Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 16 - Chương 19: Thiên ngoại thiên




Cổ Diêu nhíu mày:" Không phải đâu? Nghe nói bọn họ chỉ là một tổ chức sát thủ vì tiền mà làm việc thôi."

" Thế sao, thật đáng tiếc, đó chỉ là một lý do để che mắt thế nhân mà thôi!" Thuần Vu Tuyền cười lạnh:" Ngươi cho rằng với trình độ của những tên lúc này mà còn có thể bán mạng vì tiền sao?"

Cổ Diêu không biết nói gì, quả thật, nếu như chỉ cần một người trong số các sát thủ lúc nãy thôi thì đã được xem là cao thủ trên đại lục rồi, không thể nào chỉ vì tiền mà hủy dung để làm sát thủ, thậm chí là tự bạo cũng không tiếc, bọn chúng làm thế hẳn là có lý do khác.

Thuần Vu Tuyền nói tiếp:" Ngươi biết Hắc Ám Cân xuất hiện từ khi nào không? Đó chính là trước khi la áo đế quốc giải thể không lâu!"

" Bọn họ tại sao muốn làm như vậy?"

" Rất đơn giản, thử nghĩ xem, nếu người là giáo hoàng, ngươi muốn đối phó với một thế lực nào đó, nhưng mà thế lực đó đang được dân chúng ủng hộ, thì ngươi có thể công nhiên mà tiêu diệt không?"

Cổ Diêu đồng ý nói:" Có lý, Thánh Điện sẽ không ngu như thế!"

" Do đó, Hắc Ám Cân ra đời," Thuần Vu Tuyền nói:" Nếu như có trường hợp nào không tiện ra tay thì Thánh Điện sẽ giao cho hắc ám cân, ví dụ như là vật chướng ngại La Áo đế quốc, lúc ấy có rất nhiều nhân vật trọng yếu của đế quốc chết một cách không rõ ràng, tất cả đều do bàn tay của hắc ám cân. Cho nên sau khi đế quốc bị giải thể thì cũng không có ai có thể nghi ngờ được là chuyện có liên quan đến thánh điện. Chỉ cần giữ cho các thế lực phân tranh không ngừng, đánh nhau liên tục thì vĩnh viễn sẽ không xuất hiện một la áo đế quốc thứ hai."

Cổ Diêu nghĩ một chút rồi nói:" Thánh Điện làm cách nào để khiến cho tất cả thuộc hạ đều phục tùng mệnh lệnh? Chẳng lẽ họ không sợ có một phản đồ xuất hiện sao?"

" Đương nhiên là không, bọn họ đều là những thần chức giả trong Thánh Điện được tuyển chọn, sau đó bị tẩy não bằng dị thuật, trở nên giống như là con rối vậy. Ngoại trừ chấp hành mệnh lệnh ra thì bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩ gì khác. Ngoài ra thân thể của họ cũng được cải tạo bằng dược vật, tiềm năng kích phát rất nhanh, nhưng mà điều đó là hoàn toàn đi ngược lại với quy luật của tự nhiên cho nên tuổi thọ rất ngắn, thậm chí là không vượt qua được bốn mươi. Tiếp theo bọn họ còn bị một loại cổ thuật đặc biệt, chỉ cần khi bị trọng thương không thể thoát chết thì sẽ tự bạo. Cho dù là sau khi chết đi thì thi thể cũng có thể tự bạo. Đó chính là những gì lúc nãy ngươi vừa nhìn thấy."

Nghe Thuần Vu Tuyền nói càng nhiều. Cổ Diêu lại càng cảm giác được Thánh Điện mới như chính thức là tà giáo dị đoan. Tẩy não. Ám sát. Tự bạo. Gì cũng có.

" Tiểu thư. Ngươi không sao chớ?" Lúc này thị vệ của thuần vu gia tộc cũng chạy tới. Nhìn thấy hiện trường bừa bộn. Vội vàng lên tiếng hỏi.

" Không có việc gì. Chỉ là có vài tên hề đến đóng kịch thôi. Nhanh chóng xử lý chỗ này. Bắt đầu từ hôm nay tăng cường cảnh giác, còn nữa, đừng để cho sự việc này truyền ra ngoài, tránh cho dân chúng trong quận hoang mang!" Thuần Vu Tuyền thong dong ra lệnh, tựa như là lúc nãy không có việc gì xảy ra vậy.

