Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 49: Đuổi con ruồi đi




Quả thật mẹ Lăng không biết Lam Duê, trước giờ cũng chỉ nghe qua tên của cô từ trong miệng của những người khác ở nhà họ Lăng.

Từ khi mười bảy tuổi, Lam Duê đã ngồi lên vị trí chủ nhân của nhà họ Lam, đến nay đã sáu năm.

Vốn là muốn nhìn xem cô gái lên nắm giữ cương vị từ độ tuổi vị thành niên này sẽ làm nên trò trống gì, và thời thế hiện tại cũng đã chứng minh tất cả.

Nhà họ Lam sáu năm về trước, liệu thế lực có được lớn mạnh như bây giờ, tất cả đều nhờ vào Lam Duê, sau khi lên nắm quyền, cô không ngừng khuếch trương sức mạnh, thậm chí còn thống trị tất cả thế lực Hắc Đạo trên toàn nước Mỹ, là một trong năm thế lực Hắc Đạo lớn mạnh nhất trên thế giới!

Lão Thái Gia nhà họ Lăng đã nói, Lam Duê là một người phụ nữ không thể khinh thường, sự khôn ngoan cùng bản lĩnh của cô, so với Lăng Ngạo tuyệt đối không hề thua kém. Nếu như giữa bọn họ có xảy ra tranh đấu mà nói, hai nhà họ Lam và nhà họ Lăng cũng khó phân thắng bại. Hoặc giả như cả hai bắt tay hợp tác, vậy thì cục diện hiện tại của giới Hắc Đạo trên thế giới, sẽ xảy ra biến hóa kinh thiên động địa lần nữa.

Không nghi ngờ chút nào, Lão Thái Gia rất thích Lam Duê!

Hoặc giả nói là anh hùng tiếc anh hùng, thật lâu trước đây, Lão Thái Gia đã ôm ấp hy vọng có thể mang cô cháu dâu này về nhà. Nhưng đáng tiếc thay, Lăng Ngạo không phải là loại người có thể tùy tiện vuốt ve, tự nhiên cũng chỉ có thể ôm ảo tưởng.

Điều càng khiến tim gan của bọn họ run sợ chính là, từ khi hai vị chủ nhân mới này lên nắm quyền, liền tranh đấu không ngừng, lần nào cũng dẫn đến những rung chuyển lớn trong nháy mắt, rồi lại rất ăn ý thu tay lại, cho đến tận bây giờ bọn họ cũng không rõ là vì nguyên nhân gì!

Nhưng mà, ngày hôm qua nghe được Charles nói, Lăng Ngạo đã thừa nhận người vợ này.

Chỉ là, nhìn dáng vẻ của Lam Duê, hình như có nơi nào đó không đúng lắm.

"Quan hệ giữa Lam tiểu thư và Lăng Ngạo......" Bưng tách cà phê ở một bên lên, mẹ Lăng hỏi dò.

Mà Hải Linh đang ở bên cạnh, càng thêm đứng ngồi không yên nhìn cô, có thể nói là nhìn cô chằm chằm. Hải Linh muốn nghe thấy đáp án, rồi lại sợ khi biết được câu trả lời là gì.

Cười như không cười nhìn bà một cái, Lam Duê xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón út bàn tay phải, nói: "Quan hệ sao? Hẳn là quan hệ hợp tác………..hoặc có thể nói, tạm thời là quan hệ tình nhân! Ừhm, chính là quan hệ như vậy!”

Tình nhân tạm thời, cô đang nói sự thật! Cả hai vốn dĩ xuất thân từ cùng một loại người, nếu như trở thành tình nhân mà nói, nhất định không tệ. Còn như bây giờ, cô đang bị Lăng Ngạo bức hôn, hơn nữa, xem ra anh đã nhận được sự đồng ý của ông nội, sợ rằng qua một thời gian ngắn nữa, quan hệ tình nhân cũng sẽ không còn.

"Tình nhân? Cô nói chuyện xằng bậy! Làm sao anh Ngạo lại đi thích loại người như cô?”

Trong lúc nhất thời không khống chế được cảm xúc của mình, từ bên cạnh mẹ Lăng, Hải Linh lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào gương mặt điềm tĩnh của Lam Duê, thét lên một tiếng bén nhọn.

Đáy mắt mẹ Lăng khó nén được sự khiếp sợ, hơi ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Đây là Hải Linh trước giờ vẫn luôn dịu dàng khéo léo mà bà hằng biết đó sao? Thế nhưng hiện giờ lại giống như một ả đàn bà chanh chua bình thường, quả thực rất bỡ ngỡ.

Lam Duê rũ mi mắt xuống, che giấu ánh sáng lạnh nơi đáy mắt: “Loại người như tôi? Không biết, theo như lời Hải Linh tiểu thư, ‘loại người như cô’, là đang nói về dạng gì?”

"Hải Linh tiểu thư, xin chú ý ngôn từ của cô. Thủ lĩnh đã chính thức thừa nhận Lam đương gia là chủ mẫu của nhà họ Lăng, xin cô đừng dùng giọng điệu đó để nói chuyện.”

Ngự Phong dáng vẻ trịnh trọng, nét mặt nghiêm túc, âm thanh trầm thấp nhắc nhở.

"Chủ mẫu nhà họ Lăng? Anh đừng xuyên tạc, anh Ngạo nói lúc nào, cô ấy là ai? Nếu như cô ấy có thể làm chủ mẫu nhà họ Lăng, vậy thì ai cũng làm được rồi!” (QA: ta nói chỉ muốn đấm vào mặt

Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt không che giấu được sự chán ghét tột cùng, xoay người đẩy Lam Duê đi khỏi, cũng chẳng buồn trả lời.

Thấy tình cảnh này, mẹ Lăng cũng không muốn làm mích lòng ai, bằng mọi giá mang theo Hải Linh miễn cưỡng rời khỏi nơi ở của Lăng Ngạo.

***********

Đầu mùa đông.

Sau giữa trưa, ánh mặt trời không còn chói chang như trước mà trở nên khá êm dịu.

Ngồi trên ban công lộ thiên ở lầu hai, vừa dùng trà chiều, vừa hướng về máy vi tính xử lý công việc đã chất thành đống.

Trong khoảng thời gian này, Lam Duê và Lăng Ngạo trên căn bản cũng ngán ở cùng một chỗ, không can thiệp vào việc của đối phương quá lâu, nhưng vị trí của cả hai đều nằm trong tầm mắt của nhau.

Thời gian một tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn, một tháng này xem như là khoảng thời gian yên ả nhất của bọn họ.

Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lam Duê vẫn cần nghỉ ngơi thêm một tháng nữa, thế nhưng thời kỳ nhàn nhạ này, bởi vì tin tức Vân Trạch mang tới mà bất thình lình thay đổi.