Vô Tận Kiếm Vực

Chương 31: Phát hiện




Một đêm dong bảo qua đi kết thúc trong im lặng, toàn tòa thành vẫn thế đang hồi hợp chờ đợi Đạo soái xuất hiện mà không hề hay biết rằng cái tên này sẽ biến mất một thời gian ngắn.

Còn Vân Phàm cũng vẫn thế, trở lại với cuộc sống học tập, bận rộn với đầy rẫy điều mới lạ, một buổi Tửu sư khóa đúng là không đủ hết sự thèm thuồng của hắn, tuy nhiên với số điểm cống hiến đang vơi dần thực sự quá không đủ.

Nhưng biết làm sao bây giờ phương hướng của học viện là tự lập, họ đào tạo nhân tài đem vào thực dụng, hoàn toàn trái ngược với địa cầu khi một sinh viên ra trường sẽ thất nghiệp vì kém kỹ năng sống.

Tại thế giới này mọi thứ phải được chuẩn bị sẵn sang vì khi đến chiến trường đối mặt là cái chết, bạn không thể có cơ hội để học tập lại từ đầu.

Nghiên cứu kĩ càng để tiết kiệm tiền, Vân Phàm nhận thấy bây giờ không phải là lúc ảo tưởng chế rượu bán kiếm tiền gì cả, hắn cần phải nhập môn đã, thông qua sự chỉ dẫn của gã đong binh mặt sẹo rất nhanh tìm mua được một Tửu ly.

Đây là dụng cụ cơ bản chứa đựng máu Hung thú, vô cùng đặc thù cũng như giúp Vân Phàm cảm nhận được phần bên trong.

Một buổi chiều qua đi tiêu tốn hơn chục phần tài liệu, mọi chuyện vẫn dặm chân tại chỗ, Vân Phàm không đành lòng buông tha mới đi tìm lão tam hỏi:

-“Cao Khoa, chúng ta chiều nay đi tập luyện Ấn kỹ đi.”

Tên này vẫn như mọi ngày giờ này là đứng trên hành lang ngâm nga bài ca soái ca:

-“Ka đang bận, với lại ka đã hẹn với người khác riêng tư tìm hiểu rồi”.

Từ riêng tư hắn gằn từng chữ như nhấn mạnh việc Vân Phàm định xin đi theo là miễn bàn.

Trọng sắc khinh bạn, thở dài giờ chỉ còn một cách duy nhất thôi.

Nhưng nghĩ tới đây Vân Phàm chợt nhớ, bây giờ làm sao mới gọi được Hương Lam ra.

Vò đầu bức tóc không còn cách nào khác vẫn phải nhờ tên vong nghĩa kia.

Hóa ra Thẻ hội viên không khác gì một cái máy điện thoại, nhưng thực ra chỉ là một dạng dơn giản của thiên lý truyền âm, bạn có thể mở khóa chức năng giao lưu và gửi lời tới bất kỳ ai trong học viện.

Tuy nhiên nếu người đó chặn thì chỉ nhận người xin được ấn kí từ mới có thể nói chuyện thôi.

Sax… Mở khóa hết 100 điểm cống hiến, sau đó được dùng free 24 tiếng rồi tính cước tiếp.

Đây là học viện hay hãng viettel thế trời.

Dù rằng cũng cần có năng lượng khởi động trận pháp giúp truyền đi thông tin nhưng ta có thể trả tiền cuối tháng mà, sau lại trực tiếp trừ cống hiến chứ.

Đau lòng Vân Phàm điểm vào kích hoạt, rất may Hương Lam bên kia có thể liên thông, không dám vòng vo hắn nói ngay:

-“ Mình là Vân Phàm, không biết bạn có rảnh đi thực hành Ấn kỹ không”.

Chờ đợi một lúc một luồng âm báo xuất hiện như ý nghĩ tự nhiên trong đầu Vân Phàm, hắn đưa tay điểm thì âm thanh dễ thương phát ra:

-“Uhm, 10p nữa gặp ở chỗ thực hành nhe”.

[Phòng thực hành ấn kĩ].

Nơi đây cũng không khác mấy thư viện, rất rộng có những dãy bàn dài giúp hai người có thể dễ dàng ngồi đối diện nhau hơn.

Nộp xong phí, Vân Phàm đem thủy tinh cầu về bàn cười nói:

-“ Ấn thứ nhất mình đã ngẫm nghĩ rất kĩ rồi, bạn xem”.

