Vô Ý Vi Chi

Chương 72




Nói là chụp ***, tối đa cũng chỉ là để lộ thân trên, hơn nữa qua bàn tay Lâm Vu Chu, người trong tấm hình vừa thanh thuần vừa mị hoặc, nhưng không hề có một chút ***. Mặc dù là vậy, sau khi Lâm Vu Hồng xem xong liền xóa toàn bộ không chút khách khí, hơn nữa còn rất nghiêm khắc nói cho anh em nhà mình, sau này không được để Lâm Vô Ý chụp loại ảnh thế này, dù là Lâm Vô Ý tự mình yêu cầu cũng không được. Lâm Vu Chu cũng vốn chỉ muốn dỗ cho người nào đó cao hứng, để người nào đó có nguyên do nói ra vấn đề của mình, chứ anh cũng không định chụp cho Lâm Vô Ý. Đừng nói là ảnh chụp kiểu thế, dù có là ảnh chụp bình thường của Lâm Vô Ý, anh cũng không muốn để người khác nhìn thấy. Bốn người đều có tâm tư riêng, sau khi xem ảnh xong cũng không nói gì với nhau nữa, làm chuyện của mình trong phòng khách, chờ người nào đó thức dậy.

Lâm Vô Ý ngủ đến tận hơn 11 giờ mới no mắt. Bởi vì “chảy mồ hôi”, cậu tắm táp một hồi mới đi xuống lầu. Cậu vừa xuống, bốn người trong phòng khách đều lập tức có động tác.

“Chào buổi sáng, các cưng à.”

Có một giấc mơ thoải mái, tâm tình của Lâm Vô Ý rất tốt. Cho mỗi người một “nụ hôn chào buổi sáng”. Lâm Vu Chi mang ý cười trong đôi mắt nhận nụ hôn chào buổi sáng của người nào đó, sửa lại: “Nên là chào buổi trưa.”

“Ha ha…”

Thuận thế ngồi xuống cạnh Lâm Vu Chi, Lâm Vô Ý duỗi dài cánh tay ra, hỏi: “Hôm nay các cậu có sắp xếp gì không?”

“Không có. Muốn ra ngoài chơi không?” Lâm Vu Chu hỏi. Hiện tại nhìn người này, nhất là trên mặt vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại từ nụ hôn của người kia, nội tâm Lâm Vu Chu cực kỳ không bình tĩnh.

Lâm Vô Ý nói: “Hôm nay mấy người Joseph không đến đây. Chúng ta ra ngoài chơi đi. Tôi muốn đi cung điện Lourve.”

“Ăn cơm đi. Chúng tôi đều ăn rồi, hôm nay chúng ta ăn tối bên ngoài.” Lâm Vu Hồng lộ vẻ hơi ôn nhu nói.

“Tôi ăn một quả táo là được rồi, vừa dậy nên không có khẩu vị gì cả, lát nữa đói bụng tôi sẽ ăn bên ngoài, muốn ăn mỳ Ý.”

“Được.”

Chỉ cần là chuyện Lâm Vô Ý muốn làm, bốn người tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

Lâm Vô Ý uống hết một cốc nước lớn, lấy một quả táo trên bàn, cắn một miếng to đùng. Nhìn dáng vẻ cậu ăn táo, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều thấy trái tim mình mềm mại vô cùng. Thích một người, chính là cảm giác này nhỉ?

