Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 76: Động thân đỡ đạn




Trang Nhã Khinh khẽ cười, làm sao có thể không tức giận, mẹ nó, lúc nào thì cô bị người khác nói như vậy? Còn nhớ rõ trước kia lúc ở trên thương trường vẫn còn đang khắc sâu như châu báu trong lòng, cô đã làm thế nào? Không chấp nhận được bản thân mình cùng với người mình quan tâm chịu một chút xíu uất ức nào. Nói như cô, thậm chí nói cả hộ khẩu nhà cô thì sao cô có thể không tức giận? Cô đã sớm muốn xông tới trước mặt người phụ nữ mãn kinh đạp bà ta hai cái, sau đó hủy hoại nhân sắc của bà ta (ed: haizz, chị hiền quá), bóp vỡ bộ ngực silicon giả bên trong. Cô thật sự có loại kích động đó.

Nhưng cô sẽ không làm như vậy. Tin tưởng không được bao lâu, người phụ nữ kia sẽ vì lời nói bừa bây giờ mà trả giá cao.

"Không cần phải để ý đến bà ta." Trang Nhã Khinh nắm tay Cố Triệt. Cô biết anh tức giận, bởi vì người khác mắng cô, cho nên tức giận.

"Ừ."

"Triệt, anh thật tốt." Trang Nhã Khinh hôn lên môi Cố Triệt lần nữa. Mẹ nó, dù sao cũng bị người khác nói thành dâm phụ, nói thành tiểu thư, như vậy cô sẽ không sợ sẽ làm mọi chuyện tới cùng, cũng không sợ người khác lại nói lời gì khó nghe hơn.

Cố Triệt thở dài, rõ ràng tất cả mọi người nói Nhã Nhã, Nhã Nhã lại còn. . . . . . Chỉ là đây mới là Nhã Nhã của anh, sao có thể bởi vì người khác nói linh tinh liền thay đổi mình đây? Nếu là Nhã Nhã thật sự là như vậy, anh nên lo lắng cho hạnh phúc tương lai của anh. Ngộ nhỡ người khác nói mấy lời khó nghe, Nhã Nhã liền cách xa anh không phải là mất nhiều hơn được sao, ha ha.

Hai người hôn không coi ai ra gì. Trong quá trình răng môi quấn quít còn bắn ra âm thanh xấu hố.

Người phụ nữ trẻ tuổi hồi nãy, chính là người phụ nữ cảm thấy con gái hút thuốc không phải cô gái tốt nghe được âm thanh đen tối phía sau, xoay đầu lại nhìn một chút, sau đó lại lặng lẽ xoay đầu trở về. Lúc quay đầu sang chỗ khác thì hai gò má đã đỏ bừng.

Từ nhỏ đã chịu sự giáo dục thục nữ, hơn nữa cũng bị người nhà bảo vệ cực tốt, cô thật vẫn chưa nhìn thấy người nào to gan như vậy. Đột nhiên cảm thấy có chút mơ hồ hâm mộ người ta, tại sao cô ấy không làm được như vậy, không bám vào một khuôn mẫu, không chút kiêng kỵ như vậy. Từ nhỏ vẫn bị trói buộc, làm gì đều theo ý nguyện cha mẹ mà làm, lần này cũng coi là một lần duy nhất cô phản nghịch thôi.

Người nhà an bài cho cô một hôn sự, vẫn còn du học ở nước R cô trốn thoát trong tầm mắt vệ sĩ, trong bụng lựa chọn trở về nước. Dĩ nhiên không thể nào về nhà, về nhà không phải là đại biểu tự chui đầu vào lưới sao.

Rất nhanh lời nói về Trang Nhã Khinh nhỏ đi, chủ yếu vẫn là bởi vì dù thế nào thì bát quái cũng có một mức độ, Trang Nhã Khinh cũng không có đào mộ tổ tiên bọn họ, cũng không cần thiết vẫn níu lấy không buông. Dù cô nói một câu nói như vậy thì cũng chỉ là ngoài ý muốn, không có trực tiếp xung đột cùng người khác. Mọi người vốn phát ra oán giận lên người cô là không đúng rồi.

Người ở đây vẫn đều là tương đối có đạo lý. Phẫn nộ trong lòng đã qua, cũng cảm giác họ quá mức. Duy chỉ còn có mấy phụ nữ thời mãn kinh, vì vậy tiến tới đề tài cùng nhau, trò chuyện một chút liền quen thuộc. Vẫn còn đang thảo luận về Trang Nhã Khinh hăng say lắm, một chút khuynh hướng dừng lại cũng không có.

Phụ nữ thời mãn kinh chính là không giống nhau.

