Vợ Ngốc À, Anh Yêu Em

Chương 9: Anh không yêu em thì yêu ai?! (Trung)




Di động trên đầu giường đột nhiên vang lên những âm thanh thật chói tai cắt đứt nhã hứng đang dâng lên thuỷ triều của người con gái xinh đẹp bên dưới và đem lại sự khó chịu vô cùng vô tận cho người đàn ông phía trên.

Thiên Tống dời tầm mắt nhìn điện thoại, khoảng cách xa như vậy nhưng với cái Điện thoại iPhone 6 plus màn hình rộng 5.5 inch đã đủ thấy tất cả. Chân mày anh nhăn lại.

“Cô ta đúng là quỷ cái yêu quái kiêm heo nái đầu thai mà” Người nào đó chửi thầm trong bụng.

Đúng là âm binh cô hồn cát đảng ác quỷ ma vương âm ty địa phủ thập điện diêm la mười ba cửa ngục.

Sao nhiều người chết mà không thấy cô ta đi chết đi?

Chuyện tốt bị phá ngang, tuy anh sẽ không để cô ta được như ý nguyện, nhưng ai ở trong trường hợp anh đều không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Anh hận bản thân mình mù mắt, sao ngày trước trúng chiêu của cô ta, rồi cùng cô ta dây dưa. Để rồi bây giờ cho cô ta có cơ hội chen vào phá hoại cuộc đời anh?

Vạn Bảo Châu len lén nhìn anh. Cô sợ...

Sợ anh sẽ rời xa mình.

Không muốn…

Không muốn anh nghe điện thoại, không muốn anh rời đi dù chỉ một khắc, không muốn…

Anh là của cô. Bất kể là ai, cũng đừng mong cướp anh khỏi cô. Ai cũng đừng hòng.

Rất muốn mở miệng nói với anh rằng, “Chồng à, anh... anh có thể đừng nghe điện thoại được không? ”

Nhưng cô không thể. Anh đã bao dung, yêu thương cô, cô không thể đã ăn mày mà còn đòi xôi gấc.

Biết đâu công ty có chuyện gì gấp, cũng có thể bố mẹ bên nhà tìm anh có việc quan trọng.

Xin lỗi... Em biết em đã hứa không bao giờ rời xa anh. Nhưng chỉ cần anh vui, dẫu có đau thế nào cũng xứng đáng.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng có người vợ nào trong lúc hăng máu lại có thể chấp nhận bị chồng bỏ rơi. Vạn Bảo Châu cũng thế, cô bất an trong lòng, chính vì bất an nên cô không nhận ra luật động dưới thân Thiên Tống chưa từng ngừng lại, tốc độ cũng không giảm đi, vẫn mạnh mẽ như trước, cứ như thể chưa từng có cuộc phá đám nào xảy ra cả. Nói chính xác thì không có cái “đám” nào phá anh được.

Cô sợ anh phân tâm nhưng thực chất anh chưa từng phân tâm, người phân tâm là cô.

Vạn Bảo Châu theo bản năng vặn vẹo uốn éo thân thể, bất ngờ nghe người đàn ông phía trên gầm nhẹ một tiếng “ Em đừng lộn xộn!” Ông trời ạ, cô thật biết cách hành hạ người khác….

Bị tiếng hô của Thiên Tống làm cho giật mình, thân thể mềm mại của Vạn Bảo Châu nhanh chóng cứng lại không dám động đậy. Ánh mắt bối rối liếc xuống nơi hai người giao hợp, mặt cô đỏ trào máu.

Khi nãy vì quá khẩn trương, cô đem anh xoắn chặt không chừa khe hở. Khoái cảm cùng đau đớn hoà quyện với nhau càng làm Thiên Tống điên cuồng.

“Ôi thần linh ơi*... ” Thiên Tống lẩm bẩm, đem khuôn mặt vùi vào cái cổ mềm mại thơm phức của cô, “Em đây là muốn chơi trò giết người không gươm giáo sao?”

