Vô Hạn Thự Quang

Quyển 8 - Chương 14: Phản bội?




Nhóm Sở Hạo tỉnh lại trên sàn rạp chiếu phim. Vừa mở mắt ra, cả bọn liền sững sờ vì cảm thấy nơi này quá quen thuộc. Bọn họ đều tưởng rằng mình lại lần nữa rơi vào vòng luân hồi của bộ phim này, trái tim không khỏi đập nhanh thêm vài nhịp. Song đoạn trí nhớ trước khi ‘lao vào người lệ quỷ’ kia vẫn còn khiến bọn họ hiểu mình đã thoát khỏi cái vòng lặp đáng chết đó!

Còn một điều nữa là tất cả thức tỉnh cùng một lúc chứ không phải lần lượt như khi Chủ Thần truyền tống. Đương nhiên, người chú ý tới vấn đề này chỉ có mình ba người Sở Hạo, Niệm Tịch Không, Trương Hằng.

Mọi người dò xét bốn phía… Đây đúng là đại sảnh của rạp chiếu phim nhưng tại sao lại đổ nát thế này?

Đúng vậy, chính là đổ nát! Bàn ghế bị lật tung, tường gạch thủng lỗ chỗ, màn hình chiếu phim càng thảm hơn nữa, nó rách tơi bời treo lủng lẳng một góc. Thoạt nhìn chỗ này dường như vừa mới trải qua một hồi chiến đấu thảm liệt. Quả thật khó tin… Ai lại đi đánh nhau trong rạp cơ chứ? Ờ, dù có đánh nhau thật thì cũng không thể gây ra vụ lộn xộn lớn như vậy… trừ phi là mấy chục người hỗn chiến thì may ra.

Pằng! Tiếng súng đột nhiên vang lên làm mọi người giật mình hồi thần. Chỉ thấy nòng khẩu súng trên tay Sở Hạo đang bốc khói, xem ra người vừa bóp cò chính là hắn. Phát đạn này cũng không phải chỉ để đánh thức mọi người, mục tiêu của nó là một hư ảnh Lệ Quỷ đang dần dần tiêu tán.

“Chuẩn bị chiến đấu.” Sở Hạo hai tay hai súng chĩa bốn phương, mồm rống to. Mọi người nghe vậy liền lấy ra vũ khí tùy thân, thậm chí hai gã tân nhân cũng được trang bị súng ngắn và đạn linh loại.”

Sở Hạo vừa dứt lời, xung quanh Bắc Băng châu đội liền xuất hiện lúc nhúc từng đàn Lệ Quỷ, con nào con nấy giống hệt ‘lão thái bà’ trong phim ‘linh hồn tà ác’. Xem ra bọn họ thực sự đã tới được Coming Soon chân chính rồi!

Thấy vậy, Sở Hạo lập tức hét lên: “Còn đợi gì nữa! Giết! Theo ta giết ra ngoài! Đứng ỳ ở đây làm gì, muốn chết à?”

Mọi người lập tức hành động. Trong âm thanh đì đùng của tiếng súng, Niệm Tịch Không vung kiếm đâm chém, Trương Hằng bật cung tanh tách… Vừa công kích, bọn họ vừa theo sát Sở Hạo. Những nơi bọn họ đi qua đều có dấu vết bị tàn phá, máu đổ… song lạ là không hề phát hiện ra bất kỳ thi thể nào, về phần người sống thì lại càng không.

Sở Hạo liếc nhìn trái phải vài lần liền chọn lấy một hướng mà những người còn lại cũng chẳng hề thắc mắc, cứ thế chạy theo hắn. Dọc đường đi, Lệ Quỷ tràn ra từ những nơi không ngờ tới nhất, chẳng qua dưới sự ‘chăm sóc’ của mọi người, chúng không thể gây lên sóng gió gì. Cả nhóm vọt qua như phong quyển tàn vân, tất cả quỷ quái đều bị quét sạch một cách dễ dàng.

Thấy sự tình đơn giản như vậy, cả đám vốn đang khẩn trương liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Ban đầu khi vừa chứng kiến tình cảnh thê thảm của nơi này cùng với lớp lớp Lệ Quỷ xung quanh, ai cũng nghĩ mình rơi vào tuyệt cảnh mất rồi. Nhưng không ngờ số vũ khí trong tay họ lại ‘được việc’ như thế, bằng không tất cả đúng là phải chết ở đây mất thôi.

