Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Chương 20




Hắn đưa nó về rồi phóng xe đi luôn không một câu chút nó ngủ ngon hay gọi nó vợ này vợ nọ ,khiến nó không biết tại sao có chút không được vui, vát cái mặt mâm vào nhà.Vừa vào tới thì đã nghe thấy tiếng cười sặc sụa của ai đó.

-À..mày về rồi à?

Nhỏ ngồi xem hoạt hình với Anh mà cười lên cười xuống

-Em gái yêu,đi chơi vui không?

Anh nhìn cô em gái yêu quý vừa mới đi chơi với thằng bạn chết bầm của mình về mà trêu nó.

-Vui con khĩ

Nó trù ụ mặt mài ngồi xuống tu hết ly sửa của nhỏ.

-Ai ăn hiếp mày,,tao cho nó gặp anh Diêm Vương đẹp trai luôn?

-Nói đi anh hai chém nó.

Nhỏ và anh múa đau múa kiếm trước mặt nó. Nhìn mặt đáng sợ kinh khủng(mặt gì mà kinh...mặt ngu muốn chết)

-Thiên Kỳ?

-Hã

Anh và Nhỏ mồm chữ O nhìn nó yểu xìu.

-Sao? Xử đi

Nó ngã lưng ra ghế, mệt mỏi.

-Thôi tao chịu.

-Ai chứ hắn thì anh bó tay

Nhỏ và anh bó toàn thân với cái tên ‘Thiên Kỳ’

-Sao lúc nãy hay lắm mà?

Nhỏ và anh cười trừ nhìn Nó mà thương hết sức.

-Hai người có cần dính chùm vậy không?

Nó mắt vẫn nhắm mà mỏ thì oa oa mắng cặp không biết điều này. Mới tỏ tình hồi chiều mà giờ đã dính nhau như thế đấy,làm nó nghĩ đến hắn mà tức,người ta ở cạch nhau hạnh phúc thấy sợ,còn nó và hắn đụng cái là không hết chuyện để cải. Haizzzz..

-Kệ anh/ tao.

Nhỏ và anh đồng thanh nói.

-Con Khỉ? À mà Ngọc Mai là ai? Anh hai.

Nó hơi tò mò,lại hiếu kì với cái tên đó. Nó nghĩ là anh hai nó sẽ biết được nhiều về chuyện này nên nó liều hỏi đại.

-Em nghe cái tên này ở đâu.

Anh hơi nheo mài nhìn đứa em gái mình hoài nghi.

-À….À… hắn vô tình nhắc đến….

Nó gãi gãi đầu nói nhí nhí,Nhỏ hiểu tính nó nên chỉ cười cười gian tà. ;;chắc là ghen đây'' nhỏ nghĩ

-Không ngờ Thiên Kỳ vẫn không quên được.

Anh buộc miệng nói làm nó ngơ người chả hiểu. ‘’chưa quên’’ là sao ta, rốt cuộc Ngọc Mai là ai? Có quan hệ gì với hắn chứ, là bạn gái hắn à? Mà sao hắn lại có gì đó hận cô ta? mà thật ra chuyện này là sao? Trong nó với muôn ngàn dấu chấm hỏi về hắn, giờ nó mới cảm nhận mình có gì đó lạ lạ với hắn,lại muốn biết nhiều chuyện riêng tư của hắn.Nó cũng chả hiểu mình đang làm gì.

-Đừng nói với tao mày yêu Thiên Kỳ nha?

Nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.

-Không dám đâu.

Nó mặt đỏ cả lên, ngại ngùng quay đi, nó không ngờ nhỏ bắt được suy nghĩ của nó.

-Thật? có cần tao giúp không em chồng.

-Mày mơ à? Không cần.

-Em có muốn biết chuyện giữa Ngọc Mai và Thiên Kỳ không?

Anh chen vào, hơi phân vân có nên nói cho nó biết toàn bộ quá khứ của Thiên Kỳ không? Anh lại sợ,sợ cái gì đó không rõ ràng , cứ mờ ảo chả biết anh đang sợ điều gì?

-Mày muốn biết thì đi mà hỏi hắn.

Nhỏ chu mỏ lên thách thức nó.

-Xí…..chả liên quan gì tao

Nó giận dỗi, dậm chân Rầm Rầm bước lên lầu. Nói thật nó rất muốn biết nhưng vì xỉ diện hảo của mình mà đành thôi vậy.(đã nhiều chuyện mà còn bầy đặt xỉ diện này nọ cơ)

-Sao em không cho anh nói?

Anh nhìn nhỏ, biết nãy nhỏ cố tình nói vậy để không cho anh nói chuyện của Thiên Kỳ cho nó biết,

-Em nghĩ tốt nhất nên cho nó tự tìm hiểu. Có lẽ Bảo Ngọc đã yêu Thiên Kỳ rồi.

Nhỏ cười dịu dàng trong lòng anh. Trải nghiệm sự ấm áp và an toàn khi được vòng tay của anh bao lấy. Nhỏ cảm thấy rất hạnh phúc

-Em đúng là nhiều chuyện mà.

Anh xoa xoa đầu nhỏ.

-XÍ…. À mà Ngọc Mai là ai vậy?

-Trời...bó tay với em.

@@@##$$$#$$$$......

Trong khi anh kể toàn bộ sự tích của hắn thì nó đã lăn ra giường mà ngủ như heo.Nhưng trong đầu nó vẫn cứ xuất hiện hình ảnh lúc chiều cùng hắn đi chơi rồi lại cái tên Ngọc Mai đó,làm nó nhắm rồi lại mở. Rồi tự độc thoại một mình trong bóng tôi.

Hắn thì sau khi về nhà, đồ đạc bị hắn hất, ném nằm lăn lốc dưới sàn nhà lạnh lẽo. Ngọc Mai cái tên mà hắn kinh tởm nhất. Lúc hắn cần nhất người bên cạnh thì cô ta bỏ rơi hắn. Hắn yêu cô ta hơn cả bản thân hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì? Không ngờ cuối cùng cô ta lại phản bội hắn đi theo người khác. Hai năm hai năm hắn đã phải tự sống tự vụt dậy,tự tạo cho mình con người lạnh lùng nhất có thể, thử hỏi bị người mình yêu nhất,tin tưởng nhất phản bội thì sẽ ra sao? Hắn chỉ biết rằng tình yêu và phụ nữ đối với hắn giờ chỉ là trò chơi . Thích thì đến không thích thì thôi, dù gì cũng là vui qua đường thôi mà. Chả quan trọng gì?