Đợi Lâm Vô Ý ăn táo xong, năm người sửa soạn một chút rồi ra ngoài. Đều là lần đầu tiên đến đây cùng Lâm Vô Ý, từ trước Lâm Vu Hồng đã hỏi trợ lý nơi mua sắm tốt nhất ở Paris là chỗ nào. Đừng thấy Lâm Vu Hồng là một trong những người quản lý Lâm Thị, anh chưa từng đến Paris mua sắm cùng ai đâu. Ngay cả trang phục và phụ kiện của anh đều là do danh gia định chế, hoặc cũng là do trợ lý tư nhân chuẩn bị giúp anh, nếu muốn có cái gì trên tạp chí, chỉ cần nói với trợ lý một tiếng là được. Lâm Vu Hồng không có vợ, cũng không có bạn gái, bản thân anh cũng không thích mua sắm, tất nhiên không hề biết rõ. Lâm Vô Ý cũng không thiếu mấy thứ này, khi Lâm lão gia tử còn tại thế đã sắm cho con trai mình toàn thứ tốt ở khắp các nơi. Nhưng đối với Lâm Vu Hồng mà nói, đó là ông nội mua cho Vô Ý, không phải anh mua, ý nghĩa khác hẳn.

Đừng nói Lâm Vu Hồng có quyết định này, cả Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu cũng có quyết định tương tự. Hai người hiểu biết rất nhiều về Paris, nhất là Lâm Vu Chu, lúc Lâm Vô Ý nói muốn ra ngoài anh đã bắt đầu suy xét đến chuyện đi đâu mua quần áo cho Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý chỉ có thể mặc những chiếc quần rộng, Lâm Vu Chu đã nhớ ra mấy nhà thiết kế nổi danh Paris để đặt loại thích hợp cho Lâm Vô Ý, những bộ quần áo độc nhất vô nhị.

Lâm Vô Ý có hiểu biết về Paris còn hơn cả Hongkong, nhưng đây là lần đầu tiên cậu dạo chơi nhàn nhã trên đường phố Paris cùng người thân ngoại trừ ba mẹ. Nói ra bí mật đã cất giấu trong lòng mình mấy chục năm với Vu Hồng, Vu Chu và Tiếu Vi, cả người cậu thoải mái lên không ít, cũng thấy càng thêm thân mật với các cháu của mình. Cậu thích loại thân mật như thế này, thích cùng họ nói nói cười cười lúc ở chung một chỗ; thích cùng họ ngồi bên đường uống café; thích cùng họ đút đồ ăn cho đám bồ câu ở quảng trường; thích tựa vào mấy người cháu trai của mình để cùng họ chụp ảnh.

Không ngồi xe có rèm che, Lâm Vô Ý đưa mấy cháu trai đi ngồi trên tầng chót của xe buýt để ngắm cảnh Paris, nói cho họ biết đủ loại chuyện khi mình đến Paris lần đầu, nói cho họ biết mình đã từng đi một mình qu những con phố cổ xưa với những văn hóa nội hàm của Paris. Không thể nghi ngờ, Lâm Vô Ý chính là hướng dẫn viên du lịch tốt nhất cho bốn người, dù Lâm Vu Chu thường xuyên đến Paris cũng không hiểu biế Paris như cậu.

Lâm Vô Ý đúng là hướng dẫn viên du lịch tốt nhất, đặc biệt là về cung điện Lourve. Cậu biết từng câu chuyện đằng sau, lai lịch của từng đồ vật được trưng bày trong cung điện Lourve. Cậu nói ra những cảm nhận của chính mình cho các cháu cậu, cho dù đã tới đây vô số lần, rất nhiều tác phẩm vẫn làm cậu cảm động như lần đầu biết đến.

____ Thượng Đế đóng lại một cánh cửa của bạn, sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn.

Có lẽ những lời này không chuẩn xác lắm, nhưng nhìn Lâm Vô Ý hầu như chỉ dùng trái tim cậu để thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật đó, đột nhiên Lâm Vu Chi nhớ đến câu nói kia. Dù là văn học, hội họa, hay là nghệ thuật thiết kế, Lâm Vô Ý đều là thiên tài. Nhưng dù cậu có đạt được những thành tựu lớn đến đâu, trái tim cậu sẽ vẫn chỉ như trẻ con, thuần khiết đến nỗi khiến người ta không rời tầm mắt đi được, sẽ không hề tự chủ mà bị cậu thu hút. Lâm Vu Chi không hề nghi ngờ tại sao lại có nhiều con người ưu tú đều tập trung quanh người này như vậy, người này, có mị lực đến như vậy.

