Vô Lại Kim Tiên II

Chương 7: Trọng Bàng Tạc Trận




" Đám yêu nhân này không biết thiên thời, tự cao tự đại, mạo phạm sư tôn, sư muội, chúng ta mau chém chết chúng đi, đỡ phải vướng tay vướng chân sư tôn!" Cửu vĩ hồ cực kỳ nhanh trí, mặc dù bị không trâu bắt chó đi cày(bắt làm việc không có khả năng), nhưng cũng được một tiên thiên pháp khí là thanh Thiên Ma kiếm nên chút bức xúc trong lòng cũng nguôi ngoai đi phần nào.

Nàng lại thấy Lâm Phong đánh lén Linh Thứu lão yêu thành công, mới chỉ qua có ba tháng thôi mà tu vi của hắn đã cao hơn cả mình, đỉnh cấp pháp bảo thì cứ ầm ầm, nên càng chắc chắn vị sư phụ tiện nghi này là một người rất có địa vị. Thấy hắn đang tranh đấu với Linh Thứu lão yêu nên lập tức kêu Tiểu Thanh và hai thải điểu nhi phát động Đại La kiếm trận.

Ba tiểu đồ đệ không dám chậm trễ, vội vàng lên tiếng đáp lời.

Tứ nữ lập tức phát lực huy động Thiên La tứ kiếm , bốn thanh bảo kiếm liền rung nhẹ lên, phát ra tiếng rít chói tai rồi tỏa ra xích, bạch, thanh, hắc bốn đạo kiếm quang, bắn thẳng đến mấy tên yêu binh yêu tướng đang ở trong trận.

Đại La kiếm trận sinh ra từ hỗn độn, là tiên thiên đệ nhất trận, đứng đầu trong thái cổ tứ đại sát trận. Thiên La tứ kiếm cũng là tiên thiên pháp khí từ hỗn độn sinh ra, mặc dù không được đầy đủ nhưng uy lực thì tuyệt đối không thể coi thường.

Tuy đám lão yêu này đều đã vượt qua thiên kiếp đạt thành thiên đạo, pháp lực so với Tiểu Thanh và Thải Y Nghê Thường mạnh hơn, cho dù là cửu vĩ hồ thì cũng thua kém không ít, nhưng lúc này thân lại trong tiên thiên đệ nhất sát trận, cách hơn trượng không nhìn thấy gì, trong tai ngoại trừ tiếng gió thét gào thì không có âm thanh nào khác thì cũng không kìm được mà đổ mồ hôi ầm ầm.

Mấy lão yêu biết là không ổn, vội vàng vung binh khí chống đỡ. Tứ sắc kiếm quang bắn qua, giống như cầm búa đập đậu vậy, binh khí của mấy lão yêu lập tức bị đánh tan thành bột phấn. Do khí cơ tương liên nên chúng liền bị trọng thương, đồng thời há mồm phun ra một ngụm máu đỏ sẫm.

Đám lão yêu hoảng hốt, cố hô hào lẫn nhau nhưng chẳng ai nghe được tiếng của ai vì bị tiếng gió gào thét lấn át.

" Mau động thủ đi, đừng bỏ lỡ thời cơ!"

Cửu vĩ hồ thấy kiếm trận có uy lực lớn đến vậy thì nhất thời mừng rỡ, tự nhủ xem ra mình bái vị sư phụ này không uổng rồi. Không hổ là tiên thiên pháp khí, so với mấy thứ rác rưởi của mình trước đây thì lợi hại hơn không ít. Có thanh Thiên Ma kiếm này, mình sau này không cần phải giấu đầu hở đuôi nữa.

Mắt liếc thấy mấy nghìn yêu binh đang xông tới, cửu vĩ hồ vội vã kêu Tiểu Thanh và Thải Y, Nghê Thường, phát động Thiên La tứ kiếm một lần nữa.

Phát động tứ kiếm cực kỳ tốn pháp lực, Tiểu Thanh và Thải Y, Nghê Thường chỉ phát ra một đạo kiếm quang thì đã thấy trầy trật, pháp lực mất đi hơn phân nửa, đang mệt mỏi đứng một bên thở dốc.

