Vợ Xấu Thành Vợ Hiền

Chương 2: Không bị tính kế




Edit: Tuyết Khanh

Kiếp trước, cái trán của cô cũng là bị đụng vào góc bàn, cộng thêm thức đêm viết luận văn, cho nên mơ mơ màng màng ở trong nhà trọ của mình ba ngày, cũng không có ra khỏi cửa một lần, cũng chính là vào lúc này Vương Tiếu Vân đã tìm tới cửa, cũng giống như mới vừa rồi vậy, hỏi mượn luận văn tốt nghiệp của cô, một lần mượn, thật sự có đi không có về, cô ta vẫn ở trước mặt cô một bộ dáng, sau lưng lại là một bộ dáng khác.

Nếu như cô không lần nữa trở về, nhất định lại bị Vương Tiếu Vân lừa, kiếp trước không phải cũng là như vậy sao?

Lừa lấy luận văn tốt nghiệp của cô, biến thành của mình, cuối cùng giáo sư mang luận văn của cô đề cử cho lãnh đạo trường học xem, lãnh đạo vừa nhìn thấy liền khích lệ, mang nàng luận văn nộp đi lên, tham gia một cuộc thi trong nước rất nổi danh, sau đó đoạt giải, khi đó Vương Tiếu Vân là như thế nào cùng cô giải thích, ha ha...

“Thật xin lỗi Hân Nguyệt, mình không phải cố ý, mình rõ ràng in là luận văn của mình, không biết tại sao đến cuối cùng lại trở thành bài của cậu nộp lên nữa? Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi —”

Rõ ràng mục đích của cô ta rõ ràng như vậy, nếu như là luận văn của cô, tại sao phía trên lại có tên tuổi của Vương Tiếu Vân, ha ha mình còn ngây ngốc ngược lại đi an ủi cô ta, nói với cô ta không sao, cô ta đoạt giải cũng như là chính mình đoạt giải rồi.

Đến cuối cùng luận văn cô nộp lên bị giáo sư ở ngay trước mặt bạn học cả lớp quăng trở lại, nói rằng cô không xứng làm học sinh của ông, nói cô lòng xấu hổ tối thiểu cũng không có, nói tại sao cô lại chép lại luận văn của Vương Tiếu Vân, khi đó cô đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn phản bác, thầy giáo lại không cho cô cơ hội, trực tiếp để cho cô cút ra ngoài, luận văn tốt nghiệp của cô trực tiếp bỏ đi, muốn cô học lại một năm.

Bây giờ cô còn nhớ rất rõ lúc ấy cô ôm luận văn tốt nghiệp của mình khóc rất thê lương, loại cảm giác đó cô vĩnh viễn vĩnh viễn đều nhớ kĩ, sợ rằng đời này kiếp này, thậm chí là kiếp sau kiếp sau cũng không quên được mất.

Sau đó, mọi người vừa nhìn thấy cô, ánh mắt đều trở nên kì lạ, cô cũng bởi vì chuyện này nên không có trở lại trường học đi học lại, mà là lựa chọn nghỉ học, bởi vì khi đó cô mang thai đứa bé, đứa bé ——

Hoàng Hân Nguyệt vội vàng bò dậy, tay chân run không ngừng, kiểm tra toàn bộ một lát, cô từ trong túi xách của mình tìm được một cái nút áo, đây không phải là một cái nút áo bình thường, là thiết kế của một thiết kế sư rất có danh vọng trên thế giới, kể cả áo sơ mi cũng là đồ số lượng có hạn trên thế giới, cho nên mặc bộ áo sơ mi này không phải là người bình thường có thể mặc được.

Cô từ lúc sống lại lần đầu tiên phát ra mỉm cười từ nội tâm, lần này luận văn tốt nghiệp của cô không có bị đánh cắp, ngay cả cái nút áo cũng ở đây --- trên người cô, tất cả còn kịp bù đắp lại, chỉ là Vương Tiếu Vân, nhất thời cô mỉm cười chuyển thành cười lạnh......