Tâm ý vừa động, Lâm Vu Chi cầm chặt tay một người. Người đang đắm chìm trong một bức tranh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh. Ngay trước mặt mấy anh em, Lâm Vu Chi rất tự nhiên nói: “Ethan không có gen di truyền về phương diện nghệ thuật, cậu phải bồi dưỡng nhiều cho nó.”

Lâm Vô Ý cười ôn nhu: “Đó là nhất định rồi.”

“Ryan và Andrew cũng không có. Tôi chỉ biết việc làm ăn.” Lâm Vu Hồng cũng không yếu kém mà nói, cầm tay kia của Lâm Vô Ý, cũng nhìn Lâm Vu Chi với ánh mắt thâm ý. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi nhìn hai ông anh này, trong mắt là vẻ suy nghĩ sâu xa.

Lâm Vu Chi bình tĩnh tiếp nhận ánh nhìn đó của Lâm Vu Hồng, nói với Lâm Vô Ý: “Mấy đứa nhỏ trong nhà, còn phải phiền cậu nhiều.”

“Yên tâm yên tâm, giao hết cho tôi đi.”

Lâm Vô Ý nhìn bức tranh tiểu thiên sứ trước mặt, nắm chặt tay hai người: “Tôi sẽ làm cho mấy cậu bé con nhà chúng ta cũng là người gặp người thích giống các thiên sứ.”

“Cậu nhỏ, cậu bất công.” Thẩm Tiếu Vi kháng nghị. “Vậy con của cháu có tính không?”

Lâm Vô Ý rút một tay ra chọc chọc vào mũi cháu trai ngoại: “Cậu bảo có tính không?”

Thẩm Tiếu Vi vô lại nói: “Đương nhiên phải tính! Không mang họ Lâm cũng phải tính!”

Có người không nhịn được chọc cho một câu: “Sao em biết em có thể sinh con trai được?”

“Anh họ Vu Chu, anh rất quá phận đó.”

Hai người lại bắt đầu đấu khẩu. “Trưởng bối” Lâm Vô Ý một trái một phải kéo tay họ, hai người lập tức im miệng.

“Có nhàm chán không?” Lâm Vô Ý rất thích đến cung điện Lourve, nhưng chỉ sợ mấy cháu trai cậu sẽ thấy nhàm chán.

“Không đâu.” Bốn giọng nói.

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đi đằng sau, không đếm xỉa đến mấy ánh mắt tò mò xung quanh. Trong năm người họ, ngoại trừ Lâm Vô Ý ra, dù là dáng vẻ cao ráo hay khí chất phát ra đều hấp dẫn sự chú ý của cả nam cả nữ, bất quá nửa chút tự đắc hai người cũng không có, bởi vì có rất nhiều tên đàn ông khác đều chú ý đến người đằng trước.

____ Tôi là người gặp người thích mà.

Lâm Vu Hồng nhìn trái xem phải, trong ánh mắt có chút lạnh lùng. Phải phái hai bảo tiêu cho người này mới được!

Ở trong cung điện Lourve hơn hai giờ, không muốn mấy người cháu quá nhàm chán vì đi cùng cậu, Lâm Vô Ý không xem nữa. Dù sao cậu cũng không phải về Hongkong ngay lập tức, mấy người Joseph không đến tìm cậu, cậu vẫn có thể đến tìm họ. Dù có về Hongkong, cậu cũng có thể thường xuyên đến Paris thăm bạn bè, không cần vội.

Lâm Vô Ý không xem, Lâm Vu Hồng bảo tài xế đưa họ đến đại lộ Champs Élysées. Ở đó phong cảnh rất đẹp, lại có nơi mua sắm thích hợp. Bất quá Lâm Vu Hồng vẫn không vừa lòng lắm, anh càng thích trực tiếp bao cả một công ty bách hóa nào đó khoảng mấy giờ chỉ để cho năm người họ mua sắm. Nhưng Lâm Vô Ý không thích xa xỉ lên mặt như thế, anh chỉ có thể nhẫn nại.