Chỉ thấy bên trong những đám mây đang cuộn tròn, nhưng dòng năng lượng khi kết thúc lại bắt đầu biến hóa đảo lộn.

Hương Lam đang nhìn cũng bắt đầu nhíu mày suy nghĩ:

-“ Không đúng ak, tại sao kết quả lại sai lầm kìa.”

Vân Phàm nhờ nhớ rõ kết Ấn nên không cần nhắm mắt tập trung nữa, hắn cũng nhận ra điều sai biệt đó, lần trước dù sai sót nhỏ nhưng đã hình thành khung rồi mà.

Lúc này Hương Lam mới thay đổi đưa tay thử nghiệm, tốc độ kết ấn nhanh hơn rất nhiều và kết quả cũng hoàn toàn thành công.

Dòng năng lượng trong suốt hội tụ lại thành một đốm sáng đỏ lập lòe như ngọn lửa.

Suy nghĩ một lúc lâu Hương Lam như trợt nhớ ra cái gì điểm vào Thẻ học viên của mình một quyển sách trực tuyến 3d xuất hiện trước mắt cả hai.

-“Đây là Sơ cấp Ấn kỷ của gia tộc mình, để xem…”

Các trang sách tự động lật liên tục một lúc mới dừng lại trước tiều đề: “Liên hệ giữa Ấn kỷ và Thể chất”.

Vì lý do thuộc tính nguyên tố của một người sẽ giúp họ dễ dàng cảm nhận hơn một loại nguyên tố nên các loại khác sẽ bị lấn áp làm bạn không thể điều động đến khi bước vào Tâm cảnh.

Tuy nhiên theo như lý luận thì tại sao Vân Phàm lại có thể làm tới bước cuối cùng được chứ.

-“Chẳng lẽ bạn là thượng cổ huyết mạch thức tỉnh, không đúng khảo hạch sẽ không sai được đâu”.

Vân Phàm tiếp tục biết được thì ra còn có một loại phụ trợ chiến lực vô cùng khủng bố là huyết mạch thức tỉnh, nó là một phần truyền thừa cho con cháu của đại năng giả, đủ mọi thể loại, có thể tăng cường cánh tay lực bạc sơn hà, có thể mở thiên nhãn phá vạn pháp… có Hư vô huyết thể giúp cảm ngộ đủ mọi nguyên tố.

Tuy nhiên tỷ lệ xuất hiện quả thật rất nhỏ rất nhỏ, và điều đặc biệt Vân Phàm khẳng định mình không thể nào có được bởi vì đơn giản hắn không thuộc về thế giới này sau có tổ tiên là đại năng được.

Đổ mồ hôi, suy nghĩ một lúc lâu, càng thấy mọi chuyện khó lý giải hơn, mình hình như có thể cảm nhận được những cơn gió, cái này trước kia Vân Phàm cho là bình thường ai cũng có thể làm được.

Chờ đã, hắn hoản hốt như vừa nghĩ ra cái gì, cầm nhẹ lên cây bút trước mặt rồi vun nhẹ.

Hương Lam cạnh bên đang tập luyện bỗng cảm nhận được cái gì ngước đầu lên thì cảm giác kinh khủng đập vào mặt, người bạn hiền lành của mình bổng chớt biến thành ngàn vạn mũi kiếm xuất vỏ, nguy hiểm cảm giác cứ thế khóa chặc cô nàng.

Còn Vân Phàm đồng dạng đang bất ngờ nhưng vì vui mừng, đúng vậy đây là cảm giác hắn tìm kiếm bấy lâu nay bây giờ đã có lại, kiếm xuất ra phong vân vẫy động, một kiếm xuất ra phiêu miễu, một kiếm cô quạnh, một kiếm mang lại sức mạnh niềm tin.

Hoàn toàn khác biệt dù đang cầm trong tay cây bút lông nhưng kiếm xuất ý ra không như cây hàn băng kiếm kia, nó chính là gong kiềm buộc chặc.

Vân Phàm trấn tĩnh lại thì hoảng sợ khi chứng kiến nét mặt trắng bạch của Hương Lam:

-“Bạn có sao không, bị gì vậy.”

Cô gái nhỏ run rẩy trả lời:

-“Vân Phàm, câu vừa làm gì vậy, thực khủng khiếp quá đi, cứ như sắp bị giết chết vậy”.

Vân Phàm gãi đầu chẳng lẽ một cái vun nhẹ lại mang lại áp lực cho người khác.