*: câu nói “kinh điển ” của bộ phim “Cô dâu 8 tuổi ”

Hoa kính gắt gao bao cắn chặt thân thể cường tráng, làm cho anh không thể không dừng động tác dưới thân,

“Em thật là chặt muốn chết! Mất hồn như vậy, thật khiến anh điên cuồng!” Anh cúi đầu, nhấm nháp nụ hoa đang nảy loạn.

Cô thật chặt đòi mạng, đi vào, tầng tầng thịt non kia lập tức xông tới, xoắn lấy hắn thiếu chút nữa mất thể diện mà phun ra ngoài, hắn vội vã ổn định tâm thần, bàn tay ôm hông cô, không để cho cô kẹp chặt như vậy.

“Thả lỏng một chút, em siết chặt anh quá, anh không động đậy được .”

Cô vươn tay lau mồ hôi trên trán anh, xót xa nhìn anh vì nhẫn nhịn mà cả người căng cứng. Sau đó hai tay cô vòng lên ôm cổ anh, âm thanh vô cùng ngọt ngào:

“Em không sao... Em vẫn chịu được mà... em chỉ đang làm nũng chút xíu thôi... Anh động đi... Em... Em không biết cách... ” Mỗi lần anh tiến vào đều chạm vào nơi mẫn cảm nhất của cô, làm toàn thân cô run rẩy. Cho dù cô muốn phối hợp với tiết tấu của anh nhưng không có cách nào làm được, toàn thân cô không tự chủ được căng cứng lên, bao lấy anh thật chặt.

Nhìn thần sắc ngây thơ tuyệt diễm của cô, anh bất đắc dĩ thở dài, “Thôi.” Bảo cô biết cách là biết cách thế nào?

Vợ anh mới tập tành va chạm với đời, vẫn còn thuần khiết lắm, nào có tràn trề kinh nghiệm như cô ta?

Thiên Tống phát hiện ra trước biểu tình ngây thơ của cô, linh hồn anh giống như bị câu đi mất, gương mặt yêu thương, anh ôm chặt lấy cô, eo ếch dùng hết sức lực mạnh mẽ rút ra cũng mạnh mẽ đâm vào tận gốc.

Anh hung hăng xỏ xuyên qua cô, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong tử cung.

Thắt lưng rộng lớn, tinh tráng không ngừng hoạt động, đem dương v*t thô to va chạm thật mạnh thật sâu trong tử cung.

“A… Umn…” Khi nhục bổng va chạm đến điểm G, khoái cảm kéo đến làm cho cô không khống chế được co rút rên rỉ.

“Em chịu không nổi, không cần… ”

“Vợ yêu, xin lỗi…”- anh cúi xuống hôn lên môi cô, nhẹ nhàng an ủi. Anh biết cô vẫn còn ngây ngô lắm, lẽ ra anh nên nhẹ nhàng, nhưng thật sự cô quyến rũ như vậy, anh không thể ngừng việc sóng sau nhanh hơn sóng trước.

“Ngoan, tiểu Châu Châu là giỏi nhất, anh biết em làm được mà. Giúp anh một chút đi mà. Chả lẽ em không muốn anh sung sướng sao? ” Thiên Tống dùng lời đường mật dụ dỗ cô, “Chờ thêm chút nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đến. Được không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, người đẹp bên dưới khẽ gật đầu một cái.

Nhục bổng thô to hung hăng va chạm vào hoa kính, đâm thẳng vào điểm G mẫn cảm, Vạn Bảo Châu nhanh chóng chịu không nổi, tử cung kịch liệt co rút lại.

hoa huy*t của Vạn Bảo Châu liên tục co thắt, gắt gao siết lấy côn th*t to dài của Thiên Tống, suýt chút nữa khiến cho anh sảng khoái đến thả khí giới đầu hàng. Anh nghe thấy tiếng rên rỉ cố kiềm nén như tiếng mèo con của cô, tinh thần càng thêm phấn chấn, mạnh mẽ thúc quy đầu của mình vào sâu trong hoa tâm của cô. Bên trong hoa huy*t vừa ấm lại vừa mềm, vách tường thịt non nớt dùng sức bao bọc lấy côn th*t thật chặt, khiến anh vô cùng sảng khoái. Thiên Tống không ngừng tăng tốc độ lên xuống, rút ra đâm vào, quất thẳng tới tiểu huyệt.

