Vô Tận Kiếm Vực

Chương 39: Bước cuối cùng trị liệu




Chia tay tỷ muội hai người, Vân Phàm đi theo Vương Ngôn lão sư, vòng quanh từng dãy lớp học, rất nhanh hắn được đưa đến văn phòng Viện Trưởng.

Đang thắc mắc tại sao, thì có tiếng gọi vào.

Bên trong Trần viện trưởng đang ngồi ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, như được chỉ thị Vương lão sư cung kính rời đi:

-“Lại đây xem cùng ta nào Tiểu Phàm”.

Bước tới ngước nhìn là những dãy rừng rậm trải dài vô tận, thậm chí bao bọc luôn cả những ngọn núi cao nhất phương xa.

-“Con thấy thế giới này như thế nào”.

Vân Phàm mặt vui vẻ đáp:

-“Rất tốt ạ, người ở đây cũng rất thân thiện nữa”.

Vuốt chòm râu dài lão viện trưởng mĩm cười:

-“Có biết tại sao tại thế giới thực lực vi tôn này trường học vẫn luôn cấm đánh nhau mà hướng tới một cuộc sống hòa bình không”.

Lắc đầu, thực sự chuyện này từ trước đến nay Vân Phàm vẫn chưa bao giờ suy nghĩ về nó, cứ tưởng đây là chuyện bình thường trong mọi ngôi trường chứ.

Từ tốn viện trưởng tiếp tục: “Nguyên nhân chủ yếu là chúng ta còn có kẻ thù đáng sợ hơn để giết thay vì đánh lẫn nhau như trong sách viết, tuy nhiên còn một lý do bắc đắc dĩ nữa, một lần chiêu sinh là hàng chục vạn nhưng đến tốt nghiệp số lượng ấy sẽ trực giảm hơn nửa”.

Vân Phàm kinh ngạc há hốc mồm, theo như giọng nói là cái chết ư.

Hài lòng vì thấy hắn hiểu ý, Viện trưởng gật đầu nói:

-“Đường tu luyện nó cực kì tàn khốc hơn con nghĩ đấy, từng bước đi đều là siêu phàm lộ trình, mà học viện chỉ có thể cung cấp cho con một phương hướng mà thôi.”

Khó hiểu Vân Phàm lại hỏi:

-“Chúng con phải tự mình đi khiêu chiến Huyết thú, lấy thực chiến trong đột phá sau?”

Viện trưởng vẫn cứ thế ngước nhìn cánh rừng xa xăm mà nói: “Nó chỉ là một phần nhỏ thôi, Huyết mạch tuy cực kì trọng yếu nhưng chúng ta đang là bước trên con đường trường sinh, vĩnh hằng chi Tâm mới là mục đích cần đạt được, tuy nhiên quá khó quá khó”.

Như đang nói Vân Phàm hay cũng như đang nói chính mình viện trưởng rơi vào khoảng trống trầm mặt một lúc rồi mới quay lại nói:

-“Yên tâm đi, tất cả kĩ năng cần có để tồn tại con đều sẽ được học trên lớp”.

Nửa tỉnh nữa mê Vân Phàm cúi đầu như lời chấp nhận, nhớ lại cảnh khuôn mặt cực kì trẻ tuổi của thiếu niên áo đen đã phải một mình quyết chiến với Huyết thú khủng bố, hắn cũng biết thực lực mình vẫn còn thua kém rất xa.

Quay trở lại với nụ cười và ánh mắt trăng lưỡi liềm ôn hòa trước kia viện trưởng nói: “Buồn rầu gì đó, hôm nay ta gọi con đến đây còn có chuyện quan trọng khác muốn nói, lúc nãy ta chỉ tự vấn chính mình thôi.”

Cười trừ, thế này thì Vân Phàm còn biết nói gì hơn đây.

-“Hm… ta muốn hỏi là lúc đến đây, trên đường hình thành Tâm hạch con có từng thu phục qua Huyết thú nào chưa”.

Oh, là liên quan tới tu luyện chính mình, Vân Phàm hứng trí nhớ lại, có không ta… một con sư tử, một con gấu, một con rắn và cả đàn sói hình như cơ bản tất cả đều hành hạ qua hắn chứ chả có cái nào dính dáng được hai từ “thu phục” trong đó cả:

-“Hình như là không có”.

Như không ngoài dự liệu của Viện trưởng, ngài tiếp tục hỏi:

-“Con có biết cấp tiếp theo của Thông mạch cảnh là gì không”.

Vân Phàm theo sách một hơi kể tất cả ra, nhưng viện trưởng lại lắc đầu:

-“Ta hỏi là ý nghĩa thực sự của mỗi cấp bậc”.

Cái này hắn vẫn có nghe giảng giải sơ lược qua ở lớp võ kỉ:

-“Tạo hình cảnh là hình thành một tâm khung chứa đựng Huyết lực để phát ra còn phía trên thì chưa được giới thiệu đến.”

Viện trưởng: “Uhm, thực ra định nghĩa đúng nhất phải là pháp tắc lực, đó mới là con đường đến vĩnh hằng Tâm, mà khi chúng ta thành công chuyển hóa năng lượng được như vậy con sẽ bước vào Vân cảnh thực lực”.

