Vô Lại Thời Đại

Chương 40: Mắt lé lé thật




Hắc Lão Nhị đang liều mạng với đám người Đỗ Huống, đám người Tiêu Hồng Vĩ lại nhàn nhã mà ngồi xem đánh nhau, người đáng lý ra là nhân vật chính thì lúc này lại biến thành khán giả. Nhưng vụ ẩu đả lớn này xảy ra ở trường học dù sao thì cũng là một chuyện lớn, đội bảo vệ của trường đã nhanh chóng xông đến. Vừa thấy đánh nhau, liền báo cảnh sát ngay, vậy mới ngăn được trận ẩu đả này. Sau đó phía nhà trường vì kiêng kỵ thủ đoạn và bối cảnh của Hắc Lão Nhị, nên không làm khó dễ hắn, còn về Đỗ Huống cũng chỉ bị xử phạt cảnh cáo, điều này khiến Tiêu Hồng Vĩ rất thất vọng.

Trải qua sự việc này đột nhiên Chó Tang lại quay về tìm Tiêu Hồng Vĩ, ngốc nghếch đưa ra một quyết định làm thay đổi cả cuộc đời hắn, từ đó, nhóm hai người của Tiêu Hồng Vĩ và Lâm Hạo đã biến thành nhóm 3 người.

Câu lạc bộ văn học lần này đã khiến câu lạc bộ võ thuật chịu thiệt thòi lớn, Vương Khải vì quá hưng phấn nên đề nghị đi ăn mừng. Tiêu Hồng Vĩ nghĩ trưởng câu lạc bộ như mình thường ngày cũng rất ít xuất hiện, cũng nên thân thuộc với thành viên của mình một chút, nên đã gật đầu đồng ý, chi phí đương nhiên là lấy từ câu lạc bộ rồi, điều này khiến đám thành viên hoan hô một trận.

Hai ngày sau, Tiêu Hồng Vĩ dẫn theo một đám thành viên đi đến một tiệm ăn nhỏ ở gần trường học, còn có Lâm Hạo và Chó Tang đi cùng nữa. Vì nguyên nhân họp mặt câu lạc bộ, nên Tiêu Hồng Vĩ không đưa Hắc Quả Phụ theo, đã cho cô ta về nhà trước rồi. Trên đường đi mọi người cười cười nói nói, không giờ giữa đường nhảy ra tên Hắc Lão Nhị. Lúc này, mấy cô nữ sinh nhát gan liền trốn hết ra sau lưng, thủ đoạn của Hắc Lão Nhị cái hôm gã đụng độ với câu lạc bộ võ thuật khiến mấy cô bị mất ngủ mấy đêm liền.

Vương Khải khẩn trương nhìn Tiêu Hồng Vĩ, thấy đối phương mặt mày ung dung, đôi chân vốn định chạy cũng đã chịu dừng lại. Đám người Mắt Lé biết khôn nên đã lùi lại vài bước, không muốn bị liên luỵ vô đó.

Lâm Hạo nhìn mọi người khinh thường, phát hiện chỉ có Chó Tang vẫn đứng lại với hai người, bất giác nảy sinh thiện cảm với hắn, thầm gật đầu, lại nhìn Hắc Lão Nhị đối diện, hai chân mày bất giác cau lại với nhau.

“Hí hí, tao ở đây đợi mày đã 2 ngày rồi !” Trên môi Hắc Lão Nhị ngậm điếu thuốc, để lộ ra hàm răng bằng vàng.

“Hắc Lão Nhị, mày lại muốn làm gì hả ?” Chó Tang tiến lên, ngăn mọi người lại phía sau, hắn không muốn vì mình mà liên luỵ tới mọi người.

“Chó Tang, lần trước không xử mày là lỗi của tao, hôm nay mày đừng hòng chạy, còn mấy đứa bây, mẹ nó, ông đây đợi lâu như thế, cuối cùng cũng đợi được mất tên khốn này.” Hắc Lão Nhị mấy hôm nay cứ cử người đứng gác ở trước cửa trường, chỉ là Chó Tang và đám người Tiêu Hồng Vĩ hôm trước không xuất hiện, cho đến hôm nay đàn em tới báo, gã mới có cơ hội báo thù.

“Mày…” Chó Tang còn định nói tiếp, nhưng lại bị Tiêu Hồng Vĩ kéo ra sau lưng. Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu với hắn, ra hiệu cho hắn đừng nói. Tiếp theo, hắn cười ha ha tiến lên trước nói: “Lần này đúng là khiến anh già đây cực khổ rồi ! Chúng em đang định đi uống bia, nếu Hắc lão đại anh đây không chê bai thì em đây xin được làm chủ, chuộc lỗi với anh !”

