Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 32




Trở lại biệt viện của Trình gia, Tô Tình lập tức chạy lại đón, đỏ mắt ôm lấy Trình Yên từ trong lòng Trình Mạc.

Trình Yên còn ngủ say chưa tỉnh lại, Tô Tình ấn môi mình lên trán Trình Yên, một lúc sau mới ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với Trình Mạc: “Nếu Yên nhi đã trở lại, con đi báo với phòng bếp chuẩn bị khai tiệc đi.”

Trình Mạc sửng sốt, “Còn khai tiệc sao?”

Tô Tình đáp: “Khách nhân đều đến rồi, chúng ta cũng đã thu lễ mừng thọ, không thể cứ tan như vậy được. Hơn nữa cha con còn có an bài, ông ấy nói nếu Yên nhi đã trở lại thì thọ yến vẫn cứ tiếp tục.” Nói xong lại nhìn về phía Tử Tiêu bên cạnh Trình Mạc, “Con và Tử Tiêu đạo trưởng trở lại bàn tiệc đi.”

Tử Tiêu nói: “Không cần, để hắn đi làm việc là được.”

Toàn bộ tâm trí Tô Tình đều đặt trên người nữ nhi, nàng cúi đầu cọ nhẹ má mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nói: “Ta mang Yên nhi trở về phòng nghỉ ngơi trước.”

Trình Mạc gật đầu, “Dì Tô, dì đi đi.”

Tô Tình ôm Trình Yên đi về hướng nội viện.

Trình Mạc đứng tại chỗ nhìn các nàng rời đi, Tử Tiêu lẳng lặng đứng cạnh hắn. Một lát sau, Trình Mạc nói với Tử Tiêu: “Ngươi về phòng đãi yến trước, ta đi phòng bếp an bài một số việc.”

Tử Tiêu rời đi, trước đó còn vươn tay vỗ vai Trình Mạc.

Trình Mạc đi phòng bếp phân phó công việc rồi mới trở lại phòng đãi yến, gặp rất nhiều người đều nhìn hắn, đợi hắn quay lại, Trình Mạc gật đầu, trực tiếp đi đến bên người Trình Túc, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Trình Túc gật đầu, đứng lên nói: “Cảm tạ chư vị đã quan tâm, con gái ta đã quay về an toàn, thỉnh đại gia trở lại chỗ ngồi, tiếp tục thọ yến!”

Trình Mạc lập tức ra lệnh phía dưới gọi phòng bếp mang đồ ăn lên.

Lúc này, Trình Mạc nhìn chung quanh phòng yến mới chợt chú ý tới Tần Phương Xuyên đã không thấy đâu. Lúc Thư Trường Hoa đến, phòng yến loạn một đống, ai cũng không để ý đến sự biến mất của Tần Phương Xuyên, Trình Mạc hơi có chút lo lắng, nhưng lại không thể phân thân đi tìm Tần Phương Xuyên được.

Trình Túc ngậm miệng không đề cập tới chuyện vừa xảy ra, người đi dự tiệc cũng không ai nhắc lại.

Trình Mạc thay phụ thân đi từng bàn kính rượu, hắn cố xốc lại tinh thần, lộ ra nụ cười, hoan nghênh các vị khách đường xa mà đến.

Yến tiệc diễn ra được một nửa, Trình Túc đột nhiên đứng dậy, giơ lên chén rượu, trầm giọng nói: “Cảm tạ chư vị khách nhân hôm nay đến dự thọ của lão phu, xin kính quý vị một chén!”

Nói xong, Trình Túc uống cạn chén rượu.

Trình Mạc đứng dậy giúp hắn rót đầy.

Trình Túc gật đầu, tiếp tục nói: “Chuyện hôm nay, Thủy Nguyệt yêu giáo dám cả gan ngang nhiên khiêu khích Võ Lâm Minh, sát hại người vô tội, hành vi ti tiện, làm hại võ lâm Trung Nguyên! Võ Lâm Minh ta quyết không đội trời chung, nhất định phải diệt trừ ma giáo!” Đang nói, Trình Túc giơ chén rượu trên tay lên ném mạnh xuống đất.

Chén rượu vỡ thành mấy mảnh, rượu thơm nồng chảy trên mặt đất.

Hành động này của Trình Túc khích lệ cảm xúc của mọi người, lấy Lâm Tu Vong cầm đầu, nâng cao chén rượu rồi ném xuống đất, đồng thanh hô to: “Thề muốn diệt trừ Ma Giáo!”

Nhất thời tiếng hô nổi lên bốn phía, rình Mạc nắm chặt chén rượu, bình tĩnh nhìn quần tình trào dâng xung quanh, trước mắt lóe qua đều là hình ảnh Thư Trường Hoa và mình khi cùng một chỗ, còn có nụ cười luôn treo bên môi y.

Trình Túc đột nhiên vỗ lưng Trình Mạc một cái thật mạnh, Trình Mạc giật mình, nghe Trình Túc cất cao giọng nói: “Nếu chư vị không chê, từ ngày mai, phòng đãi yến này sẽ trở thành Sảnh Tụ Nghĩa của Võ Lâm Minh, dùng để thương lượng đại sự tiêu diệt Ma giáo!”

