Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 12




Không biết trải qua bao nhiêu lâu, môi của Khinh Hàn bắt đầu trắng bệch, tay hắn chậm rãi buông ta ra.

“Trước khi trời sáng ngươi phải lập tức rời Cửu Trọng Thiên, nếu để ta thấy được ngươi, ta nhất định giết chết ngươi.” Nói xong hắn đẩy cửa rời đi, mà ta do bị điểm huyệt nên chỉ có thể nằm trên giường, không cách nào quay đầu nhìn theo bóng lưng hắn.

Sáng sớm Điệp Y đến thăm ta, vừa bước vào cửa nhìn thấy bộ dáng ta thì lập tức hốt hoảng, nhanh chóng chạy tới giúp ta giải khai huyệt đạo, nhìn thấy ta khắp người toàn máu thì lo lắng hỏi ta bị thương ở chỗ nào, có nặng không. Nhìn thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của nàng, ta không cách gì khác hơn là không ngừng an ủi, nói máu này không phải của ta. Ai dè, nàng lại ngay lập tức hỏi ta vậy máu này là máu của ai làm ta á khẩu, nói không nên lời.

Điệp Y thấy ta một bộ ngơ ngơ ngác ngác, lo lắng cầm tay ta bả mạch, sợ rằng ta gặp vấn đề gì, sau đó lại vạch vạt áo nhiễm đầy máu, tìm kiếm vết thương. Ngay khi bàn tay Điệp Y chạm vào ngực ta, mang đến cảm giác băng lương thoáng qua, ta có cảm giác tựa như trong tim có khối băng ngàn cân đè nặng, không biết tại sao lại có cảm giác nhói đau đến không thở nổi.

“Điệp Y, ta phải rời khỏi Cửu Trọng Thiên thôi.” Ta cười cười, nhưng trong lòng ta biết vẻ mặt mình bây giờ nhất định là rất thê thảm, so với mếu chắc không khác nhau là mấy.

“Tại sao? Ngươi không phải vẫn chưa tìm ra kim phong ngọc lộ ư?”

“…… Bởi vì, tôn chủ của các ngươi muốn ta phải rời đi ngay lập tức.”

“Không thể như vậy được!” Điệp Y bước tới ngăn cản ta thu thập hành lý nói, “Ngươi không biết mỗi lần ta đem những chuyện xưa ngươi kể cho ta nghe kể lại cho tôn chủ, người có bao nhiêu hứng thú và vui vẻ. Không lý nào người lại muốn ngươi đi?”

Ta chậm rãi cất bước đáp: “Nhưng chính ta đã tổn thương hắn rồi.”

“Cái gì? Nói vậy máu này là máu của tôn chủ ư? Là ngươi làm tôn chủ bị thương? Không thể nào?”

“Việc ta làm…so với gây thương tích cho hắn còn nghiêm trọng hơn”. Ta cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói. Rõ ràng ta là người hiểu rõ nhất Khinh Hàn vô cùng tịch mịch. Nhưng vì hắn quá chói mắt, quá hoàn hảo tới nỗi khiến ta quên đi sự thật đó, sự thật rằng hắn cũng có sự cố chấp và rất dễ dàng bị tổn thương.

“Chủ nhân của các người nhất định rồi sẽ tìm được một người tốt thật tốt, giảng cho hắn nghe rất nhiều chuyện xưa, khiến hắn từng ngày từng ngày đều sẽ rất vui vẻ. Trên đời này nhất định sẽ có một người như thế, một người hoàn toàn có thể hiểu hắn, lý giải hắn, nhất định sẽ có ……”

Nói xong, ta một mình nhanh chóng hạ sơn, không dám một lần quay đầu nhìn lại, ta sợ… sợ rằng chỉ cần mình quay đầu lại sẽ không thể rời đi…

Nơi này từng có một người, hướng về ta vươn tay, nhưng chính ta lại đối với người đó, tại tay hắn lưu lại một vết thương thật dài, thật dài.

Khi ta cúi đầu ủ rũ đi tới giữa sườn núi thì nhìn thấy tử lão đầu ngồi trên bậc đá ngủ gục, nghe thấy tiếng bước chân của ta, hắn ngẩng đầu, lộ ra cái bản mặt nham nhở cùng nụ cười chói lọi cực đỉnh: “Hầy, làm sao vậy? Nhìn qua sao giống như sắp chết đói tới nơi thế?”