“Xí !” Hắc Lão Nhị nhả khói trong miệng ra, một tay nắm lấy cổ áo Tiêu Hồng Vĩ, “Thằng nhóc này tao thấy mày đã ăn phải gan hùm gan báo rồi, bây giờ mà còn cười được, hôm nay nếu không xì 50.000 và cái con **** kia ra, thì mày đừng hòng đi !” Hôm đó Hắc Lão Nhị bị Hắc Quả Phụ xử quá thảm, chỉ là lúc này Hắc Quả Phụ đã bị Tiêu Hồng Vĩ đuổi về nhà rồi.

“Ha ha ! Một câu nói của Hắc Lão Nhị đây, em đây sao dám không nghe ! Nhưng anh thấy đó hôm nay chị ta không có ở đây, hay là lần sau chọn ngày đẹp, em dẫn người qua cho anh nha !” Trên mặt Tiêu Hồng Vĩ vẫn mang nụ cười như cũ, chỉ là trong lòng đã có sát khí, cái tên Hắc Lão Nhị khó đối phó này, đâu biết hắn đang vô tình đắc tội với một người không nên đắc tội.

“Bốp !” Một bạt tai đánh tới nỗi Tiêu Hồng Vĩ đầu óc muốn quay cuồng, Lâm Hạo ở phía sau lập tức tiến tới, đang định vung chân đá Hắc Lão Nhị, thì hắn nhìn thấy cái tay để phía sau lưng của Tiêu Hồng Vĩ, lửa giận trong lòng miễn cưỡng đè nén lại, chỉ là cơn giận trên mặt vẫn không tiêu tan.

Hắc Lão Nhị ý thức được động tác của Lâm Hạo, liền buông ra bắt lấy tay của Tiêu Hồng Vĩ, quay đầu lại, mắt nhìn Lâm Hạo với vẻ khinh bỉ, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho đàn em ở sau lưng. Đàn em hiểu ý, cũng tiến lên đánh một bạt tay. Đường đường là Mãnh Quỷ chưa từng phải chịu nỗi nhục lớn như vậy, mắt trừng trừng lửa giận, tay nắm lại kêu răng rắc. Đối phương thấy một sinh viên như Lâm Hạo mà cũng dám trừng mắt nhìn mình, trong lòng không vui nên lại giơ tay lên, chỉ là tay chưa chạm vào mặt Lâm Hạo, thì người đã bay đi.

Những người có mặt ai ai cũng há hốc mồm trợn mắt nhìn Tiêu Hồng Vĩ, vì cú đá đó là do hắn đá, hắn có thể để mặc cho người khác sỉ nhục mình, nhưng tuyệt đối không để cho người khác sỉ nhục anh em của mình.

Cú đá đó tuy Tiêu Hồng Vĩ đá rất đã chân, nhưng ảnh hưởng trực tiếp chính là đã khiến Hắc Lão Nhị hoàn toàn tức điên. Cái tên nhóc trước mặt cứ luôn đột nhiên gây khó dễ, lần trước ở sân bóng cũng vậy, khiến Hắc Lão Nhị cảm thấy mình giống như đang bị chơi xỏ.

“Má nó, đánh cho tao !” Hắc Lão Nhị ra lệnh, một đấm đã bay về phía mặt của Tiêu Hồng Vĩ, Lâm Hạo thấy vậy, còn chưa kịp để Tiêu Hồng Vĩ kịp phản ứng, thì chân đã đá qua. Cùng là một cú đá, chỉ là tốc độ nhanh đến chóng mặt, một cú đá chắc chắn vào sườn trên Hắc Lão Nhị.

Hắc Lão Nhị đau khổ bò trên mặt đất, trợn đôi mắt đỏ ngầu lên, nghiến răng nói: “Đánh cho tao, hôm nay không tha cho đứa nào hết !”

Tụi đàn em thấy đại ca bị đánh, lập tức tiến tới vậy đám người Tiêu Hồng Vĩ lại, tiếp đó đấm và đá như mưa vào người đám thành viên câu lạc bộ. Vương Khải ở gần nhất, bị ngay một đấm vào mặt, đến nỗi máu mũi chảy cả ra, đau đớn khuỵu dưới đất. Đám Mắt Lé cũng chẳng dễ chịu gì, trên người toàn là vết chân. Tình hình của Tiêu Hồng Vĩ thì khả quan hơn, được Lâm Hạo và Chó Tang bảo vệ, trên người chẳng có vết chân nào, chỉ là cái cảm giác được bảo vệ khiến hắn bực bội.

“Mắt Lé, mày mau chuồn đi kêu thêm người !” Vương Khải vừa né vừa hét với Mắt Lé.

