Võ Động Thiên Hà

Chương 26: Lòng hiếu kỳ





Đường Linh Vũ ngẩn ngơ, vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không biết nói gi.

Đường Linh Sa lúc này đã tới bên hồ, cười xấu xa, vỗ tay vui mừng trêu đùa nói:

-"Đáng đời, cứu người không được, lại được người ta cứu, lại còn bị người ta ném lên, mất hết thể diện !"

Đường Linh Vũ nghe được lời của muội muội, trêu đùa cưới nói, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, cũng không còn muốn nghịch nước nữa, trong đầu nghĩ đến việc luyện công trong nước của thiếu niên kia, có thể nhịn thở lâu như vậy nhật định ta cũng có thể làm được.

Bởi vậy, Đường Linh Vũ hít một hơi thật sâu, một lần nữa nhảy vào trong hồ, lặn xuống.

Nhưng cũng chỉ chịu đựng được gần một nén hương thời gian, bất đắc dĩ Đường Linh Vũ nhìn cái bóng lờ mờ dưới đáy nước, rồi nhanh chóng ngoi lên mặt hồ, hô hấp.

Lúc này Tuyết Ông tiên sinh đi tới bên hồ, thấy vẻ mặt Đường Linh Vũ như đưa đám, cười nói:

-"Linh Vũ, ngươi và hắn có chỗ nào bất đồng đã rõ chưa, lúc trước không chịu cẩn thận quan sát, bây giờ thể nghiệm một lần hẳn đã rõ ràng chứ ?"

Đường Linh Vũ lên bờ mặc quần áo vào nói:

-"Tên kia giống môt con thủy quái hơn !"

Đi tiếp một đoạn hắn xoay người lại hỏi:

-"Tiên sinh, tại sao hắn tu luyện " Ngư Thị Luyện Thể Thuật " có thể nhịn thở trong nước gần một canh giờ, con ta ngay cả một nén hương con chưa được ?"

Tuyết Ông tiên sinh hướng đáy hồ nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên vẻ tinh quang nói:

-"Tu vi võ đạo của hắn vẫn chưa tới mức "tiên thiên võ sư " tu luyện công pháp luyện tạng, mà đã có thể nhịn thở trong nước lâu như vậy, chỉ có thể nói là hắn tu luyện một dạng công pháp rất thâm sâu tinh diệu, đó là "Thuật nín thở " !"

-"Thuật nín thở ?"

Đường Linh Vũ rất tò mò hỏi:

-"Tiên sinh, ta cũng muốn học loại công pháp, ngươi có thể dạy ta không ?"

-"Khụ khụ, cái kia...."

Tuyết Ông tiên sinh nghe nói, thần sắc có chút khó xử nói:

-"Ta thật ra không có biết loại công pháp này !"

Nói xong, Tuyết Ông tiên sinh thần sắc hiện lên vẻ trầm tư, thầm nghĩ:

-"Thiếu niên này ngày càng khiến ta tò mò rồi, trên người hắn rốt cục cất dấu những bí mật gì ?"

Đang trầm tư....

Bỗng nhiên trong làn nước, giống như một quả thủy lôi bộc phát ra, cỗ xoáy nước từ dưới đáy hồ xông ra.

Tiếp đó mặt hồ bốc lên một cột nước cao ngất, tiếp đó một thân ảnh mở ảo như giao long lao lên cùng cột nước, thấy một màn này, Đương Linh Vũ không ngừng hâm mộ, nói:

-"Tiên sinh, tu luyện " Ngư Thị Luyện Thể Thuật " này thì ra có thể chơi đùa tốt như vậy, cực giỏi... waa.. tại sao trước kia ta không cảm thấy nhỉ ?"

