Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 16 - Chương 10: Trò chơi của clark




Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về một hướng, trên một thân cây ở phía xa, có một người. Trang phục của người này rất là quái dị, khuôn mặt của hắn được phân làm hai tính từ giữa trán, một bên thì trắng như người chết, một bên thì lại đỏ tươi như máu, ở bên dưới trán, ở trên mũi có một vật hình tròn, đôi môi thì đen thùi.

Trên đầu là một cái nón kỳ lạ có hình ba cái sừng, một sừng có màu tím, một sừng có màu lam và sừng còn lại thì màu nâu. Quấn quanh cổ là một cái khăn, trang phục mặc trên người thì sặc sỡ như cầu vồng, phần trên thì bó sát người, còn hai ống quần thì rộng thùng thình, chân mang đôi giày mà ở phía đỉnh có mũi nhọn chếch lên.

Khuôn mặt đặc biệt phối hợp với phục sức cũng kỳ quái tạo nên sự hấp dẫn khó cưỡng nổi, nhưng không phải là sự hấp dẫn do quyến rũ của vẻ đẹp mà là sự tức cười.

Nhưng mà bọn họ không ai cười, kể cả bọn kỵ sĩ của thánh điện, bởi vì bọn họ đã đụng phải một đại ma đầu mà khiến cho cả thánh điện cũng đau đầu.

So với vài năm trước khi Cổ Diêu gặp hắn thì hắn vẫn không thay đổi gì, không thể nhận ra được tuổi tác, năm tháng tựa như là không có lưu lại gì trên người của hắn cả. Hoặc có lẽ là bị lớp hóa trang dày cộm trên mặt của hắn che đi. Tuổi là vấn đề mà Clark rất kiêng kỵ, bởi vì hắn sợ mình sẽ già đi, sẽ xấu đi.

Sáu lá bài cắm trên mặt đất bay lên trở về với chủ nhân, Clark tập trung nhìn các lá bài trên tay của mình:" Kỵ sĩ thì ưu nhã, thiên mã trắng như tuyết, vốn đó là một tổ hợp rất xinh đẹp, nhưng sao trong mắt mình nó lại trở thành xấu xí vậy nhỉ? À đúng rồi, bởi vì chúng đều là tai sai của thần điện, tai sai thì cuối cùng cũng chỉ là tai sai, chỉ biết ngu muội chấp hành mệnh lệnh, cho nên đã mất đi bản chất của mình, mất đi sự xinh đẹp. Ái chà, mình giải thích thật là hay và chính xác, he he he ..."

Tiếng cười âm hiểm khiến cho đám người của thánh điện lại càng sợ hãi, và cũng khiến cho Cổ Diêu lông tóc dựng đứng cả lên, cho đến ngày hôm nay, Cổ Diêu phát hiện ra là sự sợ hãi của hắn đối với Clark vẫn không hề suy giảm. Bóng ma lưu lại trong tâm trí của hắn căn bản là không thể nào xóa nhòa được, Cổ Diêu hiểu được rằng, nếu như lúc này mình đối đầu với Clark thì chắc chắn chỉ có con đường chết. Ngay cả vấn đề về tâm lý thôi thì hắn cũng đã rơi vào thế hạ phong rồi, nếu như hắn không vượt qua được mặt tâm lý này thì Clark vĩnh viễn là một đỉnh núi mà hắn không thể nào vượt qua được.

Cổ Diêu ơi Cổ Diêu, ngươi không cần phải khiếp sợ, mối thù của Dương đại ca và phụ thân của Đan Đan trông vào ngươi.

Cổ Diêu tự trách bản thân mình và cũng tự hỏi một vấn đề, tại sao Clark lại xuất hiện ở chỗ này? Là hắn trùng hợp đi ngang qua, hay là cố ý đến đây, và người mà hắn giết chính là người của thánh điện. Hay là hắn không thể đứng ở bên ngoài bàng quan, bởi vì thiên ma quyết, nếu như mình chết, và thiên ma quyết cũng không ở trên người của mình thì công lao bấy lâu nay của hắn chẳng khác nào công dã tràng, vì thế hắn mới ra tay giúp đỡ. Đây chính là lý do duy nhất mà Cổ Diêu nghĩ ra được.