Cứ như vậy, khi cả bọn chạy tới đại sảnh, Tom đột nhiên hô lên: “Bên này, đây là đường dẫn tới cầu thang. Chúng ta mau chạy ra khỏi tòa nhà này thôi.!”

Những người khác nghe xong liền quay ngoắt về bên đó. Song không ngờ chặn trước mặt bọn họ là hình ảnh nữ quỷ treo cổ, đèn điện chớp tắt, bóng tối bao phủ…

Trông thấy vậy, cảm giác ớn lạnh trào dâng trong lòng mỗi người. Mặc dù vũ khí của bọn họ có thể gây sát thương cho quỷ quái nhưng chẳng ai lại muốn chạy vào bóng tối cả, có khác nào tự mình đâm đầu vô lưới đâu? Sở Hạo quyết định thật nhanh: “Nếu chạy xuống không được, vậy theo ta đi lên! Nhanh tới sân thượng chứ cứ đứng đây mà đợi đèn đóm tắt hết thì chúng ta chết chắc.!”

Nghe vậy, cả đám đều rùng mình. Cũng chẳng mất thời gian đắn đo, bọn họ theo sát Sở Hạo mở ra một con đường khác. Các loại các dạng quỷ quái lao lên như sóng cồn, nào là nữ quỷ treo cổ, nử quỷ hư thối… ùn ùn kéo tới, tựa hồ vô cùng vô tận giết mãi không hết. Trên đoạn đường này, bọn họ chẳng đếm nổi mình đã giết bao nhiêu, nhưng chỉ cần đi qua một góc khuất là sẽ có cả đàn xồ ra. Cứ tiếp tục như vậy nữa thì chẳng bao lâu họ sẽ tiêu hao hết đạn dược cùng thể lực, cuối cùng rơi vào cảnh sức cùng lực kiệt bỏ xác tại đây.

Song còn may, hướng dẫn lên tầng trên không hề xuất hiện bất kỳ bóng nữ quỷ nào, mà bóng đèn cũng không chớp tắt rồi tối thui như bên dưới. Tựa hồ mục đích của đối phương là lùa bọn họ chạy lên trên vậy. Lúc này cả đám bị một đoàn nữ quỷ đông đảo truy kích nên cũng chẳng có thời gian nghĩ nhiều, cứ như vậy chạy một mạch. Rất nhanh sau đó, cánh cửa sắt dẫn tới sân thượng đã hiện ra trước mặt.

Trương Hằng đi đầu tiên, một cước đá ra trực tiếp hất văng cánh cửa sắt giúp cả bọn lao ra ngoài. Chạy được tới đây, mọi người không khỏi buông lỏng thở dài một hơi vì sắc trời bên ngoài cho thấy hiện tại vẫn là ban ngày, ít nhất không cần lo lắng quỷ quái ẩn nấp trong bóng tối tập kịch nữa. Song chẳng vui vẻ được bao lâu vì tuy không có bóng tối thật nhưng vẫn xuất hiện từng đoàn sương mù khiến ý niệm không ổn lại trào dâng mãnh liệt.

Trương Hằng chẳng thèm quan tâm tới xung quanh mà chạy thẳng tới sát mép tòa nhà đưa mắt nhìn ra xa. Vừa nhìn, hơi lạnh liền xộc lên đầu… Đường phố bên dưới chẳng có một bóng người, ngược lại khắp nơi đều có hình ảnh nhà cửa xe cộ bị thiêu đốt, dấu vết bạo tạc ở khắp nơi, như thể nơi này vừa mới trải qua chiến tranh. Tình huống như vậy sao có thể xuất hiện ở Coming Soon này cơ chứ?

Tom là người thứ hai chạy tới. Vừa nhìn tình cảnh trước mặt, mồm hắn lập tức há hốc kinh hãi hô lên: “Đoạn cuối phim Coming Soon đúng là có rất nhiều tới rạp xem bộ phim này, nhưng cho dù tất cả đều bị nguyền rủa thì cũng không thể dẫn tới tình trạng này được chứ, sao giờ lại…?”

Trương Hằng thần sắc lãnh liệt đáp: “Hẳn là nội dung cốt truyện đã bị thay đổi. Hoặc theo cách nói của Sở Hạo, khi một bộ phim chuyển biến thành thế giới chân thực thì sẽ dẫn phát thay đổi một số nội dung khiến nó hợp lý hóa và mở rộng ra. Có lẽ… Ngoại trừ người xem phim dính lời nguyền thì bất kỳ ai nhìn thấy quỷ cũng sẽ chịu vạ lây. Chỉ có như thế mới khiến tầm ảnh hưởng mở rộng ra như hiện giờ. Ngươi thấy ta nói đúng không, Sở Hạo?”

