Vô Tận Kiếm Vực

Chương 63: Xung đột




Một đêm dài qua đi, ánh sáng vừa kịp le lối từ phía chân trời, với thói quen dậy sớm rất nhanh Vân Phàm rời giường cấp tốc rửa mặt tĩnh táo tinh thần, cả đêm qua hắn vùi đầu vào tìm đọc tư liệu.

Tình hình chiến sự tại Mỹ An đang rơi vào thế gọng kiềm khi các khu rừng xung quanh phần lớn đã rơi vào chiếm giữ của Huyết thú, còn các lực lượng phòng vệ cùng với gia tộc buộc vào trạng thái co cụm chờ đợi tiếp viện, chí ít phải có ba cường giả Hải cảnh đến đây bọn họ mới dám vọng động.

Theo lẽ thường các cuộc nhỏ lẽ thú triều này cực kì hiếm gặp, vì tuy rằng Đại thú triều cướp đi phần lớn cường giả tham chiếm nhưng vẫn còn một thế lực siêu nhiên có thể căn ngăn vào chuyện này.

Đó chính là học viện, nơi nắm giữ một lượng cực kì lớn Vân cảnh học viên, chỉ cần bỏ ra một nhiệm vụ bọn chúng sẽ điên cuồng chạy đến đây cứu giúp.

Còn về phía Hải cảnh có thể còn xóc lại một vài lão sư bù đấp được.

Bởi vì thế một trong hai nhiêm vụ là đẩy lùi thú triều Vân Phàm gần như nắm chắc được hoàn thành, còn lại là một hàng danh sách chiến tích:

- Thanh đồng: 1 điểm.

- Hạt dẽ đồng: 5 điểm.

- Bạch kim đồng: 20 điểm

- Lam đồng: max điểm (thưởng thêm).

Để được công nhận bạn ít nhất cần 100 điểm.

Hầu như với thang điểm như thế chỉ dành riêng cho Vân cảnh học viên trở lên hoàn thành vì trong một cuộc chiến nếu solo một một Tạo hình cảnh chỉ có thể dùng Võ kĩ mới giết được Thanh đồng Huyết thú, việc giết trăm con vô cùng bất khả thi.

Tuy nhiên, từng là một chuyên gia xạ thủ game liên minh huyền thoại, Vân Phàm biết thế nào là hit and run, trong vực của chính mình thì rất dễ dàng thả diều farm lính nhỏ-thanh đồng, tránh xa tầm hoạt động của boss ra là được.

Vừa yy vừa bước đi ra khỏi hàng lang hướng về phía thí luyện sân, tại đây như bình thường đã bắt đầu nhộn nhịp người tập luyện nói cười, tiếp tục lướt qua đi đến một mái che nhỏ, phía dưới là chiếc bàn cùng một vị nữ lão sư ngồi trên.

Chính là đây, đi đến trước bàn Vân Phàm lễ phép đăng kí:

-“Cho đệ tử kí tên tham gia nhiệm vụ: Mỹ An thủ vệ.”

Nữ lão sư ngước nhìn lên vẻ mặt non trẻ kia vô cùng bất ngờ liền hỏi:

-“Em sao? Tân sinh hay Năm hai đúng không, có chắc chắn đọc kỹ mô tả rồi chứ.”

Nàng chân thành khuyên lại một lần nữa, vì chỉ là nhân viên quản lí cũng không có quyền can ngăn ai cả.

Vân Phàm nghe thấy cũng có chút cảm động liền trấn an:

-“Đệ tử nắm chắc, với lại lần này chỉ là theo đội học trưởng giúp đỡ thôi.”

Đăng kí xong bước ra ngoài chờ đợi thì rất nhanh tổ ba người kia đến, oh! Có cả Chung Nhạc nữa sao.

Chứng kiến ánh mắt nghi ngờ của mình, Chung học trưởng liền ghé tai nói nhỏ phân minh:

-“:Gì đó, Ka trong ấn tượng ngươi nhác gan thế sau, bỏ một mình “bà cô tổ

ra ngoài vọng động thì thế nào cũng gây chuyện cho coi, ai da… đau…”

Biết lắm mà, có ai đang nói xấu người khác còn lớn tiếng thế kia không chứ, bó tay Vân Phàm buồn cười nhìn “bà cô tổ” Ngọc Trâm đang xách ngược tay em trai mình.

Tiêu Trác: “Sáng tốt Vân Phàm, đệ cũng đến sớm dữ”.

Hê hê…- “Thói quen cả, thức dậy xong chả biết đi đâu liền đến đây trước vậy.”

Đang lúc cả hai bắt đầu trò chuyện xom tụ thì một giọng nói truyền đến:

-“Hóa ra do tên theo đuôi, ngươi đem tên nhóc này đến đây sao.”

Quay nhìn là một thiếu niên 18 19 tuổi, dáng người hơi gầy với khuôn mặt tam giác đôi gò má khuyết sâu vào nhìn khá dị.

Chỉ thấy bên cạnh Tiêu Trác siết chặc tay như đang kiềm nén tức giận rồi mới từ từ nói:

-“Không liên quan tới ngươi cút đi.”

Phía sau thiếu niên đó lại đi đến một một nhóm người khác đứng trào phúng:

-“Chúng ta đang lo ngươi kéo chân sau nay còn kiếm thêm nữa thì có liên quan nhiệm vụ bọn ta rồi đó, hắc hắc.”

Một giọng trầm thấp tức giận vang lên:

-“Các ngươi ý kiến gì thành viên trong đội ta thế.”

