[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 2 - Võ Lâm Minh Chủ

Chương 7




Tháng ba, cảnh xuân tươi đẹp, gió xuân uốn lượn cùng cánh hoa đào.

,

Ánh dương ấm áp khiến người ta lười nhác thêm không ít, thậm chí còn có người không ngừng ngủ gà ngủ gật.

,

Một loạt tiếng động dồn dập từ xa truyền tới, rồi dừng lại ngay trước cửa khách ***, tiểu nhị đứng canh cửa lập tức lấy lại tinh thần, niềm nở tươi cười đi ra đón khách.

,

Khách nhân này dung mạo có thể nói là cực phẩm, y phục mang trên người đều là y phục phổ thông nhưng vẫn không che giấu được quý khí trời sinh. Tiểu nhị tất nhiên là kẻ thức thời, lập tức khom lưng nói: “Khách quan thỉnh vào bên trong nghỉ ngơi, chư vị đại gia thật là tinh mắt, bản *** là tửu lâu tốt nhất Hào Châu, rượu và thức ăn của chúng tôi cũng rất nổi danh a!”

,

Mấy người nọ chính là nhóm người Ngọc Như Hồng, hôm nay khí trời rất tốt, bọn họ liền cưỡi ngựa chạy thẳng tới An Huy, Hào Châu, để Phúc bá đánh xe đi theo phía sau, từ từ sẽ đến.

,

Tới nơi thì cũng đã là buổi trưa, bụng sáu người bọn họ cũng đã trống trơn từ lâu. Đây là tửu lâu đập vào mắt bọn họ đầu tiên sau khi vào Hào Châu, nhìn bên ngoài cũng thấy được đẳng cấp của tửu lâu này là như thế nào, hiện tại nghe tiểu nhị nói như thế, Tây Môn ha ha cười nói: “Vậy thì ta phải hảo hảo kiểm tra xem đây có phải là rượu và thức ăn nổi tiếng nhất tại Hào Châu không a.”

,

“Tiểu nhân đảm bảo khách quan nếm qua rồi sẽ luôn miệng khen không dứt.” Tiểu nhị vỗ ngực bảo chứng, sau đó đưa sáu người bọn họ vào một gian phòng thanh nhã: “Các vị muốn dùng món gì?”

,

“Đưa những món đặc sắc trong tiệm của các người lên đây để chúng ta nếm thử đi.”

,

“Cho ta một món thức ăn chay là được rồi.” Giới Viện nói.

,

Tiểu nhị nhìn hắn một chút, hóa ra người này là một hòa thượng a, gật đầu xác nhận: “Thỉnh các vị chờ một chút.”

,

Ngọc Như Hồng đảo mắt quan sát gian phòng một lượt, nơi này cũng chỉ giống như các tửu lâu khác mà thôi, không có gì khác biệt.

,

Đông Phương dường như cũng đồng cảm, cười nói: “Chỉ mong rượu và thức ăn cũng nổi danh đúng như lời hắn nói.”

,

Bắc Minh đứng dậy nhìn xuống phía dưới, bây giờ đang là thời gian dùng bữa trưa, thế nhưng cũng chỉ có vài ba thực khách. Nếu trường kỳ như vậy thì tửu lâu này cũng có thể tiếp tục sao?

,

Một lúc sau, tiểu nhị mang lên một bầu rượu, nói là rượu trần nhưỡng hoa điêu, đồăn thì có ba món là đậu phộng, rau cải xào thịt, và một món là đặc sản của bản *** tên là Xuyên sơn giáp non(*).

,

“Trước tiên mời khách quan dùng tạm vài món này, một lát nữa sẽ đem thêm vài món đặc sản lên. “

,

Ngoại trừ Giới Viện, năm người đều rót rượu và ăn thử một chút đồ ăn. Nam Cung lơ đãng nhìn thấy tiểu nhị đánh rơi một tờ giấy, buông chén rượu nhặt lên, vừa nhìn thấy thì biến sắc, lớn tiếng ngăn cản: “Không thể ăn!”

,

Nhưng hắn cảnh báo quá muộn, bốn người kia đều đã cho vào miệng nhấm nháp rồi, liền bị tiếng kêu của hắn làm cho kinh hách.

,

“Làm sao? Có độc sao?”

,

“Đều không phải.” Nam Cung thấy bọn họ đều ăn rồi thì biến sắc, bộ dạng thì rất quái lạ, giống như là đang phải cố gắng nhịn cười, rồi lại thấy hắn đưa một mẩu giấy ra giữa bàn.

