Vô Tận Kiếm Vực

Chương 50: Đấu giá địa giai




Bước vào căn phòng Vân Phàm vẫn luôn có một thắc mắc:

-“Lão đại chúng ta có thể tự chọn chỗ được sao.”

Hơi bất ngờ Tiền đa đa nói:

-“Đúng là có nhưng trước giờ ta chưa sử dụng, muốn đổi phòng sao.”

Vân Phàm lắc đầu, hắn chỉ thắc mắc khi nhìn vào con sô 115 lại quen đến thế, lần nào chọn đều ra chính nó.

Đúng vậy, cả bốn đang đi vào nơi quan sát đấu giá, nhớ lần trước đều bị tên lão tam chặc chém hôm nay phải trả thù coi.

Nhưng đáng tiếc hóa ra những đơn giá Rượu mà Cao Khoa hô đều là giá cao nhất đúng với giá trị từng món, không hế có chuyện tự bịa.

Chúng kiến vẻ mặt bất ngờ của hắn, lão tam khinh bỉ cười:

-“Tưởng ka bị ngốc sau đi cho người ngoài ăn, đã bảo đấu giá thành công là hoàn toàn nhờ bản lĩnh cả đấy.”

Vân Phàm cười ngượng ngùng tiếp tục tham quan, từng loại vũ khí được đưa ra, bất ngờ không khí đột nhiên im ắng lại sau tiến nói của mỹ nữ dẫn chương trình:

-“Tiếp theo là một kiện vật phẩm không rõ được tìm thấy tại di tích thượng cồ.”

Cố gắng quan sát là một viên Hắc châu đen tuyền óng anh được bày trí trong một chiếc hộp gỗ.

Tuy nhiên ngoài đó ra Vân Phàm chẳng thấy được gì đặc biệt.

Xung quanh lại bắt đầu rì rầm trở lại, hắn cũng tâm động không kém, sự thật ka chả có gì ngoài tiền.

Thấy gương mặt hăm hở đó, Lão đại lên tiếng nhắc nhở:

-“Đừng vọng đọng, đây chỉ là một vật phẩm đơn giản được nhặc trong di tích thôi, với lại cả gia tộc ta không tìm ra được cách mở thì hầu như đã hết cách rồi.”

Đúng vậy, tuy xung quanh tiếng nghị luận không ngớt lời nhưng vẫn chưa mấy ai tăng giá.

Con ngươi xoay tròn Vân Phàm vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn còn có kim khóa:

-“Lão tứ giúp ta.”

Oh, Cao Khoa hào hứng đáp:

-“Hắc hắc, ka từ nhỏ sống đã giàu có không nghĩ tới nay mới hiểu được thế nào là một chữ ngàn vàng à, hai chữ Thượng cổ thôi mà, hai đại dương văn, ai dám cùng ka tranh phong…”

Vân Phàm gật gù, đây cũng là một cách tranh chấp ẩn dùng để chặc đứt tâm lý quấy phá trong đấu giá phòng.

Ba lần gõ chuông, Vân Phàm tiếp nhận Hắc châu bỏ vào giới chỉ, thời gian cứ thế trôi qua, mọi người cũng đang dồn dập đoán chờ áp trụ vật phẩm lên đài.

Quả nhiên, cô gái có âm ba võ kĩ có thể tác động tâm linh bước lên thay.

-“Và giờ đây không đợi mọi người chờ lâu thêm nữa.”

Vừa nói Thanh Thi vừa đưa tay nâng lên một quyển trục lam sắc:

[ Hạ phẩm địa giai Linh ngư võ kĩ ]

Khắp nơi từng tiếng xôn xao, thật khó thể tưởng tượng được có thể bắt gặp Võ kĩ ở đây, mà hoàn toàn có thể mua được để trở thành đồ vật của riêng mình.

Lướt sơ qua giới thiệu đây là một loại Thủy hệ cảm ngộ từ một lần chân thật cá chép vượt long môn hóa rồng.

Dòng nước cuồn cuộn không ngừng ầm ầm từ trên đổ xuống và cái cách kiên cường nghị lực chiến đấu của tiểu ngư.

Lại một Đồ hình mờ ảo nữa, Vân Phàm tự hỏi nếu đặt vào chính mình xem tới bao giờ mới hiểu được.

Lắc đâu đây cũng chả cần thiết với hắn, trong giới chỉ còn cả núi quyển trục Vân Phàm không thèm liếc.

Thế nhưng bên ngoài lại hoàn toàn một ý nghĩa khác nhau, các gia tộc bắc đầu điên cuồng vận động nguồn lực.

Đặc biệt đây còn là một thủy hệ địa giai phẩm, giá trị hoàn toàn không thể đo đếm, để nói giúp cho gia tộc ra đời một Tửu sư thì hơi quá, nhưng nếu may mắn dụ dỗ được một học viên Thủy hệ làm khách khanh thì sau này chỗ dựa của bọn họ lại tăng thêm rất nhiều.

-“một tử tinh văn…”

Chưa kịp dứt lời con số đó là nhanh chóng thay đổi:

1 tử tinh 5 đại dương.

2 tử tinh…

2 tử tinh 2 đại dương.

Con số không ngừng nhất lên chống mặt. Quả thật cái không khí náo nhiệt này nhiều lúc cũng trở thành thú vui quan sát.