Ta bất đắc dĩ cười cười đáp: “Đúng đó, chúng ta mà cứ như vậy hạ sơn không biết tới năm nào tháng nào mới xuống được dưới chân núi nữa. Ngài mà không dùng khinh công tống ta hạ sơn e là đồ đệ ta thật sự chết đói đó!”

Trở lại Tú Vân huyện, ta ôm một dĩa thịt bò ngồi ăn, còn tử lão đầu ngồi ở đối diện ta, cái gì cũng không có đụng vào, chỉ lo ngồi cắn hạt dưa mà lão chính mình mang theo. Rốt cục, đợi ta ăn uống xong xuôi hết rồi, hắn mới mở miệng hỏi ta: “Ngươi có tìm được kim phong ngọc lộ không?”

Ta hơi có chút ngỡ ngàng, mắt nhìn chằm chằm dĩa thịt trống không, uể oải đáp: “Không có, nhưng mà Khinh Hàn có cho ta uống máu của hắn.”

“Thật sao? Vậy là người lời to rồi! Ngươi có biết tại sao Khinh Hàn có nội công thâm hậu như thế không? Bởi vì từ lúc hắn bắt đầu tu luyện nội công tới giờ, hàng năm hắn đều phục dụng kim phong ngọc lộ. Do đó máu huyết của hắn có công dụng còn hiệu quả gấp muời lần kim phong ngọc lộ nữa là!” Tử lão đầu nói một hơi nguyên một tràng dài như thế, mà ta thì vẫn nhìn chằm chằm cái dĩa, không phản ứng.

Một lúc lâu, hắn nói chán chê rồi mới phát giác ra nãy giờ chỉ có mình hắn huyên thuyên không dứt, còn ta thì trầm mặc cúi đầu không có sức sống. Thấy vậy, hắn hung hăng dùng tay chỉ mạnh vào trán ta, kéo linh hồn đang phiêu lãng nơi nào đó của ta trở về thân thể.

“Tiểu Đậu Tử a Tiểu Đậu Tử, có một số việc ngươi nên hiểu. Người ta ai trong lòng cũng luôn ước vọng có người sẽ giúp mình làm một việc gì đó, khiến bản thân có thể vui vẻ suốt đời. Nhưng trên thực tế, đó chỉ là hy vọng mà thôi, ngươi không phải thần thánh, càng không có khả năng chuyện gì cũng làm được, cái gì cũng giúp được cho người ta.”

Ta gật đầu, thở hắt ra một hơi nói: “Ừm, cũng đúng. Ta sẽ cố gắng không nghĩ tới nó nữa.”

Kết quả, buổi tối đó ta ôm gối ngủ thẳng, không thèm suy nghĩ gì nhiều cho mệt óc nữa. Sáng hôm sau, khi ta còn chưa có tỉnh ngủ, cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở toang, nghe “Bang” một tiếng rõ to.

Ta dụi dụi hai mắt, lơ mơ nhìn về phía cửa, bật người kêu to lên: “Quỷ a! Sư phó cứu mạng!”

“Nói cái gì đó! Tiểu tử thúi! Trên đời này làm gì có …… Á quỷ! Tiểu Đậu Tử cứu mạng!” Ngay lập tức, trên mặt tử lão đầu hiện lên năm dấu ngón tay đỏ ửng rõ mồn một sau tiếng “Chát!”.

“Tử lão đầu! Ngươi nói cái gì hả? Lão nương ta có điểm nào giống quỷ chứ?” Nhìn một cái, kẻ mới đến trên mặt đầy nếp nhăn, đã thế còn có cả một lớp phấn dày cộm, thoạt nhìn cứ như cái mặt nạ sứ nứt nẻ….thấy mà ghê, y như ma vậy. Lại thêm đôi môi tô chi mà đỏ chót, trên mặt chỉ có mỗi đôi mắt là có điểm khác biệt, màu đen – màu đen nổi trên màu trắng, cách phối màu cực kỳ hiệu quả. Muốn nói có bao nhiêu kinh dị thì có đủ bấy nhiêu kinh dị à~

“Sư …… sư muội?” Tử lão đầu xoa xoa gương mặt, vẻ mặt còn chưa hết ngỡ ngàng.