,

Hắc Đao:

,

Ta có việc gấp phải đến huyện nha, bởi vậy lưu cho ngươi bức thư này, có vài việc cần phải dặn dò ngươi phân phó hạ nhân đi làm…

,

Mấy người ở bàn số ba là đến mừng thọ lão thái thái nhà họ, vừa nhìn là biết ngay không thể kiếm chác được gì. Bảo trù phòng ra phía sau lấy thịt chó còn từ bảy ngày trước ra làm thành thịt kho tàu, cho thêm một chút hạt tiêu, sau đó thêm vài miếng khoai sọ, nói với họ đây là món thịt hổ chưng cách thủy. Bên cạnh lão thái thái là một thư sinh, người như thế thường hay kén chọn, nếu hắn có hoài nghi thì lôi tổ tông ba đời nhà hắn ra mà mắng. Sau đó nhổ một bãi nước bọt lên mặt hắn rồi quăng ra khỏi quán.

,

Mấy người mập mạp ở phòng số một chính là tiêu tiền công quỹ, khi tính tiền phải tăng giá lên gấp gôi, dù sao thì cũng là tiền trong quốc khố chứ không phải tiền túi của bọn họ, không cần khách khí. Ngươi sai người ra phố mua một cái dạ dày heo, mang về nhồi thêm thịt nát ở bên trong, hầm lên rồi mang cho bọn hắn. Về phần hầu não, có thể dũng óc heo thay thế, trộn lẫn với mật ong hoặc là vài thứ linh tinh gì cũng được, nói với bọn hắn đây là hầu não Tân La Quốc sắp bị tuyệt chủng, trân quý không gì sánh được. Bọn họ muốn rượu hoa điêu (*rượu hoa điêu: đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc), khi đưa thêm lên có thể dùng nước để thay thế, khi bọn họ đã say rồi thì không thể nhận ra vị gì nữa đâu.

,

Người ở phòng số năm là thủ hạ của Thái thú đại nhân, tên là Kiểm Tra, cần phải cẩn thận hầu hạ, đừng chọc đến bọn họ. Những người này quyền cao chức trọng, không vừa ý là sẽ niêm phong, bắt chúng ta ngừng kinh doanh. Nhanh chóng sai người tới Xuân Di viện thỉnh Mẫu Đơn cô nương tới đây, nàng là người có kinh nghiệm, cứ để nàng hầu hạ những người này thì đảm bảo họ sẽ không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm gì của khách *** chúng ta.

,

Con chuột chết trong góc bếp, nghìn vạn lần không thể vứt đi. Nếu như có người yêu cầu món ăn đặc sắc của quán, thì lấy con chuột đến, lột da, nấu thành canh, có thể gọi là Xuyên sơn giáp non.

,

Cuối cùng chính là, nhân từ với khách nhân chính là nhẫn tâm với túi tiền của mình. Điếm chúng ta tọa ở đoạn đường hoàng kim, lưu lượng khách lớn, không có cái gọi là khách quen, phải nhớ rằng: “Vào cửa đều là khách, bắt được đều phải chém.” Cứ như vậy, bảo đảm lợi nhuận của chúng ta sẽ tăng gấp hai lần. Lá gan phải đủ lớn, ra tay phải đủ ngoan độc!

,

Lão bản: Mai Lương Tâm

,

Đọc xong thư, trong phòng dâng lên một trận nôn mửa, bọn họ cư nhiên phải ăn thịt chuột chết!

,

Giới Viện khẽ niệm Phật hiệu, cũng không dám ăn rau, chỉ sợ bên trong có lẫn thức ăn mặn.

,

Duy chỉ có Nam Cung là chưa ăn gì, không nhịn được cười ra tiếng. Mặc dù hắn có uống một ngụm rượu giả, thế nhưng chưa ăn đến thịt chuột chết. Rất may, rất may!

,

Nụ cười của hắn dẫn đến một màn sát khí, đối thủ một mất một còn của hắn là Đông Phương liền không cần phải nói. Ngọc Như Hồng nhìn chằm chằm vào hắn: “Sao ngươi không nói sớm?”

,

Ách… Nam Cung lập tức ngừng cười, hắn có trực giác sắp tới mình sẽ rất thảm. Vì vậy bày ra vẻ mặt vô tội nói: “Ta cũng vừa mới phát hiện ra, không phải đã lập tức báo cho các ngươi sao?”

