Vô Ý Vi Chi

Chương 55




Trong phòng khách, hai vợ chồng Lâm Chiếu Đông và Lâm Bàng Lệ Vân đều đang ôm một tập văn xuôi ngồi đọc, Lâm Vu Chi đau cổ họng đang uống canh dưới mệnh lệnh của người nào đó. Bên ngoài phòng khách thỉnh thoảng có hai tiếng cười truyền ra, đôi lúc Lâm Chiếu Đông và Lâm Bàng Lệ Vân lại ngước lên nhìn, trên mặt cũng thường xuất hiện nụ cười vui mừng.

Nói một thân phận khác cho người nhà của mình, Lâm Vô Ý cũng nói sẽ cho người nhà những cuốn sách đã xuất bản của cậu, còn có cả bản dịch tiếng Trung tương ứng do chính cậu dịch, phần bản dịch đó đều là cậu đặc biệt viết cho ba cậu vốn không hiểu tiếng Pháp. Ngoại trừ người đại diện của cậu là Caroline ra, không có ai biết chuyện này. Bản dịch tiếng Trung trong hiệu sách chẳng qua là do người ta tìm người khác để phiên dịch, căn bản không thể so được với bản do chính cậu dịch, còn tất cả những bản dịch của cậu đều được cất trong thư phòng của ba cậu Lâm Chính Huy và trong căn biệt thự ba cậu để lại cho cậu.

Hiện giờ, người nhà đã biết chuyện này, Lâm Vô Ý gọi điện thoại cho Caroline, để cô in thêm những bản dịch của cậu thành mấy bộ, cậu muốn tặng cho người nhà. Mọi người Lâm gia biết được chuyện này vô cùng cảm động. Cho dù có được bản dịch này, họ cũng không nỡ mở ra xem, giá trị của bản dịch này chính là thiên kim khó cầu đó. Lâm Vu Chi để trợ lý của mình đến hiệu sách mua mấy bộ sách của Lâm Vô Ý về, mấy lão nhân gia đã rất nôn nóng muốn được xem sáng tác của em trai.

Những người khác ăn cơm tối xong đều rời đi. Lâm Vu Chi vốn muốn để Vu Hồng đón Lâm Vô Ý đi, Lâm Vô Ý muốn viết bản thảo, đó là chuyện chính. Lâm Vô Ý không đi, cậu để Vu Hồng hôm sau mới đón cậu. Hôm qua vừa về đã ngủ, cậu chưa phân chia mấy thứ đồ mua về cùng Ethan, cậu không thể không nói câu nào đã rời đi, Ethan sẽ buồn lắm.

Ethan vẫn không thể hiểu nổi thân phận tác gia của ông chú nhỏ đại biểu cho cái gì, bé chỉ biết ông chú nhỏ rất lợi hại rất lợi hại, ông nội, bà nội và daddy đều đọc sách do ông chú nhỏ viết đó. Trong tâm hồn bé nhỏ của Ethan, ông chú nhỏ không chỉ là người ôn nhu, hoàn hảo hơn mummy, còn là một người rất lợi hại. Ethan cảm thấy thật hạnh phúc, nhất là sau khi trở về còn được ăn pizza mà ông chú nhỏ đã để dành cho bé, nỗi khát vọng về mummy trong lòng Ethan càng lúc càng mờ nhạt tùy theo từng miếng từng miếng pizza trôi vào bụng.

Phản ứng của Lâm Vu Huệ cũng giống với Thẩm Như Vi, nếu không phải hiện giờ cô đang có việc phải hoàn thành, nhất định cô cũng sẽ ôm cuốn sách do chú nhỏ sáng tác giống như ba mẹ vậy. Còn việc mà cô đang bận…

“Cô, bao giờ ảnh có thể rửa xong?”

Ethan đang đeo đôi tai chuột Mickey, mặc áo T – shirt chuột Mickey và đi dép lê chuột Mickey, nằm nhoài trên lưng ông chú nhỏ, nôn nóng hỏi. Lâm Vu Huệ cũng đeo đôi tai chuột Mickey giống vậy cầm cameras trong tay nói: “Ngày mai cô sẽ rửa cho con, muốn mang đến nhà trẻ không?”

“Muốn. Cô giáo nói con có thể treo ảnh chụp của con với ông chú nhỏ trên tường ở nhà trẻ.”