" Vâng. Tiểu thư!" Thị vệ đối Thuần Vu Tuyền tựa hồ rất là kính phục. Tất cung tất kính nói.

Sau khi phân phó công việc thì Thuần Vu Tuyền và Cổ Diêu liền tiếp tục đi.

Cổ Diêu nói:" Hắc Ám Cân tại sao muốn tập kích cô?"

" Bởi vì thân phận hoàng tộc của gia tộc ta, hơn ba mươi năm trước, không biết tại sao Thánh Điện lại biết được bí mật này." Thuần Vu Tuyền nói:" Từ lúc đó, các thành viên trực hệ trong gia tộc của ta liên tục bị hắc ám cân công kích, bọn chúng có mặt khắp nơi, chờ cho đến khi chúng ta vô tình biết được người thao túng phía sau của chúng là Thánh Điện thì gia tộc của ta đã tổn thất thảm trọng, đã có rất nhiều người chết, trong đó còn có cả phụ thân và hai vị ca ca của ta!"

Thuần Vu Tuyền nói đến đây thì sắc mặt lộ vẻ giận dữ:" Thuần vu gia tộc tại đại lục dù sao cũng rất lớn và hùng mạnh. Cố kỵ thể diện cùng danh dự, Thánh Điện không thể tự mình ra tay hoặc gia tăng tội danh, Vì vậy liền phái ra Hắc Ám Cân ám sát thành viên gia tộc bọn ta, muốn diệt trừ hoàng tộc, hoặc ít nhất làm cho chúng ta ở nhà trong tộc không ra ngoài, không cách nào ở trên đại lục phát triển."

Thuần Vu Tuyền bỗng nhiên dừng một chút, rồi nói tiếp:" Bây giờ ngươi hẳn là biết, tại sao thành viên trực hệ của gia tộc ta rất ít, mà từ nhỏ đã phải được khảo nghiệm tàn khốc, phải vượt qua được mới được xuất đạo, bởi vì chỉ cần Thánh Điện cùng Hắc Ám Cân tồn tại, thì lúc nào tính mạng của các thành viên trong gia tộc cũng bị uy hiếp, lúc nào cũng có thể chết, do đó từ khi biết chuyện, điều đầu tiên mà chúng ta được học chính là tìm cách sinh tồn!"

Trách không được Thuần Vu Tuyền thậm chí cả thuần vu đều khiến cho người ta có cảm giác tâm cơ thâm trầm, dưới hoàn cảnh luôn phải đối mặt với các âm mưu ám toán, vì bảo vệ mình, bọn họ càng phải trở nên gian trá, phải tính kế chống lại người khác, nghĩ đến đây thì Cổ Diêu bắt đầu hiểu được đôi chút về Thuần Vu Tuyền.

Cũng là tìm các sinh tồn, lúc bé, vấn đề chính của mình là đói khát và bệnh tật, còn Thuần Vu Tuyền thì từ lúc mới sinh ra nàng đã bị thế lực lớn nhất trên đại lục này tìm cách giết chết, theo sự phát triển của Thuần Vu Tuyền thì trí tuệ và năng lực của nàng càng khiến cho Thánh Điện quyết tâm tiêu diệt cho bằng được.

Ai có thể nghĩ đến, nàng phải mang trong mình áp lực trầm trọng như tế. Cho dù Thánh Điện đã giết chết phụ thân của nàng, nàng vẫn có thể chịu đưng, thậm chí mỉm cười mà ứng đối, điều này cũng khiến cho Cổ Diêu bội phục, cũng có một cái nhìn khác về Thuần Vu Tuyền.

Vừa đi vừa nói chuyện họ đã đến trước đại môn của gia tộc Thuần Vu chính là hai con rồng được điêu khắc tinh xảo, tựa như đang uốn lượn, muốn bay lên tận cửu thiên, đó cũng chính là mục tiêu của gia tộc Thuần Vu, bọn họ mong có được một ngày chấn hưng hoàng tộc, đứng trên đỉnh cao của Tạp Địch đại lục.

Trong gia tộc Thuần Vu có rất ít người, đối với một gia tộc mà nói thì cho dù có không ít thành viên ngộ nạn thì cũng không thể nào lại như thế được, vì thế Cổ Diêu cảm thấy khó hiểu.