,

Ngọc Như Hồng chưa bao giờ là một chủ nhân biết phân rõ phải trái, ánh mắt âm hiểm nói: “Nam Cung, nhìn vào tờ giấy này cũng phát hiện ra vài vị quan không được thanh liêm cho lắm. Thân là nhi tử của hình bộ thượng thư, ngươi nói ngươi có nên góp chút sức lực không? Vì triều đình mà diệt trừ tham quan?”

,

Nam Cung vốn không khôi ngô tuấn tú, diện mạo lúc này còn đang biến thành vẻ mặt khổ qua (mướp đắng). Ý tứ của người kia là muốn hắn đi trừng trị mấy người tham quan?

,

“Tiểu vương gia, tại hạ thân không quan chức, lại không giỏi ăn nói, sợ nhất là phải đi gặp gỡ quan viên, chỉ sợ sẽ khiến tiểu vương gia thất vọng a!” Ai bảo phụ thân hắn là hình bộ thượng thư chứ, làm việc vốn không nhìn sắc mặt của người khác, hiện nay hắn vừa nhìn thấy quan viên liền xoay người rời đi.

,

Ngọc Như Hồng chính là biết rõ tính cách của hắn nên mới chọn cách này để trêu tức hắn. Nghe hắn nói xong, im lặng một chút, lại nhìn mấy đĩa đồ ăn ở trên bàn, sau đó chỉ vào đĩa Xuyên sơn giáp non, nhếch mép cười nói: “Ăn hết bàn đồ ăn này, ngươi có thể không cần đi.” Vừa nói vừa nhớ đến nụ cười hả hê của hắn lúc nãy.

,

Nam Cung khóc không ra nước mắt, sớm biết thế này thì đã không để cho bọn họ thấy tờ giấy kia.

,

“Các ngươi không đói bụng sao? Không bằng đi ra ngoài mua mấy cái màn thầu ăn tạm cho đỡ đói đi?” Giới Viện đột nhiên lên tiếng, đôi mắt trong suốt nhìn mọi người, khuôn mặt tuấn tú, thần tình thản nhiên, dù có nhìn thế nào cũng không nhìn thấy hắn có biểu hiện nào của người đang bị đói.

,

Mọi người xác thực đã rất đói, nhưng vừa nghĩ đến bọn họ đã không còn tâm trí nào để ăn rồi, vừa nhìn lên đã thấy buồn nôn, vì vậy liền đồng ý.

,

Nam Cung cảm kích nhìn Giới Viện, bắt đầu nghĩ ăn chay cũng không tồi.

,

Khi mọi người đang chuẩn bị rời đi thì tiểu nhị đã bưng đồ ăn nóng hầm hập lên, vừa đi vừa cười nói: “Khách quan đợi đã lâu, đây là một trong những món ăn đặc sắc của bản ***, tên là Long phượng trình tường, mời khách quan thưởng thức…”

,

“Lần này là chó chết từ bảy hôm trước, dạ dày lợn nhồi thịt nát, hay là thịt chuột chết?” Nam Cung không đợi gã đặt đồ ăn xuống bàn, liền đi đến trừng mắt nhìn tiểu nhị, trong mắt lóe lên sát khí như muốn ăn thịt người.

,

Tiểu nhị sợ đến mức không nói nên lời, gã còn đang tự hỏi tờ giấy lão bản dặn dò đã mất đi đâu rồi, hóa ra là ở chỗ này. Vậy phải làm sao bây giờ?

,

“Nam Cung, buông gã ra trước được không?” Giới Viện đi tới bên cạnh Nam Cung, nhìn tiểu nhị nói: “Tiểu nhị, nếu ngươi cứ buôn bán không có lương lâm như vậy, sẽ có một ngày gặp phải báo ứng đấy. Hiện tại sửa đổi cũng không muốn, hy vọng ngươi có thể suy nghĩ về việc này.”

,

Lời này của hắn là có ý gì? Ngọc Như Hồng nhíu mày nói: “Giới Viện, ngươi không phải là nghĩ buông tha cho gã đơn giản như vậy chứ?”

,

“Gã cũng chỉ là người bị sai khiến, cũng không phải là người cố ý gian trá.”