Tuyết Ông tiên sinh ,vẻ mặt không tốt nói:

-"Tiểu tử, ngươi chủ tu " Thiên Tuyết Ngọc Cơ Thuật " thập phần đầy đủ, nhìn khắp thiên hạ đây chính là loại công pháp trụ cột hàng đầu, đem tòan bộ cơ màng da trên ngươi rèn luyện, mà mà " Ngư Thị Luyện Thể Thuật ", hoặc là " Đồ Thị Tinh Ý Quyền " không có hoàn thiện như vậy, thứ tốt như vậy mà ngươi còn không biết dùng ! "

Vân Thiên Hà một sát na sau khi xông lên mặt nước nghe được Tuyết Ông tiên sinh nói tới công pháp " Thiên Tuyết Ngọc Cơ Thuật " không khỏi động lòng, nhất thời một màn rung động từ cơ màng da lại xuất hiện ,lại một lần nữa hoàn thành công pháp " Dẫn Lưu Tráng Cơ Pháp ".

Cảm giác rung động mất dần, thu công, nhìn một chút sắc trời, cảm thấy đã tới thời điểm ăn trưa, hắn không có luyện thêm nữa, mà lên bờ mặc quần áo, hướng tới một gian phòng gần đó hô:

-"Chúng ta trở về !"

Sử Trường Đức lúc này vội vã từ trong nhà chạy ra, đâu tiên kinh ngạc đánh giá Tuyết Ông tiên sinh và Đường Linh Vũ vài lần, lấp tức tiến lên giúp Vân Thiên Hà mặc đồ... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vân Thiên Hà mặc quần áo tử tế, rồi hỏi:

-"Những nội dung trong sách có nhớ được không ?"

-"Vâng, tiểu nhân đã ghi nhớ toàn bộ !"

Sử Trường Đức gật đầu, đưa hai bản công pháp cho Vân Thiên Hà.

Vân Thiên Hà tiếp lấy hai bản bí tịch, nhìn qua Tuyết Ông tiên sinh một cái, nhưng cũng không có chút lễ tiết nào, rồi nhanh chóng chạy đi tìm Hắc bá.

Chờ Vân Thiên Hà rời đi, Đường Linh Vũ nói:

-"Tiên sinh, hắn thật không muốn cùng chúng ta nói chuyện, chúng ta có nên chủ động hay không ?"

Lúc này trong lòng Tuyết Ông có chút buồn bực, vừa rồi hắn cố ý nói ra "Thiên tuyết ngọc cơ thuật " chính là muốn câu dẫn sự chú ý của Vân Thiên Hà, để cho hắn chủ động tiến lên nói chuyện, hắn mới có thể mượn cơ hội vòng vèo tìm hiểu "Thuật nín thở " đem " Thiên Tuyết Ngọc Cơ Thuật " ra để trao đổi.

Nhưng hắn quan sát thần sắc của thiếu niên kia, không cảm nhận được bất kì sự thay đổi nào, vẫn một mực lạnh nhạt, khiến hắn phát hiện trong lòng mình xuất hiện một sự hứng thú nồng đậm với thiếu niên này.

Phải biết rằng tại kinh thành, rất nhiều đệ tử con nhà vương công quý tộc không tiếc mọi biện pháp để lấy lòng hắn, muốn bái hắn làm thầy, nhưng hắn vận một mực từ chối toàn bộ.

Mà nay đến Lợi Châu này, hắn lại phát hiện một thiếu niên kì quái, khiến cho lòng hắn hiện lên ý nghĩ muốn thu nhận đồ đệ, nhiều năm qua tâm cảnh hắn vẫn bình lặng đạm bạc, hiện tại đã bị thiếu niên này làm cho rạn nứt, đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Nếu như để cho người khác biết được một vị được xưng là: " tuyết lạc sơn hà biến địa bạch, độc tịch nhất ông tọa cô biên " đệ nhất cao thủ Tuyết Ông tiên sinh, bị một thiêu niên đánh vỡ tâm cảnh, sỡ rằng những tông sư võ đạo sẽ rớt mắt ra ngoài vì kinh ngạc.

Lúc này Đường Linh Sa vẫn còn đỏ mặt, đi tới nói:

-"Tiên sinh, cái tên tiểu tử kia có chút kì lạ, không giống như người khác luôn sợ chúng ta, thật thú vị, nếu không để ta đi dạy dỗ hắn không chừng hắn sẽ nói chuyện với chúng ta.!"

-"Ngươi dạy hắn cắt...?"

