Vô Tận Chém Giết

Chương 6: Tống diệu? lão sư?




Dị năng tinh tới tay khiến Doãn Mạt như bỏ được một gánh nặng lớn, nắm trong tay viên tinh thạch mang theo năng lượng nhàn nhạt, cô thở ra một hơi nhẹ. Nhưng lại xuất hiện một rắc rối, làm cách nào để sử dụng nó đây? Cô không cảm nhận được sự liên kết của cô và dị năng tinh. Không lẽ giống như trong phim? Lấy máu nhận chủ? 

Cô lập tức dùng dao rạch một đường nhỏ trên tay, sau đó nhỏ lên dị năng tinh… Một giây, hai giây, ba giây…Ừm, giọt máu cô vừa nhỏ lên lập tức trượt khỏi nó, rơi xuống nền nhà vang lên một âm thanh tách thật nhỏ. Lật bàn, tốn máu của cô, vậy mà trong phim nào cũng bảo nhỏ máu vào đồ vật có linh tính sẽ khiến nó nhận chủ? Quả thực là lừa người!

-     Ký chủ! 

Thanh âm trong trẻo vang lên trong đầu làm cô cực kì mừng rỡ.

-     Là ngươi? Tiểu tinh linh?

-     Là tôi, ký chủ! Hiện năng lượng của tôi quá yếu, nên không thể ổn định thành hình ảnh được. Tôi chỉ có thể nói với cô cách sử dụng không gian. 

Cô làm theo lời dị năng tinh, đặt nó trước mặt, sau đó tập trung tinh thần cảm nhận không gian trong đó. Sau một thời gian ngắn, cô dường như cảm nhận được có một sóng tinh thần khác không ngừng xâm nhập vào não. 

Được rồi! Dị năng tinh sau khi bắt được sóng tinh thần Doãn Mạt liền theo đó tiến vào trong thức hải cô, hình thành một không gian độc lập. Cô mở mắt liền thấy mình đang đứng trong một không gian trắng xóa, dưới chân là thảm cỏ xanh mướt tận chân trời, không xa có một dòng sông vắt ngang, diện tích không lớn lắm, cô cũng không nhìn thấy bắt nguồn của nó. Nước sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy, chiều rộng chừng mười thước, uốn lượng theo không gian. Một điều cô cảm nhận được là không gian này không có vật sống? Thậm chí một con côn trùng cũng không có! Trên cao mây trắng bay, thoáng có thể thấy được mặt trời. Mặt Trời? Cô đang ở trong không gian tinh thạch? Không lẽ mặt trời này là nguồn năng lượng của nó? Làm sao cô ra ngoài đây!

Vừa nghĩ đến ra ngoài, cô liền phát hiện cảnh vật thoắt cái chuyển đổi, hiện cô đang đứng ở trong phòng mình. Vào trong! Cô lập tức trở lại không gian bên trong tinh thạch.

Thật tuyệt vời! có không gian này thì việc đảm bảo an toàn cho người thân sẽ cao hơn một thành rồi. Cô đoán không sai, đây là không gian dự trữ, không phải không gian tấn công, chỉ có tác dụng trữ vật. Nếu mạt thế thực sự tới,  dù cô có nhiều vật tư, nhưng không có không gian cô cũng khó có thể bảo vệ được tất cả, dù sao con người khi bị bức đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm được!

Sau khi phát hiện ra khả năng của không gian thì cô liền điên cuồng mua vật tư. Từ gạo, bánh mì, đường muối, tiêu, đến các loại gia vị đều thu mua cả. Cô còn đặc biệt đi đến các nông trại thu mua gia súc rồi quây lại một địa phương nhỏ trong không gian để nhốt chúng lại, cô cũng chỉ mua năm mươi con gà cùng mười con dê. Dù sau, mạt thế đến không rõ virus có ảnh hưởng đến động vật thế nào, mà cô cũng không có khả năng sẽ cho người thân sử dụng các loại động vật mà chưa rõ chúng có mang virus xác sống hay không!