“Kêu người ?” Mắt Lé gượng cười, bị người ta đá thêm hai cú oan khuất nói: “Kêu người ? Chúng ta làm gì có người mà kêu chứ !”

Mấy tên đàn em xung quanh nghe nói Mắt Lé đi kêu người, lực tay càng nặng hơn, đồng thời còn nói: “Cho mày kêu người nè, cho mày kêu người nè !”

“Má nó, đâu phải tao muốn đi kêu người !” Trong lòng Mắt Lé uất ức, bất giác nhảy lên, lớn tiếng hét. Mấy tên đàn em bị hắn hét đột ngột như vậy, nhất thời dừng động tác lại, nhưng liền đó là những cú đấm còn mạnh hơn, đánh đến nỗi Mắt Lé lại khuỵu xuống.

Vương Khải thấy vậy, lập tức rụt cổ lại, không dám nói nữa.

Bên kia, thân thủ của Lâm Hạo trở thành ác mộng của Hắc Lão Nhị và mấy tên đàn em. Động tác của hắn nhanh, mạnh, chuẩn, đánh đến nỗi mấy tên đàn em không dám tiến lên nữa. Chó Tang có vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Hạo, hắn cứ nghĩ rằng Lâm Hạo cũng là một thành viên của câu lạc bộ văn học, không ngờ đối phương khi đánh nhau cũng lợi hại như vậy, chỉ là khi hắn lo nhìn, nhất thời thất thần, trên mặt lập tức bị ăn một đấm.

Chó Tang bị đau, nắm đấm cũng vung qua, miêng hét to: “Mày dám đánh lén tao, cho mày dám đánh lén tao nè !” Khí thế giống như đang liều mạng với ai vậy.

Người đó bị khí thế của hắn doạ, bị đánh đến nỗi lùi ra phía sau, bất cẩn đụng trúng Vương Khải đang khuỵu trên mặt đất. Vương Khải bị hắn đụng phải, cơ thể bất giác ngã về phía trước, vừa khéo ngã ngay trước mặt Mắt Lé, lúc này hắn cũng đâu còn rảnh mà la đau, nói: “Mắt Lé, mau đến công trường của trường gọi người !” cái công trường mà Vương Khải nói chính là trung tâm hội nghị triển lãm mà trường đang xây dựng.

Mắt Lé nghe nói, nhìn Vương Khải không hiểu, người phía sau lớn tiếng mắng, nói: “Mày khùng hả ! Công trường nhiều công nhân như vậy, mày cho đại chút tiền kêu tụi nó tới đây, phải nhanh lên !”

Mắt Lé bị hắn nói, trong lòng liền hiểu ra, vội vàng gật đầu. Cùng lúc với Mắt Lé gật đầu, Vương Khải dùng sức đẩy Mắt Lé ra, đẩy ra khỏi phạm vi bị bao vây. Mắt Lé ra khỏi vòng vây liền ba chân bốn cẳng chạy đi, chạy thẳng đến khu công trường của trường học.

Khi Mắt Lé thở hổn hển chạy đến công trường, một đám công nhân đang vùi đầu vào làm việc.

“Bạn tôi bị người ta đánh, ai đi giúp chúng tôi với !” Mắt Lé lớn tiếng nói, đám công nhân bị tiếng nói của hắn làm giật mình, đều quay đầu lại, nhưng chỉ chút sau đã quay lại không đếm xỉa gì tới hắn.

Mắt Lé thấy không ai đếm xỉa tới hắn, hắn lại hét lần nữa: “Ai đi, tôi cho 50 đồng !” hắn hét như vậy, đám công nhân lập tức bỏ ngay công việc, nườm nượp kéo đến hắn.

“Mẹ nó, đúng là có tiền vẫn có hiệu quả hơn !” Trong lòng Mắt Lé thầm mắng, nhìn xung quanh, có khoảng 20 người, hắn đang định đi, thì đột nhiên từ ngoài xa đi đến 5, 6 người mặc áo có dạ quang, hơn nữa ai ai cũng ưỡn cái bụng to ra.

Chỉ thấy một người tiến lên nói: “Chúng tôi cũng muốn đi !”

Mắt Lé quay đầu lại nhìn, vốn định từ chối, vì mấy người trước mắt đã đủ nhiều rồi, nhưng suy nghĩ lại, thêm mấy người cũng tốt, thế nên nói: “Đến đây, đến đây, theo tôi đi nào !”

Khi Mắt Lé dẫn theo một đám công nhân đến chỗ của Tiêu Hồng Vĩ, mấy thành viên của câu lạc bộ văn học đã bị đấm đến nỗi mặt mày sưng vù lên, đương nhiên là trừ ba người Tiêu Hồng Vĩ ra.