Người nào đó vừa nghe xong lập tức nói: “Con phải mang ảnh chụp ông chú nhỏ đẹp trai nhất đó.”

Ethan ôm cổ ông chú nhỏ thơm một cái: “Ông chú nhỏ đẹp trai nhất.”

“Ha ha, Ethan cũng đẹp trai nhất.”

Được cháu trai nhỏ khen đẹp trai, tâm tình Lâm Vô Ý rất tốt.

Lâm Vu Huệ cũng bị cuốn vào niềm vui của hai người, nói: “Chú nhỏ, để anh cháu chụp ảnh cho ba chúng ta đi.”

“Được đó được đó.”

Buông cháu trai nhỏ ra, hai người đáng yêu chạy vào phòng khách. Lâm Vu Chi đã nghe được tiếng mấy người nói chuyện liền buông bát xuống. Lâm Vu Huệ cũng đeo một chiếc vòng tay chuột Mickey đưa cameras cho anh trai, Lâm Vô Ý chọn xong chỗ chụp, để cháu gái và cháu trai nhỏ ngồi xổm trước mặt mình, cậu ôm hai người, nhắm một mắt với màn hình. Ethan giơ hai ngón tay thành hình cái kéo, Lâm Vu Huệ để sát vào mặt Ethan.

‘Tách, tách!’

Lâm Vu Chi ấn máy hai lần rất nhanh. Lâm Vô Ý sờ đầu Ethan: “Đi, chụp ảnh cùng ông nội bà nội.” Ethan nghe lời chạy đi, Lâm Vô Ý cũng đi đến. Trên khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc giống con trai của Lâm Chiếu Đông lúc này cũng là vẻ vui sướng thiên luân chi nhạc, ông ôm cháu mình, Lâm Vô Ý đứng phía sau anh trai và chị dâu, Vu Huệ ôm mẹ, Lâm Vu Chi tiếp tục bấm máy.

“Vu Chi, cậu cũng tới chụp.” Hiển nhiên Lâm Vô Ý cảm thấy không đủ người.

Lâm Vu Chi gọi quản gia tới, cũng rất nghe lời mà đến chụp ảnh với mọi người. Người một nhà hòa thuận vui vẻ như vậy, cho dù là người lớn hay trẻ con, đều cười vui sướng vô cùng.

Chụp ảnh với anh trai chị dâu xong, Lâm Vô Ý lại bắt lấy Vu Chi để chụp ảnh cùng Ethan. Lâm Vu Chi trầm mặc nghe Lâm Vô Ý sắp xếp, chỉ cần không để anh đeo đôi tai chuột Mickey gì gì đó, đi dép lê chuột Mickey gì gì đó, anh rất vui vẻ phối hợp.

Khóe mắt Lâm Bàng Lệ Vân có chút ướt át, bà nói với chồng: “Ethan càng ngày càng hoạt bát.”

“Ethan thích ông chú nhỏ của nó, rất tốt.” Không phải Lâm Chiếu Đông không hề vui mừng. Cho dù là lúc cháu ông được sinh ra, không khí trong nhà cũng chưa từng ấm áp thế này. Nghe thấy tiếng cười của cháu mình, trong đôi mắt ướt át của Lâm Bàng Lệ Vân còn có sự bất mãn đối với một người khác. Trước kia bà còn lo con trai mình ly hôn sẽ khiến cháu bà khổ sở, hiện giờ bà không lo nữa. Nhà họ không có cô con dâu kia vẫn rất tốt.

Chơi đến gần 9 giờ, Lâm Vô Ý bế Ethan lên lầu, trẻ con nên đi ngủ. Lâm Vu Chi đã bị chụp bao nhiêu là ảnh cũng nói với ba mẹ một câu rồi lên lầu nghỉ ngơi. Lâm Vu Huệ ngồi xuống cạnh mẹ, xem ảnh trong cameras. Qua một lát, cô đưa ảnh cho mẹ, nói: “Ba, mẹ, ba mẹ xem, Ethan cười thật vui vẻ, ngay cả anh cũng không còn nghiêm túc. Con thấy Ethan không có mẹ cũng không sao cả, chú nhỏ giỏi hơn chị dâu nhiều.”

