Vô Sỉ Đạo Tặc

Quyển 5 - Chương 1: Thí tập




“Cái gì, hai trăm thủy tinh tệ?” Nghe một vị báo danh nói giá học phí Cổ Diêu hít một hơi.

Dù là ai nghe thế cũng hết hồn.

Đệ tử của thần thánh học viện có hai loại.

Thứ nhất là đệ tử ưu tú, họ thường tới từ các gia tộc lớn nhỏ, hay là các vũ giả thành danh, thân mamg vũ kỹ gia truyền rất mạnh, hay là do các học viện mà họ đã tốt nghiệp đề cử, tiếp tục tiến vào thần thánh học viện tu luyện, họ đều là những trọng tâm bồi dưỡng ví như hoàng gia hộ vệ của đoan mộc gia có thể có cơ hội này. Những người này có tu vi ko tệ, vào học viện là để tiến lên một tầm cao mới.

Đại đệ tử chỉ là một bộ phận nhỏ còn lại của thần thánh học viện đệ tử bình thường hình thành nên.

Đệ tử bình thường cũng có hai loại thí tập và chính quy.

Đệ tử bình thưòng cũng tới từ giai cấp bình dân ko có bối cảnh xuất sắc gì, mà ngay cả chất lưọng cũng bất đồng ko như nhau, bọn họ thường chỉ là bình thường trong học viện. Thật ra công tâm mà nói nếu đưa đệ tử bình thường đánh gia theo tiêu chuẩn của đại lục thì là vũ giả rất khá, chỉ là kém đệ tử ưu tú một khoảng cách nhất định mà thôi.

Khi chiêu sinh sẽ cùng lão sư phụ trách chuyên môn biểu diễn vũ kỹ một hồi, nếu như đạo sư cho là hợp cách thì có thể trúng tuyển chính quy.

Bởi vì muốn tỏ ra ko phân biệt giai cấp cũng như thỏa giấc mộng của thiếu niên trên toàn đại lục hang năm thần thánh học viện vẫn chiêu sinh thí tập sinh.

Phàm là dưới hai mươi, dù la người từng thi thất bại hay là người ko biết gi về võ học chỉ cần nạp phí chiêu sinh là có thể thành thí tập sinh của học viện. <@Không biết võ đóng tiền vào thi rớt, mất tiền một các dzô dziên.>

Thí tập tên cũng là nghĩa, chỉ là thử cảm giác học tập.

Nộp xong phí báo danh học viện cho thí tập sinh ba tháng rèn luyện, trong lúc đó học viên có thể ở học viện tiếp nhận sự bồi dưỡng của đạo sư. Ba tháng sau đạo sư kiểm tra, hợp cách thì thành học sinh chính quy, còn nếu như thất bại thì chỉ có thể về lên xe về quê.

Uy tín của thần thánh học viện rất cao hàng năm kẻ bấo danh có thể lên tới hai mươi vạn người, trừ ưu tú sinh tuyển thẳng ra khoảng 1000 người con lại sẽ thu thêm 4000 tỷ lệ là 1 phần năm mươi, hai nói cách khác cứ 50 thí sinh có 1 người thành chính quy đây là con số đáng thương cảm vô cùng.

Thí tập sinh ba tháng sau có thể qua kiểm tra chính là ít ỏi vô cùng.

Hai trăm thủy tinh tệ dù là đối với phú gia bình thường cũng ko phải là con số nhỏ. Tính 1 chút là đủ cho 1 bình dân sống 10 năm.

Nếu ba tháng sau mà trúng tuyển thì ko nói làm gì vì hàng năm học viện thu học phí cũng rất nhẹ nhàng, Mà người từ học viện đi ra lương bổng có mấy trăm thủy tinh tệ cũng là bình thường, coi như 200 này là đầu tư cũng ko lỗ.

Nhưng nếu như rớt thì, phí báo danh coi như mất trắng .

Vị báo danh này nói có chút run rẩy, có thể thấy số tiền này trọng yếu vô cùng đối với hắn, cẩn thận hỏi lại, năm ngoái ko phải 150 sao?”

Người phụ trách chiêu sinh là một nữ tử trung niên béo tốt cũng ko thèm ngẩng mặt lên nói :”Năm ngoái là năm ngoái, bây giờ là hai trăm.”

Thấy vị báo danh còn chần chừ nàng thúc dục:’Báo danh hay ko báo, phía sáu còn nhiều người chờ.’’

Bảy ngày chiêu sinh là lúc học viện náo nhiệt và vội vàng nhất, từ trên tới dưới cho dù là chó giữ cổng cũng mệt, cho nên thái độ của người chiêu sinh rất gay gắc làm Cổ Diêu phía sau cũng thấy khó chịu.

Nghe nói đa số thí sinh khi mà nghe đạo sư tuyên bố “Ko hợp cách thì đạo sư lúc mà kiểm tra xong sẽ còn bổ sung mấy chữ :”Nhưng mà cũng ko tệ lắm.”

Việc này nói rõ là khoảng cách cách học sinh chính qui cũng ko phải là quá xa, ba tháng có đạo sư chỉ diểm cố gắng liều mạng, sao có thể thất bại.

Nghĩ tới đó, báo danh giả nói :”Ta đăng ký.”

Khi mà hắn đi rồi nữ tử trung niên còn ko lạnh ko nóng châm chọc nói:” Nghèo mạc rệp mà cũng dám tới thần thánh học viện.”

Đối với học viện Cổ Diêu càng thêm lạ lẫm, hắn nghĩ ko biết con mụ này vì xấu quá ko có chồng hay là tại mập quá, hay là tại tính tình quá ư là xấu nên mới ế đây. <@Cả ba>

Hắn ko có tham gia kiểm tra chính qui, bây giờ vốn liếng chỉ có Tiêu Dao Vô Ảnh, nhưng mà ko thể dùng so chiêu với đạo sư, nếu bị nhận ra là môn hạ Tiêu Dao Môn thì chết ko có chổ chôn thây, hắn trực tiếp đi thí tập. Như vậy còn hơn nhiều người đi thử sớm đều ko may mắn mà rớt hết.

Dù báo danh phí có nhiều cổ Diêu cũng ko có lo lắng vì Philips cho hắn 2000 thủy tinh tệ, nói về dùng tiền đạo tặc ko bao giờ đau lòng.

Trừ báo danh cho chính mình Cổ Diêu báo danh luôn cà cho Hàn Đan.

Philips cấm hắn truyền Tiêu Dao Vô Ảnh cho Hàn đan, dù là thân huynh đệ tỷ muội cũng ko ngoại lệ, hơn nữa, Tiêu Dao Môn khắp nơi thụ địch, Tiêu Dao Vô Ảnh dù là chính mình cũng cẩn thận mà dùng, truyền cho Hàn Đan chỉ hại nàng thêm.

Cũng may mà Hàn Đại hộ có dạy chút võ công cho Hàn Đan, nếu ba tháng sau có thể qua kiểm tra là tốt nhất còn nếu ko cũng coi như có học chút gì hộ thân. Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều thí sinh dù biết ba tháng sau ko thể thông qua thí tập vẫn đăng ký, điển tích huyền diệu của học viện, đạo sư giàu kinh ngiệm, dù ba tháng sau có rời đi học viện thì cũng có thu hoạch nhất định.