" Phần lớn thành viên trong gia tộc của ta không có ở trong tộc." Thuần Vu Tuyền nhìn ra được tâm tư của Cổ Diêu, giải thích:" Bởi vì hắc ám cân, địch nhân ở trong tối, chúng ta thì ở ngoài sáng, đây là tình huống vô cùng bất lợi, cho nên các thành viên trong gia tộc của chúng ta khi hành tẩu trên đại lục đều tay tên đổi họ, có người thậm chí mười mấy năm cũng không quay về gia tộc một lần, chỉ dùng phương pháp đặc biệt để liên lạc với nhau."

Thuần Vu Tuyền đối với Cổ Diêu, đúng hơn là Ma Thần ở trong cơ thể của Cổ Diêu không hề giấu diêm, bởi vì Ma Thần là một nhân vật quan trọng trong quá trình phục hưng gia tộc Thuần Vu, nếu ngay cả Ma Thần mà cũng không tín nhiệm thì coi như mọi công sức đều thành công dã tràng.

Phất tay kêu một nữ tỳ đến, thì thầm vài câu, nữ tỳ liền gật đầu và đi.

Cũng giống như các đại gia tộc khác, kiến trúc của nơi này vẫn mang phong cách cổ đại trên đại lục, đơn giản thoải mái. Không có màu mè, khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu.

Cùng Cổ Diêu đi vào trong một gian thính đường, chủ khách ngồi xuống, lúc này Thuần Vu Tuyền không hề nhắc đến chuyện của Thánh Điện hay là chuyện của gia tộc.

Cổ Diêu biết Thuần Vu Tuyền không chỉ mời mình đến gia tộc làm khách đơn giản như thế. Liên quan đến mối thù ngàn năm của gia tộc, kế hoạch phục hưng trọng yếu như thế thì một mình nàng không thể nào xử lý được, mặc dù năng lực của nàng rất tốt nhưng vẫn cần phải có người ra mặt mới được.

" Khụ, khụ ..."

Từ ngoài cửa của thính đường truyền đến tiếng ho, một lão giả được một nữ tỳ dìu vào, chống quải trượng cố gắng bước đi. Phía sau còn có một người, người này Cổ Diêu đã từng gặp ở ma giới, đó chính là người mà Thuần Vu Tuyền rất tín nhiệm và được xưng là 'Bà Bà'.

" Gia gia!"

Thuần Vu Tuyền vội vàng chạy đến đỡ lão giả ngồi xuống.

Mà lão phụ khi nhìn thấy Cổ Diêu thì giật mình, giống như khi Thuần Vu Tuyền lần đầu nhìn thấy Cổ Diêu ở tập anh lâu vậy, Thuần Vu Tuyền đến bên cạnh nói vài câu, lúc này lão phụ mới hiểu.

Thuần Vu Tuyền hết sức tin tưởng lão phụ, nhưng dù sao thì nàng cũng không phải là huyết thống của gia tộc Thuần Vu, diễn viên chính khẳng định là người khác, trừ nàng ra thì trong phòng chỉ còn lại nữ tỳ và lão giả.

Cổ Diêu đáng giá, tóc bạc trắng, trên mặt có nhiều nếp nhăn, đôi chân mài của lão cũng bạc trắng và buôn dài đến tận hai bên tóc mai. Trông già yếu, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng, chỉ có trong cặp mắt đã đục của lão ẩn hiện tinh quang, điều này mới cho người ta biết được lão không phải là người thường.

Căn cứ Thuần Vu Tuyền xưng hô, lão giả hẳn là chính là gia chủ thuần vu gia tộc --- Thuần Vu Cương.

Thuần Vu Cương quay sang nữ tỳ nói:" Na Mỹ, nơi này không còn chuyện gì nữa, lui xuống đi."

Ở gia tộc Thuần Vu đã lâu cho nên nữ tỳ cũng biết rất là nhiều điều. Gia chủ tự mình tiếp khách thì nhất định là có chuyện quan trọng, nàng không thể ở bên cạnh nghe được cho nên liền lui khỏi thính đường.

" Gia gia. Thật xin lỗi, đã quấy rầy người nghỉ ngơi." Đứng ở phía sau xoa bóp bả vai cho thuần vu cương, lúc này Thuần Vu Tuyền hoàn toàn mất đi bộ dáng xảo trá, khôn khéo bình thường, mà trở thành một cháu gái hiếu thuận.