Thật ra thì mọi người oán hận Trang Nhã Khinh cũng không phải là không có đạo lý , vốn là chuyện cũng bởi vì cô đưa tới, bằng không bây giờ người ta quả thật đã sửa họp tại phòng họp, nói không chừng đổi gặp bạn trai thành ở tại xe hơi, nhà trọ rồi, sao còn cùng bay trên trời với cô.

"Rốt cuộc còn bao lâu nữa?"

"Rất nhanh sẽ đến, các hành khách đừng có gấp."

Trang Nhã Khinh nghe lời này thì trong lòng nghĩ, lúc gấp còn chưa tới.

Đợi đến sau khi Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt tách ra, cô gái trẻ tuổi mới xoay người, lễ phép mỉm cười với cô. Cô gái ấy cười đến hoàn hảo, lộ ra tám cái răng, xinh đẹp, lễ phép. Vừa nhìn là biết tiếp nhận qua nền giáo dục bậc cao. Trang Nhã Khinh cũng không kém, trả về cho cô gái một nụ cười lễ độ.

Tục ngữ đều nói, người khác cười với bạn, bạn cũng có thể trở lại một nụ cười tươi, đây là lễ nghi cơ bản nhất.

"Xin chào, tôi tên là Hoa Nhã."

"Tôi tên là Trang Nhã Khinh."

"À. . . . . . Thật ra thì tôi cũng muốn hỏi vẫn đề mà anh ấy mới vừa hỏi, sao chị không tức giận , mọi người nói chị như vậy." Hoa Nhã ấp a ấp úng nói rồi liền trở nên đỏ hơn, có thể là bởi vì lúc nãy còn coi thường đối phương, hiện tại lại chủ động đến gần người ta, hơn nữa đối phương xem ra cũng là người rất lễ độ, cho nên mình ngượng ngùng.

"Không có gì, thật ra thì tôi không phải người rộng lượng như vậy. Chỉ là quả thật chuyện là bởi vì tôi mà ra."

"Chẳng lẽ chị thật sự là như họ nói. . . . . . à?"

"Quạ đen? Ha ha, không phải, rất nhanh thì cô sẽ là biết nguyên nhân. Đến lúc máy bay hạ cánh thì không cần phải sợ, đi theo phía sau chúng tôi là được rồi." Trang Nhã Khinh là vậy, người mời cô một tấc thì cô mời người lại một thước, cho nên đối với cô gái chủ động tốt như thế thì thái độ Trang Nhã Khinh vẫn rất tốt.

"Tại sao?"

"Chuyên này không cần hỏi. Đúng rồi, cô có mang theo một ít quần áo dày một chút chưa?"

"Có mang." Nhờ lần này vốn định thoát cha đi lâu dài, cho nên cũng mang theo quần áo yêu thích, một năm bốn mùa đều có.

"Vậy thì tốt, tự tìm một bộ quần áo dày một chút, tốt nhất là áo lông chống lạnh để mặc, một lát máy bay hạ cánh sẽ rất lạnh."

"Ờ." Mặc dù không hiểu rõ Trang Nhã Khinh nói gì, nhưng cô ấy vẫn lấy đồ chống lạnh của mình mặc vào. Không nói thì không có gì, vừa nói thật cảm thấy lạnh rồi.

Vốn là muốn gởi lại hành lý, nhưng cô không có, mặc dù nói quần áo một năm bốn mùa đều có, nhưng cũng chỉ mang theo một hai kiện, dù sao mình lấy nhiều thì khó di chuyển, quá phiền toái. Mang theo đều do thích, quần áo không bỏ được.

"Nhã Nhã, em có lạnh hay không?"

"Không lạnh, trên máy bay có máy điều hòa ." Bây giờ quả thật không lạnh.

"Ờ, ở đây anh còn quần áo, một lát em mặc vào." Cố Triệt mang quần áo theo, chỉ là cũng không phải đồ chống lạnh như Hoa Nhã, chỉ là một áo khoác tương đối mỏng. hưng cũng tốt hơn bộ quần đùi áo tay ngắn mà Trang Nhã Khinh đang mặc nhiều. Anh thì có thói quen mặc áo sơ mi, không biết sao cũng không nóng. Nhưng càng thêm khoa trương chính là những người tối hôm qua. toàn thân cũng bao lại, không nóng sao? Còn một năm bốn mùa đều mặc âu phục, mùa hạ không nóng, mùa đông không lạnh sao?

Trang Nhã Khinh cũng không cự tuyệt, lấy áo áo khoác trên giường Cố Triệt. Anh cao hơn cô rất nhiều, áo khoác có thể che kín hơn phân nửa đùi cô, quần cô cực ngắn nên cũng hoàn toàn không nhìn thấy.

Haizz, cô cũng không tính là thấp, sao ở trước mặt Cố Triệt thì trở nên nhỏ bé như vậy, lòng Trang Nhã Khinh có một chút buồn bực nho nhỏ.