Không ai đáp lời Trương Hằng mà ngược lại, Niệm Tịch Không bên kia đột nhiên khẽ quát khiến mọi người dời chú ý sang bên đấy. Mặt sau tòa cao ốc đang đứng sừng sững một con Lệ Qủy cao chừng… trăm mét, tương đương với tòa nhà của bọn họ. Nữ quỷ duỗi ra những móng vuốt nhọn hoắt chộp về phía mọi người song lại bị Niệm Tịch Không một kiếm ngăn cản. Có điều làm được việc đó nhưng sắc mặt nàng ta rõ ràng rất tệ, cả người không ngừng lùi lại phía sau.

“Khốn kiếp! Phim gốc làm gì có chuyện khoa trương như vậy?” Trương Hằng cũng bị giật mình, vội giương cung xạ kích, đồng thời gầm lên: “Sở Hạo, kế tiếp nên làm gì? Không phải chúng ta đã tới sân thượng rồi sao?”

Thế nhưng vẫn chẳng có tiếng trả lời. Tất cả mọi người không khỏi khẩn trương liếc nhìn lẫn nhau. Bọn họ chợt phát hiện một chuyện, chẳng biết từ bao giờ mà Sở Hạo đã biến mất, cả thanh niên đeo kinh cũng vậy. Nơi đây… chỉ còn mấy người bọn họ mà thôi.

Sterry lập tức mắng ầm lên: “Mẹ kiếp! Sở Hạo chạy rồi! Hắn lấy chúng ta làm mồi rồi thừa cơ chuồn xuống tầng dưới. Hắn chạy rồi! Cả tên đeo kính kia cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Nhất định là thấy tình thế không ổn liền trốn theo Sở Hạo! A! Ta không muốn chết!” Vừa hét, hắn vừa chạy tới mép tòa nhà nhìn xuống bên dưới, tựa hồ muốn tìm đường thoát.

Trương Hằng, Tom, Niệm Tịch Không đều lộ vẻ kinh ngạc, cơ mà sắc mặt đều giống nhau, lạnh như băng. Vài giây sau, Trương Hằng rống lớn một tiếng: “Đừng sợ! Trước hết công kích nó đã! Vũ khí của chúng ta có hiệu quả với nữ quỷ. Giết nó, chúng ta phải giết nó xong… rồi đi tìm Sở Hạo, tìm hắn hỏi cho ra nhẽ… Có phải thật sự đã phản bội chúng ta rồi không?”

Phản bội… Thật sự phản bội chúng ta ư?

Cùng lúc đó ở bên kia, Sở hạo ngồi giữa đại sảnh chiếu phim, xung quanh bao phủ rậm rạp đủ loại Lệ Quỷ nhưng chỉ cần chúng không tới gần thì hắn cũng chẳng ra tay. Trái lại, gã thanh niên đeo kính đứng bên cạnh lại đang điên cuồng xả đạn ra bốn phía.

“Ta vẫn luôn chú ý tới ngươi! Ta không tin ngươi! Hướng ngươi dẫn mọi người chạy rõ ràng có vấn đề. Chạy đâu không chạy lại chạy lên sân thượng! Đây chính là đường chết! Sau đó ta thấy ngươi nhân lúc hỗn loạn chạy về chỗ này. Ngươi phản bội mọi người, phản bội đồng bọn của mình! Ngươi là đồ cặn bã!” Gã thanh niên đeo kính vừa liên tục bóp cò súng vừa điên cuồng gầm lên, bởi vì sợ hãi, bởi vì tuyệt vọng, thậm chí hắn còn ‘rơm rớm nước mắt’, nhưng mồm thì vẫn tiếp tục mắng Sở Hạo.

Sở Hạo vẫn ngồi không nhúc nhích. Ánh mắt hắn tập trung theo dõi từng cảnh từng cảnh diễn ra trên màn hình. Bỗng Sở Hạo vươn tay ra: “Cậu có biết tại sao tôi lại chạy tới đây chứ không phải tầng dưới không?”

Gã thanh niên đeo kính hơi sửng sốt, rống lên: “Làm sao ta biết! Làm sao ta phải biết, thứ cặn bã như ngươi sao không chết đi. Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Trước cái nhìn kinh ngạc của gã, Sở Hạo đặt tay lên mắt. Ngay sau đó… ngay sau đó…

Hắn móc hai con ngươi của mình ra…