,

“Thế nhưng…” Người này hại Ngọc Như Hồng hắn phải ăn thịt chuột chết, lại còn phải tha thứ cho gã. Tay Ngọc Như Hồng vừa động một chút, mắt của tiểu nhị kia đã trở thành mắt gấu trúc rồi.

,

“A… Dừng tay!”

,

“Oa a…” Khi Giới Viện còn đang ngăn cản Ngọc Như Hồng, Đông Phương cũng tặng cho tiểu nhị kia một quyền. Tiểu nhị chỉ thấy sao bay đầy trời, phanh một tiếng ngã sấp trên mặt đất.

,

Giới Viện trợn mắt nhìn mấy người này, Đông Phương lúc nào cũng ổn trọng nhã nhặn cư nhiên cũng sẽ ra tay đánh người?

,

Trên đường cái của thành Hào Châu, có một quán mỳ nho nhỏ, trước cửa tiệm là sáu con ngựa bị dồn đống vào với nhau. Quầy hàng tuy nhỏ nhưng khách nhân cũng không ít, nên sáu người bọn họ đành phải ngồi xung quanh một cái bàn nhỏở ngay trước cửa tiệm.

,

Dùng đũa đảo quanh bát mì sợi, chỉ có vài miếng rau cải, nước dùng trong vắt, Ngọc Như Hồng cười khổ: “Không ngờ ta cũng có ngày phải ăn loại mỳ này, còn không bằng đồ ăn ta tự nấu ở Vân Phong sơn.”

,

Nghe hắn nói, Giới Viện còn chưa có biểu hiện gì khác thường, tứ đại công tử thì không dán tin vào tai mình: “Ngươi… ngươi tự nấu cơm?” Điều này thật sự là khó tin, người này thoạt nhìn thì mười phần là thiên chi kiêu tử, thế nhưng lại có thể tự nấu cơm?

,

Có thể Ngọc Như Hồng tự thấy trù nghệ của mình cũng không bằng người, liền trừng mắt quát: “Ít nói nhảm cho ta! Ăn nhanh còn làm chính sự!”

,

Ăn xong hai bát mỳ, Nam Cung thở dài một hơi: “Kỳ thực mỳ này ăn cũng không tồi.” Nói xong hắn liền quay sang nhìn Giới Viện, làn thứ hai nói ra một câu làm cho mọi người suýt nữa thì ngã ra khỏi ghế: “Ta nghĩ, làm hòa thượng kỳ thực cũng rất tốt. Giới Viện đại sư, về sau ta xuất gia theo ngài được không?”

,

Đừng nói người khác, ngay cả Giới Viện cũng rất hoảng sợ, buông đũa hỏi: “Ngươi hẳn là đang nói đùa a?”

,

“Ai nói đùa, ta rất nghiêm túc a!” Nam Cung không chỉ lời nói nghiêm túc, ngay cả nhãn thần cũng rất chăm chú. Từ xưa tới nay hắn vốn ghét quan trường. Giống như Đông Phương lão gia chính là tử địch của phụ thân hắn, hai lão ba đấu đá với nhau cũng hơn ba mươi năm rồi. Bọn họ làm nhi tử từ nhỏ liền coi đối phương như kẻ thù, mặc dù đến bây giờ vẫn không biết lý do. Hôm nay thấy Giới Viện dù bị ép buộc thế nào, vẫn có thể duy trì thần thái bình thản, ý niệm xuất gia đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.

,

“Nam Cung Hạo!” Ngọc Như Hồng cùng Đông Phương đồng thanh quát.

,

Ngọc Như Hồng lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, Giới Viện là người của ta. Hắn đã không còn là người xuất gia nữa rồi, vĩnh viễn cũng không phải!” Y vắt hết tâm sức muốn Giới Viện quên đi việc bản thân là người xuất gia, gã Nam Cung chết tiệt này, lại dám động vào tử huyệt của y!

,

Đông Phương nhãn thần phức tạp, ngữ khí so với mọi khi còn cứng nhắc hơn: “Ta sẽ rất vui khi không còn đối thủ như ngươi nữa, bất quá, Nam Cung lão gia là một người bảo thủ…”

,

“Không cho phép ngươi nói cha ta là người bảo thủ!” Không thể chống đối Ngọc Như Hồng, Nam Cung lạnh lùng trừng mắt nhìn Đông Phương. Hơn nữa hôm nay lên đường sớm nên hắn chưa kịp cạo râu, hiện tại có vài điểm hơi giống thổ phỉ.