Một tên phong thần sử của thánh điện thôi thì đã đủ phiền phức rồi, bây giờ lại có thêm một tên Clark nữa, thật là rối loạn, Cổ Diêu lập tức chuẩn bị phát động thiên ma độn. Lúc này hắn đột nhiên phát hiện ra La Thi Mị đang ở trong lòng của hắn run rẩy, cúi đầu nhìn xuống thì hắn xác nhận rằng cảm nhận của hắn là đúng, thân thể mềm mại của La Thi Mị không ngừng run rẩy, đó không phải là cảm giác sợ hãi, bởi vì khi đối diện với tử vong thì nàng cũng không có phản ứng như vậy, vậy tại sao nàng lại có phản ứng như thế khi gặp Clark?

Ánh mắt của nàng cũng tập trung lên người vị khách không mời kia. Nhìn hắn chăm chăm. Đôi mắt đẹp của La Thi Mị thể hiện một tâm tình khó diễn tả, có thống khổ, có phẫn nộ, bi ai, căm thù. Cho dù là Cổ Diêu đã từng gặp qua nhiều sự việc, có nhiều kinh nghiệm lịch duyệt nhưng khi nhìn thấy ánh mắt này thì hắn cũng có cảm giác phát lãnh, tình hình này quá ngoài ý muốn. Sau một lúc suy nghĩ hắn quyết định tạm dừng phát động thiên ma độn. Bởi vì câu nói của Clark lúc nãy hoàn toàn thể hiện sự châm chọc đối với thần điện. Nhưng mà song phương cũng không có động tĩnh gì.

Trùng hợp Clark cũng nhìn về phía bên này. Nhưng mà người hắn chú ý không phải là Cổ Diêu mà chính là người trong lòng của hắn, la thi mị. Nhưng tên ma đầu vô tình lãnh huyết kia lại nhìn nàng với một ánh mắt hiền hòa. Điều này khiến cho Cổ Diêu càng cảm thấy khó hiểu. Hắn biết đó không phải là tính cách của Clark. Nếu như hắn không hô hấp thì nhiều khi Cổ Diêu đã cho rằn hắn là một cổ máy giết người tàn khốc. Cho nên sự hiền hòa này xuất hiện từ trên người của Clark khiến cho người ta vô cùng khó hiểu.

Ngoài ra. Tên bóng lẻo cái này điên cuồng truy tìm thiên ma quyết, lúc này thiên ma quyết đang ở trước mặt hắn mà hắn lại chú ý đến người khác. Cuối cùng thì hắn là La Thi Mị có quan hệ gì? Cổ Diêu mang một bụng nghi vấn, nhưng mà đành nhịn chứ không có hỏi la thi mị. Bởi vì bây giờ không phải là lúc. Tình hình hiện nay rất là đặc biệt. Hắn cần phải suy nghĩ tìm cách ứng phó.

Giây phút lo lắng ngắn ngủi trôi qua. Cổ Diêu quyết định bình tĩnh quan sát. Dù sao thì hắn cũng đã chuẩn bị thiên ma độn. Nếu như bên nào có động tĩnh gì bất lợi thì Cổ Diêu cũng tin tưởng được rằng với thực lực của mình thi triển thiên ma độn thì hoàn toàn có khả năng.

Các thánh điện kỵ sĩ này cũng cảm thấy khó khăn. Bởi vì thậm chí ngay cả những đứa bé cũng biết được cái tên kinh khủng này. Khi một đứa bé khóc, người mẹ dỗ hoài mà vẫn không nín thì sẽ nói:" Nếu còn khóc nữa thì Clark sẽ đến và bắt ngươi đi luôn!" Được giáo dưỡng từ bé như thế cho nên bọn họ luôn có cảm giác sợ đối với Clark. Mắt thấy các đồng đội bị hắn giết chết như thế thì lại càng thêm kiêng kỵ.

Clark hỉ vộ vô thườn. Nhưng mà vẫn chưa từng xúc phạm thánh điện. Vì thế ý đồ lần này của hắn thì không ai biết được. Đối mặt với ma đầu đáng sợ này thì các kỵ sĩ của thánh điện cũng không biết phải nên làm thế nào. Chỉ có thể đứng chờ đợi cấp trên ra lệnh.

Là lãnh đạo của các kỵ sĩ của thánh điện, phong thần sử cuối cùng cũng lên tiếng, hắn đã thu lại bộ dáng hời hợt vừa rồi, nhìn chằm chằm vào Clark và phun ra một cái tên xa lạ:" Áo Địch Tư!?"

