Vô Ý Vi Chi

Chương 93




Buổi sáng Lâm Vô Ý luôn luôn dậy muộn, huống chi tối qua cậu còn “mệt gần chết”, có hai người đã dậy hiểu rõ e rằng hôm nay cậu sẽ ngủ đến tận trưa. Lâm Vu Chi cũng đã thức dậy đang vừa ăn sáng vừa xem báo như bình thường. Bên bàn cơm, hai lão nhân gia Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng vừa ăn sáng vừa đọc báo, đây là truyền thống của người trong Lâm gia.

Lâm Vu Hồng cũng đã dậy, bất quá không xuống lầu, mà là để người hầu mang bữa sáng đến phòng ngủ cho mình, mọi người cũng không nghĩ nhiều. Ăn sáng xong, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều ra ngoài. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều có bận rộn nhiều việc, bất quá bốn người đều lén lười biếng. Đang ở trong quan hệ tuyệt vời đến quá mức cùng Lâm Vô Ý, ai cũng không có tâm tình đi làm.

Lâm Vu Hồng ăn sáng trong phòng xong liền ngồi dựa trên giường xử lý công việc. Một người bên cạnh vẫn đang ngủ say. Lâm Vu Hồng rất hưởng thụ thời khắc thế này. Nếu là trước kia, đừng nói là ngồi ở giường chờ người nào đó tỉnh ngủ, cho dù chỉ là để người ta nằm lên giường của anh cũng là điều không có khả năng. Dù có tìm người để giải quyết dục vọng, Lâm Vu Hồng cũng sẽ không đưa người về nhà, mỗi lần giải quyết xong đều đi ngay, tuyệt không qua đêm cùng đối phương. Nhưng từ sau khi người nào đó xuất hiện, những nguyên tắc của anh đều lần lượt bị phá vỡ, mà thậm chí anh còn cam tâm tình nguyện.

‘Cốc cốc cốc!’ Có người gõ cửa. Lâm Vu Hồng nhíu chặt mi tâm, xuống giường. Vừa mở cửa, vẻ không vui trên mặt anh biến thành bất đắc dĩ, tránh người ra. Ethan rõ ràng vừa mới ngủ dậy đang ôm bản vẽ hiện đang là báu vật hạng nhất của bé, còn rất kỳ quái hỏi: “Chú hai, trong phòng ông chú nhỏ có một chú là lạ.”

Lâm Vu Hồng đóng cửa lại: “Đó là bạn của ông chú nhỏ.”

Bạn của ông chú nhỏ à… Ethan xoa đôi mắt vẫn còn đang rất buồn ngủ, đá dép lê trèo lên giường, chui vào ổ chăn. Đặt bản vẽ cạnh gối, bé ôm ông chú nhỏ, nhắm mắt lại.

Trẻ con thực sự là bóng đèn lớn nhất. Lâm Vu Hồng có thể lạnh như băng với người khác, nhưng cũng không thể biểu đạt bất mãn với trẻ con. Lên giường, cầm máy tính xách tay, xác nhận Ethan sẽ không quấy rầy đến Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng tiếp tục làm việc. Nhưng vừa mới làm tiếp chưa được bao lâu, lại có người gõ cửa. Lâm Vu Hồng đặt máy tính lên tủ đầu giường, xuống giường.

Mở cửa, thấy người đến, sắc mặt Lâm Vu Hồng không thể nào tốt lên được.

“Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia muốn tìm Vô Ý thiếu gia và Ethan thiếu gia, Vô Ý thiếu gia không ở trong phòng ngủ của cậu ấy, không biết có ở chỗ ngài không.” Hiển nhiên cũng là tìm ở từng gian phòng một mới đến đây.

Là bảo mẫu của Ryan và Andrew. Hai tiểu tử kia đã dậy, hơn nữa còn ăn sáng xong xuôi, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia của daddy thì có chút sợ. Không để chúng làm ồn đến Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng áp chế tức giận, vươn tay bế hai đứa con lên, dùng chân đóng cửa.

Vừa thấy anh trai và ông chú nhỏ nằm trên giường, Ryan và Andrew liền cao hứng kêu lên. Lâm Vu Hồng lập tức nói: “Không được kêu, ông chú nhỏ đang ngủ, các con phải ngoan.”

“Ông đô, ông đô.” Hai đứa trẻ muốn gọi ông chú nhỏ.

