Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 9: Xi vưu sơn động - Dõi bước tung hoành




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù yếu như sên, mới có 1x đã ngang nhiên dám chòm mặt vào Xi Vưu động dành cho 9x luyện công. Kể ra đã thấy tui oai ghê chưa nào? Mỗi khi online cùng giờ thì nghiễm nhiên tui luôn đi theo Gã. Điều đó coi như là 1 định ước bất thành văn luôn rồi. Mà công nhận Gã cũng kiên nhẫn và "rảnh" dễ sợ luôn. Với 1 đứa mới chân ướt chân ráo bò vào VLTK cộng vào khả năng mù phương hướng đã thành bệnh nan y, cứ thử nghĩ xem tui đã chiếm biết bao thời gian cũng như hành hạ Gã cực nhọc đến khổ tâm cỡ nào. Gã muốn dẫn tui vào Xi Vưu và qua nhiều lần dở khóc dở cười nên bị buộc phải biết rằng tui ko có khả năng tự mò đến cái hang khỉ ho gà gáy ấy, thế là, hẹn nhau tại Ba Lăng huyện, rồi lon ton... lội bộ cùng tui. Điều đó là dĩ nhiên rồi, tui mới có 1x chứ nhiêu, chưa đủ khả năng cưỡi ngựa mừ. 

Không cần phải kể rõ ràng chi tiết chắc mọi người cũng hiểu, tui đã phải đau lòng xót thân và khổ ải như thế nào. Với tài năng của nàng Thúy Yên 1x dám đâm đầu vào hang quái vật 9x. Hic, tui chết như rơm như rạ, chết ko kịp trăn trối. Nhiệm vụ duy nhất của tui chỉ là... chạy và lụm vàng! Nhưng vì chạy "nhanh" wá, cho nên quái vật dù ko hề nhắm vào thì tui cũng chết lia lịa ko kịp hồi sinh. Ngậm nước mắt mà trốn tránh tử thần, rốt cuộc tui cũng được đền đáp xứng đáng, he he, tui được lên cấp 20 nhanh vùn vụt luôn.

Với 1 tin mừng động trời như thế, dĩ nhiên phải lập tức đem khoe Gã rùi. Gã lại xem chiện đó là hiển nhiên và bình thường đến mức ko còn gì có thể bình thường hơn (hic, ko thèm khen người ta 1 tiếng, thấy ghét!), Gã chỉ từ tốn cất giọng rào rào: "Vậy Nhi mau về mua ngựa để chạy cho nhanh!"

Trời, nhắc đến mới nhớ, đã vào giang hồ thì phải cưỡi ngựa (chứ chẳng lẽ vào đây chạy xe gắn máy?), mà đã trót mang danh 1 hiệp nữ thì phải... phi ngựa long nhong khắp bước giang hồ, thế mới oách chứ. Thế là vừa nghe Gã nhắc, tui đã hí hửng Thổ Địa Phù 1 phát bay về Đại Lý! Rồi ko hề phí phạm 1 sát na nào, tui chụp ngay 1 chú Hắc Liệt mã cấp 20 mà ko thèm... trả giá anh bán ngựa nửa lời nào (chiện về chú Hắc Liệt mã đen thùi lùi này có nhiều thứ hay ho đáng kể lể lắm, hiện giờ mặc dù đã 50, tui vẫn cưỡi chú ngựa này đó, như thế cũng đủ biết 2 chủ tớ người - ngựa này có lắm bi hài khóc cười cỡ nào rồi. Để sau này sẽ 8 lần lần đến chiện chú ngựa cấp 20 này nhá, còn bây giờ phải quay về chính truyện thôi, kẻo lại lạc đường tùm lum tà la nữa thì khổ).

Quãng đời hiệp nữ 2x của tui cũng bị gắn chặt vào Xi Vưu động. Và những bổn cũ vẫn cứ lập lại ko hề có... dị biệt. Cứ như là 1 học trò giỏi, luôn luôn thuộc nằm lòng cái bí kíp: "Thấy vàng phải lụm, thấy vật phẩm phải nhặt". Nếu sai phạm 1 trong 2 điều đó sẽ phải ở lại lớp ko bằng. Cho nên, tui luôn luôn tuân thủ qui tắc hay ho ấy, thà chết chứ nhất định ko bỏ vàng, thà để quái cạp chứ nhất quyết không bỏ vật phẩm (tham đến độ này chắc ăn vào gốc rễ luôn rồi, bệnh bất trị, lang y cũng phải lắc đầu bó tay). 

Vì căn bệnh "đáng iu" này mà tui đã hành Gã phải khổ tâm biết bao... Gã đang tay chân bận rộn vì phải lăn xả vào wái mà ầm ầm, còn tui thì cũng bận rộn ko kém, cũng lăn xả vào wái mà... lụm vàng, lụm đồ lia lịa. Gã thấy tui dám nhào vô "phạm vi nguy hiểm" như thế, hết sức lo lắng, luôn miệng chí chóe: "Nhi tránh ra xa, đừng đến gần quái, nó cắn chết đấy".