“Vương Tiếu Vân tất cả của tôi nếu như cô có bản lãnh thì hãy tới đây giành đi, lần này, tôi sẽ không dễ dàng để cô bắt nạt như vậy, một người ngu xuẩn một lần là đủ rồi.” Cô âm thầm thề ở trong lòng.

Cô trước tiên mở laptop ra, vì để ngừa chuyện bất ngờ xảy ra, cô kết nối vào mail, đến hộp thư, mang luận văn trực tiếp gửi đến hộp thư của giáo sư, sau đó gửi một cái tin nhắn nói cho thầy cô gửi bài đến hộp thư của thầy, thầy nhớ lên xem.

Tiếp theo ra khỏi hộp thư, mở bản văn ra, mã hóa*(khóa, cài mật khẩu) bản văn lại, sau đó trở về, cảm thấy như vậy vẫn không an toàn, nghĩ đến Vương Tiếu Vân thường mượn laptop của cô, cô liền trực tiếp khóa laptop luôn.

Thật may là bình thường cô có một thói quen rất tốt, một chút tài liệu khá quan trọng sẽ lưu trong USB, cái thói quen này cô cũng không có nói cho ai biết, mà lúc đó luận văn của mình bị Vương Tiếu Vân đánh cắp, là do cô không có phòng bị.

Ngay lúc đó cô đối với Vương Tiếu Vân cũng rất tín nhiệm, có ai sẽ nghĩ tới, kiếp trước Vương Tiếu Vân lừa gạt cô nói rằng không thể gởi qua email, phải trực tiếp in ra giấy giao cho giáo sư, ngay lúc đó cô còn không biết mình mang thai đứa bé, cho nên thân thể nhiều chỗ không thoải mái, liền yên tâm mang luận văn giao cho cô ta, cô không ngừng cười khổ.

Sờ bụng một cái, lúc này đứa bé đã tới rồi đi, kiếp trước cô thật sự không thích đứa bé này, nghe theo lời Vương Tiếu Vân, cảm thấy đứa bé là gánh nặng, cho nên đem con bỏ đi, mà cái nút áo kia cuối cùng cũng bị Vương Tiếu Vân mang đi.

Cô vẫn cảm thấy kì lạ Vương Tiếu Vân làm sao lại biết, tại sao lại biết một cái nút áo kia không phải mmotj cái nút áo bình thường, mãi cho đến khi cô chết rồi, cô mới hiểu được, cô mang thai đứa bé, tất cả đều là do Vương Tiếu Vân thiết kế, mục đích là vì sợ cô cùng cô ta giành Lý Hồng Vũ.

Kiếp trước quả thật cô rất thích Lý Hồng Vũ, không —— phải nói là thầm mến đi!

Điều bí mật này cũng chỉ có Vương Tiếu Vân biết, khi cô chuẩn bị nói cho Lý Hồng Vũ biết cô thích hắn ta, Vương Tiếu Vân trực tiếp cầm nút áo của mình đi gặp người kia, vừa nghĩ tới, lòng của cô cũng rất đau, rất đau, khi anh biết cô đem con ——

Vẻ mặt của anh cô vĩnh viễn nhớ, đó là một phút trước vừa mới biết mình sắp làm ba thì cảm thấy rất hạnh phúc, bộ dáng rất vui vẻ,một phút sau nét mặt khổ sở giống như xuống địa ngục, đời này cô sẽ không làm như vậy, sẽ không, cô nhất định phải sinh ra đứa bé này thật khỏe mạnh.

Vừa nghĩ tới đó, cô rất muốn nhìn thấy người đàn ông kia, người đàn ông đáng giá để cô dùng một đời đi thích, một đời đi yêu.

Kiếp trước, cô không xứng làm vợ anh, đời này, cô nhất định phải làm một người vợ thật tốt của anh, làm một người vợ hiền, để cho anh cảm thấy anh là một người đàn ông hạnh phúc nhất.