Lâm Chiếu Đông không đáp lại, Lâm Bàng Lệ Vân thản nhiên nói: “Anh con quyết định ly hôn, sẽ chờ đến lúc chuyện của chú nhỏ con ở bên kia xử lý xong. Nó không muốn vì chuyện của nó mà truyền thông lại chú ý đến chú nhỏ con.”

Lâm Vu Huệ cười, cất cameras, cảm khái nói: “Chú nhỏ trở về thật tốt quá. A, thật hy vọng chú nhỏ có thể vĩnh viễn ở nhà.”

Lúc này Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Chú nhỏ con không ở nhà thì ở đâu?”

Chưa gì Lâm Vu Huệ đã thấy mất mát: “Khi chú nhỏ kết hôn sẽ rời khỏi nhà mà.”

Lâm Bàng Lệ Vân nói: “Dù chú nhỏ con kết hôn cũng vẫn là chú nhỏ của con. Cậu ấy không rời khỏi ông nội con, kết hôn xong chắc cậu ấy vẫn ở nhà cũ, cũng không phải ở nước ngoài rất khó gặp mặt.”

Lâm Vu Huệ nhíu mi: “Con không nghĩ ra phụ nữ thế nào mới xứng đôi với chú nhỏ.” Trong lòng cô quả thực chú nhỏ chính là hóa thân của sự hoàn mỹ.

Nhìn vẻ không nỡ trên mặt con gái, ánh mắt Lâm Chiếu Đông trở nên sâu xa, nói ra lời không rõ nghĩa: “Chú nhỏ con rất coi trọng các con, chờ khi cậu ấy kết hôn con lo lắng cũng không muộn.”

Không nghe ra điều khác thường trong lời nói của ba, Lâm Vu Huệ gật đầu: “Cũng đúng.”



Nằm giữa ông chú nhỏ và daddy, trên mặt Ethan là nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc. Khi mummy ngẫu nhiên trở về, tuy rằng bé cũng sẽ nằm giữa mummy và daddy thế này, nhưng bé không hề vui chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất khẩn trương vì không khí là lạ giữa mummy và daddy. Nhưng giờ bé chả thấy khẩn trương gì hết, ngược lại còn rất hưng phấn, hưng phấn đến mức không ngủ được.

“Ethan, nhắm mắt lại, ông chú nhỏ sắp kể chuyện đây.”

Cùng với những lời này chính là nụ hôn hai bên gò má, tiếp theo là trán. Khác và daddy và ông nội, ông chú nhỏ không có râu, hôn lên mặt khiến bé rất thoải mái rất thoải mái, nhưng cũng khác với cái thoải mái của mummy, lại càng khác với thoải mái như bà nội. Còn daddy, Ethan không có ký ức được daddy hôn.

Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc áo ngủ chuột Mickey giống ông chú nhỏ, đeo vòng tay chuột Mickey giống ông chú nhỏ, một lần nữa Ethan lại cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện ông chú nhỏ có thể mãi mãi ở cùng với bé.

Giọng nói ôn nhu vang lên, trên tay Lâm Vô Ý là cuốn truyện “Nghìn lẻ một đêm”, tiếp tục kể chuyện cho cháu trai nhỏ. Cuốn truyện đã được giở qua một phần. Cho dù Lâm Vô Ý không ở cùng cháu trai nhỏ, hầu như đêm nào cậu cũng gọi điện thoại kể chuyện cho cháu. Hôm nay Lâm Vu Chi đã nói với con trai, trong khoảng thời gian này ông chú nhỏ phải làm việc, buổi tối không thể kể chuyện cho bé. Ethan không hề bất mãn, ông chú nhỏ phải làm việc nên mới không thể kể chuyện cho bé, bé sẽ thật ngoan ngoãn chờ ông chú nhỏ làm việc xong, lúc Lâm Vô Ý nghe được liền cho cháu trai nhỏ mấy cái hôn, hôn đến mức mặt mũi Ethan đỏ bừng.