Trong tay Lâm Vô Ý hiện nay có tổng cộng 7 chiếc thẻ tín dụng mà các anh chị và các cháu cho cậu. Cả chính cậu cũng có một cái thẻ tín dụng khác. Trước kia cái thẻ đó đều do ba chuyển khoản cho cậu, giờ ba mất rồi, Lâm Vô Ý sợ thấy cảnh thương tình, nên đã cất đi. Hơn nữa cậu cũng không biết làm thế nào để chuyển khoản bằng thẻ tín dụng trên mạng, Lâm Vô Ý khéo léo từ chối ý tốt của các bạn, để Oliver bỏ đăng ký cho cậu. Chuyển khoản bằng thẻ tín dụng, chỉ cần cậu nói một tiếng, bạn bè và mấy người cháu sẽ xử lý giúp cậu, chỉ là cậu thực sự không thể dùng nhiều thẻ tín dụng như vậy được, ba qua đời, cậu thà rằng coi cái thẻ kia trở thành một trong những gia sản ba để lại cho cậu, chứ không muốn sử dụng bất cứ lúc nào. Lại nói, cậu vẫn còn phải đau đầu nên dùng 7 cái thẻ kia thế nào, nhất là 4 cái thẻ mà cháu nội cháu ngoại cho cậu, mỗi tháng cậu phải có hóa đơn đó.

Lần này khó khăn lắm mới có một cơ hội, kết quả đừng nói đến quét thẻ, đến cả ví cậu cũng không mang. Lúc ra ngoài cậu chỉ mang điện thoại di động của mình, và một cái kính râm, vẫn luôn để Tiếu Vi giữ. Trước đó cậu cũng không biết Vu Hồng muốn dẫn cậu đi mua sắm, chỉ có thể tha thiết nhìn bốn người liên tục bỏ tiền túi. Cậu cũng không biết tổng cộng bốn người dùng hết bao nhiêu tiền, tóm lại là cứ quét thẻ rầm rầm, quét đến nỗi cậu nhìn mà hết hồn. Dù cậu có là “tiểu thiếu gia” của Lâm gia, cậu cũng chưa từng tiêu tiền “bậy bạ” như thế.

Không thể ngăn cản mấy cháu cậu “tiêu tiền bậy bạ”, Lâm Vô Ý dứt khoát không quản nữa. Các cháu mua quần áo mua mấy thứ đồ cho cậu, cậu liền tỷ thí với tất cả chỗ quần áo đó. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi rất tin tưởng vào mắt nhìn của Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý nói được, họ liền mua luôn. Cho đến tận khi trên tay cả bốn người đầy ắp chiến lợi phẩm, Lâm Vô Ý cũng không mua nổi nữa, Lâm Vu Hồng mới nói đi thôi.

Lâm Vô Ý cũng nhìn ra được không phải bốn người thích đi dạo phố, mà là muốn đi dạo phố cùng cậu, mua đồ cho cậu, cậu rất cảm động. Đó cũng là nguyên nhân mà cậu không ngăn cản họ tiêu tiền. Mua quà cho mỗi một người trong nhà, đặc biệt là ba bạn nhỏ, Lâm Vô Ý vung tay lên, đi ăn cơm. Đi gần một ngày, chút ít mỳ Ý ăn từ trưa đã tiêu hao hết sạch rồi.

Lúc ra cửa Lâm Vô Ý gọi điện thoại đặt bàn trong một nhà hàng. Để những thứ mua được lên xe, năm người với trang phục gọn nhẹ bắt đầu tiến quân vào nhà ăn, sau khi bồi bàn đến tiếp đón liền chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Lâm Vô Ý là “trưởng bối”, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng để cậu ngồi ở chính giữa, hai người lần lượt ngồi ở hai bên cậu, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng không có dị nghị, ngồi vào vị trí ở hai bên.

