Vợ Quan

Chương 72: Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt (12)




Từ thành phố đến suối Tam Điệp phải mất một tiếng đồng hồ.

Suối Tam Điệp là điểm du lịch bên bờ biển, có bãi cát, có bể bơi, có đài câu cá, bên cạnh còn có một ngọn núi, trên núi có ba tầng thác nước bay lượn rồi mới rơi xuống tạo thành cảnh núi non hùng vỹ, khi đổ xuống dưới thì tạo thành một cái hồ tự nhiên, cũng bởi thế mà suối Tam Điệp càng trở nên nổi tiếng hơn. Ông chủ cai quản suối Tam Điệp là một người có văn hóa, thích cầm kỳ thi họa, cũng biết chút thơ văn, thường ngày cũng hay kết giao với một số tao nhân mặc khách, hoặc là để tán chuyện hoặc là để múa bút khoe văn, sống rất tự do tự tại. Ông chủ này trước kia cũng đã từng làm quảng cáo ở đài truyền hình, cũng là khách hàng cũ của Đào Nhiên, ban đầu Đào Nhiên định để ông ta đến đón tiếp nhưng Hứa Thiếu Phong nói đừng để người ngoài biết, có người ngoài chúng ta chơi sẽ không vui đâu.

Vương Chính Tài lái xe còn Hứa Thiếu Phong thì ngồi bên ghế phụ xe, Lâm Như, Đào Nhiên và Tiểu Dương thì ngồi ở hàng ghế phía sau. Năm người ngồi chung xe với nhau, cười nói vui vẻ, rất tự nhiên và cũng rất náo nhiệt. Hứa Thiếu Phong liền quay đầu xuống dưới nói: “Em vợ à, không phải mọi khi em thích kể chuyện cười lắm sao, kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười đi”.

Hồ Tiểu Dương nói: “Đâu có, trước mặt anh rể và Chánh văn phòng Vương em sao dám ăn nói linh tinh được”.

Đào Nhiên nói: “Không sao đâu, cô cứ kể một câu chuyện là được rồi”.

Hồ Tiểu Dương đáp: “Vậy em sẽ mạo muội kể cho mọi người nghe một câu chuyện, cười hay không là do mọi người đấy nha. Đêm khuya có một chiếc xe buýt đã chạy tuyến cuối cùng và chuẩn bị về bến trả xe, người lái xe mới quay đầu lại nhìn thì thấy trên xe vẫn còn một cô gái mặc áo trắng ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Người lái xe vẫn tiếp tục lái xe, khi nhìn vào gương xe thì không thấy cô gái kia đâu nữa, anh ta sợ hết hồn vội vàng dừng xe lại và quay đầu lại nhìn về phía cuối xe thì thấy cô gái vẫn ngồi ở đó, người lái xe chột dạ quay lên tiếp tục lái xe nhưng không đừng được lại nhìn vào gương xe, cô gái đó lại biến mất.

Người lái xe sợ quá lại vội vàng dừng xe lại, quay đầu lại nhìn thì cô gái đó lại xuất hiện. Người lái xe sợ toát mồ hôi, quay lên lái xe tiếp. Lần thứ ba anh ta lại nhìn vào gương xe, cô gái đó lại biến mất, anh ta thực sự suy sụp, vội vàng phanh gấp nhưng không quay đầu lại nhìn, lúc này thì cô gái chầm chậm đi đến trước mặt anh ta, tóc tai rối bù, máu trên mặt cô ấy nhỏ xuống chân anh ta. Anh ta cứng đờ người, không dám quay đầu nhìn cô gái đó. Cô gái nói bằng giọng trầm khàn: 'Tôi và anh có thù hận gì hay sao mà mỗi khi tôi cúi xuống buộc dây giày anh lại phanh gấp xe lại'".

Khi Tiểu Dương kể xong mọi người đều không nhịn được, cười phá lên.

Hứa Thiếu Phong nói: “Đúng là một câu chuyện hay, tay nải lại ở ngay đằng sau”.

Vương Chính Tài nói: “Nghe Tiểu Dương kể mà tôi không dám quay lại nhìn nữa”.

Đào Nhiên cười nói: “Được lắm, anh dám ám chỉ mấy chị em chúng tôi? Phạt anh kể một câu chuyện, nếu kể hay thì cho qua, kể không hay thì về nhà phải giúp tôi giặt quần áo”.

Vương Chính Tài nói: “Được thôi, vậy tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện. Một người nông dân vội vàng cưỡi lừa vào thành, con lừa vượt đèn đỏ bị phạt 10 tệ. Ông ta quát mắng con lừa, mày tưởng mày là xe quân đội à, đèn đỏ mà cũng dám vượt? Đi được vài bước thì con lừa lại dẫm đổ một hàng bán hoa quả ở ven đường phải đền 200 tệ. Ông ta lại tức giận, mày tưởng mày là quản lý công thương của thành phố hay sao mà muốn đạp gian hàng của ai thì đạp? Người nông dân cưỡi lừa quay về nhà, đi qua một đồng cỏ xanh, lừa ăn cỏ của người ta lại bị phạt 30 tệ. Lão nông giận lắm rồi, mắng con lừa, mày tưởng mày đến đây để kiểm tra cỏ hay sao mà đi đến đâu thì ăn đến đấy?