Sau khi Doãn Mạt thu mua một lượng thực phẩm lớn liền nhờ người chuyển đến một nhà kho ở ngoại thành. Để tránh bị nghi ngờ, cô không hoàn toàn mua tại một địa điểm nào, mà chia ra mua ở nhiều siêu thị khác nhau rồi nói qua loa bản thân mình muốn mở một cửa hàng thực phẩm, dù sao thì cô cũng thanh toán đầy đủ, chẳng ai rãnh rỗi điều tra cô mua để ăn hay có mục đích khác. Các xe tải thực phẩm liên tục chạy về phía nhà kho, cô còn đặc biệt sắp xếp giờ hẹn xen kẻ với nhau để tránh việc cô thu vật tư vào không gian bị bắt gặp. Cô nhìn trong không gian đầy ắp thực phẩm đủ loại được sắp xếp gọn gàng thì cảm thấy rất hài lòng, trong khi di chuyển thực phẩm, cô còn phát hiện mình có thể dùng ý niệm để đưa đồ đạc từ không gian ra bên ngoài hoặc từ ngoài vào trong mà không cần chạm vào chúng, cũng như không cần bản thân vào trong không gian. Việc này rất có lợi cho cô để che giấu không gian, phải biết cô không muốn bị một đám người xâu xé!

Sau đó cô lại mua thêm quần áo cùng đồ gia dụng cần thiết, từ quần áo nam lẫn nữ cho gia đình, ba mẹ cùng anh trai đều được cô chuẩn bị đầy đủ cho vài năm. Quần áo mùa hè đến mùa đông đều có, dù sao mạt thế thời tiết chưa biết chừng sẽ khắt nghiệt hơn. Các loại đồ gia dụng như nồi, chảo, chén bát đều được cô mua số lượng lớn. 

Sau đó Doãn Mạt lại đi thu mua xăng cùng nước uống. Cô không rõ nước trong không gian có công dụng gì nên lại chuẩn bị một lượng lớn nước khoáng. Cô mua luôn cả vại chứa nước, sau đó cứ thế mua mấy trăm thùng nước. Xăng cô mua đặc biệt nhiều, dù sao cô vẫn là dị năng hệ thủy, nước cô có thể tạo ra, nhưng đề phòng bất trắc cô vẫn mua thêm. Xăng dầu thì hơi khó khăn, cô phải nhờ sự giúp đỡ của anh trai. Hai anh em lại đi khắp các cây xăng thành phố thu mua mỗi nơi một ít. Dù sao xăng cũng là mặt hàng hạn chế số lượng mua vào, nên mỗi nơi cô mua không được nhiều. Tổng lại cô cũng mua được hai trăm thùng xăng lớn, cũng đủ dùng một thời gian dài, bất quá sau mạt thế cô lại đi thu vào không gian một vài cây xăng!

Doãn Mạt sau khi kiểm tra lại thấy bản thân thế mà đã dùng hết hơn năm mươi vạn! Cô có tổng cộng sáu mươi vạn của anh trai vay được, anh cho cô thêm tám vạn, cô còn một vạn, cô còn vay được của Diệp Nhiên mười vạn, tổng là bảy mươi chín vạn. Hiện trong tay chỉ còn hai mươi chín vạn. Cô còn chưa mua xe, chưa thuê nhà! 

Thời gian này Doãn Mạt và Doãn Văn vẫn lên lớp đầy đủ để tránh nghi ngờ, họ vẫn chưa nói cho ba Doãn cùng mẹ Doãn, nên nếu nghỉ học thì nhà trường lại thông báo cho họ, lúc đó sẽ rất rắc rối. 

------Ta là phân cắt tuyến – Gặp được Tống Diệu ------

Hôm nay còn cách mạt thế bảy ngày, Doãn Mạt đã chuẩn bị bước cuối, cô buổi sáng đi học, chiều lại điên cuồng thu thập vật tư, tối đến tu luyện dị năng. Cô biết rõ, chỉ có mạnh mẽ mới là sự bảo đảm lớn nhất đối với cô và gia đình khi mạt thế thực sự diễn ra! Hiện cô đã là dị năng giả cấp một cao cấp, tinh linh dị năng cũng rất bất ngờ trước tốc độ tu luyện của cô, thông thường khi dị năng giả kích phát được dị năng thì chỉ là sơ cấp, sau khoảng một đến hai tháng tu luyện hoặc hấp thu tinh hạch của xác sống thì mới có thể lên cấp một. Nhưng cô chỉ hấp thu năng lượng vẫn có thể lên cấp thì nó quả thực không giải thích được! Lên cấp một, lôi điện của cô đã có thể kích phát được năm đạo, tương ứng với tiêu diệt được năm xác sống một lúc, có thể đốt nó thành tro bụi. Dị năng hệ thủy đã có thể phóng ra được một chậu nước lớn mỗi lần, mỗi ngày cũng phóng được đủ lượng nước cho cả nhà bốn người sử dụng dư dả. Lên cấp hai cô có thể sử dụng được lôi bạo, tức là tạo ra một đám mây tích điện, sát thương trên diện rộng để diệt xác sống, lôi là dị năng khắc chế vật âm tà, mà xác sống vốn là vật chí âm, nên lôi điện đặc biệt có lực sát thương lớn với nó. Lôi bạo cấp hai có một nhược điểm là do sát thương diện rộng nên lực sát thương không lớn, khó diệt hết xác sống, muốn nâng cấp lực sát thương của nó thì phải đợi lên cấp ba.