,

Đông Phương không thèm để ý đến đối phương, tiếp tục nói: “Ngươi là trưởng tử của Nam Cung gia, phụ thân ngươi sẽ đáp ứng cho ngươi xuất gia sao?”

,

Nam Cung tiếp tục trừng mắt: “Ngươi không cần nhiều lời vô ích, phụ thân ta chỉ cần có người nối dõi tông đường là được rồi. Dù sao thì vẫn còn có lão nhị, lão tam, bọn họ vừa vặn cũng là trợ thủ đắc lực của phụ thân ta, so với nghịch tử như ta thì tốt hơn nhiều!”

.

.

Thấy hai người lại bắt đầu cãi nhau, Ngọc Như Hồng hắng giọng một tiếng, thấy bọn họ đã thu liễm lại thì tươi cười nói: “Đông Phương, phụ thân ngươi là Lại bộ thượng thư, việc sắp xếp công việc của các quan viên đều là do ông ấy quản. Nam Cung, phụ thân ngươi là hình bộ thượng thư, tư pháp đều nằm trong tay ông ấy. Hiện tại tiểu vương ta lệnh cho các ngươi bắt đầu thanh lọc tham quan ở Hào Châu này!”

.

“Tiểu vương gia…” Đông Phương và Nam Cung kinh hãi, muốn hắn hợp tác với đối thủ một mất một còn này? Hừ! Hai người trừng mắt nhìn nhau…

.

“Liền quyết định như vậy đi, đợi khi các ngươi hoàn thành những việc vặt vãnh ở đây thì hãy đến hợp lại với bọn ta!” Ngọc Như Hồng không nhìn hai người đang trở nên ngây ngốc kia, gọi Giới Viện, Tây Môn, Bắc Minh lên ngựa, tiếp tục hành trình.

.

“Nhị vị, tái kiến.” Ba người còn lại ôm quyền từ biệt Đông Phương và Nam Cung, cũng giục ngựa đuổi theo Ngọc Như Hồng.

.

Giới Viện nhìn thái độ của ba người kia, liền chủ động đi đến bên cạnh Ngọc Như Hồng, do dự mãi cuối cùng vẫn không nhịn được đành phải lên tiếng: “Ngươi để hai người bọn họ cùng nhau phá án, không lo lắng bọn họ sẽ cãi nhau không ngừng sao?”

.

Ngọc Như Hồng liếc mắt nhìn hắn, rồi từ từ nghiêng người, cúi xuống cắn một cái vào tai hắn, nhìn khuôn mặt đột ngột đỏ bừng lên của đối phương, không khỏi ha ha cười nói: “Lo lắng cho bọn họ còn không bằng tự lo cho bản thân mình đi.”

.

“…” Giới Viện chán nản, lấy tay che cái tai bị cắn lại không nói nên lời. Sớm biết như vậy hắn đã không hỏi.

.

Bắc Minh không nhịn được nhếch môi cười, Tây Môn thì vô cùng kinh ngạc. Ngọc Như Hồng cũng quá phóng túng rồi, cư nhiên làm ra cử chỉ thân mật như vậy giữa ban ngày ban mặt, đối phương còn là một hòa thượng, nếu để người khác thấy được không biết sẽ lan ra thành loại tin tức gì.

.

Sau khi ra khỏi thành, bốn người bọn họ nhanh chóng tăng tốc, tới một đồng ruộng, bốn phía đều là cây lúc xanh non, xa xa còn nhìn thấy một đứa trẻ đang chăn trâu, làm cho người ta cảm giác rất nhàn nhã.

.

Dù núi non và đồng ruộng là hai phong cảnh hoàn toàn bất đồng, thế nhưng lại đồng dạng khiến cho người ta cảm thấy yên tĩnh và mộc mạc, Giới Viện có loại cảm giác yên ổn như khi đang ở trong Thiếu Lâm tự.

.

Đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng võ ngựa phi nước đại, bụi mù tung lên khắp nơi: “Phía trước tránh ra! Mau tránh ra!”

.

Bốn người lại cứ như không nghe thấy, thoạt nhìn như có vẻ không khoan nhượng. Thực chất là hòa thượng đằng trước đã đi sát vào một bên, nhưng bạch y nhân bên cạnh vẫn muốn sóng vai mà đi với hắn. Hai người phía sau còn chưa hiểu ra chuyện gì, đang giảm dần tốc độ, căn bản là người đang phi tới kia không đi qua được.

.