“Dừng tay hết cho tôi !”Một tiếng mắng, nhưng không phải do Mắt Lé nói, mà là một người trong số 5,6 tên công nhân đến sau hét.

Mọi người bị hét, lần lượt quay đầu, thấy đột nhiên xuất hiện một đám người đông đến vậy bất giác khẩn trương, hai bên đều cho rằng đó là kế hoãn binh của đối phương, nhưng khi Vương Khải nhìn thấy Mắt Lé cũng trong số đó, hắn cười, mà còn là cười như điên nữa.

“Mẹ nó, Mắt Lé cuối cùng mày đã đến !”

Bị Vương Khải nói như vậy, những người của câu lạc bộ văn học mới ý thức được những người này là cứu tinh của mình, ai ai cũng cảm động đến chảy ra nước mắt nước mũi, lần lượt nhìn Mắt Lé với ánh mắt cảm kích.

Hắc Lão Nhị thấy đối phương kéo đến nhiều người mạnh khoẻ như vậy, trong lòng lo lắng, lập tức kêu lên một tiếng, dẫn theo đàn em bỏ chạy.

“Mắt Lé, không ngờ năng lực làm việc của mày cũng khá quá chứ !” Vương Khải thấy Hắc Lão Nhị đã dẫn người bỏ chạy, trong lòng cũng yên tâm hơn, cười tiến lên.

“He he, chứ sao, tuy tao là Mắt Lé, nhưng tao làm việc đâu có lé !” Mắt Lé đắc ý cười nói.

“Mấy đứa này là lớp nào thế ?” Người lúc nãy lên tiếng mắng hỏi, giọng điệu hình như có vẻ giận.

“Được rồi, anh còn hỏi chúng tôi lớp nào làm gì, sẽ không thiếu tiền của anh đâu !” Mắt Lé có vẻ tức khi đối phương ngắt lời đối thoại của hắn và Vương Khải.

“Rốt cuộc các cậu là lớp nào ? Giáo viên của các cậu là ai ?” Người đó tiếp tục hỏi.

Lần này đến Vương Khải cũng nghe không lọt tai, hắn quay đầu nhìn người đó, nói: “Sao anh phiền vậy, hỏi mấy cái này để làm gì, chẳng qua chỉ có mấy đồng bạc thôi, đâu đến nỗi phải hỏi cả lớp nào ? Chẳng lẽ sợ chúng tôi bỏ chạy sao, thật là !”

“Các cậu đến phòng làm việc của hiệu trưởng hết cho tôi !” Một câu nói đột ngột, khiến đám người Vương Khải ngớ ra, sau đó liền cười một tràng ha ha, đến cả Lâm Hạo cũng không kềm được cười.

“Tôi nói anh…” Vương Khải còn định nói tiếp, nhưng lại bị một người khác xen vào.

“Hiệu trưởng Tạ sao lại đến đây vậy ?” Chủ nhân của giọng nói là một cô nữ sinh ngọt ngào, cao khoảng 1m5, 1m6, hai chiếc bím tóc thắt sau lưng, lúc này đang mở to mắt nhìn người mà cô gái gọi là hiệu trưởng Tạ.

Vương Khải nhận ra cô gái này, tên là Miêu Tú, là hoa khôi của khoa báo chí, cô gái đẹp đúng chuẩn, đồng thời cũng là trạm trưởng trạm phát thanh của trường, nếu ngày thường gặp phải cô ta, Vương Khải nhất định sẽ tiến lên tiếp cận, chỉ là lúc này hắn không có cái tâm tư này, vì hiệu trưởng mà Miêu Tú gọi chính là người lúc nãy hỏi.

“Miêu Tú, cô bảo anh này là…” Chưa kịp nói hết câu, hiệu trưởng Tạ hét to giận dữ: “ Còn không mau đến phòng làm việc của hiệu trưởng cho tôi !”

Vương Khải sao có thể ngờ được, người công nhân trước mặt lại đột nhiên trở thành hiệu trưởng. Mắt Lé lại càng bực đến ói máu, tuỳ tiện kêu mấy người công nhân mà lại có thể kêu luôn cả hiệu trưởng tới, nếu như người khác biết được hắn đã dùng 50 đồng để thuê hiệu trưởng đến đánh lộn, không biết có ai tin hay không. Lúc này, các thành viên trong câu lạc bộ văn học đều dùng ánh mắt trách móc nhìn hắn, nhìn đến độ hắn không dám ngẩng đầu lên, hơn nữa trên mặt mỗi người dường như đều viết một câu Mắt Lé lé thật.