Cái tên này lúc thẩm phán thì La Thi Mị đã từng nhắc đến, hơn nữa phản ứng của nàng rất là kịch liệt.

Clark thu hồi ánh mắt trên người của La Thi Mị về, khôi phục lại như thường, nhìn vào phong thần sử thản nhiên nói:" Mã Tạp Tư, ông bạn cũ của ta, đã lâu không gặp."

Bạn cũ?

Những lời này khiến cho các kỵ sĩ của thánh điện và Cổ Diêu liền đưa ra nghi vấn, chẳng lẽ Clark và phong thần sử từng là bạn của nhau, nhưng mà cũng không thể như thế được, hai người hắc bạch lưỡng đạo phân biệt, một người tiêu diệt tà ma ngoại đạo, là thần sử của thánh điện, hào quang chói lọi, một người là đại ma đầu tà ác, làm sao có thể kết giao được chứ, hơn nữa, lúc nãy Clark còn giết chết ba thủ hạ của phong thần sử.

" Bạn cũ? Ha ha ha ..." Phong thần sử đột nhiên nở nụ cười:" Thật đáng tiếc, ngươi chỉ là một tên phản đồ, hơn nữa ta phải thanh minh với ngươi một điều, cho dù là trước kia, hay là bây giờ thì ta cũng chưa từng xem ngươi như là bạn!"

" Vậy sao?" Thật là đáng tiếc Clark nhún vai, tỏ vẻ chả sao cả, rồi lại quay sang chỗ Cổ Diêu và la thi mị:" Nhưng dù sao đi nữa thì ta cũng phải mang hai người kia đi."

" Ngươi vẫn như xưa, vẫn vô cùng kiêu ngạo. Tự cao tự đại, khiến cho người khác phải chán ghét, ỷ lại vào cấp bậc của ngươi cao hơn ta nên luôn không đặt ta vào mắt." Phong thần sử đã mất đi bộ dạng tiêu sái lúc nãy, những lời này của hắn mnag theo sự đố kỵ và bất mãn mãnh liệt. Lớn tiếng noi:" Nhưng mà đừng quên, hôm nay, ta mới là thần sử, còn ngươi, chỉ là một con chó hoang, là phản đồ đã phản bội lại thánh điện, ha ha, ta phải cảm tạ sự ngu xuẩn của ngươi, vì thế ta mới có thể ngồi lên được chức vị thần sử này, ha ha ha..."

Trong tiếng cười điên cuồng, hắn xuất ra đấu khí mãnh liệt. Cát bay đá chạy, các đại thụ che trời cũng bị bứng lên.

Sau đó hắn phất mạnh chiết phiến một cái, một long quyển phong thô to lập tức xuất hiện. Khí thế không thể nào ngăn cản, từ trên mặt đấu lưu lại một cái rãnh thật sâu, cỏ cây, nham thạch đều bị nghiền nát thành bụi, uy thế của chiêu thức này không thua kém gì lần Cổ Diêu được chứng kiến Thái Luân Tư một trong Phong Điên Nhị Quái thi triển ra, hơn nữa phải biết rằng nơi này không giống như ác ma hải vực, khắp nơi đều là cuồng phong, không thể nào có thể phát huy hết được uy lực của phong đấu khí. Xem ra thái luân tư thua kém phong thần sử không ít.

Các kỵ sĩ của thánh điện thì đã quá quen thuộc thượng cấp của mình, đương nhiên là hiểu rõ chiêu thức này rồi, thấy thế thì vội vàng cưỡi ngựa tránh ra xa. Tránh phải ương cập trì ngư. Nhưng mà, một phong thần sử luôn bình tĩnh lại trở nên thất thố như thế thì khiến cho bọn họ có chút kinh ngạc.

" Hãy xem đây, Áo Địch Tư, dưới ánh sáng của thần, ta đã trưởng thành, hôm nay ta đã trở nên cường đại, hôm nay ta đã cường đại hơn nguwoi rồi, đừng có dùng ánh mắt đó để nhìn người khác, ta không thích nó!" Phong thần sử ngày càng kích động, tựa như muốn chứng minh thực lực của mình trước mặt Clark.

Clark nhẹ nhàng rút ra một lá bài, phóng ra phía trước, phía trước của hắn trở nên mờ ảo. Đạo long quyển phong thô to kia liền lập tức biến mất, ngay cả một làn gió nhẹ cũng không còn, thiên địa khôi phục lại như thường, chỉ trong nửa giây đồng hồ thiên địa hoàn toàn đối lập, khiến cho kẻ khác cảm thấy đột ngột.