Là Ngọc Trâm đang hùng hổ đi tới, như chỉ chờ có thế bọn kia lập tức kia quay đầu lùi lại không quên bỏ thêm một câu:

-“Ta nói chả phải, tụi núp bóng con gái.”

Bọn này… tới đây bình tĩnh như Vân Phàm cũng phải nổi cơn.

Đúng lúc đóa ngọn gió thổi ngang rồi một bóng đen chặn ngay trước đám người thiếu niên gầy, một tay đưa lên kéo xuống tấm khắn choàng lộ ra một khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt cá chết anh tuấn nhưng ẩn trong đó là chút gì đó cực kì gian xảo mà không hề lười nhác.

-“Các ngươi cũng vừa trào phúng nhầm đồng đội ta rồi đấy, Tiêu Đỉnh.”

Cơn ngươi thu nhỏ như gặp bất ngờ thiếu niên gầy Tiêu Đỉnh mới gằng từng chữ:

-“Ứng Long? Cả năm nay ngươi biến mất đi đâu sao còn đến đây phá đám.”

Cấp tốc suy nghĩ tìm cách, theo như lời tên này rất có thể hắn sẽ ra tay giúp bọn nhóc kia như thế sẽ cực kì bất lợi. Quả nhiên như Tiêu Đỉnh đoán, câu nói tiếp theo bộc lộ rõ ý đồ của Ứng Long:

-“Ỷ lớn hiếp nhỏ là không nên, nhất là khi đụng đến huynh đệ ta.”

Mắt thấy Ngọc Trâm cũng sắp lao lên Tiêu Đỉnh liền lấy lui làm tiến tươi cười nhìn về Vân Phàm giải thích:

-“ Hê hê… lúc nãy ta chỉ muốn xem một chút thực lực học đệ thôi, bây giờ thì đã hiểu rõ tự tin làm nhiệm vụ rồi, còn trẻ rất quyết đoán, ta thích! xin lỗi chuyện khi nãy nói nhầm nhé.”

Nói xong mới lách người sang bên rời đi, Vân Phàm vừa định đuổi theo, tên kia từ đầu đến cuối rõ ràng nhắm vào Tiêu Trác, đến xin lỗi cũng lờ học trưởng đi kia mà, sau lại dễ dàng bỏ qua cho hắn được chứ.

Tuy nhiên. Ứng Long liền đưa tay ngăn cản: “Được rồi Vân Phàm, chúng ta không quản được đâu.”

Bên cạnh Tiêu Trác như lấy lại được bình tĩnh dù khuôn mặt đã có chút biến dạng và đỏ tím cả lên:

-“Uhm, phải đấy, ta mới phải xin lỗi vì đã liên lụy đệ.”

Thì ra tên vừa gọi là anh họ cùng gia tộc với Tiêu Trác, tuy nhiên cả hai lại vô cùng không hợp nhau, vì sinh ra cùng tuổi nên từ nhỏ đã tranh đấu nhưng rồi đến khi lớn lên một người có hỏa thế chất còn người kia hoàn toàn không có, cuộc đời dần tách ra hai ngã rẽ của thiên đường và địa ngục.

Chung Nhạc đi đến vỗ vai an ủi:

-“Không sao, chẳng phải hiện giờ ngươi và hắn cùng là đồng học sao.”

Lắc đầu cười, nhưng như thế vẫn chưa đủ với Tiêu Trác, trong lòng hắn luôn có một gánh nặng khủng khiếp khi khoảng cách đó lại càng lúc càng xa ra.

Haiz… Thấy không khí có vẻ ngột ngạc dần, Ứng Long liền lên tiếng đánh vỡ:

-“Trùng hợp thật, không ngờ đệ cũng tham gia lần này thì tiện quá.”

Nói mình ư, à phải rồi, Vân Phàm chợt nhớ ra tên này còn thiếu hắn một lần phí bịt miệng A cấp nhiệm vụ:

-“Lần này phải nhờ hoc trưởng giúp đỡ rồi.”

Từ sau lần giả đạo soái thì mọi người phần lớn là quen biết nhau hơn rồi chỉ có Ngọc Trâm là có phần để bụng tên này.

Ứng Long thấy hắn hiểu ý thì cũng gật đầu đồng ý:

-“Haiz, cũng xem như trong xui có may, vì bế quan mà không kịp theo bọn Hứa Vĩ ra chiến trường, lần này đi góp vui kiếm tí cống hiến gặp đệ thì may quá.”

-“Ngươi cũng có bản lĩnh đó sao, hừ.” Ngọc Trâm tức giận xen vào, hôm đó nàng cũng cực kì cay khi bị tên khốn đệ đệ mật báo gia tộc ngăn cản mình đi đại thú triều.

Ách… Ứng Long một mặt vô tội, mình đã làm gì sai sao nãy giờ bị cô nàng này hầm hừ hoài vậy.

Rút lẹ sang bên đứng cùng Tiểu Phàm, nhưng sự tập trung của Vân Phàm thì đang rơi vào thẻ tạp với hai cái tên:

Địa bảng thứ nhất Hứa Vĩ và Thứ sáu Tiêu Đỉnh. Hm… hèn gì lúc nãy tên kia lựa chọn rút luôi, chí ít nếu bị cả hai Ưng Long và Trâm tỷ quay quanh thế nào cũng ăn thiệt thòi cho mà xem.

Chờ đợi trong chốc lát thì như mọi lần một chiếc đại phi thuyền khổng lồ đáp xuống tiếp nhận mọi người cùng lên.

...............