“A a... ” Khoái cảm từ trong xương tủy giống như dòng điện cao thế 500kV xỏ xuyên qua thân thể cô, tốc độ như mưa rền sấm dữ kia lại làm cô sắp phát cuồng.

Tiếng điện thoại tạm ngưng lại bắt đầu reo tiếp. Thiên Tống nhíu nhíu mày, đầu lưỡi nóng bỏng đánh vòng quanh đầu nhũ hoa mềm mại, thỉnh thoảng dùng sức mút mạnh một cái, một bàn tay to bao phủ bên còn lại, dung sức vuốt ve xoa nắn, động tác dưới hạ thân vẫn không ngừng nghỉ, ở hoa huy*t trơn mềm ấm áp kia liên tục rút ra đút vào, mỗi một lần đều tấn công thật sâu, nhấn vào điểm gồ lên mềm mại hơn so với nơi khác bên trong hoa huy*t của cô, tận tình yêu thương vuốt ve nó.

Anh nhất định phải làm cho cô gái nhỏ trong lòng mình đắm chìm hoàn toàn quên mất tiếng điện thoại mắc dịch kia thì người đàn ông trong anh mới thỏa mãn.

Song song cùng với hàng hoạt hành động đó, một bàn tay anh với tay cầm điện thoại để trên đầu giường, bấm nút tắt âm thanh.

Trên thế gian này không ai có năng lực làm khó dễ người khác, anh làm tổn thương được một người, không phải vì anh có bao nhiêu tài giỏi hay quyền thế, chỉ vì người bị anh gây khó dễ tổn thương đã cho anh cơ hội làm tổn thương họ.

Thật ra, nếu không phải anh cam tâm tình nguyện, không một ai có thể gây khó dễ cho anh.

Chỉ có điều, lần này Thiên Tống anh không nhường nhịn nữa.

Lần trước là vì vợ yêu, còn lần này, không có cửa đâu nhé.

Xuyên qua ánh mắt của cô, cùng hành động níu giữ của cô, anh nhìn thấy nỗi sợ hãi cô đơn của mình ngày trước.

Nhưng cô khác anh. Cho dù bi thương cỡ nào cô cũng sẽ không làm khó anh. Anh biết, nếu bây giờ nửa đường anh trở mặt, bỏ rơi cô chạy ngay đến bên người tình cũ, chắc chắn cô cũng sẽ không một lời ngăn cản, thậm chí còn chúc phúc anh.

Cho dù cô có bao nhiêu không đành lòng, có bao nhiêu bi thương cùng sợ hãi, có bao nhiêu bất an thì cô vẫn sẽ đặt anh lên hàng đầu.

Nhưng chính vì vậy, anh biết mình càng phải tốt với cô hơn.

Nguyên tắc làm người của anh rất đơn giản: Ai tốt với anh thì anh sẽ tốt lại với người đó. Còn nửa, nếu nhắm mình không đủ khả năng báo đáp thì khi người ta trao trái tim cho bạn, bạn đừng tiếp nhận. Không thể vô sỉ chấp nhận tình cảm của ai đó sau đó nhẫn tâm đem tấm chân tình đó vứt xuống chân rồi nhẫn tâm chà đạp!

Mà đã nhận thì phải báo đáp sao cho xứng đáng.

“Thiên Tống... Chồng à... Ừ... ” Khoái cảm từng cái đánh thẳng vào giác quan cô, giờ phút này trong đầu chỉ có tên của anh, không còn có cái khác.

“Anh ở đây. ” Thiên Tống khàn khàn đáp lại, lực đạo thắt lưng càng thêm nặng nề, mỗi một lần đều cơ hồ hút ra, sau một khắc lại nằng nặng cắm vào chỗ sâu nhất trong hoa huy*t của cô.

Bên trong mềm mại trơn trượt dường như làm anh phát điên, không cho cả hai có thời gian thở dốc, anh vội vàng bắt đầu chuyển động…

Chỗ sâu của bông hoa vừa mềm vừa ướt, chặt chẽ bao lấy thỏi sắt cương cứng của anh, cảm giác mơn mởn làm cho không có người đàn ông nào chịu được!