Quỷ kia, à không, vị “Sư muội” kia đi đến trước giường hai ta, liếc mắt nói: “Sư huynh – có phải ngươi đang nghĩ cứ mỗi lần nhìn thấy ta thì đều bị ta làm cho kinh hãi không lần nào giống lần nào?”

“Á …… có …… có chứ….kinh hãi lắm ……” Tử lão đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lắp bắp.

Kinh hãi đến nỗi ta có cảm giác như não bị trúng phong, thiếu điều muốn đột quỵ ngay lập tức. Trước mắt như nhìn thấy chính mình đang nằm trong cỗ quan tài tối đen, còn bên ngoài thì nghe vị mục sư đáng kính nhẹ giọng trìu mến nói “Con à, con đã về với Chúa rồi đó”.

Khi đầu óc ta còn đang bận phiêu dạt tới tận Thái Bình Dương (chưa gì đã nghĩ tới cảnh chết mà lị) thì tử lão đầu đẩy mạnh ta về phía lão thái bà kia, còn lão thì chuồn lẹ: “Đồ đệ, giao lại cho ngươi đó, sư phó đi trước một bước đây!”

“Sư huynh – nhân gia vất vả lắm mới tìm được ngươi mà -” lão yêu bà quăng ta lại trên giường, đuổi theo lão già kia, tình cảnh cực kỳ giống mấy cảnh hài kịch tình nhân rượt đuổi nhau trên sân khấu.

Tử lão đầu! Ngươi như vậy bỏ chạy, ta sau này biết đi đâu tìm ngươi đây?

Ta tại trong phòng đi tới đi lui lo lắng, suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy được bọc hành lý của tử lão đầu để lại, vừa mở ra nhìn, ta không khỏi con mắt sáng rỡ. Trời ơi, một xấp ngân phiếu dày thật dày, xem ra ngày tháng sau này của ta không cần phải lo nữa rồi, tranh thủ hưởng thụ thôi!

Đi, phải đi nhanh mới được, tay ôm ngân phiếu, ta nhanh chóng thu thập hành lý rời khỏi đó.

Trên đường cái nhộn nhịp đông người, ta vui vẻ tay cầm xâu thịt cừu nướng vừa ăn vừa đi dạo, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp khó có được. Đột nhiên trong lúc đó, từ một tửu quán bên đường, một thân ảnh màu đen từ trên lầu nhảy xuống chặn đường, làm ta sợ tới nỗi thiếu chút nữa là chết vì mắc nghẹn.

“Các hạ chính là Tàm Đậu, mọi người thường gọi là Đậu Tử?” Hắc y nhân ánh mắt sắc bén, mặc dù hắn xưng ta là các hạ, nhưng trong ngữ điệu không có lấy nửa điểm kính trọng.

Ta cười cười: “Đại gia, ngài nghĩ là có người mang tên buồn cười như vậy ư?” Sau đó ta bắt chước con cua, không đi thẳng mà ngoặt ngang, tránh xa hắn ta ra. Nhưng ai dè, lại bị đối phương không chút nào lưu tình chụp lấy bả vai giữ lại.

“Nếu là một tiểu khất cái bình thường, tại sao trên lưng lại đeo kiếm?”

“Đại gia à ……” Ta nhăn nhó vì bả vai bị hắn nắm đến đau điếng tựa hồ nghe kêu răng rắc, “Ta là khất cái mà, rất dễ bị người ta khi dễ, vác theo thanh kiếm chỉ là để dọa người thôi, có cái gì kỳ quái đâu?”

Đối phương cười lạnh: “Nếu chỉ là thanh kiếm bình thường thì không nói làm gì, nhưng hết lần này tới lần khác rõ ràng trên lưng ngươi lại là ‘Vô Tà’, bảo kiếm do Đế Hạo sở chú!”

“Đại gia? Ngài có đúng hay không nhìn lầm rồi? Ta chỉ là một tên tiểu khất cái, làm gì có cơ hội quen biết một đại nhân vật như thế kia chứ?”

“Đừng giả vờ nữa, tin tức của Túc Thiên Các từ trước tới nay không bao giờ sai.”

Ta trong lòng sửng sốt, khốn kiếp, Dạ Lưu Hiểu, đồ hèn hạ tiểu nhân, lão tử ta một ngày nào đó nhất định sẽ làm thịt ngươi.

– Vị hoàn đãi tục –