Vô Tận Kiếm Vực

Chương 53: Đối chiến Vân cảnh




Đề phòng Vân Phàm lùi lại, từ người áo đen tỏa ra hương thoan thoảng của sát khí, nhạc nhưng gượng gạo của sự áp chế, cứ như một con hung thú đang rình mồi vậy.

Cảm giác này cực kì minh mẫn và chính xác, chỉ từ khi đôi tay nhóm qua máu mới thực sự đánh hơi được mùi vị đó.

Động… tốc độ nhanh đến Vân Phàm chỉ vừa kịp phản xạ tránh né chứ không thể nhìn rõ.

Trấn tĩnh, đây là một hàng thật giá thật tên điên rồi, không thèm lên tiếng chỉ chủ động tấn công.

Lách người tránh né, dù có Kiếm vực xung quanh nhưng có vẻ không ảnh hưởng là mấy, vẫn nhanh đến nỗi bóng hình bị nhòe đi.

Xoẹt… Vân Phàm xoay kiếm đáp trả nhưng thanh chủy thủ cực kì nhẹ nhàng điểm thẳng vào giữa kiếm uốn cong tới nổi quay ngược phản chủ.

Không ổn, hắn vừa kịp lắc đầu tránh né thì tiếp theo một cú đạp trời giáng tông thẳng ngang hong.

Cả người bị nhất bỏng bay thẳng vào vách đá, chớp mắt lơ lững chỉ thấy một mũi kiếm sắt nhọn hướng vào cổ họng mình.

Cắn răng nhịn đau Vân Phàm sử dụng Phong chi khóa ngăn chặn thừa dịp một giây đạp vào đá bay sang bên.

Ầm… Tuyết trắng từ trên cao đổ sập xuống che kín cả một vùng.

Sức mạnh thật là khủng khiếp, bởi theo như lời Đại Ngưu kể, lúc trước một đòn Vân Phàm hạ gục thiếu niên áo xám chí ít 3 Gbo (gi bo) và đó cũng chỉ là 5 phần thực lực hắn thôi, trong khi còn trải qua cả một lần tẩy lễ nguyên tố hắn dám khẳng định thực lực mình có thể cứng đối cứng đỉnh phong Tạo hình cảnh.

Thế mà lại có thể đơn giản bị áp đảo nên cũng chỉ một nguyên nhân thôi.

Ngước nhìn bóng đen từ từ bước ra trong tuyết, Vân Phàm lẩm bẩm nói:

-“Vân cảnh.”

Đẳng cấp phân chia:

Tạo hình cảnh: 1-10 Gbo

Vân cảnh: 20-100 lần Gbo

Hải cảnh: 200-800 lần Gbo

Tâm cảnh: coming soon….

Chỉ thấy không khí bắt đầu nóng dần, từ cánh tay từng đoán lửa nhỏ tí tách đốt cháy đám tuyết còn vương.

Tuy nhiên lúc này Vân Phàm đã cấp tốc biến khỏi đây, dù chạy trước mặt đối thủ chẳng khác nào đưa lưng cho đánh nhưng cứng đối cứng phần thắng của chính hắn cũng cực kì nhỏ.

Liếc mắt đánh giá phía cao thì cả cánh tay áo đen sát thủ đang biến thành hỏa diễm thiêu đốt rừng rựt, rồi một đấm nhẹ hướng về phía này mang theo cả phần cột lửa đang cháy.

Xoẹt… lách mình, nhưng vừa thở phào nhẹ nhõm cột lửa bỗng nhiên di chuyển quất thẳng sang ngang.

Con ngươi co rụt lại trước đoàn tấn công bất ngờ, Vân Phàm cấp tốc dùng Kiếm vực chém, băng ngay lập tức bị lửa hòa tan làm cho cả khu vực chìm trong sương mù.

Dịch chuyển thoát khỏi Vân Phàm tiếp tục chạy, vừa nãy cả cánh tay hắn dù chỉ trong một giây tiếp sức nhưng nhiệt độ kinh khủng từ thanh kiếm truyền ngược lại làm bàn tay bỏng rộp hoàn toàn.

Vụt… không thể nào, từ trong đám khói trắng tên áo đen cũng tức khắc theo sao.

Đổi kiếm Vân Phàm lại một lần nữa cố gắng sử dụng: “Phong-Vực”.

Quả nhiên lần này không phải cảm giác tinh thần mõi mệt, cứ như có một thanh búa đập vào sau đầu vậy.

Choáng ván nhưng phải tiếp tục không thể buông lõng tốc độ dù chỉ một giây nào, bởi vì Phong Vực hoàn toàn vô dụng với tên kia.