Buổi tối, tôi tớ đem nước ấm vào, Trình Mạc đóng cửa phòng, cởi quần áo, bước vào trong thùng tắm.

Hắn chìm xuống nước, đến tận khi không thể thở nổi nữa mới trồi đầu lên.

Trình Mạc quẹt nước trên mặt đi rồi mới tựa vào thành thùng tắm, nhắm lại mắt.

Tắm rửa xong, mặc một bộ trường y sạch sẽ, tóc dài rối tung, hắn đi ra khỏi phòng. Hơi nóng trên người hắn còn chưa bốc lên hết, hai má nhuộm một màu đỏ ướt át.

Trong tiểu hoa viên, Trình Mạc gặp vài cô nương, trong đó có Hàn Xảo Vân kia. Hàn Xảo Vân nhìn thấy Trình Mạc, lập tức tiến lên đón, thế là vài cô nương trẻ tuổi khác cũng chạy đến vây quanh, hoặc hiếu kỳ hoặc khát khao đánh giá Trình Mạc.

Trình Mạc bị nhìn đến ngại ngùng, nghiêng người tránh đi ánh mắt của họ, hành lễ nói: “Chư vị cô nương còn chưa đi nghỉ ngơi sao?”

Hàn Xảo Vân hỏi: “Trễ như vậy rồi Trình đại ca còn đi đâu vậy?”

Trình Mạc đáp: “Ta…… đi gặp Tử Tiêu.”

Hàn Xảo Vân kinh ngạc nói: “Là Tử Tiêu đạo trưởng sao? Giang hồ đồn đãi thật không sai, Trình đại ca và Tử Tiêu đạo trưởng quả là tình cảm thâm hậu nhỉ?”

Trình Mạc cười cười, “Chúng ta là bạn tốt rất nhiều năm.”

Hàn Xảo Vân tránh đường, “Vậy thì không dám quấy rầy Trình đại ca nữa.”

Trình Mạc nói: “Đa tạ, sắc trời không còn sớm, các vị cô nương hãy đi nghỉ ngơi đi.”

Trình Mạc đi qua hoa viên, đến khách phòng Tử Tiêu ở, hắn đứng trước phòng nhẹ gõ.

Cửa phòng mở ra từ bên trong, Tử Tiêu cũng đã đứng ở cửa.

Trình Mạc đi vào, thấy trong phòng không đốt đèn, thế là đi đến trước bàn châm đèn lên.

Tử Tiêu đóng cửa lại, trở lại bên giường ngồi xuống.

Trình Mạc buông đá lấy lửa, ngẩng đầu nhìn Tử Tiêu, hỏi: “Hôm nay ngươi có gặp qua Tần Phương Xuyên không?”

Tử Tiêu gật đầu, “Lúc ngươi đi theo Thư Trường Hoa, y cũng rời khỏi.”

Trình Mạc thấy khó hiểu: “Vì sao ta không gặp y.”

Tử Tiêu nói: “Có lẽ y đã hội hợp với Thư Trường Hoa.”

Trình Mạc ngẩn ra, không hỏi lại nữa, hắn đi đến bên giường ngồi xuống.

Tử Tiêu nhắm lại hai mắt đả tọa, Trình Mạc quay đầu nhìn y, bỗng nhiên nâng tay sờ vết chu sa giữa hai hàng mi của y.

Tử Tiêu nói: “Đại hội võ lâm ngày mai sẽ quyết định chuyện thảo phạt Thủy Nguyệt giáo.”

Trình Mạc nói: “Ta biết, việc các nữ tử Thủy Nguyệt giáo làm vốn không tiện nói trên đài, thị phi đúng sai cũng không dễ định luận. Có trách thì trách y công nhiên khiêu khích ngay tại thọ yến của cha ta, lại còn bắt cóc muội muội ta, cha ta khinh thường nhất là những kẻ tùy ý làm bậy, y nên biết hậu quả của việc mình làm.”

Tử Tiêu nghiền ngẫm: “Cố ý khiêu khích…”

Trình Mạc nghe Tử Tiêu lẩm nhẩm bốn chữ này, trong lòng không khỏi run lên, không hiểu sao lại nghĩ tới câu nói của Thư Trường Hoa “Những lời trên giường thì không thể tin được ”, trong lúc nhất thời tâm tư rối bời, chỉ nói: “Hiện giờ ta không thể tỉnh táo để cẩn thận tự hỏi về hành động của Thư Trường Hoa, đến tột cùng là kế hoạch đã mưu tính hồi lâu hay là cố ý làm vậy vì ý đồ nào khác, ta nhìn không ra.”

Tử Tiêu nói: “Vậy thì đừng nghĩ. Võ Lâm Minh không phải Võ Lâm Minh của một mình ngươi, quyền lực của ngươi vốn cũng là có hạn.”

Trình Mạc nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nghiêng người nằm ngã lên đùi Tử Tiêu, cảm giác được độ ấm và hơi thở của Tử Tiêu, trong lòng bình tĩnh lại không ít.

Hắn gọi một tiếng: “Tử Tiêu.”

Tử Tiêu phất tay dập ánh nến, trong phòng chỉ còn bóng tối.

Trình Mạc gối lên trên đùi Tử Tiêu, ôm lấy eo y, một chốc sau liền thiếp ngủ.