Bất đắc dĩ mà đặt hai đứa lên giường, xốc chăn lên để chúng nằm xong, Lâm Vu Hồng dùng tư thế cứng ngắc để vỗ vỗ dỗ dành hai đứa: “Ông chú nhỏ đang ngủ, các con phải ngoan. Ngủ cùng anh.”

Hai cậu bé không an phận, cũng muốn chui vào ngực ông chú nhỏ. Bị chúng làm ầm ĩ như thế, Lâm Vô Ý sắp tỉnh. Lâm Vu Hồng rất muốn bế hai cậu con nhà mình ra ngoài.

“Ryan? Andrew?” Mở mắt mơ màng thấy hai cậu bé, lại phát hiện Ethan ở bên cạnh. Lâm Vô Ý ngáp một cái, bế Ryan đến bên phải của mình, ôm, lại duỗi tay trái ôm Andrew, nhắm mắt lại vừa vỗ nhẹ vừa ngâm nga nhạc thiếu nhi. Hai cậu bé thấy anh trai ngoan ngoãn ôm ông chú nhỏ như thế, chúng cũng không náo loạn. Dỗ trong chốc lát, cả hai đều ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trên giường có thêm ba tiểu tử, Lâm Vu Hồng bị chiếm mất địa bàn đành phải ôm máy tính xách tay đến ngồi ở sofa. Anh vô cùng hy vọng trong nhà đừng có thêm trẻ con.

Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đang ngồi uống trà trong phòng khách. Bảo mẫu bế hai tiểu tử đang làm ầm lên muốn tìm ông chú nhỏ lên lầu, ba người đều không biết phải làm sao. Nhưng nói đạo lý với hai đứa trẻ con chưa đến hai tuổi như chúng là một điều vô dụng, ba người cũng chỉ hy vọng hai tiểu tử đó đừng quấy rầy đến người nào đó đang ngủ. Có người xuống lầu, Thẩm Tiếu Vi ngẩng đầu nhìn lại, không thấy thì thôi, vừa thấy xong anh suýt phun nước trà trong miệng ra.

“Crowesus Aton?” Thật khó khăn nuốt nước trà xuống xong, Thẩm Tiếu Vi kinh hô. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng lập tức nhìn sang, trên mặt hai người là sự kinh ngạc rõ ràng.

Lâm Vu Chi nhìn chằm chằm vào quần áo trên người Crowe, cảm thấy rất quen mắt. Crowe với khuôn mặt râu quai nón rậm và bộ dáng không ngủ đủ đang bước thong thả vào phòng khách, ngồi phịch xuống sofa, rất không coi mình là khách, nói: “Có café không? Gần sáng tôi mới ngủ, kết quả bị người khác gõ cửa liên tục, trẻ con nhà các anh đều có thói quen buổi sáng đi tìm Dean sao?”

Quản gia mất hứng trong lòng, tại sao có người đến nhà mà mấy người trông coi biệt thự lại không ai nói cho ông biết? Ông rời phòng khách dặn người hầu lấy café, rồi chính ông đi tìm người phụ trách an toàn của biệt thự để hỏi.

“Anh, tới lúc nào?” Lúc này Thẩm Tiếu Vi mới hồi phục tinh thần lại.

Crowe xoa đôi mắt cay xè, ngáp một cái: “Rạng sáng nay đến. Muộn quá, Dean không nói cho mấy người biết. Có cháo hay linh tinh gì đó không? Assal đói rồi.”

“Anh…” Thẩm Tiếu Vi không biết hỏi sao cho thích hợp.

Nhìn thần sắc ba người, Crowe đoán họ đã biết. Lại nhớ đến chuyện Lâm Vô Ý nói cho anh biết, trong lòng anh vẫn không thể bình tĩnh như cũ. Bất quá không thể phủ nhận, sau khi biết chuyện này, anh cảm thấy thả lỏng rất nhiều về chuyện của mình.

“Tình huống của Assal sao rồi? Hết sốt chưa?” Lâm Vu Chi hỏi rất tự nhiên.

Lâm Vu Chi tự nhiên như vậy cũng cuốn hút được Crowe, anh gật đầu, cảm kích nói: “Cám ơn các anh đã quan tâm. Em ấy tốt hơn nhiều, cũng đã hết sốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Vu Chi cũng không định hỏi nhiều hơn, bất quá anh biết tại sao sáng nay Vu Hồng không xuống lầu ăn sáng. Khẳng định Vô Ý đang nằm trong phòng Vu Hồng.