Lâm Vu Chi bán nằm trên giường xem tuần san kinh tế, bên tai là giọng nói đầy yêu thương của Lâm Vô Ý kể chuyện cho con trai, ánh sáng của đèn bàn trong phòng vô cùng nhu hòa, trong bầu không khí thế này, Lâm Vu Chi thấy thật bình lặng, bình lặng đến nỗi dường như anh đang ở nhà riêng của mình, đặc biệt thả lỏng. Kết hôn năm năm, anh không thấy mình là đàn ông đã kết hôn, cho dù anh có vợ có con, anh cũng không có cảm giác như thế. Nhưng vào giờ khắc này, anh có một loại cảm giác rất kỳ lạ, anh, là một người cha, là…

Ánh mắt chuyển sang con trai, rõ ràng con trai đã ngủ, tiếp đó, anh nhìn về phía người đang kể chuyện, một tay người kia vỗ nhẹ con trai, một tay lật trang sách, dường như cũng đang đắm chìm trong câu chuyện, khóe miệng mỉm cười. Buông tạp chí, động tác xuống giường của Lâm Vu Chi rất nhẹ, vào toilet, anh còn chưa đánh răng. Đi đến trước bồn rửa mặt, nhìn thấy cốc nước đánh răng bị người kia đổi, nhìn thấy hai cốc đánh răng chuột Mickey khác và hai chiếc bàn chải đánh răng chuột Mickey một lớn một nhỏ, Lâm Vu Chi cầm lấy bàn chải đánh răng bình thường của mình, may mắn vì đối phương không đổi bàn chải đánh răng của anh thành chuột Mickey. Không biết sau này khăn mặt và khăn tắm có bị đổi thành chuột Mickey không đây. Nếu bị thay đổi… Lâm Vu Chi lấy kem đánh răng, đánh răng, bị thay đổi anh cũng chẳng có cách nào. Tuy rằng chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, nhưng Lâm Vu Chi rất rõ, bản thân mình không thể, cũng sẽ không cự tuyệt yêu cầu của người kia.

Xả đầy nước vào cốc hình chuột Mickey, Lâm Vu Chi chịu ảnh hưởng của người nào đó, cũng rất nghiêm túc đánh răng. Đánh răng xong, lau miệng, Lâm Vu Chi quay về giường. Câu chuyện đã ngừng, một người cười tủm tỉm ra hiệu đừng lên tiếng, nói nhỏ: “Ethan ngủ rồi.”

“Cậu thì sao?”

“Tôi còn muốn viết nhật ký và tùy bút, cũng không buồn ngủ. Cậu đau cổ họng, đi ngủ sớm một chút.”

“Tôi cũng không buồn ngủ, bao giờ mệt sẽ ngủ.”

Một lần nữa cầm tạp chí lên, Lâm Vu Chi uống một hớp nước, tiếp tục xem.

Lâm Vô Ý viết nhật ký, viết này viết nọ, cậu ngừng bút, nhìn người bên cạnh. Lâm Vu Chi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cậu, nhìn qua, vẻ mặt như hỏi: Chuyện gì vậy?

Cười với Vu Chi, Lâm Vô Ý xuống giường. Lâm Vu Chi buông tạp chí, nhìn người nào đó ra ngoài. Qua một lát, Lâm Vô Ý trở lại, trên tay là một tờ giấy. Ngồi xuống giường, Lâm Vô Ý cười tủm tỉm nói nhỏ: “Không được xem.”

Lâm Vu Chi cầm tạp chí, không để bụng đối phương muốn làm gì.

Rất vừa lòng khi Vu Chi “nghe lời”, Lâm Vô Ý vẽ tranh trên giấy. Sắc mặt Lâm Vu Chi thản nhiên, không hiếu kỳ, dù sao đối phương cũng sẽ nói cho anh biết, không phải sao.

Hơn hai mươi phút sau, Lâm Vô Ý vừa lòng nhìn nhân vật trên giấy, vươn người qua cháu trai nhỏ đang ngủ ở giữa, đặt tờ giấy lên trang tạp chí của Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi chớp mắt, cầm tờ giấy kia.

“Có giống không?”

Trên giấy, một đứa trẻ đang tựa vào lòng ba để ngủ, người ba mang vẻ mặt nghiêm túc, một tay vỗ vỗ cho con, một tay cầm quyển sách, hình ảnh ấm áp đến vậy.

Lâm Vu Chi nhìn mãi, cũng không nói có giống không, mà là cầm tờ giấy, xuống giường, rời khỏi phòng. Lâm Vô Ý cười tươi, lại nhìn khuôn mặt ngủ say của cháu trai nhỏ, cầm nhật ký viết tiếp.