“Em thật sự khiến anh phát điên mất!” Anh cúi đầu nỉ non, tay anh vịn chặt cặp mông tuyết trắng của cô, lực đạo dưới thân va chạm càng lúc càng nhanh hơn, mạnh hơn, mỗi một lần đều vọt vào chỗ sâu nhất của cô, xâm nhập vào mật huyệt ấm áp chật hẹp đó, trên chiếc bụng bằng phẳng trắng như tuyết đó xuất hiện một vết cộm rõ ràng.

Vạn Bảo Châu cắn môi dưới, không để cho mình phát ra bất kỳ một tiếng rên rỉ nào. Mỗi một lần anh đút vào đều chạm tới điểm mẫn cảm của cô, dục vọng nóng bỏng ma sát nhũ hoa kiều mỵ khiến cả người cô mềm nhũn, lửa tình nóng bỏng như sôi, không cách nào kiềm chế bản thân.

Mỗi một lần vật nam tính của anh thúc vào cô liền nghênh hợp xốc nảy cùng anh, mà mỗi một lần anh hạ xuống cô cũng tháp tùng cùng anh để anh được đâm vào vị trí sâu nhất trước nay chưa từng có.

Dòng điện vui sướng kích động quanh người cô, gò má xinh đẹp đỏ rực như hoa anh đào, xinh đẹp như ráng mây. Tư thái phóng túng lớn mật của cô tựa như một con thú mẹ cầu hạnh phúc, không ngừng đòi hỏi đàn ông vuốt ve.

Không biết từ lúc nào hai người động tình tiếp tục hôn nhau, mà bên dưới cô không ngừng rỉ dịch ướt làm dịu vật phái nam trong cơ thể cô, để cho hai người giao hoan càng ngày càng thuận lợi trôi chảy hơn.

“Ô ô...Anh... anh... ” Cô cắn môi dưới, bị anh gấp gáp trêu đùa luật động lúc sau mạnh nhanh hơn lúc trước, hoa huyệt truyền tới khoái cảm lại làm cho cô không biết làm sao.

Những lời rên rỉ của cô chính là liều thuốc kích thích mạnh mẽ nhất, anh cảm giác khí huyết dâng trào, cho dù lý trí có hơn nữa cũng không bù được thú tính. Mặc dù anh muốn dịu dàng yêu cô nhưng thật sự anh không nhịn được nữa…

Miệng tử cung nhỏ nhắn kẹp chắc lấy vật to lớn của anh, bên trong phấn thịt mịn màng một lần lại một lần mút lấy cự long của anh, hang động chật hẹp bên trong bắt đầu trào ra hoa dịch ngọt ngào ấm áp, một giọt lại một giọt thấm ướt ra bên ngoài.

Gầm nhẹ trong cổ họng, anh bê lấy cái mông cô vừa nhanh vừa mãnh liệt, vừa cuồng dã vừa kịch liệt đâm vào trong bông hoa mềm mại.

“A…Áaaa….Mạnh quá…Nhanh quá…. Nhanh quá đi… Ưm… Thiên Tống... Chồng à... Em.... Em… ” Anh kịch liệt đút vào khiến cô không chịu nổi phát tiếng thét kèm theo rên rỉ.

Mãnh liệt đến nỗi không chịu nổi khoái cảm kích thích cô, Vạn Bảo Châu thở gấp, giãy dụa kịch liệt nghênh hợp với Thiên Tống mãnh liệt đến mức điên cuồng.

“A... A... Chồng à… từ từ thôi.. A… Tống….” Cô bám chặt lấy tay anh. Cứ một con sóng khoái cảm này đánh tiếp một con sóng khoái cảm khác đẩy thần trí cô rơi vào đám sương mù dày đặc không lối ra. Cô không biết mình đang chờ gì, đợi gì, chỉ biết là trong cơ thể bây giờ đang tồn tại khoái cảm vô hạn. Toàn bộ thân thể co rút kịch liệt, dưới hành động nhiệt tình gần như ngược đãi của anh, trong thâm tâm đối với hành động này lại không ghét bỏ, ngược lại cô vô cùng hưng phấn, thậm chí có chút chờ mong.