“Mau tránh ra! Mau…!” Phía sau vang lên tiếng kêu la, còn có cả tiếng hét của nữ tử: “Sắp đụng vào nhau rồi…”

.

Đột nhiên một thân ảnh vọt lên, vừa nhanh vừa ngoan độc hạ xuống một chưởng…

.

Thiếu niên kia thấy vậy nhanh chóng phi thân xuống đất để đề phòng người khác đánh lén. Đợi hắn trấn định lại, chỉ thấy con ngựa hắn vừa cưỡi đã vỡ đầu mà chết. người đứng trước mặt hắn lại là một bạch y thiếu niên dung mạo khuynh thành, dung nhan tuyệt sắc tràn đầy tức giận, đôi mắt trong veo của đối phương đang hung hăng trừng mắt nhìn hắn, khí thế kinh người, làm cho hoài nghi người đối diện là nữ giả nam của hắn cũng biến mất ngay lập tức. Hắn nhất thời ngây người, một lát sau mới gầm lên: “Ngươi cư nhiên dám giết ngựa của ta, ta phải giết ngươi!”

.

Lúc này ba người kia làm sao còn tiếp tục ngồi trên ngựa được? Ngọc Như Hồng lúc này cười nhạt rồi nói: “Tiểu tử, ngươi không thể quản thúc được ngựa của mình, để nó chạy lung tung như vậy. Nếu như ta ra tay muộn một chút thì nó đã làm bằng hữu của ta bị thương rồi, ta còn chưa bắt ngươi xin lỗi mà ngươi còn dám mắng ngược lại ta sao?”

.

Thiếu niên kia cũng là người tùy hứng, nghe người khác nói mình như vậy, tức giận nói: “Bản thiếu gia không phải đã nhắc các ngươi tránh ra rồi sao? Nói đến đây ta mới nhớ, các ngươi không những không nhường, trái lại còn cố ý chặn đường!”

.

“Đúng vậy!” Bốn người phía sau thiếu niên kia đồng thanh phụ họa, còn có hai thiếu nữcũng nhìn chằm chằm vào Ngọc Như Hồng, khuôn mặt đỏ bừng. Chỉ có một thanh niên nhã nhặn chỉ đứng nhìn, tuyệt không nói một lời nào.

.

Tây Môn liền tiến lên đứng trước mặt Ngọc Như Hồng, chậm rãi nói: “Các ngươi đi ở phía sau, nhìn thấy phía trước có người đáng lẽ phải đi chậm lại. Các ngươi đã không giảm tốc độ còn bắt người khác tránh đường là đạo lý ở đâu vậy?”

.

“Bản thiếu gia có việc gấp…”

.

“Có gấp thế nào cũng không quan trọng bằng mạng người!” Ngọc Như Hồng tiến lên một bước, nghiêm mặt nói. Giới Viện không chịu cùng hắn đã khiến hắn khó chịu lắm rồi, tiểu tử này cư nhiên còn la hét bắt hắn nhường đường? Yêu cầu vô lễ như vậy Ngọc Như Hồng luôn không thèm để ý.

.

Thiếu niên kia cũng tự biết mình đuối lý, dáng vẻ bệ vệ thoáng chốc đã biến mất, bất quá nhìn thấy ái mã đã chết, lập tức cường ngạnh nói: “Cho dù là như vậy, ngươi cũng không được giết chết ngựa của ta! Ngươi phải bồi thường cho ta.”

.

“Là ngươi vô lễ trước, muốn ta bồi thường cho ngươi… Không có cửa đâu!” Ngọc Như Hồng hắn sao lại phải chịu lỗ như vậy?

.

Thiếu niên nghe hắn nói vậy lập tức bùng nổ: “Vậy thì nộp mạng đi!” Vừa dứt lời liền phi thân về phía Ngọc Như Hồng.

.

Không cần Ngọc Như Hồng động thủ, Tây Môn đã tiếp được thế công của thiếu niên kia. Thế nhưng đối phương đột nhiên biến chiêu, tấn công vào huyệt thiên trung của Tây Môn.

.

Tốt xấu gì Tây Môn hắn cũng là người có uy tín và danh dự trong chốn võ lâm, làm sao có thể để cho người khác động tới hắn đơn giản như vậy? Tây Môn nhảy lên, đạp một cước vào lưng của đối phương, thiếu niên kia võ công cũng không tồi, nhanh chóng tách ra, quay người tấn công vào đan điền của Tây Môn.