Khi Lâm Vu Chi trở lại, trong tay anh có thêm một cái khung ảnh. Lâm Vu Chi cắt bức tranh kia, để nó vừa vặn cho vào với khung ảnh. Đặt khung ảnh ở đầu giường, lúc này Lâm Vu Chi mới lên tiếng: “ Rất giống.”

Khóe miệng Lâm Vô Ý mang theo nụ cười sâu sắc, kéo tay Lâm Vu Chi đặt lên người cháu trai nhỏ: “Ethan rất yêu cậu.”

“… Tôi biết.” Lâm Vu Chi xoay lại cầm tay Lâm Vô Ý, rất tự nhiên. “Nó cũng rất thích cậu.”

“Đó là đương nhiên. Tôi là ông chú nhỏ được hoan nghênh nhất toàn Hongkong mà.” Tên họ Lâm nào đó vô cùng không hiểu khiêm tốn nó là cái gì. Khóe mắt nghiêm túc của Lâm Vu Chi nhu hòa không ít, lời nói cũng rất tự nhiên thoát ra: “Tôi định ly hôn với Bội Bội.”

Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý nháy mắt đã biến mất, nắm chặt tay Vu Chi.

Lâm Vu Chi rút tay ra, ôm con trai đang ngủ sang phía bên kia giường, rồi mới dịch đến gần Lâm Vô Ý, như vậy mới tiện nói chuyện. Lâm Vô Ý cũng không viết tiếp nhật ký, lo lắng hỏi: “Thật sự phải đến bước này sao?”

Lâm Vu Chi thản nhiên nói: “Ba tôi và ba của Bội Bội là bạn tốt. Quách gia rất muốn làm thông gia với Lâm gia, lúc ấy Bội Bội đến tìm tôi, nói nếu tôi kết hôn với cô ấy, cô ấy sẽ cho tôi một đứa con trai, cũng sẽ không can thiệp vào tự do của tôi, sẽ không quản tôi có phụ nữ khác bên ngoài không. Cô ta muốn sau khi kết hôn có thể hàng năm định cư ở nước ngoài. Cô ta là con gái duy nhất của Quách gia, tình huống thực tế của Quách gia không giống quang cảnh họ tự biểu hiện ra ngoài, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu Quách gia luôn cố gắng thúc giục chuyện hôn sự giữa hai nhà. Bội Bội biết mình không thể tự làm chủ hôn nhân, cho nên đã tới tìm tôi đưa ra yêu cầu như vậy.”

“Vu Chi…”

Lâm Vô Ý rất khó chịu, cậu không nghĩ hôn nhân của Vu Chi lại có nội tình như vậy.

Lâm Vu Chi bình tĩnh nói: “Tôi nói với cô ta có thể kết hôn, nhưng phải ký hiệp nghị trước khi kết hôn, tôi có quyền chủ động chấm dứt cuộc hôn nhân này. Nếu ly hôn, con cái thuộc về tôi, cô ta buông tha cho quyền lợi phân chia tài sản với tôi, tôi sẽ cho cô ta một số tiền phụng dưỡng duy nhất, sau đó tôi không cần phụ trách gì về cô ta. Nếu cô ta không đồng ý, chuyện này coi như tôi chưa từng nói, cô ta đồng ý, sau đó chúng tôi mới kết hôn. Sau khi Bội Bội sinh Ethan xong liền rời khỏi Hongkong, thậm chí cô ta còn không đợi ở cữ xong. Tôi đưa hiệp nghị của chúng tôi cho ba, cho nên hôn sự của tôi và Bội Bội, ba tôi vẫn giữ im lặng, vì biết rõ mọi chuyện đằng sau.”

Lâm Vô Ý không biết nên nói gì mới tốt.

Lâm Vu Chi nói tiếp: “Tôi chưa từng nghĩ cuộc hôn nhân của chúng tôi có thể kéo dài thật lâu, nhất là sau khi người nhà càng lúc càng bất mãn với Bội Bội. Ethan ngày một lớn lên, tuy rằng thằng bé chưa nói với tôi, nhưng tôi biết nó rất khát vọng về mẹ, nhưng đối với Bội Bội mà nói, Ethan cùng lắm chỉ là một lợi thế trong giao dịch hôn nhân. Sở dĩ cô ta không đề xuất ly hôn, vì tôi đang có 30% cổ phần trong Quách Thị, đối với cô ta trạng thái hiện nay mới là tốt nhất.”