Nhìn thấy Clark nhẹ nhàng hóa giải chiêu thức mạnh mẽ của mình thì phong thần sử mở to hai mắt, không tin vào chính mắt của mình nữa.

Cổ Diêu cũng xem như là một hành gia về võ học rồi, hắn có thể nhận ra được. Sau khi mất tích nhiều nàm thì Clark còn đáng sợ hơn lần trước rất nhiều, hắn đã bước lên một bậc thang mới mà mình chỉ có thể đứng nhìn.

" Đúng vậy, ngươi đã trở nên mạnh hơn rồi, ma tạp tư." Khóe miệng của Clark nở một nụ cười đầy vẻ chế giễu:" Nhưng mà, ngươi vĩnh viễn không thể nào vượt qua được ta."

" Không, không có khả năng đó, không thể có chuyện ta vĩnh viễn không vượt qua ngươi đươc ...!" Phong thần tâm thần hoảng loạn, rống to lên, năm đó hắn và Áo Địch Tư, hay còn gọi là Clark đều là tinh anh của thánh điện, nhưng mà Clark luôn mạnh hơn hắn, nên được sủng ái, trên người luôn có một lớp hào quang chói mắt, lòng dạ của mã tư tạp vôn hẹp hòi, nên hắn bị sự ghen ghét kích động, cho nên điên cuồng tu luyện để hy vọng có thể thay đổi cục điện đó, nhưng mà mãi đến khi Clark phản bội lại thánh điện thì hắn mới được chọn lựa làm người được bồi dưỡng, tấn thân vào hàng ngũ thần sử.

Cho đến gần hai mươi năm sau, hai người mới gặp lại, nhưng Clark lại khiến cho hắn cảm thấy khuất nhục, điều này khiến cho Mã Tạp Tư không thể nào chịu được, hắn nhất định phải vượt qua được Clark, phải đánh bại hắn, thậm chí phải khiến cho hai tên dị đoan này, không phải là cả thế giới này biết là hắn đã vươt qua được Clark, chức vị thần sử của hắn có được không phải là do đối phương bố thí cho hắn.

Đấu khí từ trên người của phong thần sử tuôn ra mãnh liệt, so với lần trước thì mạnh hơn rất nhiều, nhưng mà hoàn cảnh cung quanh không phải là cát bay đá chạy như lúc trước mà hoàn toàn ngược lại, rất yên tĩnh.

Mà không gian cũng đột nhiên thay đổi, trở thành một buổi trưa hè, mặt trời giăng trên đỉnh đầu, mọi người có cảm giác buồn ngủ, và lúc này thì lại có một cơn gió nhẹ thổi qua, một cảm giác vô cùng thoải mái, khiến cho người ta hoàn toàn thả lỏng toàn thân, muốn lập tức tiến vào mộng đẹp.

Cổ Diêu cũng có cảm giác như thế, không thể nào tập trung tinh thần được, tay chân cũng không có thể súc lực được, mí mặt cũng trở nên rất nặng.

Khí trời thì không thể nào khiến cho một cao thủ có cảm giác như thế cả, nhất định là có nguyên nhân khác, mà Cổ Diêu nghĩ đến thì chỉ có một --- Lĩnh Vực!

Không sai, quả thật là lĩnh vực!

Chỉ có thể là lĩnh vực mới có thể có được hiệu quả này, tay chân của hắn nhũn ra, không thể sử dụng đấu khí được chính là bởi vì không gian xung quanh đã thay đổi, đã trở thành lĩnh vực của phong thần sử.

Nếu như là người có thể tạo ra được lĩnh vực thì có thể tự tạo ra lĩnh vực để phá giải lĩnh vực của đối phương, nếu như không thể tạo ra được lĩnh vực thì muốn thoát ra thì chỉ có một cách duy nhất đó chính là "Phá Tranh", đó là tìm cách thích ứng với lĩnh vực do đối phương tạo ra, sau đó thì tập trung lực lượng, nếu không thể làm được như thế thì không thể làm được gì cả.

Ngay cả thiên ma độn, lúc này cũng không thể nào phát động được, mồ hôi hột trên người Cổ Diêu tuôn ra ào ạt, cũng âm thầm hối hận vì đã đánh giá sai tình hình, không sớm đào tẩu.