Bảy giờ cô bắt xe đến trường, Doãn Văn hôm nay từ sớm đã đi tìm nhà, anh nói có quen một người bạn, đã đi nước ngoài mấy tháng trước, bạn anh có một căn biệt thự tại thành Đông đang cho thuê giá một nghìn mỗi tháng, anh đã đến đó một lần, đó là một căn biệt thự độc lập, có hệ thống cửa thép cực kì kiêng cố cùng an toàn, tường cao hơn ba mét bọc vòng quanh biệt thự. Cổng thép dày và có hệ thống khóa tự động năng lượng mặt trời cùng hệ thống khóa tay phòng khi có sự cố. Anh cực kì vừa ý biệt thự này, nếu mạt thế đến thì đây quả là một pháo đài vững chắc, ít nhất là giai đoạn đầu mạt thế, xác sống vẫn chưa biến dị đến mức có thể phá được hệ thống này! Sau khi anh liên hệ với người bạn thì anh ta đồng ý cho anh thuê lại, Doãn Văn liền vui vẻ chuyển trước một tháng tiền cọc nhà và trả trước một tháng.

Doãn Mạt bước vào lớp thì thấy Lục Nhu và Diệp Nhiên đang đợi mình, nếu không biết trước tương lai có lẽ cô sẽ đối xử với Lục Nhu như bình thường, nhưng hiện tại, cô ta lại có thể là kể thù giết chết mình và anh trai, làm sao cô có thể cho cô ta sắc mặt tốt?

-     Chào buổi sáng – Doãn Mạt mĩm cười với hai người, sau đó nắm tay Diệp Nhiên vào lớp.

-     Mạt Mạt, sao mấy hôm nay cậu không  về cùng bọn mình, vừa hết giờ cậu liền biến mất dạng – Lục Nhu cười dịu dàng hỏi, bộ dạng cứ như đang giận hờn nhưng giọng điệu lại khiến người ta cảm thấy rất đáng yêu. Nếu Doãn Mạt không biết rõ bản chất cô ta, thì chắc cũng như mọi người, xem cô ta là bạn thân.

-     Mình có việc. Phải rồi, Diệp Nhiên, lát nữa cậu đi thư viện giúp mình một chốc! – Doãn Mạt lôi kéo Diệp Nhiên, cô cố tình bỏ qua sự tồn tại của Lục Nhu khiến cô ta cảm thấy không biết phải làm sao. Trước đây mặc dù Doãn Mạt cũng hơi xa cách, nhưng lúc nói chuyện với cô vẫn vô cùng hòa nhã, không bao giờ khiến cô mất mặt như hiện tại.

-     Hai cậu đi thư viện đúng không? Trùng hợp mình cũng định lựa một ít sách tham khảo, chúng ta cùng đi nhé – Lục Nhu cố gắng kiên trì kéo gần khoảng cách.

-     Không cần đâu – Doãn Mạt từ chối, sau đó nhanh chóng cùng Diệp Nhiên ra khỏi lớp học, không để ý Lục Nhu đang muốn nói điều gì.

Diệp Nhiên cũng thấy khó hiểu, Doãn Mạt trước nay đối xử với mọi người đều rất tốt, sao hôm nay tự dưng lại có địch ý mơ hồ với Lục Nhu? 

-     Mạt Mạt? Có chuyện gì vậy?

-     Tiểu Nhiên, sau này đừng quá thân cận với Lục Nhu – Doãn Mạt không mặn không nhạt nói.

-     Được rồi – Diệp Nhiên đồng ý, so với Lục Nhu quá mức nhiệt tình, thì cô lại thích cảm giác thân cận với Doãn Mạt hơn. 

Doãn Mạt rất thích Diệp Nhiên, vì tính cách cô cũng tương tự như bản thân mình, cô còn muốn thay đổi số phận của Diệp Nhiên, cô không muốn để một cô gái tốt mà phải táng thân trong miệng xác sống đau đớn như thế.

-     Ba cậu đang ở Mỹ đúng không? – Doãn Mạt hỏi.

-     Phải, ông ấy luôn bận rộn quanh năm. Muốn gặp mặt một lần cũng khó a! – Diệp Nhiên có chút mất mát nói.

