Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 29




Mấy ngày hôm nay nhìn thấy Vu Tử Phi, tôi rõ ràng nghênh ngang kiêu ngạo, tự mãn hơn rất nhiều, ánh mắt cũng không trốn tránh, nói chuyên cũng bạo dạn hơn, đi đường cũng không còn cúi đầu…Tóm lại, khi tôi đối mặt với anh ta, cảm thấy mình thật sự không còn giống trước đây nữa. Giang Ly nói đó là vì tôi thắng rồi, nhưng mà hàm nghĩa từ “thắng rồi”, tôi thực sự không hiểu lắm, vốn dĩ tôi và Vu Tử Phi không đấu tranh gì, nói thắng thua thế nào đây?

Giang Ly không giải thích nghi vấn của tôi, chỉ là khi bị tôi hỏi đến mất kiên nhẫn, sẽ côc vào đầu tôi nói: “Quan Tiểu Yến, cô vẫn thật là ngốc.”

Được rồi, ngốc thì ngốc, dù gì bây giờ tôi cũng không sợ Vu Tử Phi. Tôi cảm thấy một nguyên nhân khác khiến tôi không sợ Vu Tử Phi là, sau lưng tôi có một tên biến thái chống lưng khiến người ta to gan, kẻ biến thái đó đương nhiên chính là Giang Ly. Cái gọi là “tin Giang ca, gan to ra” chính là ý nghĩa này.

Trái ngược lại với tôi, mỗi lần nhìn thấy tôi, Vu Tử Phi đều tỏ ra bối rối, còn hơn cả mất tiền. Tôi đặc biệt thích nhìn bộ dạng này của anh ta, cho nên có việc hay không có việc, đều nói chuyện với anh ta, khiến anh ta bối rối gấp mấy lần.

Buổi tối, Giang Ly ra ngoài uống rượu, trên núi không có hổ, sư tử xưng đại vương, tôi đi khắp các phòng, cảm thấy thế giới không có Giang Ly đẹp biết bao, vui biết bao.

Hơn mười một giờ tối, cuối cùng Giang Ly cũng về nhà, nhưng mà là được người khác dìu về. Tôi vừa mở cửa, liền nhìn thấy Giang Ly người toàn mùi rượu, được một anh chàng đẹp trai dìu..Anh ta đến đứng cũng không vững.

Anh chàng đẹp trai dìu Giang Ly rất tỉnh táo, lịch sự gọi tôi một tiếng “chị dâu”. Tôi lờ mờ nhận ra, tiểu tử này đã đến tham dự hôn lễ của tôi và Giang Ly. Lại nói con người tôi đây thông thường không dễ nhớ người khác lắm, trừ phi anh ra rất đẹp trai, anh chàng đẹp trai trước mặt này chính là ngoại lệ.

Tôi nhiệt tình mời bọn họ vào trong nhà (đương nhiên chủ yếu là mời anh chàng đẹp trai kia), bảo anh ta vứt Giang Ly xuống sofa, sau đó nhân lúc anh chàng đẹp trai không chú ý, tôi đá mạnh hai cái vào Giang Ly.

Anh chàng đẹp trai có lẽ cảm thấy không tiện lắm, cho nên sau khi vứt Giang Ly xuống sofa, đến ngồi cũng chẳng muốn, liền cáo từ.

Tôi tiễn anh chàng đẹp trai ra cửa, nhiệt tình nói: “Người anh em, xưng hô thế nào đây?”

Anh chàng đẹp trai rụt rè cười cười, nói: “Chị dâu, em tên là Hàn Kiêu.”

Tôi gật đầu, quay lại nhìn Giang Ly đang đổ gục sang một bên, cau mày nói: “Sao anh ấy lại uống say như vậy?”

Hàn Kiêu cười nói: “Mấy người bạn tụ tập, Giang Ly nhất thời hứng khởi, uống nhiều hơn mấy cốc.”