Vào giờ khắc này cô thật sự cảm nhận được anh khát vọng muốn cô cần cô đến mức nào.

“A….Thiên Tống….. Chồng à... Em không xong rồi….Áaaa…. Dừng lại đi… Em không chịu nổi nữa đâu.…” Anh tiến vào thật nhanh, mỗi một lúc vào tận sâu hơn, cơ hồ chống đỡ đến chỗ sâu nhất. Cô kết cục không chịu đựng nổi sức lực kinh người như thế, nữa, nức nở nghẹn ngào ra tiếng, đầu ngón tay bấm vào lưng của anh, đánh dấu chủ quyền của cô.

Đau đớn trên lưng làm sao bằng khoái cảm lấy được từ trên người cô, anh bất kể kháng nghị yếu ớt của cô, điên cuồng đòi hỏi.

“Em yêu, ráng thêm chút nữa.” Mồ hôi Thiên Tống chảy đầm đìa, theo từng động tác của anh tiếng nước phía dưới phát ra tiếng róc rách kích thích mỗi lần hai người ma sát với nhau.

Cô vừa vui vẻ vừa khổ sở giãy dụa trong chốn thiên đường lẫn địa ngục, không thể chịu đựng quá nhiều khoái cảm.

“Chồng à…. Dừng lại đi….. Em chịu không nổi nữa….. Áaaa… ” Cơ thể mềm mại cô không tự chủ co rút liên hồi rồi thét lên chói tai, cô thật sự khó chịu quá, khắp người dậy sóng cuồn cuộn như sắp sửa bắt đầu lên đỉnh.

Cô cầu xin. Động tác phía dưới của anh chẳng những không yếu bớt, ngược lại lần sau so với lần trước dùng sức càng lớn. Anh vừa hà hơi vào bên tai cô, liếm vành tai nhạy cảm của cô, gặm cắn nhè nhẹ, “Em là kẻ vô lương tâm, có biết anh lo cho em thế nào không hả? Tại sao có chuyện khổ sở trong lòng lại giấu anh. Anh là chồng em, có trách nhiệm yêu thương chăm sóc, không để em chịu bất kỳ tổn hại nào, không phải sao? Hay là em không tin anh? Em nghi ngờ anh? Hôm nay anh phải trừng phạt em thật thích đáng. Cái cô nàng ngốc này .”

Khi nhìn vào ánh mắt bi thương của cô, anh càng đau lòng hơn. Anh tự trách mình đã không thể cho cô hạnh phúc.

“A…” Anh đẩy sâu vào vài lần nữa. Vạn Bảo Châu có cảm giác một luồng nhiệt nóng đang thiêu đốt trong người.

Khoan đã... Khoan đã... Sao lại biến thành sai lầm của cô rồi? Nhưng mà lúc nãy có người đã nói với cô thế này, “ Em là vợ anh. Anh nói gì em phải nghe nấy. Cho dù anh sai em cũng không được cãi. Nên nhớ, Thiên Tống anh, tuyệt đối không chấp nhận một người vợ ngỗ nghịch.”

Vậy nên cô chỉ biết ngoan ngoãn làm bạn của chị bạn nô tỳ Isaura* “Đừng mà… Em không phải không tin anh. Em càng không nghi ngờ anh và cô ta... Á. Chồng à, Em biết sai rồi mà? Em xin lỗi….Tại em không tốt, được chưa…Áaaa…” Trận trận luật động làm người ta điên cuồng, cô run rẩy, run rẩy bị anh định đoạt đến không thể kháng cự, cũng không cách nào thoát đi, cam tâm tình nguyện bị anh tước đoạt, điên cuồng chiếm lấy...

*: Nô tì Isaura là tên nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết khai thác đề tài giải phóng nô lệ da đen của nhà văn Bernardo Guimarães, xuất bản lần đầu năm 1875, sau này được dựng thành phim 1976 - 1977, phiên bản này có thể coi là hay nhất và nổi tiếng khắp thế giới, không chỉ vì nữ chính xinh đẹp mà vai nam phản diện: chủ nô Leoncio Almeida. Theo cá nhân mình nhận xét, à không, tất cả mọi người luôn chứ, diễn viên Rubens de Falco khi đóng vai này rất điển trai, và vai của ông ấy rất hay, rất cá tính, đúng chuẩn cường thủ đoạt hào luôn. Hôm nào xem trên mạng có đồng nhân truyện này mà nv Leoncio Almeida là vai chính ko mới được.