Môi Lâm Vô Ý giật giật, do dự hỏi: “Hiện tại cậu muốn ly hôn… là có, phụ nữ cậu thích?”

“Không phải. Ethan là người thừa kế của tôi, tôi không muốn nó lớn lên trong một gia đình có hoàn cảnh khác biệt. Với nó mà nói, có người mẹ hàng năm ở nước ngoài còn không bằng sống trong gia đình đơn thân. Bội Bội không có nghĩa vụ vợ chồng với tôi, tôi cũng vậy.” Lâm Vu Chi nhìn sang người đang khổ sở vì anh. “Sau khi cậu về, Ethan thay đổi rất nhiều, tôi không biết nó có thể cười vui vẻ đến vậy. Tôi bắt đầu tự hỏi cuộc hôn nhân của tôi và Bội Bội rốt cuộc có đúng không. Đối với Ethan, tôi và mẹ nó kỳ thực không khác gì đã ly hôn. Tôi tin có cậu ở đây, Ethan sẽ ngày càng giống đứa trẻ bình thường. Không bằng tôi nhanh chóng ly hôn với Bội Bội, có một số việc phải thay đổi trước khi nó thêm phức tạp.”

Lâm Vô Ý rất khó chịu. Tuy rằng ba mẹ cậu không kết hôn, nhưng họ rất yêu nhau. Vu Chi là người ưu tú như thế, vậy mà hôn nhân chỉ là một cuộc giao dịch. Nhất là nghĩ đến chuyện cháu trai nhỏ đánh yêu được sinh ra dưới tình huống như thế, cậu lại thấy khổ sở vô cùng.

“Tôi đáp ứng cậu, sau này sẽ cố gắng làm một người cha đáng phải làm.”

Lâm Vô Ý không nhịn được ôm lấy Vu Chi: “Tôi thấy khổ sở. Ethan đáng yêu như vậy mà.”

“Thực xin lỗi, làm cậu khổ sở.” Lâm Vu Chi vòng một tay qua thắt lưng Lâm Vô Ý. “Nhưng tôi nghĩ, tôi ly hôn với Bội Bội mới là phụ trách với Ethan.”

“Cậu nói với Ethan chưa?”

“Vẫn chưa. Tôi nghĩ nó sẽ đồng ý.”

“…” Lâm Vô Ý thấy cay mũi, cháu trai nhỏ đáng thương của cậu, người cháu đáng thương của cậu.

“Chờ khi đi Pháp về với cậu, tôi sẽ làm chuyện này. Vô Ý, tôi giao Ethan cho cậu. Có thể tôi không có cách nào cho nó một gia đình bình thường.”

“Không có phụ nữ nào thích sao?”

“Tôi càng thích sự nghiệp của mình hơn.”

Lâm Vô Ý buông Vu Chi ra, trên mặt là vẻ bất mãn.

“Sao có thể cuồng công việc như vậy được, đây là không đúng.”

Lâm Vu Chi không hề tỉnh ngộ, còn nói: “Đây là tính cách đặc biệt của đàn ông Lâm gia, nếu không Vu Hồng cũng sẽ không tìm người sinh con hộ mình.”

“Đây không phải tính cách đặc biệt tốt đẹp gì. Ông nội cậu, ba cậu và chú cậu đều không như vậy.”

“Vậy chỉ có thể nói thiên tính của tôi là thế.”

Lâm Vô Ý tức giận, Vu Chi căn bản không hề tỉnh ngộ lại! Thấy khuôn mặt bất bình của đối phương, Lâm Vu Chi hỏi lại: “Vậy cậu hy vọng tôi giữ nguyên trạng thái hôn nhân này với Bội Bội?”

Vấn đề này làm khó Lâm Vô Ý rồi. Hai vai sụp xuống, cậu nói: “Cũng không phải. Chỉ là không muốn thấy các cậu lại đùa giỡn với hôn nhân.”

“Tôi nhận lỗi.”

Trong mắt Lâm Vô Ý, cách nhận lỗi của Lâm Vu Chi không hề có chút thành ý.

Nhìn cháu trai nhỏ đáng thương, Lâm Vô Ý hỏi: “Vậy sau này cậu không tái hôn sao?”

“Tôi có Ethan là đủ rồi.”