Người hầu bưng café tới, Lâm Vu Chi nói: “Anh ăn sáng chút đi, Vô Ý có bảo phòng bếp nấu cháo, anh ăn xong trực tiếp mang lên cho Assal.”

“Cám ơn nhiều.”

Uống hết café, Crowe đứng lên đi vào phòng ăn theo người hầu. Đi được vài bước, anh xoay người kéo nhẹ quần áo trên người: “Tôi không mang gì hết, bộ này là Dean tìm cho tôi, tôi cũng không biết là của ai, bất quá rất vừa người. Phải phiền các anh đặt giúp tôi mấy bộ quần áo, kích cỡ này, kiểu dáng này. Từ trong ra ngoài, đều cần.”

“Tôi sẽ tìm người đặt mua giúp anh.” Vẫn là Lâm Vu Chi.

“Cám ơn.”

Crowe đi ăn sáng, Lâm Vu Chu lên tiếng: “Anh họ cả, anh ta mặc quần áo của anh à? Anh nói kích cỡ quần áo của anh cho em, em tìm người mua quần áo cho anh ta.”

Lâm Vu Chi không để ý Crowe mặc quần áo của anh, chỉ là anh thấy rất may mắn khi Crowe không mặc được quần áo của Lâm Vô Ý. Nói số đo quần áo của mình cho Lâm Vu Chu, Lâm Vu Chi không quản chuyện này. Lâm Vu Chu gọi điện thoại cho bạn mình, sau khi cúp điện thoại, anh nói: “Một giờ sau quần áo được mang đến.”

Crowe ăn sáng, mang cháo lên cho Assal xong, sau đó không thấy xuống lầu nữa. Thẩm Tiếu Vi nhìn quanh bốn phía không thấy người ngoài, anh đến gần hai vị anh họ, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ anh ta tiếp nhận rồi?”

“Xem ra là vậy.” Tâm tình Lâm Vu Chu đột nhiên thoải mái lên không ít.

Lâm Vu Chi có chút tò mò không biết Crowe nghĩ thông suốt thế nào.



Đối với việc Crowe đến, Lâm Vô Ý giải thích với anh trai chị dâu là Assal bị bắt nạt đến tìm cậu, Crowe lo lắng đuổi theo đến đây. Chuyện của người trẻ tuổi, lão nhân gia sẽ không quản nhiều, chỉ cần hiện tại không có việc gì là được rồi. Ở nhà cũ hai ngày, vợ chồng Lâm Chiếu Đông và vợ chồng Lâm Chiếu Vũ đều về nhà riêng, trẻ con thì vẫn ở nhà cũ.

Lâm Vô Ý không giấu diếm bốn người rằng cậu đã nói quan hệ với họ cho Crowe biết. Phản ứng của bốn người sau khi biết được là rất bình tĩnh, dù mấy người Oliver kia có biết họ cũng sẽ không có phản ứng gì. Mấy người bạn của Lâm Vô Ý rất đáng để tin tưởng, bọn họ sẽ không nói lung tung ra bên ngoài.

Sau khi Crowe đến Hongkong vẫn luôn ở chỗ Lâm Vô Ý, cũng không ra khỏi cửa, bởi vì Lâm Vô Ý không muốn để người khác biết hai người quen nhau, Assal lại có vết thương trong người, Crowe chỉ có thể làm người ẩn hình. Anh cũng không nói rõ đã tiếp nhận tình cảm Assal dành cho anh, bất quá thái độ đối với Assal của anh vẫn giống như trước đây, trên mặt Assal cũng xuất hiện nụ cười, nhìn ra được, Crowe đã rất nghiêm túc khi suy nghĩ chuyện giữa hai người, điều này làm Lâm Vô Ý thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Ở nhà với Lâm Vô Ý một tuần, bốn anh đàn ông không thể không về công ty làm việc. Crowe đến đây, Lâm Vô Ý không cần đặc biệt quan tâm đến Assal, ngoại trừ ở nhà tâm sự với hai người, phần lớn thời gian ban ngày cậu đều dành cho việc sáng tác của mình. Cậu vẽ truyện tranh cho cháu trai nhỏ, còn phải viết kịch bản, bận rộn không ít.