Rất nhiều người trên máy bay nhìn thấy Hoa Nhã mặc đồ chống lạnh thì đều nhìn cô ấy giống như nhìn người bệnh thần kinh vậy. Da mặt Hoa Nhã tương đối mỏng, bị mọi người nhìn thì ngượng ngùng, rụt đầu một cái, cố gắng không nhìn tới ánh mắt mọi người, quá kinh khủng.

Chỉ là rất nhanh thì tất cả mọi người bắt đầu nổi lên thèm muốn Hoa Nhã. Máy bay hạ xuống, sau khi mở ra, gió lạnh thổi vào, mọi người không khỏi rùng mình. Nhìn thấy băng tuyết ngập trời phía ngoài thì càng thêm nghi ngờ, sao nước R bắt đầu có tuyết rơi chứ? Bây giừo không phải là đang lúc tháng Bảy nóng rực sao?

Chẳng lẽ người nào lại cầu tuyết sao? Tháng bảy tuyết rơi sao. Chỉ là nghĩ một hồi như vậy, mọi người liền không nghĩ nhiều quá. Nền tảng lập quốc nước R cùng nước Z đều là mùa hạ, thời tiết cũng móng, cho nên mọi người đều ăn mặc vô cùng mát mẻ. Trên căn bản phụ nữ cũng là quần đùi mang tất, hoặc là trực tiếp mặc váy, ngược lại nam thì hơi khá hơn một chút, đều vẫn mặc quần dài. Chỉ có một vài tên cá biệt vẫn mặc quần ngắn.

Lạnh muốn chết. Tất cả mọi người bắt đầu nổi lên thèm muốn với đồ chống lạnh của Hoa Nhã. Hoa Nhã thấy tình huống này thì tranh thủ lấy một áo khoác ngoài khác trong kiện hành lý đưa cho Trang Nhã Khinh. Từ đáy lòng cảm ơn Trang Nhã Khinh, làm sao biết mà nói để cho cô mặc đồ chống lạnh trước đây.

Trang Nhã Khinh cũng không từ chối, nhận lấy áo khoác ngoài liền mặc vào. Chỉ có thể thương cho Cố Triệt còn có Tiêu Dật Phàm thật là không có quần áo thật dày để mặc. Cũng may cơ thể hai người đều rất cường tráng, vẫn có thể kiên trì. Huống chi hai người cũng biết, hoạt động làm nóng người cũng sắp bắt đầu, đến lúc đó như thế nào đi nữa cũng sẽ không lạnh như vậy nữa.

"Nghe đây, một lát cô có thể có khả năng cách chúng tôi rất là xa, nhưng tốt nhất vẫn là tìm một nơi có thể nhìn thấy chúng tôi, một lát tốt thì cùng nhau trở về." Trang Nhã Khinh nói với Hoa Nhã.

"Ờ, đây là nơi nào?"

"Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng rất nhanh sẽ biết không cần lo lắng."

Các hành khách cũng đều biết nơi này căn bản cũng không phải là sân bay, cũng không phải là nước R, nơi này trời băng đất tuyết không nói, ngay cả một vật kiến trúc cũng không có nhìn thấy, rốt cuộc máy bay hạ xuống nơi quái quỷ gì.

"Đây là đâu? Cô mang chúng tôi đi đâu đấy?" Một người đàn ông bắt được cổ áo nữ tiếp viên hàng không cùng xuống máy bay, kết quả người đàn ông to lớn bị một cô gái mềm mại ném vai qua một cái liền ngã tại chỗ, đau đến lăn qua lăn lại trên mặt tuyết.

"A a a a a. . . . . ."

Không biết đã xảy ra chuyện gì, một người phụ nữ thời kỳ mãn kinh kêu to lên, dọa sợ đến các hành khách rối rít chạy trốn tứ phía.

Rất nhanh, tất cả mọi người chạy ra. Vẫn còn nguyên chỗ chỉ có Trang Nhã Khinh, Cố Triệt, Tiêu Dật Phàm còn có kẻ địch rồi. Hoa Nhã vốn rất lo lắng, nhưng Trang Nhã Khinh an ủi nói bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì lần nữa thì Hoa Nhã mới nghe cô mà chạy tới phía sau sườn dốc phủ tuyết đằng xa nấp vào.

"Cậu cho rằng dẫn chúng tôi đến nơi này là có thể đạt được mục đích của các người rồi hả?" Trang Nhã Khinh khinh miệt nói.

"Có thể đạt được mục đích hay không không phải mày tính toán mà là chúng tao định đoạt." Người đàn ông trẻ tuổi cũng mặc đồ chống lạnh đi lên phía trước nói. Đối phương cũng đã mặc quần áo chống lạnh vào. Bọn họ đều sớm đã có chuẩn bị.

"Ha ha, cậu chính là trên Vân Thượng Tổ?" Xem ra cũng chả có gì đặc biệt.