Thì nghĩa là sau này không tái hôn? Tại sao cháu cậu đều không muốn tìm phụ nữ mình thích để kết hôn? Lâm Vô Ý cực kỳ uể oải: “Có một gia đình bình thường không tốt sao? Cậu muốn ly hôn, Vu Hồng không muốn kết hôn, Vu Chu và Tiếu Vi đều không có bạn gái… Ông nội cậu trên trời có linh thiêng nhất định sẽ không yên tâm.”

“Chúng tôi cho ông nội mấy chắt trai là được rồi.” Lâm Vu Chi bắt đầu thăm dò, hỏi: “Vậy còn cậu? Cậu không kết hôn, ông nội mới càng không yên lòng chứ.”

Lâm Vô Ý mím môi, hừ nói: “Tôi mới không giống các cậu. Nếu gặp được người thích, nhất định tôi sẽ kết hôn. Vu Chi, đáp ứng tôi, chuyện này cậu phải nói rõ với Ethan.”

“Tôi đáp ứng.”

Lâm Vô Ý không còn tâm tình để viết nhật ký và tùy bút. Lâm Vu Chi chủ động cầm bàn tay lành lạnh của cậu: “Ảnh hưởng của cậu với Ethan còn sâu hơn mẹ nó.”

Lâm Vô Ý nở nụ cười.

“Sau khi cậu về, trong nhà náo nhiệt lên không ít, quan hệ giữa người nhà cũng thân thiếu hơn nhiều.”

Nụ cười trên mặt vị họ Lâm nào đó càng chói sáng.

“Cho dù là gia đình đơn thân, tôi tin Ethan, Ryan và Andrew vẫn sẽ khỏe mạnh lớn lên giống như trẻ con trong gia đình bình thường, vì chúng có một ông chú nhỏ rất rất giỏi.”

Hai mắt của tên họ Lâm nào đó càng cong tít: “Tôi là người gặp người thích mà.”

Khóe miệng Lâm Vu Chi có chút tươi cười: “Vậy cậu ủng hộ tôi ly hôn?”

Lâm Vô Ý thận trọng gật đầu: “Nếu cậu đã quyết định, chỉ cần Ethan không thương tâm, tôi đều ủng hộ. Bất quá cậu phải đáp ứng tôi, sau này không được đùa giỡn như vậy.”

Lâm Vu Chi nhướng mi: “Tôi không có ý định tái hôn.”

Thở ra một hơi, Lâm Vô Ý ôm cháu: “Trước khi ly hôn nói cho tôi biết, tôi đưa Ethan ra ngoài tránh mặt một chút.”

“Được.”

Cứ tự nhiên nói xong chuyện này cho Lâm Vô Ý, cũng đoán được đối phương sẽ ủng hộ quyết định của anh, Lâm Vu Chi lại bế con trai nằm vào giữa hai người. Lâm Vô Ý tiếp tục viết nhật ký và tùy bút của cậu, Lâm Vu Chi tiếp tục đọc tạp chí của anh. Khi Lâm Vô Ý viết xong, Lâm Vu Chi buông tạp chí, nằm xuống. Hai người tắt đèn bàn ở hai bên.

Nằm nghiêng, đối mặt với Vu Chi, nội tâm Lâm Vô Ý cũng không bình lặng như cậu biểu hiện ra bên ngoài. Ethan ngủ thật ngon, còn chưa biết daddy của bé đang chuẩn bị ly hôn với mummy của bé. Lâm Vu Chi cũng đối mặt với Lâm Vô Ý, đối phương mở to mắt, anh cũng không nhắm mắt.

Nhẹ nhàng đặt tay Vu Chi lên người cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý nhỏ giọng nói: “Hôn nhẹ Ethan đi, tôi chưa từng thấy cậu hôn bé.”

Lâm Vu Chi thật có lỗi mà nói: “Cậu hôn nó là đủ rồi. Vô Ý, có một số việc tôi thực sự không làm được.”

“Rất đơn giản mà.”

“…” Lâm Vu Chi không động đậy.

Cắn môi, Lâm Vô Ý chuyển động thân thể, vươn qua cháu trai nhỏ. Hầu kết của Lâm Vu Chi giật giật: “Hôn chúc ngủ ngon cho tôi?”

“Tôi muốn dạy cậu phải làm sao để hôn Ethan, không được trốn.”