-“Mình xin lỗi vì là vô ý, thực sự không biết được khi ngộ lại có thể ảnh hưỡng đến thế.”

Chớp đôi mắt bồ câu thở phào nhẹ nhõm:

-“Cậu cảm ngộ Võ kĩ sao, là cái gì có thể mạnh mẽ đến vậy, nhưng chưa vào Tạo hình cảnh lại có thể thi triễn được”.

-“Chỉ là vô tình nhập môn thôi, cách thi triển còn xa lắm”.

Vì chưa chắc chắn Vân Phàm cũng không dám nói đây là cái gì.

Hương Lam thì một mặc ước mong cảm thán:

-“Thật hâm mộ các cậu, có thể học võ kỉ, trong gia tộc hiện giờ cũng chỉ có gia gia và anh mình có thể chất thôi.”

Đây là sự khác biệt lớn nhất của đặc cấp ban và tu luyện ban, vì không có khả năng đặc biệt cảm ứng nguyên tố nên tu luyện ban chỉ có thể thông qua Ấn kỷ tấn cấp, đây chính là điểm yếu lớn nhất vì 90% họ sẽ dừng lại ở mức cực hạn là hậu kỳ Tâm cảnh, cách con đường trường sinh còn cực kỳ xa xôi.

Không khí bỗng nhiên trùng xuống hẵn đi, qua một lúc lâu Hương Lam mới bí mật nói:

-“Hi hi… bỏ qua đi, mình không giận cậu đâu, nói cho một bí mật nè”.

Vân Phàm như được đại xá:

-“ Cảm ơn, sau này mình sẽ không tùy tiên sử dụng Võ kỉ nữa đâu”.

-“Cậu có nghe tới qua Đạo soái chưa”.

Vân Phàm: “Oh, mình biết”. [Không chỉ biết mà còn nói chuyện qua cơ.]

-“Hôm qua trong gia tộc truyền tới thông tin là đã bị Đạo soái ghé thăm, tuy phát hiện nhưng hắn quá lợi hại đánh gục tất cả mọi người rồi bỏ chạy.”

Nhìn ánh mắt sáng ngời, một mặt đầy ngưỡng mộ của Hương Lam,Vân Phàm không biết nói ra tên học trưởng có làm cô nàng này lập fanclub theo đuổi không.

Giả vờ bất ngờ mà cũng bất ngờ thiệt: “Bạn là người của Hoàng gia tộc ư”.

Đúng rồi hình như cô ấy họ Hoàng.

Hương Lam: “Oh, đúng vậy ak, sao bạn biết thế”.

Thế là hai người quên đi việc học ngồi nói chuyện về sự tích bắt trộm ly kỳ của Vân Phàm hôm qua, tất nhiên loại bỏ khúc cuối rồi.

Một buổi chiều kết thúc, dù hơi thất vọng khi nhìn thấy Hương Lam dễ dàng hoàn thành những Ấn còn lại của sơ cấp Hỏa vũ nhưng thay vào đó là một phát hiện mới lạ.

Vân Phàm đang đứng nơi đỉnh cao thác nước trong tay đã đổi sang một Thanh phong kiếm, chiêu kiếm bí pháp giờ đây đã hoàn toàn khác biệc, sức mạnh này có thể vạch ra cả một đường kiếm khí vào hư không xé rách dòng nước chảy mạnh mẽ.

Một góc xa khu rừng đang có một người trợn tròn mắt rớt càm nhìn từng đường kiếm của thiếu niên trong thác. Hắn ta như đang cố dụi mắt liên tục để thoát khỏi ảo giác trước mặt.

Nhưng không, đây là cái gì đang xảy ra thế này, hơi thở hắn như ngừng lại cố gắng quan sát thật kỹ không bỏ soát thứ gì.

Đúng lúc này một giọng nói già nua xuất hiện bên cạnh hắn:

-“Làm gi gọi ta về gấp vậy Vương Ngôn, đây còn là giờ làm việc mà.”

Nếu là bình thường Vương lão sư đã vô cùng kính cẩn cuối đầu chào sư phụ mình nhưng lúc này hoàn toàn khắc, hắn ta chỉ vun tay chỉ thẳng về phía trước.

Viện trưởng đưa mắt quan sát thì đôi môi bắt đầu run rẩy, lắp bắp không nói ra lời, đôi mắt hình lưỡi liềm trăng sáng đã biến thành như đêm rằm.

Cả hai đứng đấy im lặng nhìn như đang cảm ngộ cái gì đó.