Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 45




Taxi dừng lại dưới lầu nhà tôi. Tôi mở cửa xe, loạng choạng đi ra. Thiện ta, giả vờ say cả đoạn đường, lão nương cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

Vương Khải lại đi lên cùng tôi, đỡ lấy vai tôi, nói: “Tôi tiễn cô lên trên.”

Tôi thử tránh anh ta, nhưng mà bất luận tránh thế nào, hai tay của anh ta luôn đặt trên vai tôi, tôi tức giận, mặc cho anh ta đỡ, thực ra giống lôi hơn, lên trên lầu.

Chúng tôi đứng trước cửa nhà tôi, Vương Khải một tay đỡ tôi, một tay ấn chuông cửa. Tôi muốn nói tôi có chìa khóa, nhưng tôi đang là một kẻ say, đương nhiên không thể làm chuyện tỉnh táo như thế này, thế là nheo mắt chẳng nói gì cả. Đợi đến khi Vương Khải ấn chuông rất lâu, bên trong không có ai trả lời, tôi còn khóc lóc, gắng sức đập vào cửa mấy cái, lớn tiếng nói: “Giang Ly, mở cửa cho tôi!” Tiếp đó giả vờ say, vậy cũng là say rồi, Giang Ly không dám để một kẻ say rượu như thế này đâu.

Vẫn không có người trả lời, xem ra Giang Ly thực sự không có nhà rồi. Vương Khải cúi đầu nhìn tôi, hỏi: “Tiểu Yến Yến, cô có chìa khóa không?”

Tôi giống như kẻ ngu ngốc cười cười với anh ta, sau đó sờ thấy chìa khóa.

Nụ cười trên mặt của Vương Khải rất kỳ quái, không biết đang tức giận hay đang nhịn cười.

Anh ta nhận lấy chìa khóa, mở cửa, sau đó đỡ tôi vào phòng khác.

Vương Khải đặt tôi xuống sofa, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi đá đá chân anh ta, cười hì hì với anh ta, nói: “Tốt nhất anh về nhanh đi, chồng của tôi rất nhớ nhung anh đó.”

Vương Khải lại mỉm cười: “Tôi cũng rất nhớ nhung cô đó.”

Tôi không nói, dựa vào sofa, nghỉ ngơi nhắm mắt. Xem ra tôi không để ý đến anh ta, anh ta tự thấy vô vị, sẽ rời đi nhỉ?

“Tiểu Yến Yến, chồng cô không có nhà.”

“Tiểu Yến Yến, cô không cảm thấy chúng ta thực sự có thể làm chút gì sao?”

Tôi không nói gì. Tôi không tin tên này lại có gan lớn như vậy, dám làm gì tôi ngay trên địa bàn của tôi.

“Tiểu Yến Yến, cô không nói gì chính là biểu thị đồng ý?”

Tôi không nhịn được nữa nói: “Anh không sợ Giang Ly cưỡng X anh ư?”

Vương Khải không nói gì. Tôi có chút kỳ quái, mở mắt giật thót mình, khuôn mặt của Vương Khải kia gần trong gang tấc, môi của anh ta gần như dính lên gò má tôi. Tôi kinh ngạc, duỗi tay ra đẩy anh ta, anh ta lại vòng ôm lấy tôi, giữ chặt tôi trong lòng, mặc tôi dùng sức thế nào, cũng không ảnh hưởng đến anh ta.

Vương Khải ôm chặt tôi, dụi dụi cắm lên hõm vai tôi, sau đó anh ta kề vào bên tai tôi, thấp giọng nói: “Vì em, anh chẳng sợ gì cả.” Nói xong, anh ta khẽ cắn một cái vào vành tai tôi.

Tôi giật mình một cái, vùng vẫy trong lòng anh ta nói: “Anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!”

Vương Khải lại nhấc một chân lên, giữ chặt hai chân đang quẫy đạp của tôi, sau đó anh ta tóm lấy hai cánh tay tôi, ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, ánh mắt đó sáng rừng rực, ngọn lửa nguy hiểm bừng cháy. Giọng nói của anh ta có chút cấp thiết, lại có chút khàn khàn: “Tiểu Yến Yến, anh yêu em, anh yêu em, em có biết không?”

“Thả tôi ra!”

“Xin lỗi, anh không khống chế được mình nữa.”

Vương Khải, anh thả tôi ra, chúng ta là bạn mà!”

“Chúng ta không phải là bạn, Tiểu Yến Yến, anh yêu em, anh thực sự yêu em!” Anh ta nói, cúi đầu hôn lên cổ tôi, từng cái từng cái, không nặng không nhẹ. Tôi nghe thấy tiếng thở nặng nề rối loạn của anh ta, càng lúc càng sợ hãi.

“Vương Khải, anh thả tôi ra, tôi cầu xin anh!”

Vương Khải giống như không nghe thấy vậy, thuận theo cổ của tôi hướng xuống dưới, anh ta cởi khuy áo tôi, mơn man lên xương quai xanh của tôi. Tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng tay đã bị giữ chặt rồi, tôi muốn đạp anh ta ra, nhưng mà chân bị ép chặt rồi. Thế là sự vùng vẫy của tôi thành vô ích.