.

“Tây Môn cẩn thận!” Bắc Minh cùng Giới Viện lo lắng hô lên.

.

Ai ngờ Tây Môn lại không tránh né, đến khi chưởng phong đã gần kề thì hắn đột nhiên đánh bật tay thiếu niên kia ra, làm cho đối phương lui lại. Lúc này mới quay đầu nhìn hai người kia, nửa vui vẻ nửa oán giận nói: “Bắc Minh, Giới Viện thì không nói làm gì, ngươi đã quen ta hơn hai mươi năm rồi, chẳng lẽ còn không biết thực lực của ta hay sao?”

.

Bắc Minh không nói lời nào, nhưng Ngọc Như Hồng còn ở một bên trêu chọc: “Biết là một chuyện, lo lắng lại là chuyện khác nha!”

.

Tây Môn không hiểu hắn đang nói gì, nhưng cũng không có thời gian tìm hiểu, vì thiếu niên kia đã tiếp tục tấn công rồi.

.

“Chờ một chút, Thanh nhi dừng tay…” Thanh niên vốn vẫn im lặng từ đầu tới giờ đột nhiên nhảy lên phía trước ngăn cản, đồng thời cũng hướng Ngọc Như Hồng nói lời xin lỗi: “Các vị huynh đài, thực sự xin lỗi, sư đệ tại hạ tính tình lỗ mãng, nếu có đắc tội thì mông các vị bỏ qua cho hắn.”

.

Ngọc Như Hồng và hai người kia không thèm lên tiếng, chỉ có Giới Viện mỉm cười nói: “Không có gì, việc này cũng không hoàn toàn là lỗi của lệnh sư đệ.”

.

Thanh niên đó thấy sư đệ mình lộ ra vẻ mặt không phục, thần sắc buồn bã nói: “Ai, tiểu sư đệ cũng không phải cố ý, chỉ vì chúng ta nhận được tin tức đại sư huynh của chúng ta đã bị sát hại tại Giang Nam, ngoài ra còn có các sư huynh đệ trong môn phái, cho nên chúng ta mới vội vã chạy đi…”

.

“Cho dù như vậy cũng không thể làm bừa a!” Tây Môn lầm bầm nói. Mới vừa rồi nếu Ngọc Như Hồng không xuất thủ nhanh thì chắc chắn bọn người kia đã đâm vào hắn rồi.

.

“Huynh đài giáo huấn rất đúng, tiểu đệ Từ Hoành, là đệ tử Kim Long bang, đây là tiểu sư đệ Hạ Thanh, không biết quý tính đại danh của chư vị…” Thanh niên kia lễ phép ôm quyền nói.

.

Ngọc Như Hồng cùng Bắc Minh vẫn im lặng như cũ, chỉ nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, ánh mắt lợi hại như muốn nhìn thấu cả con người hắn. Kỳ thực bọn họ đã sớm chú ý những người này không giống thường nhân, sợ rằng từ lúc nhìn thấy bọn họ hắn đã đoán ra thân phận của bọn họ. Hiện tại cư nhiên còn giả bộ thăm hỏi vòng vèo, thực sự là dối trá!

.

Từ Hoàng bị bọn họ nhìn như vậy thì có chút không được tự nhiên, may mà Tây Môn lúc này lại lên tiếng, chỉvào bạch y thiếu niên nói: “Vị này chính là Ngọc Như Hồng, tại hạ Tây Môn, hai người kia là Bắc Minh và Giới Viện đại sư.” Giới thiệu không có sai, chỉ có điều là quá ngắn gọn, không đầy đủ mà thôi.

.

Từ Hoành vẻ mặt như vừa bừng tỉnh đại ngộ, ôm quyền nói: “Hóa ra là tân nhậm minh chủ võ lâm Ngọc Như Hồng, thực sự là ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”

.

Ngọc Như Hồng cũng không muốn nhiều lời với hắn, nhưng lại nghĩ đến bản thân dù thế nào cũng vẫn là minh chủ võ lâm, không thể hành động theo cảm tính, đành phải khách khí đáp lễ: “Đâu có, tại hạ là do võ lâm các phái tín nhiệm mới có thể trở thành minh chủ, Từ đại hiệp đã qúa lời rồi.” Nói xong mấy câu đó trong lòng hắn chỉ muốn nôn hết ra ngoài.

.