Nhà hàng này nằm cạnh bờ sông Seine, nhìn nước sông trong vắt được chiếu rọi bởi những ngọn đèn màu dọc bờ sông, phối hợp với khung cảnh tao nhã và âm nhạc nhẹ nhàng của nhà hàng, Lâm Vô Ý chọn nhà hàng này rất hợp ý của cả bốn người. Mỗi lần Lâm Vô Ý đến Paris, Oliver, Joseph, Zoe hay là những người bạn khác ở Paris đều dẫn cậu đến nhà hàng này dùng bữa, có thể nói cậu là khách quen của nhà hàng này. Cậu vừa đến, một vị giám đốc của nhà hàng đã đến nói chuyện cùng cậu. Vị giám đốc này có khí chất không tồi, là một người Pháp điển hình, Lâm Vô Ý rất khách khí với anh ta, còn bốn người khác hơi tỏ vẻ lạnh nhạt. Lâm Vô Ý chỉ coi tính tình của “trẻ con” nhà mình chính là như vậy, chứ không nghĩ ngợi theo chiều hướng khác.

Món khai vị, món chính, canh, điểm tâm ngọt sau bữa ăn, Lâm Vô Ý đều gọi những món mình thích nhất. Cậu gọi đồ ăn nhanh nhất, sau khi đã nói với giám đốc mình muốn ăn cái gì, cậu đưa thực đơn cho đối phương. Lâm Vô Ý nói qua một chút về những món ăn nổi danh của nhà hàng này cho mấy người cháu, để họ tự chọn, không quyết định thay họ. Cậu biết mình kén ăn, cho nên không thể để ảnh hưởng đến họ.

Tiếp đó, Lâm Vu Hồng cũng gọi món xong, còn yêu cầu một chai rượu đỏ. Nghe thấy món điểm tâm sau bữa ăn mà Vu Hồng gọi có kem dâu tây, Lâm Vô Ý cọ cọ vào vai Vu Hồng, cười tươi, biết đó là Vu Hồng gọi cho cậu. Đưa thực đơn cho giám đốc, Lâm Vu Hồng hỏi đối phương toilet ở đâu, giám đốc chỉ phương hướng cho anh, nói cho anh biết nên đi thế nào. Lâm Vu Hồng đứng dậy, vừa rời khỏi chỗ ngồi, hai mắt anh liền híp lại, trong mắt có ánh sáng lạnh. Cách bàn ăn của họ không xa, một người phụ nữ hiển nhiên vừa đi toilet về, ngồi xuống ghế, vừa vặn quay mặt về phía họ. Dùng cơm cùng người phụ nữ này là một người đàn ông mắt xanh tóc nâu khá đẹp trai, ngồi nghiêng so với họ.

“Vu Chi.” Lâm Vu Hồng gọi một tiếng. Lâm Vu Chi vừa đưa thực đơn cho giám đốc xong quay ra nhìn, thấy Lâm Vu Hồng không nói gì, vẫn đang nhìn chằm chằm về một hướng, anh thuận theo nhìn sang. Ngay sau đó, anh nhíu mi tâm thật chặt, bất quá khuôn mặt vẫn đầy nghiêm túc, không hề tức giận.

Lâm Vô Ý thấy Vu Hồng bất động, cũng quay ra nhìn theo. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi vừa gọi món xong đều quay đầu, hai người đồng thời nhíu mi. Đôi nam nữ kia có những cử chỉ vô cùng thân mật. Không biết người đàn ông nói gì khiến cho người phụ nữ bật cười, người phụ nữ tiến lại gần hôn môi người đàn ông. Vào lúc môi hai người chạm nhau, trước mắt Lâm Vu Chi đột nhiên tối lại. Lâm Vô Ý với sắc mặt kinh sợ theo bản năng che mắt Lâm Vu Chi, không để anh nhìn thấy.

