Vợ Ngốc À, Anh Yêu Em

Chương 12




Khi tỉnh lại, đập vào mắt Vạn Bảo Châu là hình ảnh Thiên Tống- chồng cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Vạn Bảo Châu ngắm người đàn ông nửa nằm nửa ngồi kế bên đến xuất thần, gương mặt này khí chất bất phàm, anh tuấn đến độ không nói lên lời. Mỗi lần cô nhìn gương mặt anh lâu một chút đều lo lắng mình sẽ hạnh phúc đến té xỉu.

Trước kia cô có nghe một câu thế này “ đàn ông khi tập trung làm việc và khi quét thẻ thanh toán cho phụ nữ là đẹp trai nhất ” , nhưng cô không phục, “ trúc xinh trúc mọc đầu đình. Em xinh em đứng chỗ nào cũng xinh” . Những người đàn ông kia bất quá chỉ đẹp trai khi tập trung làm việc và khi quét thẻ thanh toán cho phụ nữ, còn chồng cô, làm gì cũng đẹp, làm gì cũng sang. Chỉ với hành động xem điện thoại thôi đã toả sức quyến rũ ngất ngây con gà tây rồi...

Cô thích đã một người quá lâu, nhưng lại chưa từng cho mình cam đảm bước đến gần anh. Bây giờ ông trời để cho người đàn ông cô yêu nhất ở bên cạnh cô, lại ưu ái cho cô được hưởng sự yêu thương của anh ấy, cho dù ngày mai là tận thế, cô vẫn sẽ sống thật vui vẻ.

Cảm nhận cô vợ nhỏ bên cạnh có động tĩnh, Thiên Tống theo phản xạ quay đầu qua nhìn.

Anh thuận tay đặt chiếc điện thoại xuống đầu tủ giường, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, trên mặt nở nụ cười cưng chiều: “ Sao không ngủ thêm chút nữa? ”

Vạn Bảo Châu chỉ cười, dựa vào ngực anh. Bàn tay người đàn ông trượt xuống hông cô, kéo cô vào lòng mình, gương mặt tuấn tú vùi vào tóc cô, thưởng thức mùi thơm nhàn nhạt mê người. Vạn Bảo Châu hưởng thụ cảm giác ấm áp khi anh ôm cô thật chặt. Nhiều năm yêu thầm anh, cô khát vọng mình có thể ngủ trong ngực anh, lại không ngờ mộng đẹp có ngày thành hiện thực, hoá ra cổ tích luôn tồn tại giữa đời thường.

“ Thiên Tống... ” Ở trong ngực anh, cô khẽ gọi.

“ Ừ. ” Anh nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.

“Khi nãy... Là ai gọi vậy anh? ” Vạn Bảo Châu thoáng bối rối, cô lo lắng chỉ sợ cuộc gọi khi hai người đang... lại là chuyện gì quan trọng ở công ty thì sao?

Anh không nghe... có sao không?

“Khi nãy...? ” Đáy mắt Thiên Tống hiện lên tia khó chịu “Chỉ là một người không muốn nghe ” Anh hôn lên trán cô, “Anh đã giải quyết xong rồi. Em đừng lo. ”

Cô hít sâu một hơi, lấy tất cả dũng khí, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh: “ Là Băng Tuyền, đúng không? ”

“Ừ. Hình như cô ta xỏ lá chúng ta, cố ý gọi đến phá rối. Nhưng anh cũng không có ngu, không trúng kế cô ta.”

Cô nhớ lại những việc xảy ra trong tối nay, cảm thấy vừa đau lại vừa ngọt.

Thiên Tống nhìn sự khổ sở trong mắt cô, chân mày cũng vô thức nhíu lại, mặc cô chơi đùa từng múi cơ ngực mình, khàn khàn hỏi: “ Sao vậy? ”

Vạn Bảo Châu buồn buồn nói: “ Chuyện tối qua.... Em không cố ý. ”

Thiên Tống chưa hiểu cô muốn nói gì, anh cúi đầu thấp hơn, môi mòng thuận đà in nụ hôn lên trán cô “ Cái gì? ”

Cô nhướng mắt, mái tóc trên trán bị anh làm rối, che lấp con ngươi đen trong suốt, lựa lời giải thích: “ Em không cố ý đánh Băng Tuyền, lúc đó cô ta chủ động tìm em gây sự, em bị cô ta chọc giận, không khống chế được nên mới có hành động lỗ mãng. Thật đó!”

Ánh mắt cô tràn đầy chân thật.