"Không phải, chút chuyện nhỏ này sao có thể đến phiên anh trai tao tự mình tới đây chứ? Có tao cũng đã đủ rồi." Tên đàn ông vẫn dùng tiếng nước R tệ hại, thật sự là nói rất khó nghe. Quả thật chính là độc hại lỗ tai của bọn họ.

"Ý của cậu chính là địa vị của cậu kém anh của cậu, cậu không có cao quý như anh trai cậu?"

"Không phải, tao cùng anh tao đều là huyết thống cao quý sao mày nói lung tung về anh tao được." Tên đàn ông quýnh lên, cũng bất chấp tiếng nước nào, tiếng hai nước xen kẽ, càng thêm lộ ra vẻ dở dở ương ương.

"Hả? Vậy sao chuyện nhỏ mới phải cậu xử lý chứ? Đều nói, hạng người gì xử lý loại chuyện đó, xem ra căn bản anh cậu cũng không để cậu ở trong mắt, không có đối đãi cậu như em trai, chỉ xem cậu như một thuộc hạ, có thể tùy tiện chỉ huy thuộc hạ mà thôi." Phép kích tướng, đây chính là một trong ba sáu kế được lưu truyền nhiều năm.

"Không phải." Tên đàn ông hét lớn một tiếng, hoặc là dao trong tay bay tới Trang Nhã Khinh.

Trang Nhã Khinh tránh thoát một dao của tên đàn ông đó, đổi bị động làm chủ động, bắt đầu chủ động công kích. Cố Triệt muốn tới giúp một tay, Trang Nhã Khinh không cho. "Chỗ đó có rất nhiều người chờ anh giải quyết, người này giao cho em xử lý. Đúng rồi, chú ý một điểm, bọn họ có thể có súng." Trang Nhã Khinh tiến tới bên cạnh Cố Triệt nhắc nhở anh, sau đó lại cùng đấu cùng tên đàn ông đang run rẩy. (ed: tức quá run đó)

Vốn là những thuộc hạ đều muốn tiến lên giúp một tay, bị tên đàn ông ngăn lại "Các người không cần lên, tao muốn tự mình giải quyết con đàn bà nói năng lỗ mãng này, ai cũng không cho phép đi lên, nếu không xử theo quy tắc."

Trang Nhã Khinh chính là muốn như vậy, tất cả bọn chúng đến giúp đỡ, hơn nữa trên người có súng, coi như cô lợi hại hơn nữa thì cũng không thể thắng, cô cũng không phải thần, huống chi vết thương trên đùi còn chưa lành, mẹ nó, mới vừa đá một cái dùng sức quá mạnh rồi, chân thật là đau. Giống như vết thương rách ra.

Cố Triệt cùng Tiêu Dật Phàm một người giải quyết ở một bên, thừa dịp bọn chúng còn chưa có rút súng ra, giải quyết từng tên một. Trên người bọn chúng mang theo khẩu súng có đạn giới hạn. Đại khái nhìn đối phương một chút, tổng cộng chính là khoảng hai mươi người, đạn bọn họ chỉ có sáu viên, tổng cộng mười hai viên. Trên người Trang Nhã Khinh còn có một khẩu súng, còn có năm viên, nếu toàn bộ cũng không thể giải quyết xong đối phương. Đừng nói chi là người khác đừng có súng. Cho nên hiện tại giải quyết từng tên trước.

Sau khi thành công thu thập vài người, rốt cuộc đối phương nghĩ tới chúng còn có súng.

Trang Nhã Khinh đấu vơi tên đàn ông này, mẹ nó, không nhìn ra, quả thực lợi hại. Người này hẳn là từng học qua kiếm thuật tương đối kỹ, chỉ là khuyết điểm duy nhất chính là không biết vận động sao cho linh hoạt, đều cứng nhắc, chỉ là nếu tên đàn ông này vận dụng linh hoạt. Phần thắng của Trang Nhã Khinh cũng rất nhỏ.

Nghe được tiếng súng, Trang Nhã Khinh biết mình không thể kéo dài nữa, trước hết giải quyết người này. Vì vậy, Trang Nhã Khinh bắt đầu vận dụng vũ khí bí mật của cô.

"Huyết Nhan." Trang Nhã Khinh gọi nhỏ một tiếng.

Chợt, tên đàn ông kia còn chưa thấy rõ bóng dáng màu đỏ chui lên rốt cuộc là thứ gì thì tứ chi cũng co quắp miệng đã sùi bọt mép mà nằm ở trên đất.

Sau khi cắn tên đàn ông một cái, Huyết Nhan nhanh chóng trở lại trên tay Trang Nhã Khinh. "Ngoan, làm rất khá, trở về thưởng cho mày."

Người khác cũng phát hiện len lén đã xảy ra chuyện, vài người nhắm súng ngay Trang Nhã Khinh.

