Vợ Tôi Là Thư Ký

Chương 4: Nụ hôn và nhan sắc thực sự!!




Không lẽ... là hắn cũng dùng phép dịch dung để “ dung nhan” thật sự chủa mình. Nó cũng thật không ngờ là cũng có người biết dùng thuậ này, rõ ràng là theo điều tra của nó thuật này đã thất truyền rồi cơ mà.

Thật không thể tin nổi.

Nó tính rời khỏi vòng tay và rời đi trước khi cậu con trai tên Duy kia quay lại. Và cũng tránh để lộ ra khuôn mặt thật của nó. Nhưng dường như là hắn ko muốn nó đạt được theo ý muốn của mình. Hắn ko cho nó đứng dậy bằng cách ôm lấy nó thiệt chặt trong lòng. Tự dưng trong lòng hắn trỗi một cảm giác ấm áp và có một cảm giác muốn che chở yêu thương người con gái ngày xuốt đời. Hắn hôn lên môi nó như để cảnh cáo để cho nó chịu yên phận ngồi trong lòng hắn vậy. Nụ hôn này ko còn ngượng ngạo như nụ hôn lúc nãy nữa. Nụ hôn này triền miên và sâu hơn. Giờ đây hắn cảm nhận được sự ngọt ngào và sự non mềm của môi, lưỡi của nó. Hắn rất thích hương vị này, đặc biệt là mùi hương cafe lúc nãy nó uống làm cho hắn cảm thấy muốn kiss nó lâu hơn nữa. nụ hôn của hắn rất bá đạo khiến nó thấy như mình lưps vế so với hắn. Cảm thấy hắn thật là bá đạo, Cảm thấy hắn có đủ sức để che chở cho nó suốt đời. và một điều quan trọng nhất chính là : Hắn đem lại cho nó một cảm giác an toàn. Điều này khiến cho nó kì lạ nhất, vì từ trước tới nay ngoài Nam, Linh, Nga, sư phụ của nó và vú nuôi của nó, Kaito ( ai mún biết Kaito là ai thì đợi mấy cáp sau ) thì chưa có một ai đem lại cho nó cảm giác an toàn cả. Bất kể ai cũng khiến no có cảm giác phải đề phòng. ( không tính ba mẹ nha )

Đúng lúc đang sâu .... Duy chạy ra, trên tay cầm chiếc khăn đã thấm ướt bằng coca và một trai nước sạch. Duy thở hổn hển nói:

_ Đây! Đúng theo yâu cầu của ông nhé !!!

Hắn quyến luyến rời khỏi môi nó, lấy cái khăn từ tay của Duy. Nhẹ nhàng, ân cần lâu mặt cho nó. Để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng hồng tinh khiết không tỳ vết. Đến khi lau xong, hắn đưa tay lên tháo bộ tóc giả trên đầu nó xuống khiến cho mái tóc màu đỏ tươi xõa ra. Hắn làm xong mà hắn còn ngạc hiên về vẻ đẹp của nó nữa kia. Từ trước tới giờ, hắn chưa bao giừo thấy một người con gái mà lại đẹp đến thế cả.

Sau đó thì hắn nhẹ nhàng lau đi khuôn mặt của mình, hắn có khuôn mặt trắng tinh, nước da trắng đến mức khiến cho con gái cũng phải gato luôn. Hắn vón dĩ không đội tóc giả, bây giờ khuôn mặt của hắn thực sự rất hợp với màu tóc của hắn ( Màu tóc vàng vàng ). Hắn tháo lens ra, lộ ra con ngươi màu xanh lá của hắn. Đay là màu mắt hiếm không phải ai muốn có thì cũng có thể có được. Hắn lớn giọng nói với nó:

_ Bỏ lens ra đi, màu mắt đó không hợp với em đâu!

( _ T/g; * giọng mỉa mai * Thay đổi cách xưn hô nhanh thế vừa nãy còn cô - tôi kia mà !!! Tưởng oách lứm chứ!

_ Phong : * cầm dép * Con t/g kia lại đây mau! )

Thôi thì người ta đã yêu cầu và “ show hàng “ của mình rồi. Thôi thì nó cũng “ show hàng “ cùng cho người ta đỡ “ lẻ bóng “. Thế là nó cũng tháo lens ra, và nó có đôi mắt màu xám bạc. Đôi mắt này khiến cho những gười nhìn vào đó cảm thấy lạnh hết cả xương sống. Một phần vì chủ nhân của nó nhìn thôi đã thấy lạnh rồi. Và vì cả màu mắt khiến cho người ta cảm thấy lạnh giá.

Cả căn teen vang lên xì xào và những ánh mắt ngạc nhiên. Ai cũng không thể ngờ cặp đôi xấu xí này lại có thể trong phút chốc từ những con vịt xấu xí lại thể rũ mình biến thành thiên nga. Nam và Duy thì hãnh diện vô cùng, lướt mắt khắp căn teen như muốn nói :

_ Thường ngày chê xấu cơ mà, bây giừo đã biết thế nào được gọi là mĩ nhân, thế nào là soái ca chưa hả! ( cả Nam và Duy đều công nhận vẻ đẹp của hắn vì biết mình không Dz bằng hắn)

Không ít ngươid có mặt trong căn teen phải lòng nó và hắn. Nhưng họ thầm hiểu rằng là hai người : Hắn - Nó đã tuyên bố “ chủ quyền “ của nhau.