Vô Ý Vi Chi

Chương 74




____ Cứ như vậy, sống cùng cậu ấy.

Đôi mắt có hơi sưng, Lâm Vô Ý đứng trước bồn rửa mặt dùng nước lạnh xoa vào mắt. Cậu thế này, có xuống dưới lầu cũng không biết ăn nói thế nào với ba người còn lại, nhất là Vu Hồng và Vu Chu, khẳng định sẽ rất âm trầm. Có người gõ cửa, Lâm Vô Ý ló đầu ra xem. Cửa mở, người vào thấy trên giường không có ai, gọi một tiếng: “Vô Ý?”

“Tôi ở trong phòng tắm.”

Người kia đi đến, vừa thấy Lâm Vô Ý, anh không khỏi nhíu mày. Lâm Vô Ý nhanh chóng cười tươi với anh: “Chào buổi sáng, Vu Hồng.”

“Tôi nghĩ cậu vẫn đang ngủ.” Lấy khăn mặt trên tay Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng vắt nước một lần nữa, đắp lên mắt Lâm Vô Ý.

Đặt hai tay lên lưng Vu Hồng, Lâm Vô Ý cười nói: “Tối qua ngủ hơi sớm. Hôm nay có sắp xếp gì không?”

“Không có sắp xếp gì. Vừa rồi Zoe gọi điện, nói lát nữa anh ta tới đây tặng quà.”

“À, là tôi nhờ cậu ấy chuẩn bị quà cho Vu Huệ và Như Vi. Vậy hôm nay tôi làm pizza. Khẳng định mấy người Oliver, Crowe đều đến.”

Lâm Vu Hồng không hề cao hứng nói: “Ra ngoài ăn đi. Nhiều người như thế, cậu sẽ mệt.”

“Không sao đâu. Không muốn ra ngoài. Vu Chu và Tiếu Vi đều dậy rồi à?”

Trong lòng biết không khuyên bảo được, Lâm Vu Hồng thuận theo nói: “Đều dậy rồi.”

Qua một phút đồng hồ, Lâm Vu Hồng lấy khăn mặt ra, ngón tay sờ nhẹ lên đôi mắt sưng sưng của đối phương, mi tâm nhíu chặt. Lâm Vô Ý đưa tay xoa nhẹ, dựa sát vào trong ngực anh, ánh mắt ôn nhu.

“Đừng nhíu mày mãi, nhìn xem, nơi này có dấu rồi.”

Lâm Vu Hồng buông khăn mặt, hai tay ôm lấy đối phương: “Vu Chi nói tối qua cậu khóc rất thương tâm.”

Lâm Vô Ý le lưỡi: “Đó là phát tiết tình cảm. Sau này tâm tình tôi không tốt vẫn sẽ khóc đấy, đừng cười nhạo tôi thích khóc nhè nha.” Lâm Vu Hồng thở dài một hơi, hôn lên đôi mắt đối phương một cái.

“Còn nụ hôn chào buổi sáng nữa.” Lâm Vô Ý nghiêng má trái qua. Lâm Vu Hồng giãn mi tâm ra, nghe lời hạ một nụ hôn xuống. Lâm Vô Ý cũng không keo kiệt mà cho đối phương hai nụ hôn trên hai má, sắc mặt Lâm Vu Hồng không còn thâm trầm như vừa rồi nữa.

Lại chườm lạnh một lát, đôi mắt không còn sưng như lúc đầu, Lâm Vô Ý kéo Lâm Vu Hồng ra ngoài. Trong phòng khách, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều ở đây. Không ai hỏi mắt Lâm Vô Ý bị làm sao, giống như không biết tối qua cậu khóc vậy. Sau khi cậu ăn sáng xong, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cùng đưa cậu đi ngâm nước. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng không xuống nước, lát nữa có khách đến, họ cũng không muốn mặc quần bơi đi tiếp khách.