Đúng lúc này, một làn gió mang theo mùi vị quen thuộc đưa đến, những bông tuyết dày bắc đầu rơi, Vân Phàm mừng rỡ nhìn.

Bão tuyết đến!

Chính là nó, từ đầu đối phó Đại Ngưu tất cả chỉ nhờ vào năng lượng do Vân Phàm điều động tạo nên tuyết cho đến tận bây giờ.

Haha… tự tin cất tiếng cười, Vân Phàm rút ra “Nước mắt thủ hộ” sử dụng chút năng lượng cuối cùng kích hoạt trang thái ẩn tàng rồi điều động tất cả Băng hệ nguyên tố đang vào thời điểm cực thịnh di chuyển bao bộc.

Áo đen lướt tới chưởng thẳng vào vòng xoáy đó nhưng rất tiếc nơi đó chỉ còn lại khoảng không, mùi vị, khí tức đối thủ tựa như bốc hơi khỏi thế gian này rồi vậy.

Ngọn núi phía xa lại một âm thanh tức giận vang lên: “Huyết tộc toàn là một lũ vô dụng, a… a… a…”.

Xoạt xoạt… Vân Phàm cắn răng cố bám vào vách núi để giảm tốc độ trược, vừa rồi thực sự là ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần một lần lại bị tiếp cận thế nào cũng trở thành heo quay trong chóp mắt.

Đau rát, da thịt trên bàn tay đang dần bị cắt xé nhưng mắt thấy cánh rừng phía dưới như tiếp thêm động lực cho hắn chịu đựng.

Vèo.. Nhanh chóng ẩn tàng vào cành cây Vân Phàm im lặng ngước nhìn đỉnh núi quan sát, chỉ khi hoàn toàn không có gì hắn mới thở vào nhẹ nhõm di chuyển biến mất.

------

[ Đông Triều học viện ].

Hình bóng khổng lồ phía trước như một hồi chuông gõ vang sợi dây căng thẳng của Vân Phàm, mấy ngày nay hắn liên tục phải đề phòng sự tấn công bất ngờ, thậm chí còn chọn lựa đường vòng qua Trấn.

Chả hiểu tại sao hắn lại rơi vào cuộc âm mưu này, mọi chuyện quá rõ ràng sau câu nói của Đại Ngưu: “Nhiệm vụ”.

Có người đang nhắm vào chính mình, nhất là khi tên áo đen kia xuất hiện, trên người hắn sát khí khủng bố nhưng lại có thể dễ dàng áp chế chỉ có thể một nguyên nhân: hắn là sát thủ.

Càng phân tích càng trở nên rối loạn, chỉ hai người hiểu rõ nhất nhiệm vụ lần này là Chung Nhạc và Tiêu Trác nhưng đều không có lý do ra tay, oh~ có thể danh sách nhận ở quầy quản lý bị điều tra? Thế thì mục tiêu lại trở nên cực kì rộng lớn.

Nhức đầu quá! Mặc kệ thôi, Vân Phàm lao vào học viện.

-ka là dãy phân cách------

[ Thánh địa ].

Trong một căn nhà gỗ có hai bóng người đang ngồi từ tốn nói chuyện, một người trung niên nam tử cau mày:

-“Lão bảo là hắn đã thực sự định hình được kiếm ý?”

Người còn lại không ai khác chính là viện trưởng híp đôi mắt trăng lưỡi liềm quen thuộc trả lời:

-“Tiểu thành cảnh luôn rồi, không phải tự nhiên mà ta đến đây đâu, Băng viện đang gây áp lực cho chúng ta.”

Mắt bắn nộ hỏa, trung niên đập bàn hô:

-“Bọn hắn dám, đến bao nhiêu cứ đỡ, đào góc tường cướp người của Thánh địa? mơ đi.”

Chỉ cần có thế Viện trưởng hài lòng đứng dậy chuẩn bị rời đi:

-“Ê khoan Trần lão đầu, ngươi cũng đừng thu đồ đệ đấy, chả hiểu nổi một mạch các ngươi kể cả tên tiểu tử Vương Ngôn đều cứng đầu như nhau mà bỏ lỡ con đường trường sinh là sao?”

Cười buồn, như nhớ lại chuyện gì đó Viện trưởng thở dài phất tay rời khỏi, ở lại đây chỉ càng thêm ão não, hắn biết đây là lời khuyên chân thành của người bạn thuở xưa nhưng bây giờ hói hận cũng vậy, người đầu đã bạc trắng người trăm năm không già.

P/s: Tâm sự con tác - có một người bạn bảo mình là cốt truyện quá mơ hồ, nên các bạn có thể cho đánh giá thêm được không, con tác ta sẽ cố gắng hoàn thành tốt hơn.

...............