Tôi cảm thấy Vương Khải còn kích động hơn so với vừa rồi, một tay khác của anh ta thuận theo eo tôi, hướng xuống phía dưới, thò vào trong y phục của tôi, xoa xoa làn da, sau đó giữ lấy khuy áo ngực của tôi.

Tôi nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Được rồi, Vương Khải, anh muốn làm gì cũng được. Nhưng sau hôm nay, chúng ta sẽ là người xa lạ.” Với loại người mãi mãi chỉ dùng phần thân dưới để suy nghĩ, tôi thực sự không thể làm bạn được.

Vương Khải dừng lại. Anh ta đứng thẳng người, cúi mắt nhìn tôi. Ánh mắt đó giống như là có chút tổn thương. Cảm giác sai, nhất định là cảm giác sai… Người thực sự bị tổn thương là tôi, được chưa nào!

Vương Khải thả lòng sự áp chế với tôi, còn giúp tôi chỉnh sửa trang phục. Anh ta cười khổ nói: “Tiểu Yến Yến, em cũng thật biết cách đối phó với anh.”

Tôi run rẩy, cảnh giác nhìn anh ta, không nói. Tuy anh ta dường như định buông tha cho tôi nhưng tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được, dù gì vừa rồi anh ta suýt chút nữa thì đem tôi …

“Em không cần phải nhìn anh như vậy, yên tâm đi, anh sẽ không cưỡng bức em.” Anh ta nói rồi, mỉm cười với tôi như có vẻ mất mát rồi, đứng dậy.

Vương Khải quay người muốn rời đi, nhưng anh ta vừa mới quay người đi, liền dừng lại.

Tôi cho rằng anh ta hối hận rồi, lập tức ôm gối trước ngực, cảnh giác nhìn anh ta.

Anh ta nhìn cửa phòng khách, ánh mắt nặng trĩu.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhất thời cảm thấy một dòng điện từ trên trời giáng xuống, khiến cho tôi bàng hoàng, sững sờ, không động đậy nổi.

Giang Ly…

Anh ta… anh ta… anh ta… sao mà lại xuất hiện, hơn nữa lại không phát ra một tiếng nào?

Giang Ly dựa vào cửa phòng khách, hai tay khoanh trước ngực, vô cùng nhàm chán nhìn về bên này, thần thái kia phải gọi là lười nhác. Anh ta nửa cười nửa không nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn Vương Khải, nhướn mày nói: “Sao không tiếp tục nữa?”

Thiện tai, hóa ra anh đứng ở đây đợi xem kịch sao? Trong lòng tôi trào lên lửa giận, tiếp đó cười nhạt nói: “Liên quan gì đến anh!”

Vương Khải cúi đầu nhìn tôi, dịu dàng cười cười, nhỏ nhẹ nói: “Anh đi trước đây.” Anh ta nói rồi, cầm áo khoác, đi ra ngoài.

Khi đi đến cửa phòng khách, Vương Khải nhìn Giang Ly một cái, mỉm cười nói một câu: “Quản tốt Tiết Vân Phong của anh đi.”

Một câu nói khiến sắc mặt Giang Ly vô cùng khó coi.

Tôi cảm thấy Giang Ly sở dĩ sợ hãi câu nói này như vậy là bởi vì câu nói này của Vương Khải đã biểu hiện lập trường rất kiên định: Anh ta không hề có ý gì với Giang Ly!

Trời ơi, Giang Ly, anh không phải thật sự thích Vương Khải chứ…

Chân tướng sự việc bộc lộ đột ngột quá, tôi cảm thấy hơi đau đầu.

Giang Ly xịu mặt, từng bước, từng bước đến gần tôi. Mỗi một bước, đối với Giang Ly chỉ là một bước nhỏ, còn đối với tôi lại là mỗi bước thật lớn, hủy diệt thần kinh của tôi.

Để di chuyển sự chú ý của Giang Ly, tôi quyết định phải lên tiếng áp đảo trước. Thế là tôi cười hì hì với Giang Ly hai tiếng, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, thoải mái nói: “Giang Ly, anh về nhà khi nào vậy?”

Giang Ly nhìn tôi, cười đáp: “Tôi vẫn ở nhà mà.”

Tôi nghẹn nghẹn, tiếp đó tức giận nói: “Vậy vì sao anh không mở cửa cho tôi?”

Giang Ly biểu hiện vô tội: “Cô chẳng phải có chìa khóa sao?”

Tôi … tôi chẳng nói được gì.

“Huống hồ…” Giang Ly nhìn quét qua tôi một cái từ trên xuống dưới. “Tôi muốn xem kịch.”

Cười trên sự đau khổ của người khác, khoanh tay đứng nhìn, ngồi xem lửa cháy… tức chết mất thôi! Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy… anh không định giúp tôi sao?” Tôi dù gì suýt nữa đã bị cưỡng X rồi, á á á á á…

Giang Ly thản nhiên nói: “Tôi muốn xem xem, cô có cự tuyệt anh ta không.”