" Ha ha, gia tộc có khách quý quang lâm, như thế nào có thể chậm trễ." Thuần Vu Cương nói một câu lại ho vài tiếng, trông như là đèn sắp cạn dầu vậy, nếu như người khác chứng kiến thì chắc chắn không thể nào nhận ra lão chính là người đứng đầu gia tộc Thuần Vu.

Nếu so với Thuần Vu Tuyền đang tràn đầy sức sống thì Thuần Vu Cương lại quá yếu ớt, tựa như là sắp đi đoàn tụ ông bà vậy, " Bệnh cũ, quý khách, thật là ngại quá."

Nhìn thấy Thuần Vu Cương khách khí với mình như thế thì Cổ Diêu cũng có cảm giác không được tự nhiên, cho dù không đề cập đến thân phận gia chủ của lão thì chỉ riêng việc lão đã cao tuổi, mà lại khách khí với hậu bối như thế thì cũng làm cho hắn có cảm giác có chút thât lễ. Đương nhiên Thuần Vu Cương hành lễ là với Ma Thần trong cơ thể của hắn, cho nên mới cung kính như thế.

Mặc kệ thế nào thì Cổ Diêu vẫn hoàn lễ, cho là vãn bối đối với lão nhân tôn kính.

" Nghe nói Ma Thần điện hạ đã nói chuyện với Tiểu Tuyền, như thế thì ta cũng không nói nhiều nữa, thành ý hợp tác của gia tộc Thuần Vu của chúng ta là không có gì phải nghi ngờ, chúng ta cũng hy vọng có thể trợ giúp Ma Thần điện hạ tìm lại được thân thể lần nữa, có thể một lần nữa bay lượn trở lại, không gì có thể ngăn cản được." Thuần Vu Cương không có lề mề này nọ, trực tiếp đi thằng vào vấn đề.

" Các người muốn ta làm gì? Các người đã chuẩn bị rất lâu, hẳn là đã có kế hoạch chu đáo, cứ việc nói ra." Sau khi cùng Ma Thần trao đổi thì Cổ Diêu nói lại ý tứ của hắn.

Thuần Vu Cương nói:" Chúng ta từng nghĩ qua hai biện pháp, thứ nhất, vạch trần bộ mặt thật của thánh điện, để cho tất cả dân chúng trên đại lục biết được chân tướng của chúng, không còn tín ngưỡng một cách mù quáng nữa, thậm chí còn chống lại thánh điện, nếu được như thế thì việc lật đổ Thánh Điện hoàn toàn nằm trong tầm tay. Nhưng mà biện pháp này không thể thực hiện được, băng dày ba thước, không tể tan trong một ngày, Thánh Điện che dấu rất tốt, không để lại dấu vết gì, nghịch thiên giáo cố gắng đã trăm năm mà còn bị mang tiếng là dị đoan do Thánh Điện gán cho."

" Đúng, biện pháp này là không thể thực hiện được!" Cổ Diêu cũng đồng ý, mọi người trên Tạp Địch Đại Lục tín ngưỡng quang minh thần đến mức cuồng nhiệt, cơ hồ quang minh thần đều là thần của mọi người ở trên đại lục này, hôn lễ, khánh điển gì cũng phải tế thần cầu phúc. Mà Thánh Điện thì lại là người truyền đạt ý của quang minh thần, hùng mạnh như thế, lại rất giỏi lừa gạt thế nhân, dân chúng xem họ như là đấng cứu thế, nghịch thiên giáo làm như thế thì thất bại là đương nhiên.

" Như vậy, con đường thứ hai?"

" Mạnh mẽ phá hủy thánh điện, đánh chết giáo hoàng!" Thuần Vu Cương bỗng nhiên hạ lại nói:" Nhưng này cũng là biện pháp khó mà thực hiện được, Thánh Điện có thần cách lực trợ giúp, bồi dưỡng vô số cao thủ. Lời nói không dễ nghe mà nói, bằng vào lực lượng của chúng ta bây giờ, cho dù cùng nghịch thiên giáo, hoặc là càng nhiều đồng đạo liên hợp lại, thì đối với Thánh Điện cũng chỉ là một con kiến, khó có thể được việc."