"Nhã Nhã." Cố Triệt vốn muốn tới đây giúp Trang Nhã Khinh một tay, nhưng bất đắc dĩ bản thân anh bị quấn lấy, căn bản là không động đậy người. Thấy vài khẩu súng đồng thời chĩa vào cô, anh hoảng hốt, cũng không kịp đang bị nhìn như hổ rình mồi chống lại mình, nổ súng, toàn bộ một phát súng chính xác mấy tên đàn ông kia chết luôn. Cố Triệt né một viên đạn, tiếp tục nổ súng.

Trang Nhã Khinh thầm mắng ngu ngốc: "Anh Cố à, đừng động tới em." Cô có biện pháp.

Nghe Trang Nhã Khinh nói, Cố Triệt cười cười, sao anh có thể mặc kệ cô? Cho dù biết Nhã Nhã có năng lực bảo vệ tốt cho bản thân thì anh cũng không thể nào thật sựu không quản được.

Tiêu Dật Phàm vốn cũng bắt đầu muốn tới đây trợ giúp Trang Nhã Khinh, nhưng cũng phát hiện động tác của Cố Triệt. Có Cố Triệt ở đó thì không cần lo lắng. Mình chuyên tâm giải quyết xong mấy người này, cũng ít đi một phần nguy hiểm.

Trang Nhã Khinh súng cũng mò được súng trên người, vừa né đạn vừa nổ súng. Như vậy vừa so sánh cũng có thể thấy được hiệu suất hai phe. Bất luận là Cố Triệt, Tiêu Dật Phàm hay là Trang Nhã Khinh, dường như đều là bách phát bách trúng, dĩ nhiên cũng có đặc biệt bởi vì nguyên nhân ngoại lực cho không khí.

Cố Triệt nhìn thấy súng trên người Trang Nhã Khinh, bất ngờ một chút. Sau đó nhìn thấy quả thật là Trang Nhã Khinh có thể bảo vệ tốt cho cô nên mới thoáng yên tâm một chút. Nhưng vẫn thỉnh thoảng nhìn cô một chút.

Cố Triệt phát hiện một người phía sau Trang Nhã Khinh chuẩn bị đánh bất ngờ, vì vậy viên đạn cuối cùng, anh dùng ở trên người đó. Đồng thời Trang Nhã Khinh cũng đánh vào người kia.

Trang Nhã Khinh biết phía sau có người, cũng làm tốt các biện pháp phải làm theo, không ngờ. . . . . . Cố Triệt đã giúp nàng giải quyết. Có lẽ cô thật sự có thể thử ỷ lại vào anh, khỏi cần quản chuyện gì, toàn bộ an toàn của cô nằm trong tay Cố Triệt.

"Triệt!" Cố Triệt bởi vì chú ý Trang Nhã Khinh bên này nên không có chú ý đạn đang bay tới. Cô nhìn thấy, vội vàng chạy tới, nhưng dù mình có thể né tránh đạn tới hướng cô thì cũng không thể chạy nhanh hơn đạn, nhất định là cô không kịp kéo Cố Triệt ra.

Tiêu Dật Phàm đứng gần Cố Triệt cũng phát hiện, kịp thời chắn phía sau Cố Triệt, Tiêu Dật Phàm trúng đạn.

Một loạt các động tác chỉ xảy ra ở thời gian mấy giây. Tiêu Dật Phàm ngã trên mặt đất, tuyết trắng dưới người dần dần bị nhiễm đỏ. Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt vội vàng tới bên cạnh Tiêu Dật Phàm. "Dật Phàm." Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh đồng thời hô lên.

"Mẹ kiếp các người nhìn tôi làm gì? Chú ý phía sau." Tiêu Dật Phàm mắng to.

Trang Nhã Khinh và Cố Triệt, hai người giống như là sau lưng có thêm một đôi mắt, cùng nhau xoay người, đá mắt cá chân của hai người phía sau, hai tên kia không có nghĩ đến Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh hành động nhanh như vậy, bị đá ngã trên mặt đất, cũng mất cơ hội đầu tiên.

Sao Cố Triệt và Trang Nhã Khinh có thể bỏ qua cho một cơ hội tốt như vậy? Hai ba lần là giải quyết hết hai người.

Cuối cùng còn bốn tên, một người hai tên. Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt phân công xong. Chợt cầm súng rơi xuống nổ súng vào hai tên kia. Lúc ấy vẻ mặt hai tên kia rất vô tội, bởi vì căn bản súng trong tay của bọn chúng cũng không có đạn. Không muốn. . . . . .

Trang Nhã Khinh nghe âm thanh vỗ tay. Sau đó, từ bầu trời truyền tới một giọng nói rất mê hoặc, chính là rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất quyến rũ. Trang Nhã Khinh cũng không phân biệt được là nam hay là nữ. "Không tệ, rất tốt, lợi hại hơn tưởng tượng của tôi."