Thiên Tống thở phào. Tưởng chuyện gì. Hoá ra là chuyện này. Cô không nhắc anh cũng đã quên.

“Anh tin em.” Nhìn bộ dáng cô hèn mọn như thế, Thiên Tống cảm giác tim mình rất đau, rất khó chịu. Rõ ràng cô có lỗi với anh nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn không nỡ nhìn cô khổ sở.

Từ lúc còn rất nhỏ, mỗi lần Tiểu Châu Châu ngốc nghếch bị bắt nạt, anh đều liều mạng xông lên, không để cho bảo bối của mình chịu một chút tổn thương nào, nhưng tại sao khi lớn lên, anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị người khác ức hiếp?

Chỉ 3 từ, kéo Vạn Bảo Châu dưới đáy vực lên thẳng thiên đàng. Ừ nhỉ. Anh luôn tin cô. Chẳng lẽ cô đã quên lúc đó anh đã bảo vệ cô như thế nào. Có tình yêu của anh rồi, cô không thèm sợ cái cô tiểu thư đanh đá kia.

“ Kể cho anh nghe, cô ta đã bắt nạt em như thế nào? ” Hai hàng lông mày nhíu chặt, cơ hồ có thể ép chết con muỗi nhỏ.

Vạn Bảo Châu kể lại mọi chuyện.

Thiên Tống càng nghe sắc mặt càng khó coi, cuối cùng biến thành xanh mét.

“Cô ta đã đẩy em xuống hồ? ” Giọng nói sốt ruột mang theo hơi thở lạnh lẽo, nguy hiểm.

Cô gật đầu.

“Cô ta bảo với em chồng em có quan hệ với cô ta?”

Lại gật đầu.

“ Cô ta trưng ra bằng cớ là chiếc quần lót đàn ông? ”

Gật đầu riết thành nghiện hay sao á.

“ Em tin những gì cô ta nói? Lần này cô còn dám gật đầu, xem anh trừng phạt cô thế nào? ”

Anh hùng không sợ chết gật đầu.

“ Em thật sự tin? ” Ánh mắt nhíu lại, hơi thở trên người phát ra càng thêm nguy hiểm.

Cảm nhận mùi thuốc súng tràn ngập trong phòng, Vạn Bảo Châu ngước mắt lên nhìn.

Thiên Tống ngồi bật dậy, sắc mặt đen thui thùi lui, rõ ràng là đang rất bực bội.

Cô cắn môi dưới không biết nên làm sao, chỉ biết dùng ánh mắt thỏ con chạy loạn nhìn anh.

Thôi đi. Nhìn mặt cô bị doạ thành như thế, kết cục người đau lòng vẫn là anh.

“Đừng nghe cô ta nói bậy. Anh không có phản bội hôn nhân của chúng ta! ” Anh thở một hơi dài, vùi đầu vào gáy cô.

Vạn Bảo Châu ngước mắt nhìn Thiên Tống, đôi mắt kiên định trong suốt: “ Em biết. Em tin anh không phải loại người như vậy”

Lòng bàn tay mềm mại dán lên gò má của anh, thâm tình nói: “ Thiên Tống, em muốn nói cho anh biết, em… Em luôn luôn tin anh. Cho dù... cho dù một ngày nào đó... sự thật có diễn ra đúng như vậy... Anh cũng là có nỗi khổ bất đắc dĩ ”

Không ngờ cô lại nói như vậy, hai mắt Thiên Tống tỏa sáng lấp lánh.

Ngọn lửa lại vọt lên thiêu đốt anh, sức lực ôm cô lại tăng thêm, giống như vẫn chưa ôm chặt sẽ khiến người trong lòng bỗng nhiên bốc hơi biến mất.

Anh không nói lời nào, lặng im chờ đợi, nơi ngực trái lại lặng lẽ đập nhanh.

Sợ anh không tin, Vạn Bảo Châu hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí tiếp tục nói: “ Em chỉ thấy Băng Tuyền tiểu thư kia dáng dấp xinh đẹp, tự tin, có khí chất, còn rất tài năng, nổi tiếng, hơn nữa cô ấy rất thích anh, thích vô cùng, thích đến nỗi dùng thủ đoạn như thế… anh và cô ấy trong quá khứ lại từng có một đoạn tình cảm nồng nhiệt, có câu tình cũ không rủ cũng tới, mà hôm nay em lại biểu hiện kém cỏi như vậy, hại anh mất mặt trước bao nhiêu người, em... em chỉ sợ, em rất khổ sở. Trong lòng tràn đầy ghen tuông, vừa đau vừa chua xót… Là em suy nghĩ lung tung, em không tốt, em không nên nghi ngờ anh.”

