Võ Lâm Minh Tư Mật Ký Sự

Chương 46




Cổ vương bắt đầu uốn éo vặn vẹo cơ thể, Tử Tiêu treo người trên vách động, từ hướng của y có thể nhìn thấy rõ chất lỏng đỏ tươi chảy ra từ đế trùy.

Hai khối đá nhọn dựng thẳng trước người cổ vương, cắm trên nền động phủ đầy chất độc.

Tuệ Tịch từ trên đỉnh nhảy xuống, đứng vững trên khối đá, nâng tay ra hiệu cho Trình Mạc.

Trình Mạc ném bình sứ đang cầm trong tay qua.

Tuệ Tịch vươn tay tiếp lấy, cánh tay hạ xuống, nhắm ngay đáy trùy, đón lấy máu tươi đang rơi xuống.

Cổ vương vẫn đang giãy giụa, cơ thể cứ vặn vẹo không ngừng.

Tuệ Tịch đá nhẹ khối đá nhọn dưới chân, thay đổi vị trí, vừa tránh cho cổ vương tới gần mình, vừa tiếp tục dùng bình sứ để hứng lấy máu chảy ra từ tim cổ vương.

Bỗng nhiên, cổ vương co lại cơ thể khổng lồ, bất ngờ tấn công Tuệ Tịch, nọc độc đầy người nó chỉ trong giây lát là sẽ chạm vào người Tuệ Tịch.

Tuệ Tịch đá văng khối đá, nhanh chóng lui về phía sau, bám vào vách động bên cạnh Tử Tiêu.

Thân hình khổng lồ của cổ vương chẳng mấy linh hoạt, nhưng lúc hoạt động lại nhanh đến dị thường. Trong lúc nhất thời, Thứ Tâm Trùy có lấy tính mạng nó không nó cũng không thèm quan tâm, chỉ chăm chăm muốn dùng nọc độc trên thân để kết liễu tính mạng hai người Tử Tiêu và Tuệ Tịch.

Cổ vương đánh về phía vách động.

Tử Tiêu và Tuệ Tịch tách ra hai bên để né tránh.

Mặt đất của đáy động đã trải đầy chất độc màu lục, cơ bản không thể đặt chân, bọn họ chỉ có thể bay ngược lên trên.

Dường như lúc này cổ vương đã chú ý tới mấy người Trình Mạc ở bãi đá trên cao, tuy rằng thân hình khổng lồ của nó không thể chạm tới, nhưng nó vẫn vung người đánh về phía kia, nọc độc văng tung tóe, Trình Mạc không thể không ôm Thư Trường Hoa, nhảy ra sau trốn đi cùng Tần Phương Xuyên.

Không thể động thủ, thậm chỉ cả chỗ náu thân cũng không có, dù cầm hai cái bình sứ trong tay, Tuệ Tịch chỉ mới lấy được non nửa bình, không có cách nào xuống tay tiếp.

Xem ra Thư Trường Hoa phỏng đoán không sai, vào sào huyệt cổ vương tuy dễ, nhưng muốn giết cổ vương, lấy máu ở tim nó lại không hề dễ dàng chút nào. Chỉ là Thư Trường Hoa cũng không thể đoán trước được, Thứ Tâm Trùy kia mà đâm vào trái tim cổ vương, máu ở tim nó sẽ chảy hoài không dứt, đến hết mới thôi.

Cổ vương hoạt động thân hình khổng lồ, va vào vách động một cú lại một cú, Trình Mạc cảm thấy bãi đá dưới chân mình bắt đầu đung đưa.

Tử Tiêu nhíu mày, nắm chặt bội kiếm trong tay, trong nháy mắt, y vung kiếm tước ra khỏi vỏ, trường kiếm phi tới, lướt qua đầu cổ vương, gần như chém đứt phân nửa đầu nó, rồi cắm thẳng vào vách tường đá, run ong ong không dứt.

Trường kiếm, trừ chuôi kiếm ra, toàn thân kiếm màu trắng bạc dính đầy nọc độc xanh thẫm.

Nửa đầu cổ vương rơi trên mặt đất, bị nọc độc ăn mòn trong nháy mắt, lập tức có bọt khí mùi thối rữa nổi lên ùng ục.

Tử Tiêu cũng phải kinh sợ.

Cổ vương chuyển động thân thể, tấn công về phía Tử Tiêu, vết thương do bị chém kia lại sắp khép lại trong giây lát, càng khó đoán là chỗ miệng vết thương đột nhiên phun ra một dòng dịch nhầy hướng về Tử Tiêu.

Trình Mạc kinh hãi hét to: “Tử Tiêu!”

Tử Tiêu phản ứng cực nhanh, thân thể tránh qua một bên, vừa lúc né khỏi dòng nọc độc kia.

Nhưng y vẫn còn kinh hãi chưa dứt, không dám dừng lại mà nhảy về hướng ngược với cổ vương.

Trình Mạc cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình như muốn nhảy ra ngoài, hắn dặn Tần Phương Xuyên trông coi Thư Trường Hoa, liền bám vào vách động xuống dưới.

Tần Phương Xuyên lo lắng không thôi, liên tục nói: “Trình Mạc, cẩn thận!”