Vân Đường đứng ở trong cửa máy bay trực thăng, trong tay cầm máy phóng đại âm thanh siêu cấp nói với phía dưới.

Vốn cho hắn tới là có thể nhìn thấy em trai của hắn đã bắt ba người lại, nhưng trừ một người bị thương, hai người khác lại giống nhau, mẹ nó, thật sự đúng là phế vật. Đem nhiều người như vậy sao không giải quyết được ba người? Trong đó còn có một phụ nữ! Hơn nữa còn cầm nhiều súng tồn kho như vậy, mẹ nó, đều là một đám phế vật.

Trang Nhã Khinh thấy máy bay trực thăng phía trên, sau đó nói với Cố Triệt: "Anh đoán phía trên có mấy người?" Vừa nói vừa xử lý vết thương giúp Tiêu Dật Phàm.

"Không rõ lắm, nhưng không nhiều lắm." Loại máy bay trực thăng đó nhiều nhất chở mười mấy người. Chỉ là, nghĩ đến người lần này lợi hại hơn.

Trang Nhã Khinh phiền lòng giúp Tiêu Dật Phàm xử lý vết thương, lại vừa mắng Tiêu Dật Phàm: "Mẹ nó, không phải đầu óc anh là có bệnh rồi đây hả? Làm gì lại muốn chạy đi qua đỡ đạn? Anh cho rằng đang đóng phim thần tượng sao?"

Tiêu Dật Phàm nhìn bộ dạng Trang Nhã Khinh tức giận, rõ ràng là đã nở nụ cười.

"Cười cái gì mà cười? Còn cười?" Trang Nhã Khinh hét lên: "Anh cho rằng lập tức chắn đạn là anh hùng sao? Chẳng lẽ Triệt không biết tự tránh sao? Cần anh tới đây khoe là anh hùng sao?"

"Vậy em chạy tới để làm gì?" Tiêu Dật Phàm hỏi ngược lại.

Trang Nhã Khinh dừng một chút, đúng vậy, mình lo lắng chạy tới như vậy làm gì? Chẳng lẽ cũng là vì giúp Cố Triệt đỡ vào chỗ đạn bắn? Không, sẽ không, cô từng nói , nếu cô chết rồi thì tuyệt đối sẽ không để anh sống một mình, cô vẫn luôn nói lời giữ lời.

"Em tới kéo anh ấy ra, anh cho rằng mọi người đều ngốc giống như anh mà dùng thân thể tới đỡ đạn à?"

Tiêu Dật Phàm không nói lời nào. Ạnh tới đơn giản là muốn giành phần sống. Nếu hai người chỉ có thể sống một người, anh sẽ lựa chọn để Cố Triệt sống tiếp. Bởi vì, Cố Triệt còn sống, Khinh Khinh mới có thể luôn hạnh phúc vui vẻ.

Trang Nhã Khinh biết trong đầu Tiêu Dật Phàm nghĩ gì, nước mắt chợt lăn xuống, tên ngốc này, tên ngốc này, thật sự không biết bản thân thay đổi thế nào mới tốt, làm gì đối với cô tốt như vậy?

"Đừng khóc, anh lại chưa chết." Khinh Khinh vì anh khóc, như vậy cũng đủ rồi.

Ừm. . . . . . Bị Trang Nhã Khinh nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cũng không chỗ gì xấu, đúng không? Chỉ cần không phải muốn làm chuyện gì xấu, chân thành là được.

Vân Đường hạ xuống, quả nhiên sau lưng đi theo tám người.

"Thật là một màn cảm động, tôi cảm thấy may mắn vì không qua màn này." Vân Đường nói xong, toàn bộ đàn em bao vây ba người Trang Nhã Khinh lại, hơn nữa toàn bộ cầm súng nhắm ngay ba người.

"Lấy nhiều ức hiếp ít tính là anh hùng gì?"

"Tôi không phải anh hùng, tôi là kiêu hùng." Anh hùng mới có thể để ý chánh nghĩa, công bằng, kiêu hùng chỉ để ý thắng hoặc là thua, quá trình cũng không quan trọng. "Lấy đồ vật ra đi? Tôi cũng vậy không hy vọng một cô gái xinh đẹp sẽ chết ở trong tay của tôi."

"Đồ gì?"

"Trên tay cô, tôi nghĩ cô biết."

"Ông không muốn cứu em trai ông?" Vân Chấn còn nằm dưới đất, mặt xám như tro tàn, co giật cũng co giật không được. Nhưng Trang Nhã Khinh biết, Vân Chấn còn sống, hơn nữa ý thức rất tỉnh táo. Bởi vì độc Huyết Nhan chính là như vậy, không chỉ có làm cho người ta cô giật mà còn làm cho người ta đau, hơn nữa còn gia tăng cảm giác đau và độ thính, hơn nữa, người trúng độc tuyệt đối sẽ không hôn mê cho đến chết, đều là đau.