Bề ngoài làm ra vẻ can đảm nhưng trong lòng thì lại rối lung tung beng còn hơn mớ bòng bong trứng cá: Này cô gái, cô quen người ta được bao lâu mà hết nói tình yêu say đắm đến tin tưởng vô điều kiện. Anh ấy tin cô mới là lạ đó.

Trái ngược với sự dè dặt sợ trước lo sau của cô, gương mặt anh không có chút gì nghi ngờ cô nói dối.

“Em ghen tị?” Nghe xong, lòng anh nhẹ đi.

“Ừ.” Không che giấu, vì biết có che cũng chẳng giấu được.

Cô yêu anh. Thấy tình địch xuất hiện phá rối, cô là phụ nữ, dĩ nhiên sẽ lo đông lo tây, sợ nam sợ bắc.

Cười khổ, cô thở dài. “Không ngờ tư vị ghen tuông khó chịu như vậy, cảm giác như đang dự một bữa tiệc sang trọng thì bị mắc nghẹn nửa tấn xương cá, không thể nôn ra được, lại không dám khóc trước mặt mọi người.”

Hai tròng mắt anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó cúi xuống khẽ hôn cô một cái, áp trán mình vào trán cô, giọng điệu kìm nén cười: “Ừ. Tư vị ghen tuông khó chịu thật. Nên hôm qua em đem anh ra trút giận, suýt chút ép khô chồng em luôn rồi”

“Anh đáng ghét !”

Vạn Bảo Châu xấu hổ muốn chết, bối rối chôn mặt vào ngực anh.

Nhìn cô mắc cỡ, cũng không nỡ chọc cô nữa, anh cọ nhẹ mũi mình lên mũi cô, thấp giọng hỏi: “ Em nói em tin anh. Mặc dù em ghen nhưng vẫn tin anh?”

“Đúng.” Vạn Bảo Châu không chần chừ trả lời. “Thiên Tống, em tin anh. Mỗi một câu anh nói, làm bất cứ chuyện gì, em đều tin anh.”

“Cho dù anh nói dối, em cũng tin anh sao?”

Vạn Bảo Châu khẽ chớp mắt, lại thở dài.

“Tuy em ngốc nhưng em biết trên đời này có cái gọi là White Lies mà, nếu anh nói dối em, chắc chắn vì anh không muốn em đau lòng, anh đã bảo vệ em như thế, em làm sao trách anh chứ? Tóm lại, em chỉ muốn nói, em tin anh, em biết anh rất tốt với em, bây giờ như vậy, sau này vẫn như vậy, vĩnh viễn sẽ như vậy, anh là một trong hai người trên đời này mãi mãi không tổn thương em.” Vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu như thế, hai gò má mịn màng hồng hồng, ánh mắt dịu dàng như nước. “Mà em vĩnh viễn sẽ đối tốt với anh, cố gắng có thể đối tốt với anh.”

Tình cảm điên cuồng đang cuồn cuộn trong lồng ngực Thiên Tống.

Huyết dịch toàn thân anh như sôi trào, đến mức anh không tự chủ được mà rung động, sợ phụ lòng cô, cũng quá đỗi vui mừng vì mình có được cô.

Nhìn chăm chú vào dung nhan xinh đẹp như hoa, anh mở miệng nhiều lần, rốt cuộc cũng nói: “ Em từng nói, em yêu anh.”

“Hả?” Sao lại đột nhiên nói chuyện này? Vạn Bảo Châu hơi giật mình, trong mắt đầy xấu hổ.

Làm ơn đi. Cô dù sao cũng là con gái. Bảo cô thẳng thắn như thế, làm sao da mặt cô chịu nổi?

Nhưng Thiên Tống không có ý định buông tha cho Vạn Bảo Châu.

“Em muốn chối?” Gương mặt sa sầm, giọng nói cũng đanh lại. Xem ra người nào đó lại phát tác tính gia trưởng rồi.

“Không, không có...... Em không có chối mà.” Chưa kịp nói gì đã bị anh làm một tăng. Vạn Bảo Châu cảm thấy nhiêu đây dây thần kinh của mình chưa đủ để xài.

Nghe vậy, Thiên Tống vừa lòng, khóe môi cong lên, ánh mắt lại sâu xa, dùng giọng điệu dỗ dành con nít dụ khị cô: “Vợ ngoan, nhìn anh, nói cho anh nghe một lần nữa. Nói đi, anh muốn nghe.”

