[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 29




Biểu tình trên mặt Quân Hành Tuyệt thật rất khó xem, lúc trắng lúc xanh, sau đó: “Ha ha ha, ha ha ha, ” Quân Hành Tuyệt cười cuồng dại, trong tiếng cười mang theo nỗi tuyệt vọng.”Ha ha ha, trẫm nghĩ rằng yêu Khiêm đã đủ tuyệt vọng rồi, không nghĩ tới, các ngươi lại khiến cho trẫm càng tuyệt vọng hơn nữa, huynh trưởng, Khiêm vì sao lại trở thành huynh trưởng của trẫm? Năm đó đến tột cùng đã xảy ra cái gì? Các ngươi nói cho trẫm?” Quân Hành Tuyệt phẫn nộ nhin hai người biết rõ chân tướng đang đước trước mặt. Khiêm là nam tử, này cũng thế, trên đời này vẫn có nam sủng tồn tại, hắn tuyệt vọng là bởi vì Khiêm không thương hắn, cũng sẽ không thương hắn, hắn cũng không thể đem Khiêm trở thanh nam sủng của mình, đoạn tình cảm này đã rất vô vọng. Nhưng yêu huynh trưởng của mình là nghịch luân bội đức. Yêu nam tử đã phải chịu bao nhiêu chê cười, huống chi lại yêu phải huynh trưởng của mình.

“Hoàng thượng, ai, ” La Thái y biết Hoàng thượng tuyệt vọng, chuyện như vậy sao lại phát sinh a, nghiệt duyên a, “Ngài bình tĩnh nghe cựu thần nói đi, năm đó cựu thần ở trong cung, biết rõ hơn so với Trấn vương.”

“Hảo, trẫm nghe.” Cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại chút, nhưng cánh tay đang xiết chặt lấy tấm chăn lại tiết lộ nội tâm đang kích động của hắn, nhưng hắn phải biết được chân tướng, năm đó đến tột cùng đã xảy ra cái gì. Quân Hành Khiêm đó vốn là tên của Khiêm, cũng là tên của Tín vương, là tên của người mà phụ hoàng và mẫu hậu cảm thấy có lỗi, nhưng năm đó đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra, hắn cũng không rõ ràng, nếu hắn có biết qua, có phải hay không sẽ có thể đoán được điều gì đó từ trong biểu hiện của La Thái ý, như vậy đoạn tình cảm này có lẽ đã không phát sinh.

“Thượng Quan công tử là con đầu lòng của Tiên hoàng và Thượng Quan Hoàng Hậu, cũng chính là đứa con cả, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Khiêm điện hạ đã là Hoàng Đế hiện tại.” La Thái y thản nhiên đích nói xong.

Vị trí này vốn là thuộc về ngươi sao Khiêm. Cánh tay đang nắm chặt của Quân Hành Tuyệt trở nên có chút trắng. Năm đó phụ hoàng hạ chỉ phong hắn làm Hoàng Đế, hắn là Hoàng Đế danh chính ngôn thuận, thế nhưng khi nghe thấy ngôi vị này thật lâu trước đó vốn là của Khiêm, hắn cảm thấy mình như đã cướp của Khiêm thứ gì đó.

“Thượng Quan Hoàng Hậu tuy là con nhà quan lại, nhưng lại kém hơn ba phi lúc đó, vì để trấn an ba phi nên Tiên hoàng đã không lập Khiêm điện hạ làm Thái tử. Sau đó ba phi lục tục sinh hạ ba vị Hoàng tử. Nếu không phải năm đó nhờ Thái hậu che chở Thượng Quan Hoàng Hậu cùng Khiêm điện hạ, mẫu tử hai người họ chỉ sợ đã sớm chết ở trong cung.” Thượng Quan Hoàng Hậu năm đó được che chở rất tốt, đối với chuyện hậu cung tranh đấu hiểu biết quá ít, bằng không cũng sẽ không bị......