Hối hận cũng đã vô ích, điều hắn có thể làm lúc này chỉ có thể là "Phá Tranh".

Vừa nghĩ đến đó thì Cổ Diêu lập tức quan sát lĩnh vực này, đây cũng chính là điều đầu tiên về "Phá Họa" Mà huyết ma dạy cho hắn. Bước đầu tiên, theo như huyết ma nói thì một lĩnh vực cũng có quy tắc của nó. Bởi vì lĩnh vực cũng là do chủ nhân của nó thông qua thực lực bản thân để tạo ra nó, do có mới có thể dung nhập vào trong lĩnh vực, hơn nữa còn tạo ra các liên tiếp thể, các liên tiếp thể này có tác dụng như là một cây cầu, giúp cho chủ nhân có thể trực tiếp đi từ thế giới thật tiến vào lĩnh vực.

Vì thế các liên tiếp thể có tác dụng như những cây cầu này được gọi là Pháp Tắc, chủ nhân của lĩnh vực có thể thông qua các cây cầu này đến đến bờ bên kia thì người trong lĩnh vực cũng có thể làm như thế, nhưng mà điều kiện trước tiên là hắn phải tìm được các cây cầu này, cũng chính là tìm ra pháp tắc của lĩnh vực.

Bởi vì các cây cầu này do chủ nhân của lĩnh vực tạo ra. Cho nên thông thường có liên quan đến khí tức của người tạo ra, ví dụ như huyết chi lĩnh vực của dracula, pháp tắc của hắn chính là ẩn hàm trong các màn huyết vụ nồng đậm. Và nó được phân bố khắp nơi trong lĩnh vực, người chế tạo không thể nào xóa bỏ nó đi được mà chỉ có thể che dấu, nếu Mã Tạp Tư là phong thần sử, lĩnh vực của hắn là do lực lượng phong hệ tạo ra thì nhất định không thể nào tránh khỏi có liên quan với phong hệ.

Thần thức tản ra ngoài, Cổ Diêu cảm nhận phong nguyên tố trong lĩnh vực, kể cả hướng di chuyển của các làn gió, cường độ của gió, sự phân bổ của phong nguyên tố. Nhưng mà bọn chúng lại biến đổi không ngừng, phân tích chúng nó cũng là một quá trình mở khóa, muốn có thể trong một thời gian ngắn tìm hiểu được quy luật của nó thì quả thật là rất khó khăn, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao có nhiều người suốt đời hao tâm tổn trí cũng không thể nào đạt đến được cảnh giới phá tranh.

Mã Tạp Tư cản bản là không thèm liếc mắt nhìn Cổ Diêu một cái, bởi vì trong mắt của hắn thì tên đạo tặc của tiêu dao môn này có chút khó bắt nhưng dù sao cũng chỉ là một con cá trạch mà thôi. Còn Clark thì hoàn toàn khác, đây là một con cá lớn với hàm răng bén nhọn, thâm chí có thể khiến cho người câu nó bị kéo xuống nước trở thành con mồi của nó.

Cũng may, con cá nguy hiếm này bây giờ đã bị kéo lên trên bờ rồi, có thể hình dung được như vậy là bởi vì hắn đã bị vây khốn trong lĩnh vực của mình rồi, vừa nghĩ đến đó thì Mã Tạp Tư lộ ra mỉm cười đắc ý.

Việc còn lại chỉ là giết chết con cá này. Mã Tạp Tư có thể cảm giác được lần giăng câu này chính là kỷ niệm khó quên nhất trong đời của hắn.

" Ha ha ha. Áo Địch Tư, ngươi đã bị nhốt trong Vi Phong Chi Hạ của ta rồi. Nơi này có ánh sáng ấm áp, không khí trong lành, hãy từ từ mà hưởng thụ đi, hưởng thụ một ngày hè khó quên trong đời của ngươi đi!"

Hắn đi đến trước mặt Clark, mà Clark thì vẫn không có động tác gì, Mã Tạp Tư thấy thế thì hưng phấn:" Áp địch tư, sao ngươi lại không nói gì đi? À, chút nữa là ta đã quên, ở bên trong Vi Phong Chi Hạ, ngươi cũng không còn đủ sức để nói chuyện nữa? Thế nào, sao không kiêu ngạo tiếp đi? Xem ra ngươi vẫn chưa thể tạo ra được lĩnh vực, lại còn dám lớn tiếng, Áo Địch Tư, ngươi đã làm cho ta quá thất vọng rồi."

