Vô Năng Vi Phượng

Chương 30




Lương Quốc đã ở trước mắt, dù là Tiêu Mộc Phi cũng có vẻ lặng im. Một đêm này, bọn họ ngồi trong chủ trướng, nước trà trước mặt nửa phần không động, chậm rãi lãnh đi.

“Tăng thêm năm vạn binh…… Thái hậu cùng quốc cữu hiển nhiên là bất cứ giá nào.” Cố Hiểu Khanh nhìn bảng phân chia binh lực trước mắt, thở dài. “Đây chính là mười vạn binh mã ah.”

“Chô Đoan vương tình huống như thế nào?”

“Ngô Quốc cũng tăng năm vạn binh, cộng mười hai vạn đại quân.”

Tiêu Mộc Phi gõ mặt bàn, chợt cười một tiếng, Quân Phi Hoàng tự biết hắn cười cái gì, chỉ lắc đầu, Đoan vương dùng tám vạn quân mã chống lại Ngô quốc mười hai vạn đại quân, bọn họ còn lại là dùng bảy vạn chống lại mười vạn, nếu chỉ tính đơn thuần như vậy, chỗ Đoan vương phiền toái càng lớn, Cố Hiểu Khanh cũng trong lòng biết rõ, nhưng bây giờ không phải là thời điểm cùng Đoan vương so loại sự tình này!

“Vương gia!”

“Sợ cái gì? Cái này không sớm biết ah…… Bổn vương không lo Lương Quốc, ngược lại lo Bình Xuyên đến nay vẫn án binh bất động.”

Quân Phi Hoàng gật đầu nói nhỏ: “Kinh thành bắc doanh mười vạn đại quân tất cả đều phái ra, trừ trong nội cung một vạn ba ngàn cấm vệ quân ngoại, còn sống nam doanh ba vạn binh mã, Bình Xuyên nếu dọc theo trì đạo tiến kinh, nắm bắt kinh thành bất quá lấy đồ trong túi.”

“Trọng yếu hơn là, chúng ta sẽ chính diện chống lại Bình Xuyên.” Đỗ Thương Lược chỉ lên địa đồ, Tiêu Mộc Phi nhìn thoáng qua liền không nói nữa, Cố Hiểu Khanh cầm lấy chén trà nhấc lên cạn sạch, chỉ cảm thấy trà nguội vô vị, hắn nhìn quanh bốn phía, Quân Phi Hoàng hiểu ý, chỉ chỉ một góc chủ trướng, Đỗ Thương Lược liền đứng dậy mang tới tửu đàn, vì mọi người lần nữa rót thêm lãnh tửu.

Rượu là thiêu đao tử (một loại rượu mạnh đặc biệt ở Đông Bắc) trong lúc hương đang thô nhưỡng, vào cổ như đao như lửa, người đang lăn cũng đều thanh tỉnh, Cố Hiểu Khanh không uống được rượu, suýt nữa liền sặc ra nước mắt, rồi lại nở nụ cười, mọi người cũng cười, nhìn nhau một cái, tất cả đều khoái ý.

“Chuyện nên làm thật đúng là nhiều.” Tiêu Mộc Phi cầm lấy tửu đàn, tiện thể liền rót đầy cho Quân Phi Hoàng, cầm chén trà uống rượu, nếu như là trước kia đánh chết hắn cũng không chịu. “Đáng tiếc trời cũng sắp sáng.”

“Trời luôn sẽ sáng.” Quân Phi Hoàng giơ lên chén trà, hướng hắn một kính.

Cố Hiểu Khanh cùng Đỗ Thương Lược lại uống một chén, liền lẳng lặng ra khỏi chủ trướng. Lưu lại hai người cũng không uống thêm, Tiêu Mộc Phi hướng về Quân Phi Hoàng vươn tay, người sau nhìn hắn nửa ngày, đứng lên không phải hướng về hắn mà đi, ngược lại ngồi xuống phía sau mép giường, Tiêu Mộc Phi nhất tiếu, đi theo đến bên giường, từ đằng sau ôm lấy Quân Phi Hoàng. Ngày mai liền phải ra trận chém giết, hắn lại tâm tình tốt ôm y hơi lay động.

“Vương gia thỉnh chính mình coi chừng.”

“Phiền não chính là ngươi ah, ngươi bên này chính là ba vạn đối mười vạn.”

“Chỗ vương gia thì là hai vạn chống lại tám vạn.”