Ma Thần cũng có thể thông qua thân thể Cổ Diêu biết được tình hình bên ngoài, hắn nghe được Thuần Vu Cương nói thế thì không thể kiên nhẫn nữa:" Cái này không được, cái kia cũng không xong. Tiểu tử, ngươi hỏi tên gia hỏa kia, có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng có lòng vòng quanh co, ta ghét nhất là tính cách này của nhân loại các ngươi!"

Cổ Diêu thì lai không lo lắng, nếu Thuần Vu Tuyền đưa mình tới đây thì nhất định là không phải nghe những lời nói nhảm như thế, Thuần Vu Cương nhất định là đã có biện pháp. Chỉ có điều chắc là biện pháp kia có lẽ có chút phiền phức.

Nhưng mà có cách dù sao vẫn tốt hơn là không có biện pháp nào, vì thế Cổ Diêu nói:" Thế thì xin hỏi gia chủ có kế sách gì?"

Thuần Vu Cương ho khan hai tiếng:" Ma Thần điện hạ, ngươi hẳn là nghe nói qua Thiên Ngoại Thiên, đối với nó sẽ không xa lạ phải không?"

Cổ Diêu nghe thế thì cảm thấy lạ, ngay cả bản thân hắn cũng biết về Thiên Ngoại Thiên, ở trong thư viện của Thần Thánh Học Viện, cũng có ghi lại về Thiên Ngoại Thiên. Các triệu hồi sư đối với nó thì lại càng rõ hơn, bởi vì sinh vật do họ triệu về đều đến từ Thiên Ngoại Thiên.

Nghe nói Thiên Ngoại Thiên là một không gian hoàn toàn khác với Tạp Địch đại lục và thất lạc đại lục, đó là một không gian thần bí, không có ai biết được Thiên Ngoại Thiên đã có từ khi nào, và vị trí chính xác của nó. Có nhiều người đoán rằng nó ở phụ cận của thất lạc đại lục.

Phụ cận chỉ là tương đối với vũ trụ vô cùng rộng lớn mà thôi, trên thực tế thì Thiên Ngoại Thiên và đại lục nằm ở trên hai đường thẳng song song với nhau, không bao giờ giao hội. Trong lịch sử chưa từng có người nào phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Cho đến hơn một vạn năm trước, Thiên Ngoại Thiên mới được con người biết đến. Đó là vào một buổi xế chiều, bầu trời đột nhiên tối sầm, mặt đất trở lâm vào trạng thái mù mịt, cũng không thấy ánh trăng, tiếp theo đó là các tia chớp khổng lồ xuất hiện, hiện tượng này không chỉ xuất hiện một nơi mà là ở khắp cả đại lục, lòng người lo lắng, có người thậm chí còn cho rằng là thế giới sắp đến ngày tận thế.

Càng khiến cho bọn họ sợ hãi chính là từ không trung xuất hiện rất nhiều sinh vật kỳ quái không biết tên, có con giống như rắn nhưng lại có bốn chân, miệng có râu, to lớn hơn rắn không biết bao nhiêu lần; có con thì có đôi cánh bảy màu rực rỡ, cực kỳ xinh đẹp, miệng có thể phun ra lửa, tiếng gáy to như sấm, lại có quái thú bốn chân có thể cưỡi mây, hồ ly với chín đuôi ...

Các sinh vật đó xuất hiện khiến cho Tạp Địch đại lục trở nên hỗn loạn, chúng nó có sức phá hoại không thể nào tưởng tượng nổi, Hô Phong Hoán Vũ, Phiên Giang Đảo Hải, Sơn Băng Địa Liệt, mà vào này thì trên đại lục cũng không có người nào đạt được cảnh giới như chúng huống hồ chi là hơn cả vạn năm trước lúc đó vẫn chưa từng có ai biết đến đấu khí.

Mặt đất chìm trong bóng đêm suốt ba ngày, mà đám sinh vật này cũng náo loạn Tạp Địch đai lục ba ngày, giống như là đang chơi đùa vậy, đến khi bầu trời sáng trở lại thì chúng lại biến mất, lưu lại cảm giác rung động vô cùng vô tận cho con người.