Sau nhiều lần khuyên can mà tui vẫn cứ trơ trơ mắt ếch, đem tấm thân mỏng manh như làn khói lam chiều lăn vào "tử địa", Gã vô cùng ngạc nhiên, ko hiểu nổi sao tui lại làm thế, Gã buộc lòng phải hỏi: "Sao Nhi ko đứng ở ngoài cho an toàn, sao cứ đến gần wái ko thế?"

Tui rất chi ngây thơ, xoe tròn đôi mắt nai tơ nhìn Gã: "Ta đến gần để canh wái vừa chết, vàng vừa wăng ra, ta lụm cho nhanh"

Nghe thế thì Gã cũng đành chấp tay lạy tui luôn: "Trời ơi, vàng của Nhi có ai giành đâu. Thì cứ đứng xa wái đi, chừng nào nó chết hẵng đến nhặt cũng được mà".

: "Hic, ta nôn lắm, ko đợi được đâu, sao ngươi cứ cản ta ko vậy, muốn gì đây hả?"

Cái này phải gọi là "vừa ăn cướp vừa la làng", nghiễm nhiêm cướp trắng công lao và thành quả lao động của người ta, thế còn chưa chịu biết thân biết phận, còn ngang bướng to tiếng rồi giận dữ với "ân nhân" của mình. Kiểu này thì tui cũng phục tui luôn, lắc đầu và bó tay trước chính tui. 

Chưa kể đến những lần tui đứng im bất động 1 chỗ, Gã xách chùy lăn xả vào wái, rồi nhìn trước nhìn sau, ko thấy tui đâu, Gã lại lăn xăn xách chùy đi kiếm. Bỗng thấy tui ngồi thừ người trên lưng ngựa, vẻ mặt rất ư là đăm chiêu, ra bề suy toán cái gì đó ghê gớm lắm. Gã ân cần & nhỏ nhẹ hỏi han (dĩ nhiên phải nhỏ nhẹ rồi, Gã chỉ cần dùng icon nổi giận với tui thôi sẽ ngay lập tức nhận lấy hậu quả vô cùng tang thương, vì vậy, câu đầu câu đuôi lẫn câu giữa, lúc nào cũng phải "dịu dàng & nhỏ nhẹ" khi tiếp chiện cùng tui. He he, tui thấy tui giỏi ghê, phải khen 1 tiếng mới được): "Nhi làm gì mà lại ngồi đây? Sao ko đi theo ta?"

: "Trời! Ngươi ko thấy 1 đống đồ xung quanh ta à? Ta đang sắp xếp lại hành trang sao cho ngăn nắp, để có thể chứa hết số đồ này".

Gã: "Ặc ặc, Nhi nhặt đồ có chữ xanh thôi, bỏ mấy thứ chữ trắng ra đi".

: "Ta biết chiện chữ xanh chữ trắng rồi, bạn ta chỉ cho ta biết rồi, nhưng chữ nào bán cũng có tiền cả, làm sao mà bỏ được. Thôi, ngươi lụm dùm ta mấy thứ này đi, để ta về thành bán đồ. Sau đó, ta lên, ngươi wăng ra cho ta lụm tiếp. À, đợi ở cổng nha!"

Gã chỉ kịp hic và phải luôn "Uh, Nhi đi nhanh nha!" (chứ Gã dám phàn nàn à?)

Khoảng thời gian chờ tui về thành bán đồ và chờ tui hồi sinh sau khi bị tử thần dắt đi (khoảng thời gian này coi bộ ko ít đâu nha, vì tui rất dễ ngủm củ tỏi, cũng như vì tui rất khoái đem vật phẩm đi đổi vàng mừ), nếu là 1 ai khác, chắc kẻ ấy ko đủ kiên nhẫn để mãi ngồi tại cửa động Xi Vưu mà chờ mà đợi. Nhưng với Gã thì lại khác, nếu ko có tui, thì Gã sẽ ngoan ngoãn cắm dùi tại cửa động để đợi chờ (ko chừng ngay cửa động Xi Vưu còn sót lại mấy cái rễ đã mọc của Gã wá). 

Động Xi Vưu luôn gắn liền hình ảnh hung hăng & dữ tợn của tui đối với Gã. Và tui cũng biết rõ, mình rất vô lý và kỳ quặc khi cứ ức hiếp Gã hoài. Nhưng chẳng hiểu sao, tui rất thích gây khó dễ và làm dữ với Gã. Còn Gã thì lại rất ngoan ngoãn tiếp nhận cách đối xử rất ư ngang ngược của tui. Và cứ thế, Gã - Xi Vưu - Tui đồng hành cùng nhau, bước qua bao nhiêu thăng trầm của sóng gió võ lâm...