“Tôi chỉ muốn hôn chúc ngủ ngon.”

Lâm Vô Ý tiến gần đến trước mặt Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chi chủ động đưa mặt mình đến gần. Một nụ hôn mềm mềm rơi trên mặt anh.

“Cứ như vậy, hôn nhẹ Ethan.”

Ánh mắt thâm thúy của Lâm Vu Chi bị bóng tối che khuất. Anh vươn tay giữ lấy người sắp rời khỏi, hôn trả lại một cái lên mặt đối phương: “Ngủ ngon.”

Lâm Vô Ý sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu được cháu hôn vào má, Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi đều chưa từng hôn đâu.

“Có qua có lại.” Giọng nói Lâm Vu Chi sung sướng, buông Lâm Vô Ý ra, lại nói thêm: “Ngủ ngon.”

“Tôi đang dạy cậu phải làm sao để hôn Ethan.”

“Ethan có cậu hôn là đủ rồi.”

Lâm Vô Ý nằm xuống, bất mãn: “Vừa rồi cậu còn nói sẽ cố gắng làm một người cha đáng phải làm.”

“Không bao gồm việc hôn chúc ngủ ngon cho nó.”

“… Là ba hẳn là nên học cách làm sao để hôn chúc ngủ ngon cho con trai chứ.”

“Ba tôi không cho tôi, tôi cũng không.”

“…” Kéo luôn cả anh trai vào, Lâm Vô Ý khó có thể nói được gì. Cậu buồn bực nhắm mắt lại, ba hôn chúc ngủ ngon cho con trai có khó như vậy sao? Lúc cậu ở Pháp ba toàn lên skype để hôn chúc ngủ ngon cho cậu đó.

Một bàn tay giữ lấy cậu, Lâm Vô Ý mở mắt, người đang nằm nghiêng nhắm mắt lại dường như sắp ngủ. Bất mãn của Lâm Vô Ý biến mất, chuyện này cậu sẽ kiên trì không ngừng. Lập tức, cậu cười, vừa rồi Vu Chi hôn chúc ngủ ngon cho cậu đó. Dịch dịch thân thể, thoáng nâng người lên, vào lúc người nào đó mở to mắt, Lâm Vô Ý hôn nhẹ lên mặt đối phương một cái.

“Vu Chi, ngủ ngon, phải ngủ ngoan nha.”

Trong mắt Lâm Vu Chi hiện lên vẻ bất đắc dĩ và một cảm xúc nào đó.

“Ngủ ngon.”

Ha ha, khẳng định Vu Chi đang hắc tuyến đầy đầu. Trêu cợt cháu xong, Lâm Vô Ý thư thái đi ngủ. Uhm, phải nhanh chóng viết xong bản thảo một chút, cậu muốn dẫn Ethan ra ngoài chơi, đưa Ryan và Andrew ra ngoài chơi, cậu phải làm ông chú nhỏ được cháu mình hoan nghênh và yêu thích nhất toàn Hongkong.

Bàn tay đang nắm ngày càng thả lỏng, đợi đến khi tiếng hít thở ổn định của đối phương truyền ra, ngón tay Lâm Vu Chi xoa nhẹ vào nơi mình vừa được hôn. Anh thấy không quen, nhưng… cảm giác rất tốt. Dường như, ở cùng người kia, chuyện gì cũng là tự nhiên như vậy, ngay cả việc… hôn môi. Cho dù chỉ là hôn hai má bình thường, nhưng với Lâm Vu Chi, ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn.

Ngủ ngon, Vô Ý, chúc cậu có giấc mơ đẹp.

Mang theo chút thoải mái ngay cả mình cũng không thể nói rõ, ý thức của Lâm Vu Chi dần dần mơ hồ.



Trong phòng, một tay Lâm Vu Hồng cầm ly rượu đỏ, hết sức chăm chú xem một tập văn xuôi của người nào đó. Ngày mai, người kia sẽ đến chỗ anh ở, Lâm Vu Hồng đặc biệt gọi người đến quét dọn trong ngoài sạch sẽ một lần. Lời văn của người nọ dường như có ma lực nào đó, đưa cả cảm quan của Lâm Vu Hồng vào thế giới đó. Thế giới trong văn chương cũng như bản tính của người đó – Tốt đẹp, hồn nhiên.