Đường Linh Vũ nhìn muội muội của mình nói:

-"Nhưng mà người ta là cấp tám võ sĩ ,ngươi mới cấp bảy, chỉ có đẻ bổn vương ra tay dạy dỗ mới thịch hợp, chẳng qua là... mới rồi hắn cứu ta, ta làm sao có thể làm chuyện này được !"

Suy nghĩ một chút, Đương Linh Vũ nhìn Đường Linh Sa, về cằm không có hảo ý nói:

-"Muội muội nếu người đổi trang lại, dụng mĩ nhân kế, tiểu tử kia nhất định sẽ bị ngươi mê hoặc, lúc đó không phải hắn sẽ biến thành con gà con sao, hắc hắc..."

Đường Linh Sa nghe lời này, vừa thẹn vừa giận, cắn răng giậm chân, giơ quả đấm lên, tức giận nói:

-"Ta đem ngươi đi dùng mĩ nhân kế, đánh chết ngươi... dám khi dễ ta..."

Huynh muội hai người cười đùa chạy ra ngoài.

............

Vân Thiên Hà trên sân luyện công, tay cầm một cây thiết côn thật lớn, vũ động như đang cố hết sức, bộ dạng nhỏ bé như sắp bị cây thiết côn đè gãy.

Hắc bá thấy Vân Thiên Hà bộ dạng như dùng hết sức, trầm mặt xuống, nét mặt đem so sánh với đáy soong còn đen hơn, nghĩ thầm:

-"Tiểu tử này thật không thích hợp tu luyện "Phong ma côn pháp ", hay là hắn đang giả vờ giả vịt không muốn học ?"

Nhưng suy đoán của Hắc bá là hoàn toàn chính xác, Vân Thiên Hà quả thật không muốn học loại "Phong ma côn pháp" này, mặc dù tay cầm một cây thiết con trăm cân huy vũ tạo ra uy lực khổng lồ, nhưng tính linh hoạt lại kém đi. hơn tùy thân mang theo một cây gậy nặng như vậy, sợ rằng chưa đi được nửa bước đã ép người khác chịu liên lụy.

Đối với những loại công pháp thế này, Vân Thiên Hà không muốn học, nhưng mà lần trươc đáp ứng Hắc bá, cũng không có đổi ý, mà Hăc bá cũng giảo hoạt, biết rõ là công pháp " Bạo Cương Đoán Cốt Công " sẽ được mở ra cho mọi người, khiến hắn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cứ như vậy mà luyện "Phong ma côn ", khiến cho Hăc bá bỏ đi ý niệm để hắn tiếp tục luyện tập.

-"Tốt lắm, hôm nay dừng ở đây !"

Hắc bá bây giờ nhịn không nổi nữa, tâm tình bùng phát, không chịu được quát to bảo Vân Thiên Hà dừng lại.

Để cây gậy xuống, Vân Thiên Hà thở phào nhẹ nhõm nói:

-"Hắc bá, cây côn này quá nặng rồi, ta nghĩ sau nay nên đổi cây cung nhẹ hơn, với lực lượng của ngài có thể dùng được nó, nhưng lại để một tiểu võ sĩ như ta dùng, thật là quá sức mà !"

-"ít cái rắm, ngươi có thể kéo được thiết thai cung, vậy mà không cẩm nổi thiết côn nay sao ?"

Hắc bá trầm mặt, đi tới cầm bầu rượu, rót đầy ra bát, ngửa cổ uông ừng ực.

Vân Thiên Hà mồ hôi ròng ròng, nói:

-"Hắc bá, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ngài nên so sánh rõ ràng, cung lực và trọng lực của cây gậy không thể ngang nhau...."

Thấy vẻ mặt dọa người của Hắc bá, Vân Thiên Hà biết có giải thích cũng vô dụng, bộ dạng dứt khoát làm như không thấy, cầm áo đi ra khỏi sân tập, nghĩ tới đem Vân Bôn ra ngoài dạo chơi một lát.

Ấu mã đang trong thời gian phát triển, không thể nhốt mãi được, phải để nó hoạt động thường xuyên, mới có lợi cho việc phát triển, hơn nữa còn bồi bổ tình cảm của chủ tớ càng thêm sâu sắc.

Cưỡi ngựa săn thú, cũng chính là hoạt đông hạng nhất trong các loại hoạt động khi rảnh