“Em… em yêu anh.” Cô khó khăn nói nên lời. Bởi vì bàn tay xấu xa của anh đang đặt hai bên má cô, rất có khí phách kéo căng khối thịt tròn tròn mũm mĩm ra.

“Lần nữa.” Lần này chuyển sang véo mũi.

“Em yêu… Em yêu anh...... Chồng à, em yêu anh......”

“Nói lại lần nữa.” Bây giờ thì thổi gió vào tai.

“Em yêu anh, em yêu anh...... Thiên Tống...... ”

Nhận được nhiều câu tỏ tình, người nào đó tạm thoả mãn, hài lòng dừng việc trêu chọc cô vợ nhỏ. Thiên Tống ép sát mặt mình vào mặt cô, giọng nói êm dịu: “Thực ra nói không hoàn toàn sai. Hôm đó quả thật cô ta có đến tìm anh.”

“Tìm anh? ” Vạn Bảo Châu đang nửa nằm nửa ngồi trên giường dùng tư thế tên lửa đẩy hạng nặng Ariane-5 phóng thẳng lên vũ trụ.

Thiên Tống phì cười, bàn tay vững chãi đè cô lại, ôm vào lòng.

“ Em cứ bình tĩnh. Chồng em vẫn còn nguyên, chưa bị xây xớt miếng đậu hũ nào đâu”

= = = = = = = = Dải Phân Cách Tua Về Quá Khứ = = = = = = = =

Thứ tư tuần trước...

Băng Tuyền sốt ruột nhìn đồng hồ treo trên tường. Cô đến đây đã hơn 2 tiếng đồng hồ. Cứ ngỡ khi anh nghe tin cô đến, sẽ vô củng vui vẻ, nhưng cô lại không ngờ kể cả ở trong công ty, cô cũng bị ngăn ngoài cửa, không thể gặp anh.

Băng Tuyền ngồi ở phòng chờ thật lâu, cuối cùng Thiên Tống cũng ra khỏi phòng làm việc.

Thiên Tống cầm một bản tài liệu đưa cho trợ lý, nói vài chuyện phải làm, thấy Băng Tuyền ngồi trên ghế ở phòng chờ, trong mắt anh thoáng qua một tia khó hiểu, bình tĩnh buông lời hờ hững, “Cô tới đây làm gì?”

Nở nụ cười quyến rũ, Băng Tuyền chớp chớp mi mắt, giọng kéo dài nũng nịu như trẻ con đòi quà. “Không mời em vào sao?”

Ánh mắt Thiên Tống nhìn cô như nhìn một sinh vật quái lạ, “Tại sao tôi phải mời cô vào phòng làm việc cửa cô?” Bỏ lại một câu, anh xoay người tiến vào phòng làm việc.

Tay nhanh nhẹn thọt vào kẹt cửa, chặn cánh cửa đang có nguy cơ đóng lại trước mặt mình. Cả cơ mặt cứng lại, không biết vì đau hay vì xấu hổ.

“Anh không muốn gặp em ở phòng làm việc, hay chúng ta tìm chỗ nào thuận tiện nói chuyện được không?” Giọng nói điềm đạm, nghẹn ngào sắp khóc, gương mặt vì đau đớn nhăn lại, chọc người thương xót.

“Chúng ta có chuyện gì để nói sao? ” Thiên Tống lạnh lùng đứng chặn ngay cửa, khuôn mặt cứng ngắc và giọng nói lạnh lẽo không độ ấm.

“Cái này... ”

Thôi được rồi. Cô tự nhủ, bản thân mình sống trên đời cũng đủ lâu, có khó khăn nào chưa vượt qua, có loại đàn ông nào không đối phó nổi.

Nhẫn!!!

Thiên Tống nhìn bàn tay sưng to như cái mâm của Băng Tuyền, cũng không nói thêm gì, lặng lẽ quay đầu bước vào phòng, nhưng mà trong nội tâm lại ngột ngạt, lo lắng.

Hình như vừa rồi mình có hơi... à nói sao nhỉ... có một sự vũ phu không hề nhẹ đâu đây...

Tình yêu say đắm trước đây, thực sự đã qua rồi. Quãng thời gian ngốc nghếch từng vì một người không thật lòng yêu mình mà trả giá quá nhiều, anh không hề có ý định níu kéo. Nhưng tự tay mình tổn hại người khác, anh không thể làm được.

Ngày đó dù chưa biết sự thật vẫn không nỡ tổn thương Vạn Bảo Châu. Bây giờ tuy đã hiểu rõ người con gái trước mắt, nhưng lại vẫn không nỡ phá bỏ quy tắc đàn ông: Đừng đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa.