“Sau Tiên hoàng không để ý đến sự phản đối của Thái hậu, đem Phượng hậu thú vào cung, như vậy không có gì, Thượng Quan Hoàng Hậu không quản, khuyên Thái hậu nhận Phượng sau, đối với chuyện Hoàng thượng độc sủng Phượng hậu tuy rằng cũng oán hận, thế nhưng không nhiều lời, bởi vì Thượng Quan Hoàng Hậu tin tưởng vững chắc Khiêm điện hạ chính là Hoàng Đế tương lai, vẫn giáo dục Khiêm điện hạ trở thành một nhân quân (vị vua nhân từ).” Khiêm điện hạ năm đó thật sự rất hợp với tiêu chuẩn này.

“Lúc ta gặp qua nó vài lần, nó quả thật có tư chất của một vị nhân quân.” Lúc này Quân Thường Hằng ngắt lời, “Thượng Quan hoàng hậu dạy bảo rất khá.”

Khiêm, lúc ngươi còn nhỏ là như vậy sao? Hắn tưởng tượng Khiêm nho nhỏ, mang theo cùng mỉm cười như hiện tại, quả thật rất có phong thái của một vị nhân quân. Cánh tay chợt thả lỏng.

“Người đúng là đã dạy rất tốt, nhưng chính mình thì không được như vậy.” La Thái y nói lời này mang theo chút khinh thường.

“Làm sao vậy?” Quân Thường Hằng nhíu mày hỏi, trong giọng nói của La Thái y mang theo trào phúng rất rõ ràng.

Quân Hành Tuyệt cũng nhìn La Thái y, từ câu nói này hắn biết hẳn là không phải chuyện hắn thích.

“Cựu thần trước đó không thường lui tới với Khiêm điện hạ,” La Thái y nhớ lại, “Ngày nào đó, cựu thần đang làm việc, liền phát hiện Khiêm điện hạ đang lẻn vào dược phòng, bên người không mang theo bất cứ ai, cựu thần lúc đầu thực thắc mắc, sau đó phát hiện  Khiêm điện hạ trên người bị thương, cựu thần cũng phát hiện ra, đó là do Thượng Quan Hoàng Hậu đánh, đơn giản vì Khiêm điện hạ chưa thuộc toàn bộ bài, cựu thần căn bản không biết Thượng Quan Hoàng Hậu đã ra tay như thế nào, đó là cốt nhục của nàng, Khiêm điện hạ còn bảo vệ nàng, nói là mình không tốt, khiến cho mẫu hậu tức giận, mẫu hậu đều là vì muốn tốt cho y, trên mặt tươi cười nhẫn nhịn khiến cho người khác phải đau lòng.” Hiện tại nhớ lại bộ dáng cẩn thận lẻn vào dược phòng đêm đó, nhẹ nhàng che dấu, lúc bị ông phát hiện thì hết sức kinh ngạc, vì mẫu hậu của mình biện hộ, nụ cười khiêm tốn kia đến bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ.

“Nàng sao có thể làm như vậy?” Quân Hành Tuyệt phẫn nộ, tưởng tượng đến bộ dáng kia của Khiêm hắn liền đau lòng, nàng là mẫu hậu của Khiêm a, vì sao lại đối Khiêm như vậy.”Phụ hoàng không biết sao?” Quân Hành Tuyệt hỏi, người bị thương là con trai mình, phụ hoàng sao lại không biết.

“Tiên hoàng biết.” La Thái y nói ra đáp án, “Cựu thần sau đó từng nói qua với Tiên hoàng.” La Thái y không tiếp tục nói.

“Nói.” Nhìn thấy trên mặt La Thái y là ngượng nghịu, Quân Hành Tuyệt cường ngạnh muốn đáp án, hắn phải biết rõ chuyện này.

“Tiên hoàng nói, giáo dục Hoàng tử là phải có chút nghiêm khắc, Thượng Quan Hoàng Hậu làm đúng, một chút tiểu thương mà thôi, không cần để ý.” Tiên hoàng là nói như vậy, khi đó trong mắt Tiên hoàng chỉ có Phượng Hậu và Hoàng thượng thôi, làm sao còn chứa thêm được ai khác.

Phụ hoàng? Quân Hành Tuyệt mở to mắt, phụ hoàng, đó là người phụ hoàng mà chỉ cần trên cơ thể hắn xuất hiện một vết ứ ngân thì sẽ xử phạt tất cả đám hạ nhân đó sao, vì sao lại đối với Khiêm lãnh đạm như vậy. Là tại vì hắn sao, là do hắn đoạt đi hết thảy của Khiêm sao?