Hơn nữa vì pháp lực mạnh yếu khác nhau, nên khi bày Đại La kiếm trận uy lực của kiếm quang phát ra cũng phân cao thấp. Hắc sắc kiếm quang của cửu vĩ hồ so với tam sắc kiếm quang khác của Tiểu Thanh, Thải Y vơi Nghê Thường mạnh hơn không ít.

Cửu vĩ hồ thấy ba sư muội đang đứng thở dốc không giúp gì được thì không khỏi tức giận. Mắt thấy mấy nghìn yêu binh đã vây kín xung quanh thì càng thêm nóng ruột, chỉ còn cách liên tục thúc giục.

Lâm Phong lúc này vừa vặn nhốt được Linh Thứu lão yêu vào trong Sơn Hà đồ từ một bên bay qua. Nhìn lướt qua một lần rồi vội vàng tung Sơn Hà đồ ra, hóa thành một biển mây chặn đường tấn công của mấy nghìn yêu binh. Đám yêu binh này không ai chỉ huy, chen lấn xô đẩy lẫn nhau, lại được Lâm Phong ở sau thúc đẩy, cổ vũ nên toàn bộ đều chui thẳng vào trong Sơn Hà đồ.

Ở trong đó, Linh Thứu lão yêu vốn đang phun loạn tam vị chân hỏa lại trông thấy mấy nghìn yêu binh của mình cùng đi nhầm vào vết xe đổ thì giận điên lên, lập tức bắt mấy tên đầu mục tay đấm chân đá, miệng chửi to " ngu xuẩn".

Sau khi trút xong một bầu tức giận, lão lúc này mới mượn pháp lực của mấy nghìn yêu chúng, hợp lực lại để công phá Sơn Hà đồ.

Lâm Phong dù sao cũng chỉ mới vừa vượt được thiên kiếp đạt thành tiên đạo, mặc dù ngộ ra không ít diệu dụng của Sơn Hà đồ nhưng cũng còn rất hạn chế, cho một Linh Thứu lão yêu vào thì còn được, nhưng một lúc tống vào mấy nghìn yêu binh thì quả thật hơi khó tiêu.

Với tu vi pháp lực của hắn, mượn Sơn Hà đồ trấn áp ba, bốn Linh Thứu lão yêu cũng được, nhưng thêm một đống yêu binh này vào thì đã vượt quá cực hạn, hắn thấy Sơn Hà đồ rung lên, cấm pháp của bản thân đang có xu hướng vỡ tan thì vội vàng để lại một câu với bốn đồ đệ:" Ta về cung trước, các ngươi bắt mấy tên yêu binh về sau nhé!" rồi vụt biến mất.

Vừa trở lại tiên phủ, mắt thấy Sơn Hà đồ rung động ngày càng mãnh liệt, Lâm Phong vội đắt Sơn Hà đồ lên pháp đàn. Dùng một ngón tay bắt pháp ấn khẽ quát một tiếng, nâng Linh Lung bảo tháp lên, Linh Lung bảo tháp chỉ trong nháy mắt phình lớn gấp mấy trăm lần, cao hơn mười trượng rồi rơi xuống pháp đàn, đè lên Sơn Hà đồ đang chấn động kịch liệt.

Còn Lâm Phong lại ngồi lặng yên trên giường, lòng thầm suy nghĩ mình sau này nên đi nơi nào đây.

Thản Tang đại lục thì không biết phải làm sao mới quay lại được, bây giờ mình tiến thoái lưỡng nan, vốn tưởng chỉ cần trốn ở Cực Lạc cung không để lộ ra tin tức thì có thể có thêm một đoạn thời gian để nghiên cứu tạo hóa, tu luyện pháp lực. Nhưng ai ngớ mới chỉ ba tháng mà đã có kẻ đánh tới cửa rồi.

Ở Thúy Hà sơn này môn phái lớn nhỏ nhiều như lông trâu, thế lực rắc rối phức tạp, chính tà lưỡng đại nước lửa bất dung. Trong môn phái tiên đạo không ai phục ai, tà đạo môn phái thì lại tranh đoạt lẫn nhau, yêu tộc và Ma môn lại là tử địch. chỉ sợ sau này bản thân mình cũng không được an bình rồi.