Cũng biết hầu như cả một buổi sáng Lâm Vô Ý đều trải qua trong giấc ngủ, hơn hai giờ chiều, cả một đám người mới đến đây, mang theo một đống đồ ăn vặt, còn có rượu đỏ, Champagne, cánh gà rán, vân vân… rõ ràng muốn đến kiếm bữa cơm. Cũng may họ cũng không quá phận, Zoe, Oliver, Bieber đợi năm người ở trong phòng bếp để hỗ trợ cho Lâm Vô Ý, còn như thể loại chỉ biết ăn như Joseph thì nói chuyện phiếm cùng bốn người Lâm Vu Chi ngoài phòng khách. Trải qua mấy lần gặp gỡ, quan hệ giữa hai bên đã thân quen lên không ít.

5 giờ, Lâm Vô Ý cho pizza vào lò nướng. Có mấy người cứ nhìn chằm chằm vào cái lò nướng, mười ngón tay đã muốn động đậy. Đợi đến khi hai chiếc pizza của nhóm đầu tiên ra lò, đại chiến tranh đoạt lại được trình diễn. Lần này Lâm Vô Ý không tiện giữ lại đồ ăn riêng cho mấy người cháu, bốn người đợi đến hơn một giờ mà vẫn chưa được ăn một miếng pizza nào, đã sắp không nhịn được. Thẩm Tiếu Vi chạy vọt vào phòng bếp, phải hành sự tùy theo hoàn cảnh mới cướp được một phần pizza, nhưng dù là vậy, sau khi đám bạn bè kia ăn hết miếng cuối cùng, cảm thấy mỹ mãn mà rời đi, bốn người với da mặt không đủ dày lúc đó đã thành bụng đói kêu vang, vẻ ai oán trên mặt làm Lâm Vô Ý nhìn mà cười không ngừng được. Cậu dùng chỗ nguyên liệu nấu ăn còn lại để làm vài món, chưng lạp xường, nấu một nồi cơm, lúc này mới an ủi được tâm linh bị tổn thương của mấy người cháu.

Một ngày lại trôi qua vội vàng như thế, chuẩn bị đi ngủ, Lâm Vu Hồng kéo tay Lâm Vô Ý đưa cậu lên lầu. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi nhìn họ rời đi, Thẩm Tiếu Vi buồn bực thốt ra một câu: “Phải ba ngày mới đổi được một lần, thật là dài đằng đẵng quá.”

Lâm Vu Chu trừng mắt một cái: “Em có thể lựa chọn rời khỏi.”

“Em mới không cần!” Thẩm Tiếu Vi đứng lên. “Em đi ngủ đây, anh họ cả ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Lâm Vu Chi đứng lên, cũng muốn nghỉ ngơi.

Một hồi lâu sau, trong một căn phòng ngủ trên lầu hai, một người rúc mình sát vào trong ngực người còn lại, yên lòng đi vào giấc ngủ. Nút thắt trong lòng được gỡ bỏ hoàn toàn, cậu chỉ cảm thấy dù là trong ngực người này hay trong ngực ba người khác, đều là đáng tin cậy như vậy, khiến cậu không nhịn được mà ỷ lại như vậy. Đã không còn nỗi sợ hãi vì mất đi ba nữa, chỉ còn lại dũng khí tiếp tục bay lượn.

Lâm Vu Hồng cũng đang ngủ. Không có phiền não về những chuyện anh căn bản không giải quyết được. Anh chỉ biết là, người đang nằm trong ngực đây rất quan trọng với anh. Anh đã hứa để người này làm Dean của trấn nhỏ Hongkong, anh sẽ làm được. Rất ít khi mơ thấy, vào khoảng khắc cửa mở đó, một “thiếu niên” đeo kính râm xâm nhập vào tầm mắt anh, có hai hàng lệ chày dài trên khuôn mặt người nọ, dường như trong một khắc đó, người kia đã nắm giữ được trái tim anh, mà anh lại không tự biết.