"Nó? Quả thật chính là một tên phế vật, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, cứu làm gì?" Vân Đường khinh thường nói.

Có lẽ cho tới bây giờ hắn cũng không xem Vân Chấn là em trai của mình. "Một tiện nhân sinh con riêng, cũng muốn làm em trai của tôi? Quả thật chính là hoang tưởng!"

"Ha ha, thật là một anh trai lòng dạ hiểm độc, mất đi người em trai mà vẫn luôn bảo vệ ông, lời của tôi nói mà anh ta còn không tin, thật là đứa trẻ đáng thương."

"Cô muốn trì hoãn thời gian tìm cứu binh sao?" Vân Đường cười khinh miệt. "Không cần suy nghĩ nhiều, hòn đảo này là tôi phát hiện, trên bản đồ cũng không có, còn có ai có thể tìm đến đây? Nơi này không có trung tâm tín hiệu, thực vật thậm chí bất cứ sinh vật nào cũng không có, cho nên không cần mơ tưởng. Ngoan ngoãn gọi vật ra, hoặc là tôi còn có thể dẫn cô rời đi, cô muốn ở lại bên cạnh tôi cũng không phải là không thể."

"Xí." Trang Nhã Khinh cũng làm một hành động rất không thục nữ, phun nước bọt. Ặc, mặc dù trên căn bản Trang Nhã Khinh cũng không từng làm thục nữ.

Vân Đường tức giận, vung tay lên muốn cho Trang Nhã Khinh hai bạt tay, nhưng Trang Nhã Khinh né ra. Đồng thời, Huyết Nhan cắn xuống trên tay Vân Đường. Gần như là cùng lúc đó. Vân Đường gục xuống. Nếu không phải Vân Đường muốn đánh Trang Nhã Khinh thì không tồi, khoảng cách quá xa thì Huyết Nhan tấn công không tốt, nhưng ai bảo Vân Đường có mưu đồ gây rối, cố ý muốn đánh Trang Nhã Khinh, hết cách rồi, bị cắn là đáng đời: "Muốn đồ của tôi, ngay cả nó có tác dụng, tính chất gì cũng không biết sao? Thật là, ông cũng không phải Vân Đường thật sự, đúng không?" Trang Nhã Khinh xé da mặt giả của Vân Đường ra.

Lúc này tám người xung quanh cũng không biết là tiến lên hay vẫn không tiến lên, không biết nên làm sao. Cô gái kia mới vừa dùng là gì, căn bản bọn họ chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đỏ, tổ trưởng Đường gục xuống.

Trang Nhã Khinh nhìn Vân Chấn gần kề cái chết, điểm một cái lên mấy huyệt đạo Vân Chấn, sắc mặt anh ta đã khá nhiều.

"Cô nói, tất cả cô vừa mới nói có phải thật hay không?"

"Dĩ nhiên."

"Chuyện Vân Chấn cũng vậy?"

"Nói nhảm." Nếu không phải Trang Nhã Khinh cũng điểm huyệt cho Vân Đường, làm chậm sự lan tràn độc của Huyết Nhan, sợ rằng Vân Đường không kịp thốt nên lời.

"Hả?"

"Tên cao ngạo tự phụ đó, đều cho rằng em trai tổ trưởng thì ngon rồi, cả ngày trong mắt không có ai. Thật ra thì tổ trưởng chưa bao giờ chân chính để anh ta vào trong mắt. Mới vừa rồi tôi nói, cũng là nguyên lời của tổ trưởng. Lần này tổ trưởng nói ra, mặc kệ như thế nào cũng không thể nhường anh ta hoặc đi về, chướng mắt." Chuyện này cũng không có gì cố giấu diếm, nói đã nói, chẳng lẽ củi mục thật vẫn có thể sẽ là sương mù bay tìm tổ trưởng báo thù? Thật là chuyện cười. Bình thường hắn nhìn thấy tổ trưởng đều là hóa trang, tổ trưởng thì cũng không có mấy người gặp qua. . . . . .

Sùng bái đối với Vân Đường giả như Vân Đường, làm cho người ta chắc lưỡi. Trên căn bản tín ngưỡng Vân Đường giả giống như Vân Đường thậy. Người nào có thể làm cho đàn em của mình trung thành đối với hắn như vậy. Không, cũng không thể gọi là trung thành, phải là tử trung, giống như là bị tẩy não, Vân Đường, rốt cuộc là người như thế nào đây? Trang Nhã Khinh đột nhiên cảm thấy hứng thú với ông ta.

"Không, anh trai đối với tôi tốt như vậy!" Vân Chấn không tin.