Hiện giờ tốt xấu gì mình cũng coi như là một thủy tổ( người sáng lập), lại có nhiều tiên thiên pháp bảo như vậy, vận khí cũng không phải loại xoàng người thường có được, đập bừa một cái trứng chim ra lại có thể nhặt được tinh khí của yêu hoàng Thái Huyền, thì thế nào cũng phải đem Cực Lạc cung phát dương quang đại. Nếu không chẳng phải đã có lỗi với số mệnh rồi sao.

Chỉ là trong bốn đồ đệ ngoại trừ cửu vĩ hồ còn có thể ngẩng mặt với đời ra, còn Tiểu Thanh xà và hai thải điểu nhi đều chỉ là loại vớ vẩn. Giang sơn không thể chỉ dựa vào một người mà đoạt được, nếu như chuyện gì cũng đều do quang can tư lệnh như hắn đi làm không phải là quá mất mặt sao, dù sao cũng phải có được mấy đệ tử đắc ý mới được.

Linh Thứu lão yêu này cũng không tồi, còn có mấy tên yêu tướng là thủ hạ của hắn cũng thuộc loại người dùng được, so với Tiểu Thanh xà với hai thải điểu nhi thì đã mạnh hơn rồi. Mình nếu không bế quan tham tu ba tháng, chỉ sợ tu vi so cũng xấp xỉ với bọn họ. Phải biết rằng cái bế quan ba tháng này có thể so với tiên nhân bình thường khổ tu cả ngàn năm a.

Lâm Phong trầm mặc một hồi thì bốn đồ đệ đã mang mấy yêu tiên bị Đại La kiếm trận đánh bị thương trở về. Cửu vĩ hồ dùng pháp lực chế trụ nguyên thần của đám yêu tiên, đẩy chúng quỳ xuống trước mặt Lâm Phong rồi mới nói:" Sư tôn, mấy tên yêu nhân này dám cả gan làm loạn, mạo phạm đến thiên nhan của sư tôn, xin sư tôn trừng phạt, đánh chúng vào luân hồi!"

Đám yêu tiên vừa nghe đến đây thì nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, khổ tu ngàn năm mới đạt thành tiên đạo, nếu lại bị đánh vào luân hồi, tiếp tục chịu nỗi khổ luôn hồi vạn thế thật sự là so với chết còn tàn nhân hơn nên vội vàng dập đầu kêu khóc:" Cung chủ tha mạng, chỉ cần tha cho tính mạng, bọn tiểu nhân nguyện ý quy hàng!"

"Các ngươi trước tiên cứ đứng qua một bên!" Lâm Phong phất tay giải cấm chế trên người chúng yêu tiên, phân phó, lòng lại thầm khen đại đồ đệ quả thật nhanh trí, nói vài câu là đã có thể hù dọa mấy lão yêu này sợ thót tim, vỡ mật.

Đám yêu tiên không dám cãi lời, vội vàng đứng dậy tránh qua một bên đợi, lo lắng nhìn Lâm Phong, đã kiến thức qua uy lực của Đại La kiếm trận, bây giờ lại hãm thân trong Cực Lạc tiên phủ, bọn họ không dám xuất hiện một chút quỷ ý trong đầu, đứng ngoan ngoãn như mấy con mèo con vậy.

Nghê Thường ở trước mặt sư phụ không có một chút cố kỵ, đánh giá chung quanh một chút, lại nhìn lại Linh Lung bảo tháp đang đang trấn áp Sơn Hà đồ trên pháp đàn, hiếu kỳ hỏi:" Sư phụ, Linh Thứu lãp yêu đâu, có phải ở trong Linh Lung bảo tháp không?"

" Ngươi trước tiên đừng có làm ồn, cứ đứng ở bên xem là được!" Lâp Phong phất phất tay bảo đồ đệ lui sang một bên, bắt một pháp ấn thả Linh Thứu lão yêu ra. Lão yêu này vừa mới được thả ra đã gào rít xông tới Lâm Phong, trông như muốn nuốt Lâm Phong vào bụng mới có thể nguôi được cơn giận.