Mắng xong lão nông đưa con lừa đến bên bờ sông uống nước, nhưng con lừa lại tức giận nhất định không chịu uống nước. Lão nông tức quá, mày tưởng mày là đại gia à, không có người đẹp bên cạnh thì không chịu uống nước sao? Con lừa chạy mất, bên bờ sông có phơi lưới đánh cá, con lừa đâm phải làm hỏng, lão nông phải trả cho ông chủ đánh cá 500 tệ. Lão nông nước mắt lưng tròng nói, mày tưởng đây là Bưu điện Trung Quốc chắc, lên mạng mà mất nhiều tiền thế này sao? Con lừa quay lại đá lão nông một cái, lão nông cố nhịn đau, mắng con lừa, mày nghĩ mày là chủ người ta chắc, thích đá ai thì đá? Con lừa tức không thèm để ý đến lão nông nữa, trở nên trầm lặng. Lão nông nói, mày tưởng mày là dân QQ à, có thể cả ngày không mở miệng nói câu nào?”

Hứa Thiếu Phong cười nói: “Con lừa này đúng là lợi hại thật, chỉ đi một đoạn đường mà khiến ông lão phải nhắc đến một loạt chức danh: quản lý công thương thành phố, đoàn kiểm tra, đại gia, điện tín, dân QQ để mắng nó”.

Hồ Tiểu Dương cũng cười nói: “Chị à, chị cũng phải nói đi chứ không người ta cũng nghĩ chị là dân QQ đấy”.

Lâm Như cười, đáp lại: “Em nghĩ em là chủ, muốn đá ai thì đá chắc”.

Nghe Lâm Như nói xong mọi người đều không nhịn được cùng cười ha ha.

Đào Nhiên nói: “Em cũng kể cho mọi người nghe một câu chuyện, có một vị chủ tịch huyện cùng một anh chủ nhiệm văn phòng tham gia một buổi tọa đàm do chủ tịch thành phố tổ chức. Sau khi chủ tịch thành phố nói xong thì xin mọi người cho ý kiến, không may ở dưới, đúng lúc đó ông chủ tịch huyện đánh rắm, làm mọi người xung quanh nhốn nhác. Ông chủ tịch huyện lúng túng không biết làm thế nào đành mắng người chủ nhiệm: 'Xem chú kìa, chỉ có chút nhỏ nhặt thế mà không nhịn được à?'.

Anh chủ nhiệm văn phòng thấy vô cùng ấm ức, rõ ràng là anh ta không làm, tại sao lại bắt anh ta chịu? Anh chủ nhiệm văn phòng này cũng khờ, liền nói không phải tôi, là anh mà. Ông chủ tịch huyện thấy hổ thẹn vô cùng, cố gượng cười nói, vậy thì tôi xin phát biểu ý kiến. Nói là phát biểu nhưng thực ra là muốn che chuyện này đi. Khi tan họp trở về phòng làm việc, ông chủ tịch huyện liền trở mặt quát mắng anh chủ nhiệm văn phòng: 'Con chó Nhật như cậu, có mỗi việc đánh rắm mà cũng không đánh ra hồn, tôi còn cần chủ nhiệm văn phòng như cậu làm gì nữa?'. Cuối cùng ông chủ tịch huyện đã cách chức người chủ nhiệm văn phòng”.

Nghe Đào Nhiên kể xong, Hồ Tiểu Dương liền tiếp lời Đào Nhiên: “Chị nói như vậy không phải đang ám chỉ chồng chị và anh rể em hay sao?”

Mọi người lại được một trận cười khoái chí.

Đào Nhiên cười ha ha: “Chưa biết chừng đây chính là bản sao của hai người bọn họ đấy”.

Lâm Như cũng cười nói: “Theo tôi thấy thì Hứa Thiếu Phong không chừng đúng là như thế nhưng Chính Tài thì không ngốc như anh chủ nhiệm văn phòng kia đâu”.

Hứa Thiếu Phong cười nói: “Đúng là oan uổng cho tôi và Chính Tài quá rồi”.

Vương Chính Tài nói: “Cũng có câu chuyện chủ động nhận về mình lại được lợi, đó là một câu chuyện xảy ra trên xe buýt, một cô gái xinh đẹp đã không nhịn được xả hơi trên xe, tiếng kêu rất to, mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn cô gái đó, cô gái ngại đến mức đỏ cả mặt, chỉ mong tìm một kẽ hở để chui xuống đất. Đúng lúc đó một chàng trai ngồi cạnh cô gái chủ động đứng dậy nói với mọi người: 'Xin lỗi mọi người, tại vì dạ dày của tôi không được tốt nên mới để xảy ra chuyện thất lễ như vậy, mong mọi người thông cảm'. Ha, không thể ngờ rằng chính việc chàng trai chủ động nhận thay cô gái về tiếng kêu trên xe buýt đã làm động lòng cô gái, sau khi xuống xe cô gái muốn lấy số điện thoại của anh chàng đó, hai người qua vài lần hẹn hò đã trở thành vợ chồng”.

Hứa Thiếu Phong nói: “Tôi cứ nghĩ là cô Đào Nhiên này cao giá thế sao mà cậu có thể tán đổ được, hóa ra hai người đã quen nhau như vậy”.

Mọi người lại được một trận cười, cũng chính lúc đó thì xe đã đến suối Tam Điệp rồi.