Haizz. Ông ta nói đúng. Anh quả thật là người đàn ông yếu đuối, nhu nhược.

Băng Tuyền vội bước theo, trên nôi nở nụ cười đắc thắng. Quả nhiên một khổ nhục kế của cô bằng cả túi kế của ba ông Lục Tốn, Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý hợp lại.

Băng Tuyền đóng cửa quay lại thì thấy Thiên Tống đã ngồi trước bàn làm việc nhìn cô.

Cô hít sâu một hơi cố gắng tìm những lời lẽ thật trữ tình, khéo léo nhưng dưới ánh nhìn lạnh lùng của anh không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng, đôi môi giật giật không nói nên lời.

“Em có chuyện gì?” Giọng điệu anh cứng nhắc không có hứng thú với những lời cô sắp nói.

“Tống……” Ngọt ngào lên tiếng, cứ như hai người chưa từng có cuộc chia ly và cô không phải là kẻ phụ tình.

“Em muốn nói gì cứ nói thẳng, anh rất vội.” Thấy cô cứ lảm nhảm mãi mà chưa đi vào trọng tâm, Thiên Tống mất bình tĩnh, anh cau mày.

Nghe được giọng nói anh không bình tĩnh, Băng Tuyền thức thời biết mình phải đánh nhanh thắng nhanh. Cô đi đến bên Thiên Tống, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn trước mặt, vươn tay ôm lấy gáy anh, nhưng lại bị anh nhanh nhẹn né qua, cả người cô lảo đảo, thân hình mềm mại quyến rũ suýt té dập mặt xuống đất.

Băng Tuyền cô thề với trời, hôm nay là ngày cô ca bài ca “Ô quê quá xá là quê *” nhiều nhất trong cuộc đời cô.

*: Câu gốc là Ô vui quá xá là vui trong bài Ngày Xuân Vui Cưới - Sáng tác: Quốc Anh

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Ngay-Xuan-Vu ... COWC9.html

Cô gắng gượng lấy thăng bằng, cố dùng ngữ điệu ngọt ngào nhất, nói: “Nếu em nói, em rất hối hận sau khi chia tay với anh, rất hy vọng có thể được trở về bên cạnh anh thì sao?”

“Thì anh sẽ nói cho em biết, em nói điều này nhầm người rồi. Anh không phải loại người kiên nhẫn nhặt những mảnh vỡ, gắn lại với nhau rồi lại tự nhủ rằng một vật chắp vá cũng coi như mới. Đối với anh, cái gì đã vỡ là đã vỡ... Không thể quay lại....”

Anh nhìn người phụ nữ mình từng nghĩ cùng cô bên nhau trọn đời, nhưng kết cục lại đổi được là sự phản bội và khinh rẻ, bây giờ thấy công ty nhà anh khởi sắc, lại quay về xin tái hợp, anh chán ghét cau mày, lạnh giọng quát: “Đã nói xong rồi thì phiền em ra ngoài! Tôi còn việc phải làm !”

Anh đã tàn nhẫn đến mức ấy, nhưng Băng Tuyền không có dễ dàng từ bỏ như vậy. Cô ta hiểu rõ đàn ông, biết họ cần gì và thích gì.

Bảo thủ cứng ngắc, giữ gìn cho hôn nhân, tất cả đều chẳng phải do ngày xưa cô ta yêu cầu sao? Anh ta vẫn chỉ là một người đàn ông! Đã là đàn ông thì dáng người cô ta sẽ gây ra dục hỏa đốt người, mà cô, rất tinh ranh với dục vọng của đàn ông! Bây giờ cô ta là chuyên gia trong chuyện nam nữ, cô ta có thể nhanh nhạy bắt được tín hiệu từ phản ứng tự nhiên của đàn ông.

Ánh mắt lóe lên tia gian xảo, Băng Tuyền cởi áo ra, tính cách mãnh liệt không kiêng dè bất cứ đâu khiến vẻ xinh đẹp bề ngoài của cô ta càng thêm nguy hiểm ngang ngược, những chỗ xinh đẹp kia phát ra sự mê hoặc và chói lóa.

Trước hành động của cô ta, Thiên Tống không nói một lời, nhưng sự bất mãn in hằn trong con ngươi.

Đang lúc do dự có nên một cước đá cô ta ra khỏi phòng này không, thì đối phương đã cởi bỏ quần áo, lộ ra phần da thịt nõn nà mềm mại khiến vô số đàn ông phụt máu mũi.