" Mja! Lão yêu ngươi không biết thời thế gì cả, chẳng lẽ thật sự muốn ta đánh ngươi rơi vào luân hồi ngươi mới cam tâm?" Lâm Thân búng ngón tay, đem Thái Cực đồ cuốn lão yêu vào, trên đầu hiện ra Bát Bảo kim thân, tám cánh tay giơ lên tóm chặt lấy lão yêu, khóa lấy nguyên thần ném đến trước chỗ ngồi.

Bát Bảo kim thân so với thân thể còn cường hãn hơn, với tu bi pháp lực của hắn hiện giờ, nếu hiện ra kim thân thì thực lực cũng chẳng kém Linh Thứu lão yêu, hơn nữa hiện giờ Linh Thứu lão yêu bị hắn đánh lén đã trọng thương, thực lực giảm mạnh, nửa người cũng bị Thất Thải nguyên thạch đánh cho nát nhừ thì đâu còn xứng là đối thủ của hắn chứ.

Bốn đồ đệ và chúng lão yêu đều trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên bọn họ cũng không biết pháp thân này là vật gì.

Lâm Phong quát:" Ngươi yêu nghiệt không biết tốt xấu này, ngông cuồng tự đại mạo phạm Cực Lạc cung của ta, vốn niệm tình một thân tu vi của ngươi tu luyện cũng không dễ gì đạt được, đang muốn tha cho ngươi theo ta chuyên tâm tu đạo. Nhưng nghiệt súc ngươi nếu vẫn không thức thời thì ta không còn cách nào đành phải đánh ngươi rơi vào luân hồi, chịu nỗi khổ luân hồi vạn thế. Hỏi ngươi một câu, có chịu quy hàng không?"

Linh Thứu lão yêu không cam giãy dụa một trận, nhưng cuối cùng vẫn là không muốn tái nhập luân hồi, chịu nỗi khổ luân hồi vạn thế nên đành uể oải cúi đầu nói:" Nguyện ý quy hàng!"

Lâm Phong lúc này mới cười nói:" Ngươi là đồ đệ thứ năm của ta, ta ban cho ngươi là Linh Thưu đạo nhân. Sau này Lâm Mị, Tiểu Thanh, Thải Y, Nghê Thường sẽ là bốn vị sư tỷ. Vi sư chưởng quản Hồng Mông, Huyền Hoàng nhị khí sinh ra từ lúc khai thiên, ta truyền cho ngươi thượng cổ cửu tộc bí pháp, hấp thụ Hồng Mông, Huyền Hoàng nhị khí tinh luyện nguyên thần, sau này dễ dàng đạt thành kim tiên đại đạo!"

Cửu vĩ hồ không có tên nên Lâm Phong đặt tên cho nàng là Lâm Mị.

Linh Thứu lão yêu nào biết Hồng Mông, Huyền Hoàng là cái khỉ gì, vốn hắn cho rằng Lâm Phong tu vi còn kém cả mình thì có thể cho hắn được cái gì tốt, cho nên ức chế nín thinh, không đáp lời.

Lâm Phong cũng không để ý, cấp cho Linh Thứu lão yêu chân linh lạc ấn, lúc này mới thả mấy nghìn yêu binh ra, để Linh Thứu lão yêu mang đám yêu binh cùng mấy tên yêu tiên quay trở về Ác Ma sơn Linh Thứu động chỉnh đốn binh mã.

Bốn đồ đệ thấy mọi việc đã xong, cũng lần lượt quay trở về tu luyện pháp lực.

" Không ổn rồi, có người tự xưng là đồng tử của Thái Thượng lão quân, đang ở ngoài cung cầu kiến cung chủ!" Bốn đồ đệ vừa mới đi ra ngoài không lâu thì thải điểu nhi Nghê Thường một thân áo đỏ sẫm màu, khuôn mặt thanh tú lại vội vã chạy vào, quẳng cho Lâm Phong một quả bom tấm.

"Cái gì? Thái Thượng lão quân?" Lâm Phong vừa nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng cả lên.