Công ty của Lâm Vu Chu vừa mới đến tay, thêm cả chuyện Lâm Vu Chi muốn ly hôn với vợ, làm Lâm Vô Ý vốn dĩ định ở Paris thêm hai tuần nữa quyết định về Hongkong trước thời hạn. Các bạn bè cũng bận rộn chuyện riêng, cậu cũng không để các bạn luôn ở Paris với mình. Lâm Vô Ý không muốn người ngoài biết cậu quen biết với mấy người Oliver, Crowe, nên Oliver cũng chỉ mời mấy người Lâm Vô Ý đến trang viên của mình ăn cơm vài lần. Tụ tập với các bạn rồi, cũng giải quyết xong chuyện ở Pháp rồi, Lâm Vô Ý đi cùng các cháu cậu lên máy bay tư nhân về Hongkong. Ngày hôm đó, Lâm Vô Ý không để các bạn ra sân bay tiễn cậu, chỉ chia tay với các bạn ở tại nhà. Hanna tặng cho Lâm Vô Ý hai bức tranh, đóng gói vô cùng kín đáo, lại còn rất thần bí muốn cậu về Hongkong mới được mở ra xem.

Mang theo quà tặng và những lời chúc phúc của các bạn, Lâm Vô Ý tạm biệt bạn bè, tạm biệt Paris, tạm biệt trấn nhỏ mà cậu từng sống rất nhiều năm, mang Daphne sợ độ cao rời đi. Lần này về Hongkong có tâm tình khác hoàn toàn so với lần trước, Lâm Vô Ý ngồi trên máy bay chơi đùa với Daphne, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều đang xem văn kiện. Hành trình đi Paris lần này, họ đều có những thu hoạch cho mình. Dựa vào tầng quan hệ với Lâm Vô Ý, Lâm Thị và Thẩm Thị cũng có nhiều hạng mục hợp tác mới. Đương nhiên, mấy người Oliver, Crowe, Joseph sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đều vô cùng mong chờ những lần hợp tác trên những phương diện kế tiếp của song phương.

Sau khi bay mười mấy giờ, máy bay đáp xuống sân bay. Lâm gia và Thẩm gia đều phái xe tới đón. Thẩm Tiếu Vi đã sớm quyết định phải cố gắng làm việc, cho nên dù muốn ở cùng Lâm Vô Ý đến đâu, anh vẫn lên xe nhà mình, muốn về nhà trước để báo cáo lại cho ba thu về những thu hoạch trong hành trình đi Pháp lần này. Ngày hôm sau Lâm Vu Chu sẽ đến công ty, cũng nhẫn nhịn luyến tiếc, quyết định quay về nhà riêng của mình, sáng mai anh muốn đến công ty họp. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đưa Lâm Vô Ý về nhà cũ của Lâm gia. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng đã bàn nhau về đại trạch chỗ ở của ba để ở tạm sau khi vợ và các cháu đi Australia, Lâm Vu Huệ cũng về đây để tiện chăm sóc cho ba và chú hai. Hiện giờ Lâm Vô Ý đã về, nhà cũ của Lâm gia lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Lâm Vu Huệ đã nhận được chỉ thị của anh trai, cho người hầu sửa lại một căn phòng ở lầu ba và cả tầng chót trở thành thư phòng và phòng vẽ tranh của Lâm Vô Ý. Những đồ vật khác của Lâm Vô Ý, vì cậu không có ở đây nên Lâm Vu Huệ cũng không động vào, đặt toàn bộ trong phòng nghỉ ở lầu một. Lâm Vô Ý rất cảm động khi cháu trai cháu gái cẩn thận như thế, hàn huyên với hai anh trai một lát, cho hai người xem những bức ảnh đã chụp ở Pháp, sau đó cậu lên lầu nghỉ ngơi dưới sự thúc giục của hai người anh. Lâm Vô Ý đặc biệt cho hai cô cháu nội và ngoại của mình rất nhiều quà, sau khi nhận được, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi cũng đang ở nhà đều không ngừng hét toáng lên, có một món quà là bộ lễ phục dạ hội do chính Zoe Sanchez tự tay thiết kế. Đến Lâm Vu Huệ vốn luôn bình tĩnh giống anh trai mình còn phải kích động đến phát điên, chứ đừng nói gì tới Như Vi.