Giang Ly có thể giày vò mình thành thế này sao? Haizz, co quỷ mới tin! Nhưng mà nể khuôn mặt đẹp trai của Hàn Kiêu, tôi cũng không tính toán nhiều, huống hồ Giang Ly bình thường ức hiếp tôi cũng không ít, đây gọi là ác giả ác báo.

Hàn Kiêu rời đi rất nhanh. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại một mình Giang Ly say chẳng biết trời đất gì và một Quan Tiểu Yến đầu óc rất tỉnh táo.

Tôi đa Giang Ly một cái, tung ra bộ dạng của một bà vợ hung dữ: “Giang Ly, anh còn không dậy ngay cho tôi!” Thiện tai, đã lâu quá rồi không được sảng khoái như thế này!

Giang Ly cau mày, lẩm bẩm: “Tôi phải quay về, cô vợ ngốc nghếch của tôi buổi tối không dám ngủ một mình.”

Anh ta nói chẳng rõ ràng nhưng tôi lại nghe không sót một từ. Khi đó khiến tôi cảm động rồi, Giang Ly à Giang Ly, không ngờ anh cũng có một mặt bạn tốt, say rất hay, say rất hay!

Tôi lắc lắc Giang Ly, giọng nói hòa nhã hơn, nhẹ nhàng nói: “Giang Ly à, mau dậy đi, tự mình đi vào phòng ngủ,” Tôi không có sức để cõng anh đâu.

Giang Ly hé mắt, nhìn tôi một cái, sau đó lại từ từ nhắm mắt. Tôi không tiếc sức tiếp tục lắc, cảm động thì cảm động, muốn để tôi cõng anh vào, không có cửa đâu!

Dưới sự lắc lắc của tôi, Giang Ly lại mở mắt, vẫn mở hé mắt nhìn tôi, ngọng nghịu nói không rõ: “Quan Tiểu Yến.”

Toát mồ hôi, nhận ra tôi rồi? Tốt quá rồi, tiếp tục lắc lắc, vừa lắc vừa nói với anh ta: “Đúng rồi, đúng rồi, chính là tôi, mau tỉnh lại đi, sofa này không thoải mái bằng giường đâu.”

Giang Ly quả nhiên lảo dảo từ sofa ngồi dậy, tôi cho rầng anh ta muốn đứng dậy, nhưng không ngờ rầng anh ta lại thoải mái dựa vào sofa, nói giọng như đại gia: “Quan Tiểu Yến, đi lấy nước rửa chân cho tôi.”

Anh…anh uống say cũng không quên ức hiếp tôi! Tôi tát cho anh ta một cái vào đầu, sau đó hung dữ nói: “Nhanh chóng đi ngủ, đừng gây sự với lão nương nữa!”

Giang Ly gắng sức đứng dậy khỏi sofa, bước loạng choạng về phía phòng tắm, vừa đi vừa tự nói với mình: “Tôi muốn tắm rửa, không tắm rửa làm sao mà ngủ được?” Đột nhiên, anh ta loạng choạng, ngã đập cửa vào phòng tắm.

Tôi thực sự không nhìn nổi nữa, nếu như hôm nay Giang Ly bị thương, để lại nhiều vết thương quá, vậy ngày mai tôi tuyệt đối sẽ không sống dễ chịu. Nghĩ đến đây, tôi đành sán đến, gắng sức đỡ anh ta dậy, vừa đỡ vừa dỗ dành: “Ngoan, chúng ta không tắm nữa, đi ngủ trước, đi ngủ gấp hơn!”

Giang Ly dựa vào tôi, bò từ dưới đất dậy, sau đó nhìn tôi một cái, cười chẳng có vẻ tử tế gì: “Muốn ngủ cùng với tôi? Cô nghĩ rất hay!”

Tôi: “…”

Tôi không hiểu vì sao Giang Ly uống say rồi, năng lực sát thương vẫn không hề giảm đi chút nào…

Tôi u oán dìu anh ta đi vào phòng tắm, thiện tai, anh cứ tắm đi, dìm chết anh đi!