Thiên Tống gật gù: Thì ra đây là lý do cô ta mặc áo khoác!!! Vì đang học theo Kate Moss*

* Kate Moss luôn đi đầu trong việc ủng hộ quan niệm “không mặc áo ngực”!

Sau đó là underwear*, rất nhanh có thể nhìn thấy mồn một hai cánh hoa đang nhấp nháy chào mời thưởng lãm.

* underwear nghĩa gốc là quần lót, chính xác là quần lót nam, sau đó dùng chung cho quần áo lót ( cả nam lẫn nữ) luôn.

Thiên Tống nhíu chặt mày, vẻ mặt giống như một màn sương.

Hình như cô ta không biết anh là cao thủ Judo với chiêu thức “ dùng cánh tay vật người qua vai” biệt danh Mōri Kogoro , có nên biểu diễn cho cô ta biết không?

*Mōri Kogoro: Nhân vật trong truyện tranh Thám tử lừng danh Conan, rất giỏi võ Judo, được mệnh danh là Sanshirocủa Beika; Sanshiro: huyền thoại Judo của Nhật Bản, chưa từng xuất hiện trong buổi tập luyện nào nhưng luôn luôn thắng trong các cuộc đấu võ tay đôi, chỉ thua khi thi đấu võ đài. Phương châm của Mōri Kogoro là “Một thiên tài không cần phải luyện tập”

Băng Tuyền ngồi chồm hổm trước mặt Thiên Tống, cô ta cúi đầu xuống, há miệng ra, cách một lớp quần định ngậm nam tính vào.

Phải công nhận hành động của cô ta rất nhanh nhưng phản ứng người đàn ông còn nhanh hơn, Thiên Tống xoay ghế một cái, cả người anh cùng cái ghế anh đang ngồi, trong tích tắc cách xa Băng Tuyền 10m.

Bất ngờ mất đi chỗ dựa, kiều nữ Băng Tuyền xinh đẹp vạn người mê của chúng ta lập tức chào hỏi đất mẹ thiêng liêng. “Rầm ”một cái, cằm cô có dịp tiếp xúc với một anh bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ “đập choai”.

Thiên Tống nâng mày, hé mở đôi môi mỏng, lạnh nhạt nói: “Băng Tuyền tiểu thư, tôi vừa nói gì, cô quên rồi sao?”

Giọng nói lạnh lẽo như cũ vang lên lần nữa.

Băng Tuyền nhíu chặt mày, cằm cô ta đến đau, đau đến nỗi không thể mở miệng nói chuyện. Nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Thiên Tống đứng dậy, “Mời tiểu thư ra khỏi phòng làm việc của tôi. Đừng để tôi gọi bảo vệ lên đây. Đến lúc đó, không những cô mà danh dự cả tập đoàn Lương thị cũng bị ảnh hưởng!”

Nói xong, anh mở cánh cửa, gương mặt lãnh lẽo đứng bất động trước cửa phòng làm làm việc, không hề ngoảnh đầu lại nhìn cô gái đang ôm cằm vừa khóc rấm rứt vừa loay hoay mặc lại quần áo.

Chuyện sau đó? Nghe đâu cô gái đó đã dùng môn võ công kinh điển Lăng Ba Vi Bộ chạy nhanh còn hơn bị trùm khủng bố dí nữa.

= = = = = = = = Dải Phân Cách Quay Về Hiện Tại = = = = = = = =

Vạn Bảo Châu nhào vào lòng Thiên Tống, cũng không thèm quan tâm hình tượng thục nữ của mình trong lòng anh nữa, mím miệng nói:

“ Cô ta thực quá đáng. Lại dám rù quến chồng em !!! ” Cô ngước đôi mắt thỏ con lên, nghiến răng ken két, trong lòng cô lúc này toàn là sát khí.

Đồ đàn bà chết bầm, bà đây sẽ bầm chết cả nhà mày, trêu ai không trêu lại dám trơ trẽn mắt mù tim cờ-hó, đi quyến rũ chồng bà hả?

Dáng điệu đang ghen của cô thành công lấy lòng Thiên Tống, anh cười ôm vai cô vợ nhỏ, cúi đầu xuống hôn cô một cái.

“Nếu em đã ghét cô ta đến thế, vậy anh đi giết cô ta nhé.”

“Anh... ” Vạn Bảo Châu phụng phịu. Cô cũng không có ác như vậy mà, giận một tý thì muốn đi giết người.

Huống chi, muốn giết thì để cô giết. Chồng cô còn tương lai sáng lạn phía trước, không thể bị huỷ trong tay người đàn bà NP đó.

Ừ. Quyết định vậy đi. Chừng nào cô ta khó ưa quá, thì... khứa... khứa...