Lão tam vội vàng quay sang hỏi Vân Phàm:

-“Lão nhị có thể cho mượn thêm vốn được không.”

Oh, không cần suy nghĩ hắn gật đầu đồng ý.

Nhờ có hai tử tinh của Vân Phàm cuối cùng gia tộc lão tam thành công chiếm đoạt bằng mười một tử tinh năm đại dương văn giá cả.

-“Lão nhị, cha ta hẹn ngươi ra ngoài đi ăn.”

Lắc đầu Vân Phàm cười đáp:

-“Không cần, ta cho ngươi mượn mà, cảm ơn cũng nhận rồi, giờ anh em chúng đi sỏa đi, ta còn sắp phải đi xa chừng nào trở về sẽ đến nhà ngươi quỵt cơm, hắc hắc…”

Đúng vậy à, Vân Phàm vì tu luyện đã rất lâu không có tận hưởng hương vị thức ăn.

----ka là dãy phân cách----------

Thức dậy từ rất sớm Vân Phàm đi đến Truyền tống trận, mục tiêu lần này của hắn chính là khu vực Đông bắc của Nam hoang bộ khu, nơi này cực kì xa xôi tiếp giác gần như ranh giới phân cách cái đại Khu với nhau.

Bước vào một không gian hoàn toàn mới xuất hiện trước mắt hắn.

[ Đông Triều học viện ].

Kiến trúc khá khác với Thanh Phong, là những khung tròn uốn cong bao bọc, sắc thái cũng thiên về Băng giá như các gam màu chìm: trắng tuyết nâu xám…

Haiz, sự thật Vân Phàm vô cùng muốn thăm quan cho được hết nhưng phủ phàng nơi đây hình như giới nghiêm hơn, các khu vực đều có đánh dấu cấm vào trên bản đồ.

Từ cửa sổ Vân Phàm định hướng mục đích đến đây của mình.

Chính là nó…

Những dãy núi khổng lồ kéo dài với từng đám mây che lấp.

Đi nhanh thoát khỏi thành trì, nhìn thì trước mắt nhưng để đến chân núi thôi Vân Phàm đã phải tiêu tốn hai ngày đêm liện tục chạy.

[ Bình liêu tiểu trấn ].

Vân Phàm vẫn còn khá dị ứng với từ trấn nhỏ ở đây, hoàn toàn có thể sánh ngang với đại thành các quốc gia về cả mặc dân số vẫn kiến trúc.

Hỏi thăm hắn rất nhanh tìm được nơi có thể cung cấp toàn bộ tư liệu kỹ càng nhất cho chuyến đi này: “Đong binh”.

Hắn cần đổi cách cũng như con đường dễ dàng nhất leo lên những vách núi treo leo kia.

Ngồi nghỉ ngơi chờ đợi bỗng một giọng nói mị hoặc hướng về phía này gọi:

-“Em trai ngồi đây làm gì thế, có cần tỷ giúp đỡ không nè?”

Quay đầu là một phụ nữ tương đối sắc xảo, trên thân là một bộ trang phục khá năng động nhìn rất thích hợp cho dùng võ và di chuyển.

Cười cười Vân Phàm hiện cũng rảnh rỗi nên tiếp lời:

-“Đệ muốn đi lên núi tuyết.”

Oh, Cô gái bất ngờ hỏi:

-“Hm… bộ dáng này là tân sinh học viện ư, muốn làm nhiệm vụ trên đó.”

Gật đầu xem như đồng ý nhưng hắn cũng không muốn tiếc lộ gì thêm, hiểu ngầm cô gái lại hứng chí đề nghị:

-“ Hay là tham gia cùng chúng ta, đội trưởng cũng vừa đi dự định nhiệm vụ rồi.”

Nghe có vẻ thú vị Vân Phàm vừa định hỏi hang thì một giọng nói xen vào:

-“ Đây là ai thế tiểu Nguyệt.”

Ánh mắt nhìn Vân Phàm như có chút gì đó cảnh giác, quả nhiên sau khi nghe xong giới thiệu hắn ta liền thay đổi sắc mặt nói:

-“Tiểu tử này không giúp được gì thì nhận theo làm chi?”.

Cô gái như muốn nói gì thêm, thanh niên tiếp tục cắt ngang:

-“Thôi lần này khác, đội trưởng vừa nhận nhiệm vụ mới, là đi bắt một con hạt dễ đồng Tuyết điêu.”

Thấy vẻ khó xử Vân Phàm cũng không mặn mà lên tiếng:

-“Không sao, cảm ơn tỷ tỷ tốt bụng, đệ cũng chỉ là xem như thăm quan vòng ngoài thôi.”

Nói rồi hắn đúng dậy chào tạm biệt mới đi về quầy tiếp tân nhận thông tin cần thiết.

Vì đây là lần đầu đến nơi có khá nhiều đặc điểm hắn cần lưu ý như Phương hướng, vực, độ mạnh yếu gió, tập tính và số lượng phân bố các loài Hung thú nguy hiểm.

Nghiên cứu thật kỹ hắn tìm ra một đỉa điểm trống trải rất tuyệt cho tu luyện.

Tuy nhiên vừa đến dưới chân núi ngăn chặn bởi một cuộc ẩu đã.

...............