Quỳ một đầu gối trên giường, Lâm Vô Ý viết xong nhật ký và tùy bút liền ngáp hai cái. Cậu ngủ trong phòng ngủ của ba lúc còn sống, cũng không biết ai sẽ đến ngủ cùng cậu nữa. Vu Chi và Vu Hồng đang bàn chuyện với anh cả và anh hai, hai người cũng chưa nhắc gì đến chuyện này, Lâm Vô Ý cũng không hỏi. Dù sao cuối cùng cũng sẽ có người đến với cậu thôi. Còn như việc có thể ngủ một mình không, Lâm Vô Ý không hề ôm ấp “hy vọng” nào.

Không biết qua bao lâu, Lâm Vô Ý đã ngủ mất, có người dịch chuyển thân thể cậu, cậu “Ưm” một tiếng, trở mình một cái ra chính giữa giường lớn. Đệm lún xuống, có người nằm xuống bên cạnh cậu. Theo bản năng ôm lấy người phía trước mình, Lâm Vô Ý tiếp tục bước vào giấc ngủ ngon. Phía sau, có người ôm thắt lưng cậu, hôn lên cổ cậu một cái.

Tắt đèn bàn ở đầu giường, Lâm Vu Chi nhắm mắt lại, cầm bàn tay đang đặt trên bụng mình, muốn ngủ. Lâm Vu Hồng đã không còn động tĩnh, hiển nhiên cũng là mệt gần chết. Đi suốt khoảng hai mươi ngày, sáng mai họ cũng phải đến công ty, phải nhanh chóng điều chỉnh lại giờ giấc. Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ. Điều hòa trong phòng được điều chỉnh đến mức độ thoải mái nhất, tất cả, đều tĩnh lặng như vậy.

Tám rưỡi sáng, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng phải đến công ty. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng có hoạt động bên chính giới nên đã đi từ trước. Trong nhà cũ của Lâm gia chỉ còn lại Lâm Vô Ý mệnh tốt vẫn đang ngủ khò khò. Được hai vị lão gia và thiếu gia dặn dò, người hầu quét tước ở lầu hai phải hết sức cẩn thận, để tránh quấy rầy đến người vẫn đang ngủ.

Quản gia Dư Hoa Sinh đang nói chuyện với đầu bếp trong nhà bếp. Trưa nay chỉ có Vô Ý thiếu gia ăn cơm ở nhà, ông dặn đầu bếp nấu chút cháo. Dư Hoa Sinh là lão quản gia của Lâm gia, vẫn đi theo bên cạnh Lâm lão gia tử. Trong di chúc của Lâm lão gia tử cũng có để lại cho ông một số tiền ở ông an hưởng tuổi già. Dư Hoa Sinh đã ly hôn, có một người con trai định cư ở New Zealand, mấy lần muốn đón ông qua đó đều bị ông cự tuyệt. Ông đã sống ở Lâm gia mấy thập niên, sớm đã coi đây như nhà mình, không nỡ rời đi. Hiện tại Lâm lão gia tử đã qua đời, đối tượng mà ông muốn chăm sóc chính là cậu con trai nhỏ nhất Lâm Vô Ý mà Lâm lão gia tử yêu thương nhất.

Lúc này, có người hầu đến nói: “Dư quản gia, có người đến tìm Vô Ý thiếu gia.”

Dư Hoa Sinh cẩn thận hỏi: “Người đó có nói mình là ai không?” Vô Ý thiếu gia không có bạn bè nào ở Hongkong, ai sẽ đến tìm cậu chứ?