Tôi vứt Giang Ly ở trong phòng tắm, muốn ra ngoài. Ai biết được Giang Ly kéo tôi lại, vô cùng bất mãn nói: “Cô phải hầu hạ tôi tắm rửa!”

Tôi hiểu rồi, trong xương cốt của tên Giang Ly này hoàn toàn coi tôi là một bảo mẫu hoặc nữ giúp việc hoặc sai khiến, đối đãi như với người ở, nhưng vì sao rõ ràng là bảo tôi giúp đỡ anh ta, anh ta vẫn ngang nhiên có lý lẽ như vậy?

Bỉ đi, bỏ đi, tức giận với một kẻ say rượu làm gì chứ! Nghĩ đến đây, tôi liền cười he he nói: “Được thôi, con trai à, nào, mẹ tắm cho con!”

Giang Ly hất tay tôi ra, nói chẳng vui vẻ lắm: “Ai là con trai cô!” Nói rồi, anh ta bắt đầu cởi quần áo.

Tôi đứng ngẩn ra, ngây dại nhìn anh ta. Giang Ly, anh ta…đang cởi quần áo…

Giang Ly cởi từng chiếc khuy áo sơ mi, vì uống say, nên tay có chút vụng về, mỗi chiếc khuy, anh ta phải cởi mấy lần mới được. Thế là quá trình anh ta cởi quần áo kéo dài một cách khác thường. Tôi đứng trân trân nhìn mỗi động tác của anh ta, trong lòng gắng sức cổ vũ anh ta cố lên. Cùng với từng chiếc khuy thủy tinh cởi ra, xương bả vai của Giang Ly lộ ra ngoài, lồng ngực của Giang Ly lộ ra ngoài, cơ bụng của Giang Ly, cũng lộ ra ngoài…

Tôi nuốt nước miếng, chằm chằm nhìn anh ta gỡ chiếc áo sơ mi ra, lại chằm chằm nhìn trọng điểm thứ hai của đàn ông lộ ra ngoài trước mặt tôi. Tôi cảm thấy mũi mình ngứa ngứa, dùng tay áo quẹt một cái, sau đó cúi đầu nhin, giật thót mình…Tôi chảy máu cam rồi…Mẹ kiếp, còn chưa đến trọng điểm, Quan Tiểu Yến đây là kẻ chưa nhìn qua các mặt cuộc sống, làm sao mà không có sức chiến đấu như thế này…

Giang Ly đã hoàn toàn nhập kịch rồi, một lòng muốn tắm rửa, sớm đã quên mất trước mặt anh ta còn có một sinh vật cái trưởng thành, hai mắt đang sáng long lanh nhìn anh ta chằm chằm.

Giang Ly quên hết tất cả, bắt đầu cởi quần, cởi cả nữa ngày cuối cùng mới được. Cặp chân dài của Giang Ly cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt tôi…

Sau đó, chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ.

Để tránh sự ngượng ngập của việc mất máu quá nhiều, tôi quyết định né tránh một chút, thế là tôi bịt mũi, muốn trốn đi. Ở đây máu tanh quá, điên cuồng quá, thật sự không phải là chỗ cho người ở, càng không phải là chỗ dành cho con gái!

Giang Ly lại mau mắt, nhanh tay lôi tôi sắp muốn chạy ra khỏi nhà tắm quay lại, bất mãn nói: “Còn không mau xả nước cho tôi!”