Tôi hiểu rồi. Anh chẳng qua là muốn xem xem tôi có phá hỏng chủ ý của Vương Khải không, nói hàm súc như vậy làm gì chứ! Nghĩ đến đây, tôi cười hi hi nói: “Tôi đương nhiên sẽ cự tuyệt anh ta, tôi làm sao lại không cự tuyệt anh ta chứ…” Tôi chẳng muốn làm tình địch của Giang Ly, đáng sợ quá!

Đối với câu trả lời của tôi, Giang Ly dường như có chút hài lòng. Lúc này thần thái của anh ta dịu dàng hơn một chút, lông mày cũng dãn ra. Nhưng mà anh ta lại nhìn tôi một lát, đột nhiên híp mắt lại, cắn răng nói: “Quan Tiểu Yến, lập tức đi tắm rửa cho tôi.”

Tôi ngẩn ra, chưa phản ứng: “Hả”

“Hôm nay không tắm rửa sạch sẽ thì đừng có mong bò lên giường của tôi!” Giang Ly nói rồi, giũ áo mà đi.

Tôi lắc lắc đầu, đồ thần kinh, chẳng hiểu làm sao cả, không thể hiểu được!

Lúc tắm rửa, nhớ đến Vương Khải, trong lòng tôi chẳng biết thế nào. Con người này, nếu như anh ta thực sự thích tôi thì làm sao? Nhưng mà tôi lại cảm thấy cái loại suy nghĩ này của mình là quá yêu bản thân, Vương Khải là ai chứ, thiếu gia đào hoa ở trong cả triệu bông hoa, một chiếc lá chưa chạm được đến người. Bác ái là khẩu hiệu của anh ta, đào hoa là bản chất của anh ta, loại người này từ trước đến nay chỉ nói đến tình không nói yêu, huống hồ là với một người phàm như tôi?

Cả nghĩ rồi, cả nghĩ rồi, Quan Tiểu Yến, cô thật cả nghĩ rồi. Đừng có đem mình làm một cây hành, ai lấy tôi đi ngâm giấm chứ…

Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi lập tức thư thái vô cùng, tôi ư ử hát, đi ra khỏi phòng tắm.

Giang Ly đã ngủ rồi. Tôi biết hôm nay tâm trạng anh ta chẳng ra sao cả, sợ làm ồn ảnh hưởng đến anh ta, sau đó bị anh ta tìm cớ bức hại. Thế là tôi nhẹ chân nhẹ tay trèo lên giường, kéo chăn ra, định chui vào.

Giang Ly đột nhiên với tốc độ nhanh như sấm sét khiến người ta không kịp bịt tai, ngồi dậy, sau đó ấn tôi…xuống giường.

Tôi có chút hoảng hốt, không phản ứng lại được. Vốn dĩ nên là chăn ép lên tôi, bây giời biến thành tôi ép lên chăn, mà Giang Ly… ép trên người tôi…

Tôi nhìn cặp mắt Giang Ly hơi hơi nheo, nhưng tuyệt đối vẫn đang mở kia, điều này nói rõ anh ta không phải bị mộng du. Nếu như không phải là mộng du, tên biến thái này lại muốn làm gì?

Tôi hơi run, đang muốn nói thì Giang Ly lại lên tiếng trước. Anh ta hơi hơi nhếch khóe môi, giọng nói trầm thấp: “Tắm sạch sẽ rồi chứ?”

Giọng của Giang Ly vẫn rất hay, nhưng mà bây giờ tôi không có thời gian để thưởng thức giọng nói của anh ta, mà hơi ngẩn ra, vô cùng nghe lời, gật đầu nói: “Tắm...tắm sạch sẽ rồi.” Địch bất động, tôi bất động, đương nhiên, thực ra tôi cũng chẳng thể động đậy được...

Khóe miệng của Giang Ly càng cong hơn, trong ánh mắt lấp lánh vinh quang lưu chuyển khiến người ta khó có thể lý giải. Anh ta nhẹ nhàng cúi đầu, tôi nhìn thấy hàng mi dài và dày của anh ta kia càng lúc càng gần, đến mức tôi có thể nhìn thấy rõ từng sợi, từng sợi. Tôi rất căng thẳng, căng thẳng đến mức có thể nghe thấy được nhịp tim của chính mình, rất kịch liệt.

Có lẽ là tôi nhầm rồi, Giang Ly hình như cũng rất căng thẳng (anh ta căng thẳng cái gì), hơi thở chẳng bình thường của anh ta đang phủ lên mặt tôi, thế là mặt tôi bị hơi thở óng hôi hổi của anh ta nướng đến mức có chút nóng rực.

Bầu không khí khiến người ta không thể suy nghĩ nhưng rất khó thở này duy trì không đầy nửa phút nữa, nhưng tôi lại cảm thấy nó kéo dài như cả thế kỷ. Cuối cùng, Giang Ly lên tiếng phá tan sự im lặng.

Anh ta nói: “Vậy thì để tôi kiểm tra một chút nhé!”