“Hắn có đưa danh thiếp.” Người hầu đưa danh thiếp ra, Dư Hoa Sinh vừa nhìn thấy liền nhíu mày. Trên danh thiếp có ghi thân phận đối phương là “Trợ lý đặc biệt của tập đoàn Liên An Thương Hạo Dương.” Dư Hoa Sinh biết tập đoàn Liên An là xí nghiệp của Khổng gia, nhưng đối phương tìm Vô Ý thiếu gia làm gì?

Tâm tư chuyển động, Dư Hoa Sinh giữ lại danh thiếp, nói: “Tôi đi xem.”

Đi đến cửa lớn, ngoài lan can có một người đang đứng, Dư Hoa Sinh cũng không có ý định mở cửa, nhìn qua cánh cổng nói: “Tôi là quản gia của Lâm trạch, họ Dư, xin hỏi ngài tìm Vô Ý thiếu gia có việc gì? Vô Ý thiếu gia vẫn đang nghỉ ngơi. Chờ sau khi Vô Ý thiếu gia dậy tôi sẽ chuyển đạt giúp ngài.”

Thương Hạo Dương nói thầm trong lòng một tiếng, đã hơn chín giờ rồi mà vị thiếu gia Lâm gia này còn chưa chịu dậy à. Trên mặt không dám tỏ vẻ điều gì, Thương Hạo Dương nói: “Tôi đại diện cho Redmond tiên sinh có việc muốn tìm Lâm Vô Ý tiên sinh. Nếu Lâm tiên sinh vẫn đang nghỉ ngơi, vậy tôi không quấy rầy nữa. Mong quản gia báo lại cho Lâm tiên sinh một tiếng, buổi chiều tôi lại tới thăm hỏi.”

“Ngài và Vô Ý thiếu gia có hẹn không?” Dư Hoa Sinh dùng ánh mắt không hề thân thiện gì đánh giá Thương Hạo Dương một lượt.

Thương Hạo Dương xấu hổ cười: “Không có. Là tôi mạo muội quấy rầy. Tôi có một chuyện rất gấp muôn gặp mặt Lâm tiên sinh để nói chuyện. Mong ngài có thể chuyển lời giúp cho.”

Dư Hoa Sinh lưu lại tâm tư, nói: “Chờ Vô Ý thiếu gia dậy tôi sẽ nói với cậu ấy. Ngài chờ điện thoại của Vô Ý thiếu gia đi, nếu Vô Ý thiếu gia không nhận ra ngài, vậy buổi chiều ngài đến cũng chỉ mất công.”

“Vậy có thể cho tôi số điện thoại của Vô Ý thiếu gia không?”

“Thật xin lỗi.”

Thương Hạo Dương bực mình trong lòng không thôi, nhưng không thể trách đối phương lãnh đạm được, chỉ nói hắn sẽ liên lạc lại với Lâm Vô Ý, liền lên xe rời đi. Dư Hoa Sinh lại nhìn danh thiếp của đối phương một lần nữa, ngẫm nghĩ, ông vào trong nhà bấm số điện thoại của Lâm Chiếu Đông, nói chuyện này cho đại lão gia.

Tuy rằng Dư Hoa Sinh là một quản gia, nhưng đã ở Lâm gia nhiều năm vậy rồi, ông cũng nắm rõ tình hình của các đại gia tộc ở Hongkong như lòng bàn tay. Con riêng Redmond của Khổng gia vừa bước vào Khổng Thị, gần đây chuyện này đã tạo nên dao động không nhỏ, tất nhiên Dư Hoa Sinh cũng biết. Trợ lý của Redmond này đến tìm Vô Ý thiếu gia, nghĩ sao cũng thấy kỳ quái.

Lâm Chiếu Đông nhận được điện thoại của Dư quản gia xong cũng thấy buồn bực không thôi. Ngày hôm qua nghe thấy con trai nói, ở Mỹ em trai chỉ có bạn bè là một cặp anh em, không lẽ em trai cũng quen Redmond này? Lâm Chiếu Đông lập tức gọi điện thoại cho con cả, hỏi xem anh có biết không. Lâm Vu Chi đang họp, anh để ba mình không cần lo lắng, anh sẽ hỏi rõ ràng. Lúc này Lâm Vô Ý còn chưa dậy, Lâm Vu Chi cũng không nghĩ đến chuyện gọi điện hỏi cậu.