Không hiểu gì cả Vân Phàm chờ đợi lắng nghe tiếp:

-“Khi xưa lúc Linh khí còn tồn tại chúng ta lại có thể trực tiếp hấp thu luyện hóa chúng, nhưng hiện nay chỉ còn những nguyên tố trơ cấu thành thiên địa, phải cảm ngộ nó mới có thể dung hợp được, điều đó là cực kì khó khắn. Tuy nhiên vẫn còn hai thứ mà vĩnh hằng bất diệt vẫn còn tồn tại đến tận ngày này”.

Nói xong Trần viện trưởng lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo ánh mắt đó Vân Phàm như đoán ra gì đó:

-“Là mặt trời cùng mặt trăng sao”.

-“Đúng vậy, nhật nguyệt tinh hoa con có từng nghe nói sao. Tuy nhiên Huyết tộc chúng ta vừa bị khắc chế bởi ánh thái dương lại vừa không có thiên phú hấp thu năng lượng nguyệt tinh”.

Nhớ ra một phần tài liệu từng đọc về quá trình tiến hóa của Huyết thú, chúng nó phải sống cực kì dài lâu trải qua năm tháng tôi luyện hấp thu ánh trăng mà lột xác, Vân Phàm hỏi:

-“Chẳng lẽ chúng ta không ngừng luyện Tửu mới có thể tu luyện được sao”.

Viện trưởng lắc đầu:

-“Tửu thực sự đúng là có tác dụng đó nhưng chúng rất khó điều chế được, với lại cách đó cũng không quá thiết thực khi phải bỏ 3 ngày để có một ngày tu luyện sao?”

Bó tay Vân Phàm chờ đợi giảng giải tiếp tục.

Chỉ vào giữa ngực Vân Phàm, viện trưởng nói: “Là Tâm khung, nó được hình thành không phải chỉ để vận dung huyết mạch mà còn làm thành một chiếc lồng thu phục sủng vật. Dựa vào khoảng trống bên trong chúng ta có thể khắc một trận pháp ảo diệu do Thiên ban tặng từ đây ký kết khế ước với Linh thú, con sẽ cung cấp Huyết lực cho nó lộc xác trưởng thành, còn chúng ta sẽ mượn nhờ khả năng thu thập tinh hoa mặt trăng mà dung hợp ra Pháp tắc lực”.

Vân Phàm choáng ngộp với một thứ lý thuyết hoàn toàn mới, tưởng tượng một trái tim nho nhỏ của mình lại chứa đựng một con 100m cự long sẽ như thế nào.

-“Chuyện này?”

Cười! Viện trưởng bình tĩnh nói tiếp:

-“Con trước khi đến thế giới này hình như đã gặp một loại khủng bố kì ngộ mà hình thành Tâm hạch, chẳng qua bị Huyết thú đánh vỡ đi vì thế chúng ta không thể đi theo con đường bình thường ngưng tụ lại mà uổng phí kì ngộ đó được. Ngày mai con hãy theo Vương lão sư học cách thu phục một Linh thú, xong chúng ta sẽ đúc lại sức mạnh vốn dĩ thuộc về con một lần nữa”.

Tuy vẫn chưa hiểu hoàn toàn, nhưng Vân Phàm cực kì vui mừng, mình sẽ có thể một lần hành động bước qua cả đại cảnh giới ư.

Nghe xong tất cả, Vân Phàm cung kính chào từ biệt viện trưởng.

Trong phòng cả đám đều trở lại, Vân Phàm thì lòng còn đang tiếc hùi hùi buổi luyện tập hôm nay, một ngày nghỉ đúng là xương cốt không được thổi mái chút nào.

-“Lão nhị, ngươi học sớm khóa Trận pháp có tư liệu gì không cho ta mượn dùng chút”.

Oh, là Vân Thiên đột nhiên hỏi:

-“Tất nhiên là được, nhưng chuyện này do chính miệng ngươi hỏi nên ta mới nói một câu công bằng: “ka có nghe lầm không vậy”.

Đúng vậy ak, từ lúc nào tên này hết đọc sách rồi qua tìm hiểu đủ loại thế này. Lão tam mới dùng một loại ánh mắt khinh thường kẻ vô tri nhìn Vân Phàm nói:

-“Ngươi không biết tại sao Trân Pháp là lớp học bắt buộc của năm hai sao, mọi người muốn thu phục Linh thú tấn cấp đều phải tự mình bày trận đấy”.

Vân Phàm giật mình hiểu ra.

Vấn Thiên: “Ta cũng chỉ tò mò thôi, ngày mai sẽ có đơn độc lão sư chỉ dạy rồi”.

Vân Phàm thú vị hỏi: “Là ai?”

-“Hình như tên Vương Ngôn lão sư”.

Ách… trùng hợp vậy sao. Mà thôi mặc kệ có thêm Vấn Thiên, Vân Phàm sẽ dễ dàng hơn thực hành vì Huyết lực hiện giở hắn vẫn chưa có một tia cảm giác được.

...............