“Vô Ý.”

Lâm Vu Chi bất đắc dĩ cầm tay Lâm Vô Ý xuống, kéo xuống dưới. Bên này, Lâm Vu Hồng chuyển động.

“Vu Hồng!”

Lâm Vô Ý nôn nóng gọi to, cậu nhìn ra Vu Hồng mất hứng. Lâm Vu Hồng đi tới trước mặt hai người kia, tự nhiên chào hỏi giống một người thân quen: “Chị dâu, không ngờ chị cũng ở Paris.”

Hai người đang trò chuyện rất vui với nhau kia đều cùng ngẩng đầu, nụ cười trên mặt người phụ nữ chỉ trong nháy mắt đã biến thành kinh ngạc. Không đợi cô lên tiếng, Lâm Vu Hồng quay đầu nhìn về phía bàn của họ, nói: “Tôi và Vu Chi, Vu Chu, Tiếu Vi đi cùng Vô Ý, xử lý giúp cậu ấy chút chuyện, đúng lúc cũng ở Paris. Không ngờ sẽ gặp chị ở đây, đến chào chị một tiếng. Chị cứ tiếp tục, tôi không quấy rầy.”

Không để người phụ nữ kia có cơ hội nói một câu, Lâm Vu Hồng rời đi, vào toilet. Biểu tình của người phụ nữ cực kỳ mất tự nhiên nhìn Lâm Vu Hồng đi mất, trước sau đều không dám chuyển tầm mắt mình đến bàn của mấy người Lâm Vô Ý.

“Tôi cũng qua đó chào hỏi.” Vỗ vỗ Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi đứng dậy.

“Vu Chi…”

Lâm Vô Ý giữ chặt Lâm Vu Chi, đột nhiên thấy thật khó chịu. Lâm Vu Chi lại vỗ vỗ cậu, cho cậu một ánh mắt ý bảo yên tâm, rời khỏi chỗ qua đó.

“Sớm biết vậy đã không tới đây ăn cơm.”

Lâm Vô Ý rất hối hận, cũng không nhìn sang bên kia, giữ cho cháu dâu chút mặt mũi.

Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu cũng không nhìn nữa, Thẩm Tiếu Vi thấy không sao cả nói: “Thế này không phải đúng lúc sao, anh họ cả càng có lý do để ly hôn.”

Lâm Vu Chu nói: “Dù hôm nay không phát hiện, sau này cũng sẽ phát hiện. Nếu bị truyền thông biết được, trong nhà càng chịu ảnh hưởng lớn, nhất là Ethan. Anh họ phát hiện trước ngược lại rất tốt.”

Vừa nghe đến cháu trai nhỏ, tim Lâm Vô Ý lại thấy đau, mũi cũng hơi cay. Cháu trai cậu biết mummy… nhất định sẽ thương tâm lắm. Trong thâm tâm, cậu vẫn không hy vọng Vu Chi và Bội Bội ly hôn, vẫn hy vọng cháu trai nhỏ có thể có một gia đình bình thường. Ba mẹ không kết hôn, Lâm Vô Ý không tránh khỏi sẽ có chút tiếc nuối, hiện tại việc hôn nhân của cháu cậu lại như vậy, cậu không khỏi thương cảm.

Lâm Vu Chi trở lại rất nhanh. Nhìn thấy Lâm Vô Ý cúi thấp đầu, vẻ mặt khổ sở. Anh kéo tay Lâm Vô Ý, cầm rất chặt, bình thản nói: “Tôi để Bội Bội chậm nhất là cuối tháng phải về Hongkong. Cũng đúng lúc gặp cô ấy ở đây, điện thoại di động của cô ấy thường xuyên không liên lạc được, không thì trợ lý của tôi còn phải tìm cô ấy khắp nơi.”

Lâm Vô Ý cũng cầm chặt tay Vu Chi. Dù có là hôn nhân dựa trên hiệp nghị, nhìn thấy vợ mình có người khác, cũng nhất định sẽ khổ sở lắm.