"Người mày gọi là anh trai chính là tao mà thôi, anh trai bình thường mày nhìn thấy đều là tao, ngay cả tổ trưởng gặp mày một lần cũng khinh thường. Lần đó tao tốt với mày điểm không để cho mày đi giúp tao làm việc? Ha ha, ngu xuẩn. Ngu xuẩn giống mẹ mày, bị tổ trưởng cưỡi, còn giấu giếm thay tổ trưởng, cuối cùng chết trong cạm bẫy ở tổ trưởng cũng không biết."

Trang Nhã Khinh có nhiều hứng thú nghe đoạn đối thoại của hai người, bát quái, Trang Nhã Khinh biết. Xem ra chuyện có chút phức tạp, hắc hắc, chỉ là Vân Đường, xem ra lòng dạ thật nặng. Không thể phớt lờ nữa rồi.

"Mấy người các người đứng ở đằng đó làm gì? Sao còn chưa tới." Vân Đường giả chợt nói. Lúc này Trang Nhã Khinh muốn nghe thì cô nói cho hắn nghe, mục tiêu đục khoét của cô chính là rống những người này mà thôi.

"Hắn cũng không phải là chủ nhân các người, lời của hắn có thể nghe sao?" Trang Nhã Khinh liền trang thủ Vân Đường điểm huyệt câm. "Tin rằng các người cũng chưa nhìn thấy người đàn ông này? Hắn không phải là chủ nhân các người, là ai ai cũng không biết, nói không chừng hắn chính là lợi dụng các người mà thôi, vì cái gì các người bị người khác lợi dụng?"

Mấy người ngơ ngác nhìn nhau. Quả thật, bọn hắn chưa từng gặp qua người đàn ông này, hiện tại phải làm gì? Như vậy chủ nhân chân chính ở đâu? Người đàn ông này nói đều là thật sao? Trong khoảng thời gian ngắn, bọn hắn không biết nên làm như thế nào.

Trang Nhã Khinh muốn chính là giây phút này.

Trong chốc lát, mấy người liền bị một nhóm người lớn vây lại.

Mấy người đang suy nghĩ nên muốn động thủ sẽ không kịp, Trang Nhã Khinh nhìn ánh mắt tức giận không cam lòng của Vân Đường giả, sau đó nói câu: "Ông có thể nói chuyện, mới vừa rồi muốn nói gì? Có phải mắng bọn chúng ngu xuẩn hay không?" Trang Nhã Khinh cười to, không để ý đến Vân Đường giả rồi. Ngược lại đi đến trước mặt Vân Chấn, "Hận anh trai anh không?"

"Hận."

"Tốt." Trang Nhã Khinh lấy băng gạc đang quấn trên chân mình đồ xuống, nặn ra vài giọt máu ở khóe miệng Vân Chấn. "Uống hết, thuôc giải."

Sau khi Vân Chấn há mồm uống, sắc mặt từ từ bắt đầu có thay đổi. Lúc nãy Trang Nhã Khinh đã nhìn thấy máy bay trực thăng bay tới, lúc đầu còn lo lắng là Vân Đường, nhưng Cố Triệt cho cô một ánh mắt an tâm, Trang Nhã Khinh đã hiểu rõ là người mình. Đi vào, Trang Nhã Khinh còn nhìn thấy hoa văn quốc kỳ trên máy bay trực thăng trước mặt, càng chắc chắn.

Mấy hàng quân nhân ổn định đứng trước mặt Cố Triệt, chào theo nghi thức quân đội: "Quân trưởng, chúng tôi tới chậm."

"Không muộn, rất kịp thời." Cố Triệt cười to, vỗ vỗ bả vai trêu chọc người dẫn đầu. Trang Nhã Khing biết người nọ, đó không phải là Tôn Bính Nguyên sao? Cô đã từng gặp Tôn Bính Nguyên một lần.

"Quân trưởng, xử lý bọn họ như thế nào?"

"Vào trong biển đi, tránh cho ô nhiễm vùng đất sạch sẽ của chúng ta, cũng phiền toái." Cố Triệt nói xong, sau đó cẩn thận không cẩn thận hơn mà quấn băng gạc của Trang Nhã Khinh mới vừa lấy xuống. Mặc dù đã bị máu thấm ướt, nhưng quấn lại thì luôn khá hơn chút.

Trang Nhã Khinh nhìn Tôn Bính Nguyên trừng lớn đôi mắt không tin, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Sợ Tôn Bính Nguyên vẫn lần đầu tiên nhìn thấy Cố Triệt đối với người khác như vậy.

"Quân trưởng, những chuyện này chúng tôi làm là được rồi." Tôn Bính Nguyên ngốc sao? Lại còn nói ra những lời này, haizz, quả nhiên bị hành động của Cố Triệt dọa sợ, không lựa lời mà nói.