Trình Mạc chú ý đi xuống, tới chỗ thanh kiếm của Tử Tiêu cắm trên vách đá, hắn vươn tay nắm chuôi kiếm, cẩn thận rút kiếm ra.

Trình Mạc nhìn cổ vương đang đuổi theo Tử Tiêu, ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm ánh mắt, cả hai cùng gật đầu.

Trình Mạc học theo Tử Tiêu, xoay kiếm phóng đi, lại tước mất một miếng thịt trên người cổ vương.

Tử Tiêu phi về hướng trường kiếm, vươn tay chộp lấy chuôi kiếm một cách dễ dàng.

Cổ vương sửng sốt, thân hình khổng lồ vặn vẹo, chuyển hướng Trình Mạc.

Tử Tiêu và Trình Mạc đứng đối diện nhau, trở tay vung trường kiếm, lại chém lên người cổ vương.

Hai người tựa như cùng trêu chọc con trùng to tướng kia, cổ vương tha cơ thể nó, uốn éo vòng quanh huyệt động.

Tuệ Tịch bám trên đỉnh động, lại đá gãy rất nhiều khối đá bảy màu, các thanh đá nhọn rơi rải rác ở đáy động. Tuệ Tịch hạ xuống từ đỉnh, đạp trên hai khối đá nhọn, vận công điều khiển khối đá gần đó, tới sát bên người cổ vương.

Cổ vương lo truy đuổi Trình Mạc và Tử Tiêu, nọc độc không văng khắp nơi nữa. Tuệ Tịch cẩn thận tiếp cận nó, di động cách nó một khoảng cách, tiếp tục dùng bình sứ hứng máu tươi chảy xuống.

Quá trình này tuy chậm nhưng không kém phần gian khổ.

Tần Phương Xuyên đứng trên đài cao, quan sát trong cơn hãi hùng khiếp vía.

Một lúc sau, cổ vương nổi giận, quyết định chỉ tấn công về một phía, nọc độc thiếu chút nữa là tạt lên người Tuệ Tịch.

Thế nhưng Tuệ Tịch cũng là nhân vật đứng đầu trong chốn giang hồ, mỗi một lần gã đều có thể tránh được một cách linh hoạt, thậm chí khi không có chỗ mượn lục, gã có thể bắn nội lực vào người cổ vương, đẩy mình về phía sau.

Mắt thấy cổ vương sắp sức cùng lực kiệt, hai cái bình trong tay Tuệ Tịch cũng đã được rót đầy.

Gã vươn tay bắn ra, hai cái bình sứ bay thẳng về hướng Tần Phương Xuyên.

Tần Phương Xuyên vội vàng giơ tay đón lấy, ôm chặt vào ngực.

Tuệ Tịch đạp một cái lên khối đá để mượn lực, cơ thể bay lên không, giương hai tay, lui lại trên đài. Gã quát: “Đi!”

Trình Mạc và Tử Tiêu đều không ham chiến, vội vàng bám vào vách động bay lên, trở lại bãi đá phía trên.

Cổ vương cố sức tấn công bọn họ, vách động đung đưa dữ dội, thậm chỉ có không ít đá vụn rơi xuống. Nó vùng vẫy càng dữ dội, Thứ Tâm Trùy càng móc chặt trên ngực nó, càng lúc càng nhiều máu chảy ra.

Nó liên tục đâm vào vách động, tựa như muốn thoát khỏi ràng buộc nhiều năm, rời khỏi nơi này, nọc độc vẩy ra, gộp chung một chỗ với máu tươi của nó, càng tích lũy càng cao.

Tuệ Tịch nói: “Đi, đừng ở đây nữa.”

Mặt đất dưới chân rung lắc kịch liệt, Ngũ Độc Thú dường như cũng bị kinh động, mấy người Trình Mạc có thể nghe được tiếng di chuyển soàn soạt của trùng xà.

Bất luận là hang động sụp đổ hay là gặp phải Ngũ Độc thánh thú đều không phải cảnh tượng mấy người Trình Mạc muốn gặp. Trình Mạc ôm Thư Trường Hoa, bọn họ cùng nhau lần theo đường cũ, hối hả chạy thục mạng.

May nhờ có Tần Phương Xuyên quen đường, còn bớt đi nhiều việc cần cố kỵ như lúc vào mà thời gian ra ngoài nhanh hơn rất nhiều.

Giây phút bước ra khỏi lối vào hang động, thấy được ánh mặt trời, Trình Mạc ngẩng đầu lên, không nén được mà ôm chặt Thư Trường Hoa trong lòng.

Tần Phương Xuyên cúi đầu nhìn hai cái bình sứ trong tay, trong khoảnh khắc cũng thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngơ ngác đứng như trời trồng, không nhúc nhích một hồi lâu.

Trong hang động phía sau, tiếng sụp đổ ầm vang không ngừng, cổ vương bị giam cầm, không thể rời khỏi hang động, chỉ có tử vong mới là giải thoát.

Dù kết quả như thế nào, cuối cùng mấy người Trình Mạc bọn họ cũng đã cứu về cái mạng của Thư Trường Hoa. Còn việc có thể giải được cổ độc hay không, lúc này chỉ có thể mặc cho số phận.