“Tiếp tục.” Quân Hành Tuyệt thanh âm ám ách, trong lòng bi thương, Khiêm, thật lâu trước kia trẫm đã làm tổn thương ngươi sao?

“Từ đó về sau, cựu thần cùng Khiêm điện hạ có lui tới, đều là bí mật, cựu thần phát hiện  Khiêm điện hạ rất có tài về y thuật, sau đó cũng có ý muốn truyền nghề, thế nhưng đáng tiếc Khiêm điện hạ là hoàng tử, học y không phải cái gì chuyện gì hữu ích, cựu thần cũng chỉ là dạy Khiêm điện hạ vỡ lòng mà thôi.” Đối với tài năng trời cho của Khiêm điện hạ, La Thái y thực vừa lòng, từ đó về sau, ông chưa từng gặp qua người nào có thiên phú bẩm sinh về y thuật hơn Khiêm điện hạ.

Quân Hành Tuyệt lại thả lỏng chính mình, nghĩ đến một thân y thuật hiện nay của Khiêm, y thuật đáng tự hào của Khiêm, khóe miệng lộ ra ý cười phiếm ôn nhu.

Nhìn thấy nụ cười này, La Thái y cùng Quân Thường Hằng nhíu mày, cảm tình trong nụ cười đó chính là thứ bọn họ muốn biến mất.

Ai, chuyện tiếp theo, “Sự kiện kia phát sinh như thế nào cựu thần không rõ lắm, chỉ biết là Phượng hậu đột nhiên trúng độc, may mắn Phượng hậu công lực thâm sâu thoát được, thế nhưng đứa nhỏ trong bụng lại không bảo trụ được, sau đó điều tra tất cả mọi thứ đều hướng về Thượng Quan Hoàng Hậu.”

Quân Hành Tuyệt nhớ rõ, có một đoạn thời gian, mẫu hậu thực thương tâm, sau đó hắn biết hắn vốn là sẽ có một đệ đệ hoặc muội muội ruột thịt, thế nhưng không bao giờ … nữa sẽ có.

“Lúc lão phu gặp lại Khiêm điện ha lần nữa do do nhận mệnh đến xem bệnh cho Phượng hậu, Khiêm điện hạ bị nhóm cấm vệ giữ chặt, vẻ mặt mở mịt không hiểu.” Lúc ấy ông thực kinh ngạc, cấm vệ lôi Khiêm điện hạ xuất môn, ông vẫn chưa kịp hỏi vì sao lại thế này đã bị kéo vào trong xem bệnh cho Phượng hậu, “Lúc cựu thần bước vào, Tiên hoàng, Phượng tông sư, ba phi đều ở, Phượng hậu té xỉu.” La Thái y dừng một chút, sau đó trầm trọng mở miệng, “Trên mặt đất có một đoạn bạch lăng cùng một chén rượu, Thượng Quan Hoàng Hậu gục ở một bên, cựu thần biết Thượng Quan Hoàng Hậu đã không còn thở, nàng uống chính là rượu độc.”

Quân Hành Tuyệt sắc mặt tái nhợt, Khiêm nhìn thấy mẫu hậu của y chết sao, phụ hoàng cùng mẫu hậu, là hai người đã bắt mẫu hậu của Khiêm uống chén rượu độc kia sao. Đau lòng, đưa tay đặt tại ngực của mình, cảm thụ được nơi đó kịch liệt nảy lên, Khiêm, ngươi hận không? Thật là khó chịu, thật sự thật khó chịu, nghĩ việc ngươi từng hận trẫm, thật sự quá khó chịu.

“Sau đó, cựu thần biết Khiêm điện hạ bị tước đoạt thân phận và tính danh, đuổi ra khỏi hoàng cung. Qua vài năm, Phượng hậu lại trúng độc, mới tra ra nguyên lai năm đó Thượng Quan Hoàng Hậu là vô tội.” Thế nhưng mọi chuyện đều đã là quá muộn.

Thì ra là thế, cho nên mẫu hậu mới áy náy sao, cho nên trước lúc qua đời mới muốn bồi thường sao? Hiện tại đến phiên hắn phải trả giá đúng không? Tám tuổi bị đuổi ra khỏi hoàng cung, Khiêm, ngưởi hẳn là đã nếm qua không ít đau khổ, trẫm phải bồi thường như thế nào đây?