Không gặp được Lâm Vô Ý, Thương Hạo Dương trở lại khách sạn Redmond đang ở. Gần đây xí nghiệp Khổng Thị điều chỉnh nhân sự đến mức gay gắt, Redmond ghét không khí của công ty không được tốt, phần lớn đều xử lý công việc ở khách sạn. Khi đã gõ cửa nhận được sự cho phép, Thương Hạo Dương không yên lòng đi vào, Redmond và ba trợ lý mà hắn mang đến đang họp, nhìn thấy hắn, Redmond ra hiệu cho hắn chờ một lát. Đợi hơn nửa tiếng, Redmond tạm thời xử lý xong công việc, để ba trợ lý kia rời đi, hắn hỏi: “Có gặp được không?”

Thương Hạo Dương mang thái độ cung kính thêm vài phần cẩn thận nói: “Không có. Tôi đến sớm quá, Lâm Vô Ý vẫn chưa dậy. Tôi đưa danh thiếp cho quản gia, buổi chiều tôi lại đến. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Vị quản gia kia rất đề phòng tôi, nói nếu tôi không có hẹn với Lâm Vô Ý, sợ là không gặp được cậu ta.”

Redmond tựa tiếu phi tiếu hừ một tiếng: “Không hổ là thiếu gia của Lâm gia, cũng quá phách lối.”

Thương Hạo Dương nhẫn nại dục vọng muốn được lau mồ hôi, nói: “Không bằng, chúng ta trực tiếp bàn với Lâm Chiếu Đông? Chỉ cần ông ta đồng ý, chắc Lâm Vô Ý kia cũng đồng ý. Căn biệt thự đó không có người của Lâm gia đến ở ngày nào, có thể là không cần.”

Redmond nói: “Căn biệt thự đó do Lâm lão gia tử để lại cho Lâm Vô Ý. Lâm Chiếu Đông sẽ không vì một căn biệt thự không hề đáng giá với ông ta mà để anh em bất hòa. Cũng có thể chúng ta đến tìm Lâm Chiếu Đông, ngược lại sẽ làm ông ta nghi ngờ. Lâm Vô Ý không có tài sản gì, bản thân lại không có nghề nghiệp, hiện tại hoàn toàn do người nhà nuôi. Tôi tin cái giá tôi trả sẽ làm cậu ta động tâm. Tôi chỉ muốn có căn biệt thự, không có hứng thú với mâu thuẫn giữa anh em Lâm gia.”

Thương Hạo Dương gật đầu: “Vậy buổi chiều tôi lại đến.”

“Anh hỏi được số điện thoại của Lâm Vô Ý không?”

Thương Hạo Dương trả lời có chút khẩn trương: “Vị quản gia họ Dư kia không chịu cho.”

Redmond trầm mặc hai giây, nói: “Chuyện này phải hoàn thành, tôi rất vừa ý căn biệt thự đó.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Redmond đứng lên: “Đến công ty một chuyến cùng tôi.”

“Vâng.”

Nhìn Redmond tự tin ung dung thay quần áo, Thương Hạo Dương lại thầm kêu khổ trong lòng. Vị nhị thiếu gia của Khổng gia này muốn có bằng được căn biệt thự đó, nhưng chuyến đi sáng nay làm hắn cảm thấy khó khăn rất lớn. Vạn nhất vị thiếu gia Lâm gia kia không chịu bán thì sao? Thương Hạo Dương giật mình một cái, cảm thấy lo lắng cho tiền đồ của mình, cũng cực kỳ hối hận vì đã đưa tư liệu về căn biệt thự đó cho Redmond xem.

__Hết chương 74__