Lâm Vu Chi nhìn người phụ nữ vẫn luôn tránh né ánh mắt anh, nói với người bên cạnh: “Vô Ý, tôi cũng biết cô ấy có tình nhân, cũng không để ý. Nhưng nếu vì vậy mà cậu thương tâm, khổ sở, tôi sẽ để ý. Tôi có rất nhiều cách để Bội Bội và tình nhân của cô ta không ngừng gặp phiền phức.”

Uhm? Ý gì đây?

Lâm Vô Ý nhìn Vu Chi, sao cậu nghe mà không hiểu?

Trong lòng Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đều lộp bộp một tiếng, nhìn chằm chằm anh họ cả. Lâm Vu Chi buông tay Lâm Vô Ý, có bồi bàn mang rượu đỏ tới, Lâm Vu Chi trông như tâm tình không tồi hỏi: “Muốn uống một chút không?”

“Uhm… Uhm, một chút thôi, một chút là đủ rồi.” Đêm nay cậu không muốn say.

Lúc bồi bàn rót rượu cho mình, Lâm Vu Chi cũng lấy chai rượu, tự rót cho Lâm Vô Ý một chút.

Khi Lâm Vu Hồng trở về, Quách Bội Bội và bạn trai cô ta đã rời đi. Anh cũng không hỏi Lâm Vu Chi vừa xử lý thế nào. Cũng vì chuyện này mà không khí trên bàn cơm có hơi bị ảnh hưởng. Lâm Vô Ý là người có dồi dào về tình cảm, người cháu quan trọng nhất của cậu phải tận mắt nhìn thấy vợ mình ngoại tình, chung quy tâm tình cậu sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng vì không để ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người, cậu cố gắng làm như không thấy chuyện này.

Ăn uống xong, Lâm Vô Ý kéo bốn người đi tản bộ dọc bờ sông, lúc này mới về. Vừa về đến nhà, Lâm Vô Ý muốn đi tắm ngay. Lúc này Lâm Vu Hồng mới hỏi Lâm Vu Chi: “Chuẩn bị khi nào ly hôn? Em đề nghị càng nhanh càng tốt.”

Lâm Vu Chi mặt không chút thay đổi nói: “Tháng tám Vô Ý muốn đi Australia đón Ethan, lúc đó đi.”

“Anh họ cả, muốn em nói một tiếng chúc mừng không?” Thẩm Tiếu Vi vẫn còn chút đắn đo, thử dò hỏi.

Lâm Vu Chi cười nhẹ: “Anh tiếp nhận.”

“Chúc mừng.” Lâm Vu Chu giơ cốc nước trên tay lên, Lâm Vu Chi cũng vui vẻ tiếp nhận.

Nói chuyện một lát, bốn người đều trở về phòng mình nghỉ ngơi. Hôm nay cũng là một ngày rất mệt. Lâm Vu Chi về phòng xong vẫn không tắm ngay, anh thay quần áo, ngồi trên giường lật xem tạp chí. Khoảng mười phút sau, có người gõ cửa. Lâm Vu Chi không lên tiếng, người gõ cửa tự mở cửa ra, lộ ra môt khuôn mặt tươi cười.

“Vu Chi, đêm nay tôi muốn quấy rầy cậu.”

“Hoan nghênh quấy rầy.”

Lâm Vu Chi đặt tạp chí ở đầu giường, trên mặt là nụ cười thoải mái rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.

Lâm Vô Ý mang một đầu tóc ướt, mặc T – shirt và quần ngủ, ôm nhật ký và tùy bút chạy những bước nhỏ đến bên giường, đá dép đi, trèo lên giường. Lúc này Lâm Vu Chi mới nói: “Tôi đi tắm.”

“Được. Tôi viết nhật ký và tùy bút.”

Nhìn Vu Chi vào phòng tắm, Lâm Vô Ý cười, kéo chăn ra chui vào trong.

__Hết chương 72__