“Minh chủ quá khiêm nhường rồi.” Từ Hoành cười nói: “Nói vậy có lẽ minh chủ cũng nghe đến thông tin gần đây đã có không ít anh hùng hào kiệt của các phái bị sát hại rất bí hiểm, ngài hẳn là đang đến phía Nam để điều tra việc này a?”

.

Biết rõ còn cố hỏi! Ngọc Như Hồng âm thầm liếc mắt nhìn hắn, nhưng vẫn bày ra vẻ tươi cười: “Đúng vậy.”

.

“Mấy người chúng ta cũng là vì việc này mà đến, không biết có thể cùng đồng hành với minh chủ được không?”

.

Tất nhiên là không muốn! Nhìn thấy người giả dối như ngươi ta đuổi đi còn chưa hết! Đang muốn cự tuyệt, đột nhiên đã có người thản nhiên đáp ứng đám người kia.

.

“Từ đại hiệp nguyện ý đi cùng chúng ta tất nhiên là không thể tốt hơn, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Minh chủ ngươi xem có đúng không?” Giới Viện thản nhiên nói, khuôn mặt vẫn còn mang theo tiếu ý.

.

Bắc Minh nhíu mày, nhịn không được nhếch miệng cười. Giới Viện khá lắm, cư nhiên dám nghĩ cách ngăn cản tiểu vương gia quấy rối hắn. Hảo kế sách!

.

Có người vui mừng có người sầu, khuôn mặt mỹ lệ của Ngọc Như Hồng lúc này đã đen hơn phân nửa, tức giận trừng mắt nhìn Giới Viện. Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại nở nụ cười đẹp đến mê người, khiến đám người Từ Hoàng thiếu chút nữa là chảy nước miếng. Bất quá ba người bên hắn thì đã miễn dịch rồi: “Nếu Giới Viện đã lên tiếng, vậy cùng đồng hành đi!” Ngọc Như Hồng nhìn thẳng vào khuôn mặt sửng sốt của Giới Viện, cũng đoán được trong lòng đối phương đang thấp thỏm bất an.

.

Thấy Ngọc Như Hồng đã đáp ứng, hai nữ tử kia đở bừng mặt, nghĩ thầm lần này có cơ hội rồi!

.

Nếu hai bên đã lập lại hòa bình, tiếp theo tất nhiên là phải tiếp tục lên đường, mọi người đều lên ngựa, lúc này tiểu sư đệ Hạ Thanh mới lên tiếng: “Ta không có ngựa, làm sao mà lên đường được?”

.

“Ngươi cưỡi ngựa của ta đi.” Ngọc Như Hồng rất nhiệt tình đem ngựa của mình cho Hạ Thanh. Đừng nói đến Bắc Minh hay Tây Môn, ngay cả Giới Viện mới biết hắn không lâu cũng vô cùng sửng sốt. Ngọc Như Hồng sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy?

.

“Minh chủ, không cần đâu, vẫn để tiểu sư đệ cưỡi ngựa cùng với ta đi!” Từ Hoành làm sao dám để Ngọc Như Hồng nhường ngựa cho sư đệ của mình được.

.

Bất quá Ngọc Như Hồng vẫn phất tay, dùng ngữ khí không cho người khác cự tuyệt nói: “Là ta giết ngựa của hắn, đem ngựa của ta cho hắn cưỡi đi.”

.

Nghe hắn nói vậy, Hạ Thanh có chút ngại ngùng nói: “Vậy minh chủ làm sao bây giờ?”

.

“Ta sao…” Ngọc Như Hồng đảo mắt, liền nhảy lên một con ngựa, ôm lấy thắt lưng của người đằng trước, xấu xa cười nói: “Giới Viện, ngươi không ngại khi cưỡi ngựa cùng với ta chứ?”

.

“Ta đương nhiên…” Còn chưa nói dứt câu, bàn tay Ngọc Như Hồng đang ôm lấy thắt lưng hắn đột nhiên siết chặt thêm một chút, giống như đang cảnh báo cẩn thận ta ngoạn với ngươi ngay trên ngựa. May mà mọi người đều không nhìn thấy. Giới Viện sợ đến mức đành phải tuân theo, nói nốt cho thành câu “… không ngại.”

.

“Được rồi, vấn đề đã được giải quyết, mau lên đường thôi.”

.

Ngọc Như Hồng ha ha cười không ngừng, Giới Viện a Giới Viện, muốn đấu với ta sao, ngươi còn kém xa!