“Năm đó.” Quân Thường Hằng lúc này lên tiếng, “Ta hồi cung biết được chuyện này, cũng có nói qua với Tiên hoàng rằng trừng phạt như vậy đối với đứa nhỏ kia là quá nặng, Tiên hoàng cũng hiểu được, sau đó bí mật đưa người đi chiếu cố đứa nhỏ kia, thế nhưng không tìm được. Tiên hoàng tra xét lại, phát hiện đứa nhỏ kia bị người đuổi giết.”

“Đuổi giết?” Quân Hành Tuyệt đem tầm mắt hướng sang Quân Thường Hằng, sao lại có thể?

“Cũng bởi vì chuyện này nên Tiên hoàng phát hiện chuyện này không ổn, bí mật điều tra, phát hiện ba phi đáng nghi ngờ nhất, Thượng Quan Hoàng Hậu có thể thật sự là vô tôi, tra ra được cuối cùng phát hiện đứa nhỏ kia bị buộc khiêu nhai, ta cùng Tiên hoàng đều nghĩ rằng nó đã chết, chỉ là gạt Phượng hậu thôi.” Cũng vì sơ sẩy như vậy nên lúc biết đứa nhỏ kia vẫn còn sống ông thật áy náy.

Khiêu nhai? Tình cảnh tuyệt vọng đến mức nào mới có thể khiến cho một đứa trẻ tám tuổi phải khiêu nhai? Đau quá, đau quá, tựa như hàng vạn mũi châm đâm vào tim trẫm, thật sự đau quá.

“Trẫm muốn đi gặp Khiêm.” Hắn muốn gặp khiêm, hắn muốn hỏi rõ ràng, Khiêm, hận hắn không. Hắn phải biết cho rõ.

“Thấy y, người lại làm gì?” Quân Thường Hằng hỏi, nhìn thấy thì sao, phần tình cảm này không nên tồn tại.

Quân Hành Tuyệt trầm mặc, thấy thì sao, nếu Khiêm thật sự hận hắn, hắn phải làm như thế nào? Khiêm là huynh trưởng của hắn, điều này là sự thật, hắn không thể yêu, tình yêu này phải bỏ đi thôi, tốt nhất là không nên thấy, thế nhưng hắn muốn hỏi rõ ràng a, lúc Khiêm gặp hắn, lúc ở cạnh hắn, có hay không hận, trong đôi mắt vô tình kia chưa từng hiện lên hắn.

“Trẫm, cái gì cũng không làm, trẫm chỉ là muốn hỏi rõ ràng mà thôi, Khiêm có hay không từng hận trẫm?” Quân Hành Tuyệt nhắm mắt lại thống khổ nói, hắn điên cuồng nghĩ tới cho dù làm cho Khiêm hận mình cũng muốn đạt được Khiêm, nhưng khi thật sự bị Khiêm hận, hắn lại sợ, đau lòng, Khiêm, nguyên lai hận của người lại khiến cho ta thống khổ như vậy. Trẫm có thể hy vọng xa vời rằng ngươi không có hận trẫm có được không?

“Đã biết thì thế nào?” Quân Thường Hằng lại hỏi.

“Bất luận có hận hay không, trẫm vẫn sẽ chặt đứt phần tình cảm này, khôi phục lại thân phận của Khiêm, thay phụ hoàng và mẫu hậu bù đắp lại cho y, sau đó, y sẽ chỉ là Hoàng huynh của trẫm.” Khôi phục lại thân phận của Khiêm, từ nay về sau gọi y là Hoàng huynh, coi như là tự cảnh cáo chính mình không nên ôm loại tình cảm không nên có.

Quân Hành Tuyệt biểu tình trên mặt còn khó coi hơn cả khóc lóc, phần tình cảm cấm kị này hắn sẽ gạt bỏ. Thế nhưng tình cảm này chính là vận mệnh của đối tinh, trừ phi chết đi, nếu không sẽ không bao giờ bỏ xuống được, hiện tại Quân Hành Tuyệt không biết, thế nhưng không lâu sau hắn cũng sẽ biết muốn buông xuống phần tình cảm này là khó như thế nào, phải nói rằng đó là không có khả năng bỏ xuống mới đúng