Thiên Tống không biết những suy nghĩ sặc mùi Osama bin Laden trong đầu cô, anh hồi tưởng chuyện cũ, “Đàn ông tốt không được để cho người phụ nữ mình yêu tranh đấu với kẻ thứ ba, mà phải tự giác đá văng cô ta*. Mọi chuyện cũng do anh không tốt, hôm đó không nên nương tình, tốt nhất một cước đá văng cô ta, bây giờ đã không sinh chuyện rầy rà.”

*: Câu kinh điển trong Vợ ơi, chào em! - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

“Vậy nên lúc ở bể bơi, anh đã đá cô ấy? ” Vùi trong lồng ngực rắn chắc, cô say mê hưởng thụ mùi thơm đặc biệt chân thành trên người anh.

Ô ô ô tốt nhất anh đừng nói thêm lời nào nữa. Cô cảm động muốn khóc ngập khách sạn luôn rồi này.

Tròng mắt lạnh như băng thoáng qua một nụ cười ấm áp, anh gở con gấu koala đang bám dính trên người mình ra, hôn một cái lên má cô.

“Ừ. Còn vì cô ấy đã bắt nạt vợ anh. ” Bất luận thế nào cô cũng đã làm vợ anh rồi. Nam nhân đại trượng phu không phải nên bảo vệ vợ, cho cô ấy hạnh phúc sao?

Chuyện thường tình mà.

Cảm động muốn xỉu đến nơi, nhưng cô không ngu, cô không xỉu, cô phải tỉnh để tiếp tục ôm anh chứ. “Em biết ngay mà, hừ hừ, giám đốc nhà em yêu em mà.”

Người nào đó trầm mặc, nhưng khóe môi lại đang khẽ nhếch lên. Hình như anh chiều cô quá rồi phải không? Bây giờ có người sinh hư rồi kìa.

Cô đưa tay nghịch tóc anh, nụ cười hạnh phúc tiếp tục nở rộ trên môi, “ Không cần nói, em biết người anh thương nhất là ai là được rồi.”

Người nào đó chính thức hoá kiếp vọng thê* luôn rồi.

*: Nhái theo Hòn vọng phu. Hòn vọng phu là tên những hòn đá có hình giống người thiếu phụ chờ chồng, dân gian dựa vào đó tưởng tượng, thêm thắt thành sự tích truyền miệng ở miền Bắc Việt Nam: Nàng Tô Thị, một người đàn bà chờ chồng hóa thành đá, hay nhạc sĩ Lê Thương sáng tác ra Trường ca Hòn vọng phu.

Các Hòn vọng phu ở Việt Nam:

Hòn vọng phu hay hòn Tô Thị ở Đồng Đăng, Lạng Sơn, đã bị vỡ nát vào năm 1991. Sau này, người ta đắp một tượng bằng xi măng đưa vào chỗ cũ thay thế.

Hòn vọng phu trên đỉnh núi Bà, Bình Định, Việt Nam.

Hòn vọng phu trên đỉnh núi M'drak, Đắk Lắk.

Hòn vọng phu trên đỉnh núi Nhồi, Thanh Hoá.

Hòn vọng phu bên bờ khe Giai, bản Cơ Lêc, Nghệ An.

Cái này... Có tính là tự kỷ quá mức không đây?

“Anh nói, tối hôm đó, cô ấy tính liếm cây kem ốc quế Celano vị socola anh mua độc quyền cho em? ” Đột nhiên Vạn Bảo Châu ngẩng đầu lên, hai mắt sương mù nhìn anh.

Anh búng nhẹ một cái lên trán cô, rồi ngắt cái mũi nhỏ của cô. Cánh tay tráng kiện vòng qua bả vai của cô ôm thật chặt, “Ừ. Nhưng chồng em không trúng chiêu. Sao, thấy chồng em giỏi không?”

Cả người bị Thiên Tống ôm chặt, Vạn Bảo Châu tựa tay vào vai anh, dựa vào sức anh ngồi dậy, cố gắng trượt người xuống hạ thân anh.

Thiên Tống ngây ngô nhìn động tác của cô, vẫn chưa hiểu cô bé ngốc này tính giở trò gì. Mắt thấy cô gắng sức quỳ mọp xuống, cúi đầu nhắm ngay người anh em của anh há miệng, anh hiểu ra, lập tức nhích sang một bên, sau đó nhanh như chớp nâng cằm cô lên, áp gương mặt bé nhỏ vào lồng ngực mình, giữ chặt lấy, mặc cho cô giãy nãy.