Tiêu Mộc Phi cười nói: “Yên tâm, bổn vương sẽ chống được tới khi ái khanh đến cứu!”

“Nếu như ta không kịp……”

Bên tai nghe thấy tiếng cười của hắn, Quân Phi Hoàng nhìn tay mình bị nhét vào trong lòng bàn tay hắn, mười ngón quấn giao, như là sao cũng không mở ra nút kết.

“Ái khanh, còn nhớ trước khi lên kiệu, ngươi đối bổn vương nói qua cái gì?”

“Nguyện cùng vương gia cùng tiến thối, sinh thì tùy thị tả hữu, tử thì tuyệt không sống một mình.”

Tiêu Mộc Phi không trả lời, nhẹ nhàng hôn lên cổ y, Quân Phi Hoàng không trốn, ngược lại dựa vào trên người hắn, hai mắt nhắm nghiền. “Vương gia nhưng nghe qua Ngôn Thanh?”

“Lão đạo trưởng tối nổi danh tiền triều.”(trong raw là 鼻子老道: tị tử lão lão đạo, ta tra 鼻子 có nghĩa là con trưởng, vì vậy ghi là lão đạo trưởng. Nếu có gì không đúng các nàng bảo ta nhé ~^^~)

Quân Phi Hoàng nhất tiếu. “Ngôn Thanh dùng lời tiên đoán danh vang thiên hạ, vương gia có biết hắn lời tiên đoán cuối cùng nói cái gì?”

Tiêu Mộc Phi lắc đầu, Quân Phi Hoàng nói nhỏ: “Ngôn Thanh chỉ bụng mẹ ta, nói bào thai trong bụng nàng sau trở thành hoàng hậu.”

Tiêu Mộc Phi vẫn là trầm mặc, cầm lấy tay Quân Phi Hoàng thủy chung không buông ra. Quân Phi Hoàng phục nhàn nhạt mở miệng, nói rất đơn giản, chỉ nói được lời tiên đoán Quân gia mừng rỡ như điên, chớ nói quê nhà, liền thái thú cũng trở nên kinh động, không dám có chỗ đắc tội. Đương gia từ nay về sau đem tam nương tử tôn sùng là chí bảo, yêu quý che chở, e sợ làm sai, nhưng lúc hoài thai chín tháng, tiểu lâu bị người phóng hỏa, tam nương tử mặc dù mạng lớn chạy ra lại động thai khí, màn đêm buông xuống liền lâm bồn, sinh ra đều không phải nữ oa xinh đẹp mà mọi người tha thiết chờ đợi, mà là nam anh trên mặt có mảng bớt lớn sắp chết, Quân gia trong một đêm sa vào trò cười mọi người, tam nương tử cùng nam anh dù chưa bị đuổi ra Quân gia, cũng đã thành giày cũ, thậm chí tam nương sau khi sinh không được chăm sóc tốt lại không thể mời thầy thuốc, từ nay về sau giường bệnh triền miên, mà nàng cùng nghĩa tỳ vất vả nuôi lớn nam hài liền nhận hết tất cả khi dễ.

“Bọn họ nói ta xấu, còn nói ta là yêu quái, rồi mới trong bụng mẹ ta ăn hết hoàng hậu chân chính.” Những lời kia thật sự quá buồn cười, thế là y thật sự bật cười.

Tiêu Mộc Phi nhớ tới vụ đưa y đóng năm canh giờ trong quan tài, đột nhiên cảm thấy treo ngược lên đánh căn bản là quá tiện nghi đám hài tử kia! Lại nghĩ tới chính mình từng một ít lời nói qua, không khỏi có chút chột dạ cúi đầu đi nhìn mặt Quân Phi Hoàng, dường như nịnh nọt xoa đạo bớt nọ. Quân Phi Hoàng liếc xéo ánh mắt áy náy của hắn, lại nở nụ cười, cũng không như thật sự vui vẻ.

“Sau đó thế nào?”

Rồi mới tại một năm nam hài kia bảy tuổi, nghĩa tỳ bị nhục nhảy sông tự tẫn, tam nương tử theo sau đột ngột mất…… Đêm hôm đó ánh trăng thật sáng thật sáng, thân ảnh nam hài đem theo thi thể nương thân kéo đến lão trường.

Một mình hắn chôn cất nương thân cuối cùng không cần lại chịu khổ, cũng bởi vì chính mình không còn có nhà, không còn ai đau mà thấp giọng khóc.