Clark vẫn không có nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm vào Mã Tạp Tư, ánh mắt đầy vẻ thương xót, ánh mắt này có sức sat thương rất mạnh đối với Mã Tạp Tư, hắn liền lập tức nổi giận, giận đến phát run cả người, hắn tuyệt đối không thể nào chịu nổi ánh mắt này của Clark, từ trước đến nay hắn vẫn luôn nhìn mình như thế.

" Không, tất cả đã thay đổi, bây giờ người bị khinh bỉ, xem thường phải là ngươi, Áo Địch Tư!" Mã Tạp Tư hầu như là đã phát điên:" Ngươi định chọc giận ta để có thể nhanh chóng được giải thoát đúng không? Được rồi, ta sẽ giúp ngươi đạt được nguyện vọng, bởi vì ta cũng không còn đủ kiên nhẫn để nhìn ngươi nữa, cho dù chỉ là nửa giây, đi chết đi, Áo Địch Tư, hãy biến mất khỏi thế giời này vĩnh viễn!"

Chiết phiến trong tay của Mã Tạp Tư run lên, thủ cấp của Clark bay lên trên cao, máu tươi phun ra xung quanh, trông giống như là một dòng suối.

Các kỵ sĩ của thánh điện nhìn thấy, đại ma đầu danh chấn thiên hạ, Clark, bị Mã Tạp Tư giết chết thì rất là cao hứng, nhìn thấy phong thần sử cường điên dại, thì trong sự tôn kính có chút sợ hãi.

Nhìn thấy Clark chết như thế thì Cổ Diêu cũng không biết là mình có cảm giác gì, vui mừng vì thâm thù đã được báo? Nhưng mà người báo thù không phải là mình, hơn nữa, Clark có vẻ như đã chết quá dễ dàng, phải biết rằng hắn chính là đại ma đầu khiến cho hắc bạch lưỡng đạo đều sợ hãi!

Ánh mắt của La Thi Mị so với Cổ Diêu thì lại càng phức tạp hơn, có vẻ như rất cao hứng nhưng lại rất là bi thương, hai cảm giác cực đoan đó ở chung với nhau khiến cho không ai có thể biết được suy nghĩ chính thức của nàng.

Tâm tình của Mã Tạp Tư lúc này là rất rất tốt, hắn thưởng thức máu của Clark đang tuôn như suối, hắn có một cảm giác thoải mái nói không nên lời, thậm chí hắn còn vươn môi để liếm một chút, rất là ngọt, dĩ nhiên rồi, bởi vì tâm tình của hắn lúc này rất là tốt.

Bắt đầu từ hôm nay, hắn đã tiêu diệt được kẻ thù lớn nhất trong đời, cái đinh trong mắt của hắn, không cần phải tiếp tục sống dưới bóng ma trong lòng nữa, một buổi trưa hè không hề có ưu phiền, thật là tuyệt vời!

Đi đến trước thủ cấp của Clark, Mã Tạp Tư ngồi chồm hổm xuống, giọng nói của hắn đầy vẻ châm chọc và giận dữ:" Áo Địch Tư, không phải không ai bì được với ngươi sao, không phải ngươi cho rằng ta rất đáng thương sao? Tại sao lại chết ở trong tay của ta thế, tại sao lại trở thành một con trùng đáng thương thế, ha ha ha... "

Ngay cả người đã chết rồi mà Mã Tạp Tư cũng không buông tha, có thể thấy được Mã Tạp Tư rất căm ghét Clark, lúc này hắn đột nhiên phát hiện ra được hai con mắt trên thủ cấp của Clark vẫn không nhắm lại mà vẫn nhìn mình chằm chằm, vẫn là thần sắc đầy sự thương xót, điều này khiến cho lửa giận trong lòng của Mã Tạp Tư vừa mới dịu xuống lại bùng phát, nghiến răng nói:" Áo Địch Tư, tên đáng chết, cho dù là đã chết rồi mà vẫn khiến cho người ta phải chán ghét."

Hắn giơ chân lên muốn giẫm nát thủ cấp của Clark, La Thi Mị nhắm hai mắt lại không đành lòng nhìn.

Lúc này thì thủ cấp của Clark đột nhiên mở miệng nói:" Mã Tạp Tư, trò chơi này rất vui, phải không?"