Doãn Mạt hơi chần chừ, cô biết nếu nói ra Diệp Nhiên có thể sẽ tin cô, nhưng ba của Diệp Nhiên lại là thương nhân, đối với những chuyện như tận thế này, ông ấy chắc chắn sẽ không tin, thậm chí còn cho rằng mình là kẻ điên mà không cho Diệp Nhiên ở cạnh mình nữa, đến lúc đó thì sẽ không còn ai có thể ngăn cản số phận bi thảm của Diệp Nhiên trong tương lai. Cô nghĩ đến cảnh bà chủ nhà đang cố gắng xé cánh tay trắng nõn của Diệp Nhiên thì trong lòng không khỏi lạnh đi vài phần. 

-     Tiểu Nhiên, vài ngày tới thì bên Mỹ nghe nói sẽ có bạo động đấy, mình nghĩ cậu nên gọi ba cậu về nước một chuyến. Ừm, tuần sau ngày hai mươi hai cậu rảnh thì gọi ba cậu đến nhà mình, mình định mở một bữa tiệc gia đình.

Diệp Nhiên hơi khó hiểu nhưng cũng gật đầu đồng ý, sau đó cả hai cùng về lớp học. Hôm nay bắt đầu học phần của môn học mới, đáng ra môn này các cô đã bắt đầu cách đây hơn hai tuần, nhưng do giảng viên bận đột xuất, nên việc tìm người thay thế có chút khó khăn. Hai người về đến lớp thì không lâu sau giáo viên chủ nhiệm cũng đến, ông còn mang theo một người.

-     Hôm nay lớp chúng ta sẽ có giảng viên mới, thầy Diệu, thầy ấy sẽ dạy thay cho cô Lâm bộ môn tâm lý học tội phạm.

Sau lời giới thiệu của giáo viên chủ nhiệm, cả lớp đều có một phen nín thở khi nhing thấy khuôn mặt người đàn ông đi phía sau. Đẹp, rất đẹp! Anh ta có khuôn mặt như tạc, mắt phượng hẹp dài mang theo một tia mị hoặc, mày kiếm anh tuấn kiên nghị, bạc thần khẽ nhếch khiến cho vẻ tà mị lại tăng thêm một phần, sóng mũi cao thẳng  không làm vẻ đẹp của anh bị nữ tính chút nào, tổng thể khuôn mặt có thể khiến người nhìn hoàn toàn chìm đắm. Trời ạ! Một người đàn ông sao có thể có vẻ đẹp đến vậy – đó là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.

Tống Diệu nhìn quanh, có chút khó chịu khi cảm thấy ánh mắt của mọi người, anh cũng chỉ vì nhiệm vụ mới phải xuất đầu lộ diện, từ trước đến nay vì khuôn mặt này, anh luôn chỉ nhận những nhiệm vụ tuyệt mật của quân đội nên số người biết anh chỉ có các lãnh đạo cấp cao. Bởi vì nhiệm vụ lần này có mức độ quan trọng đối với chính phủ thuộc cấp SSS nên anh đành phải nhận. Tống Diệu có chút không hài lòng nói:

-     Tôi là Tống Diệu, giảng viên bộ môn tâm lý học tội phạm, tiến sĩ thuộc đại học S. Tôi sẽ dạy các em trong ba tháng, đến khi cô Lâm về nước.

Cả lớp lại có một phen sôi trào! Trời ơi, tại sao chỉ có ba tháng? Có thể hay không cô Lâm đừng về! 

Doãn Mạt không để ý đến tràn cảnh trong lớp, hiện cô còn đang suy nghĩ làm cách nào để tìm một chiếc xe quân dụng để di chuyển trong mạt thế. Phải biết những loại e bình thường không thể chịu được sức tấn công mạnh mẽ của xác sống. 

Tống Diệu bắt gặp một ánh mắt nhàn nhạt khiến anh cảm thấy rất hứng thú, cô bé này không giống những người khác kích động khi gặp anh, còn mơ hồ không chú ý đến, khiến anh cảm thấy có phải hay không sức hút của bản thân bị giảm sút?

Doãn Mạt cứ như người trên mây suốt cả buổi học, sau khi tan học thì lập tức về nhà hội họp cùng anh trai, bàn kế hoạch sinh tồn trong mạt thế. Cô vẫn chưa nói cho anh trai về không gian của mình, không phải không tin tưởng, mà cô đang muốn anh tự học tập sinh tồn, không gian không thể quá ỷ lại, cô cũng không rõ không gian có tồn tại mãi được không, nên vẫn phải tiên hạ thủ vi cường.