Nô tỳ Isaura trong truyện rất mạnh mẽ, còn cụm từ “chị bạn nô tỳ Isaura ” để chỉ những người lâm vào hoàn cảnh như nô tỳ Isaura nhưng lại cam chịu, chỉ biết chấp nhận số phận

“Không được! Vì muốn trừng phạt em thật thích đáng, anh nhất định phải yêu em tới chết mới thôi.” Thiên Tống phát ra tiếng cười trầm đục, tiếp tục đong đưa mạnh mẽ phần eo, va chạm ra vào nơi bông hoa vừa ướt vừa nóng không biết mệt mỏi.

Nói chơi sao? Anh giữ gìn gần 23 năm là vì ai?

Con nợ 23 năm nay đã đến cửa, không đòi hết mới là lạ.

“Em biết em sai rồi… Anh hãy bỏ qua cho em đi…. Áaaa…. Không…. Em sẽ chết mất.…”

Tiếng cô cầu xin nghe vừa đáng yêu vừa đáng thương. Anh đang khi dễ cô, khi dễ đến phát nghiện, liên tục công kích đến điểm mẫn cảm của cô.

“A….Anh thật đáng ghét… Áaaa… Đúng rồi… Chỗ đó đó… Em thoải mái quá… Áaaa… ” Vạn Bảo Châu không biết rốt cuộc là mình ghét hay yêu thích, chỉ có thể nói mê những từ vô nghĩa.

Khoái cảm mãnh liệt khiến cả người cô run rẩy co rút, chỉ biết không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.

“Lại tới nữa rồi à?” Kỳ thực không cần phải hỏi cũng biết tình trạng của cô, vách tường thịt bên trong hoa huy*t đã bắt đầu co rút.

Vạn Bảo Châu không biết mình nên gật đầu hay lắc đầu, cả người giống như bị chìm vào trong nước, chỉ biết ôm chặt lấy khúc gỗ, trong đầu hiện lên đủ loại sắc thái và những hình thể bất quy tắc, không biết làm sao để hình dung khoái cảm đang cuồn cuộn kéo đến như muốn ép cô đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ này.

Thời gian dường như trôi qua mấy trăm năm, lại giống như chỉ một giây ngắn ngủi, khoái cảm trở nên mãnh liệt, đại não đánh ầm một tiếng, Vạn Bảo Châu ngửa đầu hét to, cho đến khi mọi thứ qua đi, cơ thể cô lập tức trở nên mềm oặt co quắp.

Đôi mắt Thiên Tống hơi híp lại, lúc thân thể cô trở nên mềm nhũn, anh vươn tay nâng mông của cô lên, không cho phép cô tách khỏi mình.

Anh cắn răng, mồ hôi nhễ nhại, mạnh mẽ ra vào bên trong hoa huy*t bởi vì cao trào mà càng thêm căng chặt, khiến cho ái dịch tiết ra ồ ạt. Anh cũng sắp tới rồi... sắp tới rồi.

Đại nhục bổng triền miên trong huyệt thịt căng mịn, bị huyệt thịt điên cuồng kẹp chặt, thoải mái đến hơi thở có chút bất định, anh hưng phấn cười nhẹ, bàn tay to ôm lấy bầu ngực mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn: “Ừm… Thật là thoải mái… Vợ yêu à, bên dưới của em thật đáng yêu nha, kẹp chặt khiến chồng thật mất hồn, làm anh thoải mái chết đi được… Bảo bối em thích không, chồng em làm em có thoải mái hay không?”

“A~… Thoải mái… Thích lắm. Em thật thoải mái… A~… Anh làm em sắp chết đến nơi rồi… ” Vạn Bảo Châu cảm thấy da đầu tê dại, hai bầu ngực của cô không ngừng lay động, ánh mắt mờ mịt, đôi môi khẽ mở, cô nói năng lộn xộn, chẳng biết mình đang nói gì.