Tôi bịt mũi, vừa quỳ xuống bên cạnh nhà tắm xả nước cho Giang Ly vừa bi phẫn cảm thán: Giang Ly à Giang Ly, khuynh hướng tâm lý khác thường của anh tôi lý giải được nhưng mà anh cũng phải chiếu cố một chút khuynh hướng tâm lý của tôi chứ? Mẹ kiếp, làm gì mà cơ thể của một người đàn ông khỏa thân hoàn toàn cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi, có cho tôi sống nữa hay không đây…Nhỡ may thú tính của lão nương đại phát, anh tự mình chuốc lấy đấy…

Xả nước xong rồi, Giang Ly bước vào trong bồn tắm, dựa vào thành bồn “hừ hừ” hai tiếng. Ánh mắt tôi lang thang trên cơ thể trần trụi kia trong làn nước, lúc này trong làn nước chỉ có nước trong, thứ bên trong tôi nhìn thấy rất rõ ràng, thế là…thêm một lần nữa, máu mũi lại chảy ra. Mẹ kiếp, thật sự là không sống nổi nữa rồi!

Giang Ly nheo mắt lắc lắc tự nói với mình một lát, rồi đột nhiên nói: “Quan Tiểu Yến, cùng tắm uyên ương với tôi.”

Tắm uyên ương cái đầu quỷ nhà anh ấy, tôi đây sắp tử trận rồi! Tôi bịt mũi, đứng thẳng dậy định rời đi. Không được rồi, chỗ này không thể ở thêm một giây nào nữa. Tôi coi như hiểu rõ rồi, hóa ra vũ khí có sức sát thương nhất của Giang Ly không phải là cái đầu của anh ta mà là cơ thể của anh ta! Tôi đã bại trận vô số lần dưới cái đầu của anh ta rồi, ở trước cơ thể của anh ta, đương nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì.Mẹ kiếp, anh nói anh đồng tính, cũng chẳng thích thú gì phụ nữ, vậy anh có cơ thể hấp dẫn phụ nữ như thế này làm gì cơ chứ!

Tôi muốn rời đi thì lại phát hiện đột nhiên anh ta chìm vào trong nước! Anh ta nằm dưới đáy bồn tắm, mở to mắt nhìn tôi, đến mức khiến tôi hốt hoảng…Thiện tai, tiểu tủ này muốn tự sát sao?

Giang Ly mở trừng mắt nằm trong nước, chẳng động đậy gì nhìn tôi. Nước trong bồn tắm dập dềnh, kết hợp với ánh đèn vàng vàng, cảnh đẹp đó lại khiến trái tim người ta nảy sinh cảm giác bi thương. Lúc này Giang Ly giống như một người cá sắp chết, tĩnh lặng nằm trong nước, chẳng có chút lưu luyến gì với nhân gian. Tôi hít thở một hơi, nhìn cơ thể trần truồng trong nước, quên cả việc cháy máu mũi.

Tôi chỉ cảm thấy Giang Ly gần như muốn tan trong nước.

Đầu tôi nóng rực, tôi bò lên mép bồn tắm, bất chấp tất cả gắng sức kéo Giang Ly lên, vừa kéo vừa hét: “Mau dậy cho tôi, anh không muốn sống nữa sao?”

Kéo hai lần chẳng được, tôi đang muốn tháo nước trong bồn tắm đi,đột nhiên một lực rất lớn truyền đến, kéo thẳng tôi vào trong bồn tắm.

Tôi đang quẫy đạp trong bồn tắm, thầm chửi rủa, mẹ kiếp, Giang Ly, anh tạo phản rồi!

Chiếc bồn tắm này rất lớn, hai người cùng tắm cũng không thành vấn đề. Đương nhiên tôi bây giờ không có tâm trạng để tắm cùng với Giang Ly. Tôi giữ chặt Giang Ly, ấn đầu anh ta vào trong nước, rồi lại kéo lên, lặp lại như thế mấy lần, vừa ngược đãi vừa mắng chửi: “Cho anh không chịu nghe lời, cho anh ức hiếp lão nương, anh là tên khốn nạn…”

Giang Ly vùng thoát khỏi tôi, dùng giọng nghiêm túc từ trước đến nay chưa từng có, tranh luận: “Tôi không phải là tên khốn nạn, tôi là cá”

Tôi: “!!!”