“Sao vậy? Anh không muốn?”

Chỉ cần nghĩ đến cái cô Băng Tuyền kia đòi giúp chồng cô làm như vậy, tim gan phèo phổi này nọ lọ chai của cô đều đã sôi trào lên, cô cũng muốn thử một lần.

Vớ vẩn. Nói như thế nào, anh cũng là chồng cô, muốn hầu hạ anh, gặm cắn liếm láp cháp cháp thế nào, cũng phải là người vợ như cô đây hầu hạ, lúc nào thì tới phiên người phụ nữ bên ngoài can thiệp vào? Hử?

Thiên Tống nhìn bên dưới đã căng lên như lều trại của mình, dùng lực mạnh lắc đầu, tận đáy lòng liều mạng mắng chửi mình, Thiên Tống à, mày càng ngày càng tăng level cầm thú rồi đó!

Không biết dùng bao nhiêu tự chủ anh mới có thể bảo mình tạm thời buông tha nơi ấm áp khít khao kia. Thiên Tống kéo cô gái nhỏ mảnh khảnh trong ngực mình ra, không để ý cô kháng nghị vùi khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ vào người mình, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi mắt xinh đẹp trong suốt của cô: “Hôm nay không làm nữa. Để lần sau, được không em?” Giọng nói nhỏ nhẹ, anh đang cầu xin cô, thật chất là đang cầu xin con sói đói trong mình tạm thời đi chơi vài bữa giùm cái.

Vạn Bảo Châu chưa bao giờ cãi lời anh, ngay cả việc chăn gối, nếu anh đòi hỏi quá đáng, dù có mệt cách mấy cô cũng chiều, lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ, cô dẹt dẹt cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu một cái, rồi lại mềm mại vùi mình vào trong ngực anh, hai cánh tay nhỏ bé ôm chắc lưng anh, lầm bầm nói: “Em hết mệt rồi.”

Giọng nói rõ ràng không cam lòng mà.

“Vậy cũng không thể làm.” Lần này anh tức giận thật sự. Cái cô bé ngốc này, muốn chết hay sao?

Cho dù cô muốn chết, anh cũng không cho cô chết, anh còn muốn ở bên cô dài dài mà.

Đàn ông là động vật chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Anh cũng không ngoại lệ. Anh rất muốn, rất muốn được bao bọc trong cái miệng nhỏ bé của cô. Nhưng... có một sẽ có hai... Đêm qua họ phóng đãng cỡ nào, giờ anh thật sự sợ thân thể cô không thể chịu nổi nên cố gắng khắc chế ham muốn của mình.

“Ngốc quá.” Thiên Tống vùi mặt trên vai cô, ngửi mùi hương thơm ngát trên tóc cô, đầu ngón tay nghịch ngợm vân vê đuôi tóc cô, “Ngoan. Nghe lời anh. Con người là sinh vật tham lam. Có một tất muốn hai. Nếu em dùng miệng giúp anh, anh không cam đoan mình có thể dừng lại đúng lúc. Em đã mệt lắm rồi. Không được đâu. Nếu em... à nếu em có lòng, để lần sau đi nha”

Một luồng sáng thoáng qua trong suy nghĩ cô, Vạn Bảo Châu bị chấn động mạnh, cô giống như... Đột nhiên phát hiện ra cái gì... Tuy bề ngoài anh đích thực đối với cô nhìn như bá đạo, nhưng bất kể mười lăm năm trước hay mười lăm năm sau, anh đều luôn che chở, bảo vệ cô! Chỉ cần cô không chịu bất kỳ thương tổn nào, cho dù có khó chịu cách mấy anh cũng chấp nhận!

Đột nhiên, Vạn Bảo Châu cảm thấy hai mắt mỏi nhừ, một loại cảm xúc không nhịn được, nước mắt cứ chực chờ từ đáy lòng tuôn ra như thủy triều mênh mông, làm cho người ta khó có thể tin, không cách nào kháng cự. Cô cúi đầu che giấu trái tim đang rung động của mình, cố gắng khôi phục vẻ an tĩnh như thường ngày, lần nữa giương mắt nhìn anh, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt nghiêm túc cẩn thận của chồng, thiếu chút nữa vành mắt lại hồng lên, cô liền đè nén nước mắt trở xuống.

Anh... anh có phải đã nhận ra cô...?

Nếu nhận ra, có phải anh càng căm hận cô không?

Hận cô đã trốn tránh 3 năm, hận cô đã vứt bỏ 12 năm...

Trời ơi... Cô phải làm sao? Có phải cô sắp mất anh rồi không?