“Nương trước khi chết kéo lấy tay ta, nói không phải hoàng hậu mới tốt, mới có thể bình thường khoái hoạt, nói nàng chỉ cần ta hảo hảo sống liền đủ rồi, nhưng khi đó ta chỉ là lắc đầu.” Không được, y nói không được, còn hướng nương thề nói y nhất định sẽ lên làm hoàng hậu, rồi mới làm cho tất cả mọi người Quân gia quỳ trước mặt y!

Tiêu Mộc Phi không biết nên nói gì, chỉ là sợ y khóc, càng sợ y cố nén, đơn giản không hề nhìn mặt, chỉ đem người ôm càng chặt càng chặt, tựa như muốn nhu tiến vào trong cơ thể mình, đi bổ khuyết bởi vì ngữ khí bình thản kia của y mà đau lòng.

“Cho nên muốn làm hoàng hậu?”

“Đúng, ta nhất định phải làm hoàng hậu!”

“Được.” Cầm lấy tay y, Tiêu Mộc Phi trầm thấp bên tai y nói như vậy.

Quân Phi Hoàng cuối cùng không khóc, mặc dù môi dưới cắn đến sưng đỏ, Tiêu Mộc Phi không nói thẳng ra, vẫn ôm y nhẹ nhàng lay động, thật lâu, bọn họ nghe thấy tiếng kèn ngoài trướng truyền đến, một tiếng, hai tiếng, thật dài ngắn ngủn, rồi sau đó là bước chân đều nhịp, vó ngựa lộn xộn hỗn độn, Đỗ Thương Lược cùng Cố Hiểu Khanh đã xuất phát, đợi đến hết thảy bình tĩnh, đã là chuyện nửa canh giờ sau.

Sắp sửa bình minh.

Tiêu Mộc Phi đưa y quay ngược lại, nhu nhu hôn y, mỗi một chỗ đều không bỏ sót, như đang nhớ kỹ y…… Nhớ kỹ môi y, lưỡi y, răng y, hô hấp của y, mùi của y, thanh âm của y, nhiệt độ của y, hết thảy hết thảy của y, bọn họ sắp sửa chia lìa, từ biệt này, không ai có thể biết kết cục.

“Vương gia……”

“Ta sẽ chờ ngươi, nhất định sẽ chờ ngươi.” Quân Phi Hoàng độc suất năm vạn binh mã tiến sát Lương Quốc, mà hắn suất lĩnh hai vạn binh mã thẳng đến Ngô, nhưng mong cầm trụ Tiêu Lệnh Vũ, Quân Phi Hoàng đánh hạ Lương Quốc rút quân về tương trợ, mà hắn sẽ đợi, dùng hết thảy để đợi. “Cho nên ngươi muốn chậm tới, phải cẩn thận.”

Quân Phi Hoàng không trả lời, Tiêu Mộc Phi lại cúi đầu tại lông mi, gò má, thậm chí là trên bớt y khẽ hôn xuống, sau đó đứng dậy rời đi, đang lúc Tiêu Mộc Phi nhấc lều vải lên, Quân Phi Hoàng gọi hắn.

“Vương gia!”

Hắn trở lại, ngưng mắt nhìn vào Quân Phi Hoàng như để khắc sâu.

“Vô đế bất năng thành hậu…… Hoàng hậu không thể không có hoàng đế.”

Nghe vậy, Tiêu Mộc Phi lại nở nụ cười, đào hoa mĩ mục yêu kiều cong cong, lại là buồn cười lại là hảo khí, sao lại có người như vậy!

Hắn chưa bao giờ gặp qua người như vậy…… Làm hắn tức giận, làm hắn sinh khí, làm hắn bất đắc dĩ, làm hắn cười khổ, rồi lại làm hắn vui vẻ, làm hắn vì giữ lấy mà thô bạo, rồi lại không thể không ôn nhu trân ái.

“Ái khanh, ngươi liền không thể thành thật một chút, nói thẳng ra ngươi không thể không có ta sao?”

Quân Phi Hoàng quay mặt, đối hắn khoát khoát tay. Tiêu Mộc Phi cười rời đi, không còn quay đầu lại.

Kèn hiệu lại khởi, một tiếng này, thổi lên phong lửa trường chinh, thiên hạ vấn đỉnh (mưu đồ cướp đoạt ngôi báu)!