Chỉ biết quả thật bây giờ mình đang thoải mái đến cực hạn.

Anh làm em sắp chết đến nơi rồi… Trong lúc mê tình, người đàn ông nào mà không thích nghe câu nói kiểu như thế này, Thiên Tống càng thêm hưng phấn, anh càng không ngừng ra sức, thắt lưng chuyển động càng lúc càng nhanh, côn th*t rút ra liền thúc vào, thúc vào rồi lại rút ra, tần suất nhanh kinh người, cô gái nhỏ bên dưới thở dốc càng thêm kịch liệt, hai chân cô kẹp chặt lấy hông anh, thân thể bị anh đưa đẩy liên hồi, không ngừng run rẩy: “Chồng à, em không được.... khó chịu quá...” Cô bấu chặt vào tay anh, trong ánh mắt chỉ có ham muốn cuồng loạn.

Anh đem đôi môi mát lạnh phủ lên bầu ngực trắng nõn của cô, cuối cùng là đến nụ hoa đỏ hồng cứng rắn, dùng đầu lưỡi ẩm ướt vòng quanh chơi đùa.

“Tiểu Châu Châu…”

Anh thổi vào tai cô luồng không khí nóng hổi, giọng nói trầm thấp hùng hồn kia thật sự làm người ta mê mẩn, khiêu khích cô, làm cho cô say đắm.

Ngày còn bé, cô rất thích anh gọi tên cô thân mật như vậy, giống như thích được anh hôn.

Cô vẫn là tiểu Châu Châu, không thể chống cự được sự mê hoặc của anh, chỉ có thể đắm chìm.

“Ư… Ưm… Áaaa… ” Vạn Bảo Châu đón nhận đợt tấn công dũng mãnh của Thiên Tống, vẻ mặt nhẫn nại đẹp đẽ khác thường. Trong thời gian kéo dài tần suất đút vào, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, âm hộ co rút từng chập dồn dập kẹp chặt dương v*t của anh.

“Áaaa… ”

Hai người cùng lúc phát ra tiếng thở gấp, Thiên Tống không thể tiếp tục nhẫn nại, hoàn toàn bỏ qua mọi phòng thủ, cùng với tiếng gầm nhẹ đều rót hết tất cả nhiệt lượng vào trong cơ thể cô, thật lâu sau mới dần dần ngừng lại.

Nhanh như chớp, một cơn kích thích, ngắn ngủi nhưng cực kỳ mãnh liệt từ bên dưới truyền lên não bộ cả hai người.

Vạn Bảo Châu đạt đến cao trào, cảm giác thăng hoa tê dại động lòng người, khi tử cung được côn th*t rót dầy tinh dịch, loại khoái cảm này như thấm sâu vào trong xương tủy, khiến cả người cô lơ mơ mất phương hướng.

Nhìn cô vợ nhỏ há miệng thở gấp, tê liệt không chút sức lực, Thiên Tống hoảng hốt ôm lấy cô xoay một vòng, đổi thành tư thế nữ trên nam dưới, trong tình huống phút thứ 89, cứu cô một màn ngã dập lưng xuống nệm giường.

Ánh mắt trìu mến nhìn gương mặt thanh thuần đang ngập chìm trong khoái cảm , anh mạnh mẽ đè ép cô xuống, để cho cánh môi hai người dính chặt vào nhau, anh ngậm lấy cánh môi non mềm nhẹ nhàng mút, động tác vô cùng dịu dàng, trong lòng xuất hiện cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Cảm giác đó... cứ như là, cứ như là... sau một thời gian rất dài rất dài chờ đợi, người bạn thích kết cục cũng đã trở về bên cạnh bạn.

“Nghe này, Thiên Tống, khi nàng* quay lại, đừng để cô ấy đi mất nữa”

*: nàng ở đây có ý nghĩa giống với Mr Right ( nam trong mắt bạn nữ là Mr Right , nữ trong mắt nam là nàng) chứ không phải “nàng” - cách xưng hô của cổ đại đâu nha.