Trong đó, sinh vật giống như rắn, nhưng lại có bốn chân khiến cho con người có ấn tượng sâu sắc nhất, trong thời gian ba ngày các quái ths tranh đấu với nhau, mà quái thú hình rắn kia luôn chiếm thượng phong, áp đảo các quái thú khác, chứng tỏ nó là quái thú có thực lực mạnh nhất. Mọi người mới gọi nó bằng một cái tên - Rồng.

Sau đó, rồng trở thành thần thú, tượng trưng cho hoàng giả, đồ đằng, thạch điêu của nó hưng thịnh trên đại lục, còn được coi như là vật trừ tà.

Mà một loại sinh vật khác với đôi cánh có bảy màu rực rỡ cũng khiến cho con người có ấn tượng sâu sắc, là chủng loại duy nhất dám đối kháng với rồng, mặc dù lực phá thì không bằng long, có đôi khi bị đánh chết. Nhưng mà sau đó chúng lại có thể tái sinh trong liệt hỏa, một lần nữa tham gia chiến đấu, khiến cho rồng cũng phải e ngại vô cùng, cho nên con người gọi chúng là = Bất Tử Điểu. Bởi vì bất tử điểu có màu lông cực kỳ xinh đẹp, cho nên cũng được gọi là Phượng Hoàng, tức là xinh đẹp như nữ hoàng.

Sau khi thiên biến, mọi người đoán rằng, bọn chúng sống ở một không gian khác, cho nên không gian tồn tại bên ngoài vũ trụ kia được gọi là Thiên Ngoại Thiên, kể cả các sinh vật dị thường kia cũng đến từ Thiên Ngoại Thiên.

Cách trở lại Tạp Địch đại lục từ Thiên Ngoại Thiên là thông qua một thời không chi hà, ngẫu nhiên cũng có vài sinh vật từ Thiên Ngoại Thiên thông qua thời không chi hà để đến Tạp Địch đại lục nhưng mà bọn chúng cũng không có thực lực kinh khủng như các sinh vật lần đầu xuất hiện, nhưng mà đối với con người thì lại có tác dụng trợ giúp vô cùng tốt. Càng thú vị hơn chính là con người có thể thông qua khế ước giúp cho chúng có thể từ Thiên Ngoại Thiên tiến vào Tạp Địch đại lục bất kỳ lúc nào, cho nên có một số người tìm biện pháp nghiên cứu về khế ước giữa con người và các sinh vật ở Thiên Ngoại Thiên, và bọn họ được gọi là triệu hoán sư.

Khi còn học ở Thần Thánh Học Viện, cái tên nguyên tội, hèn mọn, bỉ ổi kia chính là một triệu hoán sư. Bởi vì các sinh vật ở Thiên Ngoại Thiên có năng lực kỳ lạ, cho nên các triệu hoán sư cũng không được xem là chức nghiệp thông thường.

Nhưng mà từ xưa đến nay thì không có ai có thể triệu hoán được rồng, phượng cả, bởi vì chúng nó thật sự quá mạnh, căn bản là không để ý đến loài người, hơn nữa, cũng không có ai có đủ năng lực để chế trụ được chúng cả, nếu không chỉ sợ sau khi triệu hồi chúng ra thì chúng lại phá hoại khắp nơi. Tổ sư của Tiêu Dao Môn là Đa Minh Ni Khắc thành công triệu hồi ra Cửu Vĩ Hồ đã là triệu hoán sư vĩ đại nhất trong lịch sử của nhân loại rồi.

Trong lịch sử vạn năm sau đó thì khoảng mấy trăm năm thì đại lục phát sinh một lần thiên biến, nhưng mà cũng không có xuất hiện nhiều quái thú như lần đầu tiên, cũng không có xuất hiện các sinh vật mạnh nhất là long phượng.

Truyền thuyết về Thiên Ngoại Thiên vẫn lưu truyền cho đến nay, mọi người vẫn bán tín bán nghi, nhưng Thiên Ngoại Thiên thật sự như thế nào, có những sinh vật gì thì không ai biết được.

Bây giờ nghe được Thuần Vu Cương nhắc tới, Cổ Diêu không khỏi tràn ngập tò mò.

Ma Thần thoáng trầm mặc qua một hồi lâu mới nói:" Đúng vậy, ta biết, thậm chí ta còn tự mình đi đến đó rồi, Thiên Ngoại Thiên, là chỗ của Chân Thần!"