàn toàn không thể vượt lên.

Chưa nói đến chuyện A Khắc đang chiếm vị trí thuận lợi, xe của A Khắc ở bên trong, bên trong là vách đá, cho nên bên ngoài đương nhiên là vực sâu. Nếu Trang Nhã Khinh muốn vượt qua, chỉ cần A Khắc hơn lái xe ra bên ngoài một chút, xe của Trang Nhã Khinh sẽ rơi xuống vực.

Phá Trần không quan tâm Trang Nhã Khinh thắng hay thua, điều duy nhất cậu quan tâm chính là vấn đề an toàn của Trang Nhã Khinh. Cho nên ngồi ở vị trí tay lái phụ, Phá Trần vẫn quan sát tình hình trận đấu và tình hình giao thông một khi gặp vấn đề, cậu sẽ không do dự kéo Trang Nhã Khinh nhảy khỏi xe.

Phía sau có một chiếc xe, là chiếc xe quay phim chuyên dụng, để cho mọi người biết rõ nội dung trận đấu.

"Cô gái này vẫn có chút bản lĩnh, vẫn duy trì được khoảng cách, vẫn có thể theo sát sít sao như thế."

"Đúng, nhưng kết quả cô ấy chỉ có thua mà thôi." Đúng là một người ngu ngốc, lại có thể đồng ý tới địa điểm mà A Khắc chọn, ở đây thật sự là địa bàn của A Khắc. Trước kia cũng không phải chưa từng gặp người đua xe giỏi khiêu chiến với A Khắc, vì mặt mũi mà đáp ứng tới chỗ này. Ở chỗ này cứ coi như là kỹ thuật của anh ta hơn A Khắc nhưng cuối cùng cũng chỉ có thua.

"Hi vọng cô gái này đừng chết." Xinh đẹp như vậy mà chết thì anh ta sẽ đau lòng.