Trước khi Lâm Vô Ý viết xong kịch bản mới, Crowe đưa Assal với vết thương đã tốt hơn nhiều lên máy bay về Mỹ. Trước khi đi, anh nói với Lâm Vô Ý tuy rằng bây giờ anh vẫn chưa thể chuyển hóa tình cảm đối với Assal của mình thành tình yêu, nhưng anh có thể xác định bản thân anh không thể chịu nổi nếu Assal rời khỏi anh. Có lẽ giống như Lâm Vô Ý nói vậy, trong tình cảm của anh dành cho Lâm Vô Ý có hòa trộn rất nhiều ân tình. Anh và Assal đã là một thể, dù anh vĩnh viễn không thể có tình yêu thuần túy với Assal, anh và Assal vẫn luôn sống cùng nhau.

Tiễn bạn tốt đi, Lâm Vô Ý chỉ cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp. Cậu rất cao hứng vì Crowe đã dũng cảm bước thêm một bước, có lẽ không còn lâu lắm cậu có thể nhận được tin tốt của Assal rồi.

Đối với Crowe mà nói, tình yêu của Lâm Vô Ý đã đánh sâu vào trong anh, cũng là một nhân tố quan trọng để anh có thể bình tĩnh suy nghĩ về quan hệ của anh và Assal. Lúc này đây, anh chính thức, hoàn toàn buông tay với tình yêu dành cho Lâm Vô Ý, dù sao bên cạnh anh vẫn có một loại tình cảm cần anh bảo vệ, dù rằng, loại tình cảm này không được thế nhân chấp nhận.

Trở về Mỹ, Crowe cũng không vội vàng nghỉ ngơi, cũng không tránh né Assal, anh gọi điện thoại cho Burini. Lúc ở Hongkong anh đã nhận điện thoại từ Burini, cuộc điện thoại lần này là để thông báo trước anh đã kết thúc hành trình ở Hongkong.

“Tôi về rồi. Redmond đã đến Hongkong chưa?”

“Biggs vẫn chưa biết chứ? Tạm thời cứ giấu cô ấy. Bất quá kế hoạch của chúng ta phải thay đổi.”

Trong đôi mắt nhìn Crowe của Assal không còn vẻ thâm tình cố gắng đè nén nữa. Cậu im lặng rúc trong ngực Crowe, giống như trước đây vậy, nghe anh xử lý mọi chuyện.

Nói chuyện cùng Burini xong, Crowe nhíu chặt mi. Assal lo lắng nói: “Có cần nói cho Dean biết về chuyện người kia không? Em sợ người kia làm hại Dean.”

Crowe cân nhắc: “Đừng nhìn hiện tại Dean không có việc gì, chỉ là cậu ấy không để mình nghĩ đến chuyện lão tiên sinh qua đời. Nếu để cậu ấy biết có người vừa ý căn biệt thự lão tiên sinh để lại cho cậu ấy, cậu ấy sẽ bùng nổ. Nói không chừng cậu ấy còn đến gặp Redmond, sẽ chính là ý muốn của Redmond. Mấy người Lâm Vu Chi sẽ phòng bị rất tốt.”

Ngẫm nghĩ, Crowe tự nói: “Nhưng hình như chỉ một hành động nhỏ này mà muốn làm khó Redmond là không thể được.” Hôn vào trán Assal, Crowe ôn nhu hơn vài phần: “Em đi nghỉ trước, anh muốn gặp mấy người Oliver một lần.”

“Em và anh cùng nhau.” Assal mím môi, lấy hết can đảm: “Em cũng muốn giúp Dean.”

Nhìn cậu một lát, Crowe cười: “Được, vậy thì cùng đi.”



Đi từ trên lầu xuống, Lâm Vô Ý ngâm nga khe khẽ rồi nói với quản gia: “Chú Dư, cháu đến nhà trẻ đây.”

“Được, tối có về ăn cơm không?”

“Có về.”

Lâm Vô Ý thay giày ra ngoài.

Hôm nay nhà trẻ của Ethan có một hoạt động làm đồ thủ công. Tất nhiên “trọng trách” này được đặt lên người Lâm Vô Ý. Thời gian của hoạt động là buổi chiều, cho nên xế chiều nay Ethan không cần đi học. Lâm Vu Chi đi công tác ở Đức, mấy thứ hoạt động của con trai anh không hề áy náy chút nào mà giao cả cho Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý lên xe, tài xế và hai bảo tiêu đi cùng cậu. Nhớ lại bốn người đàn ông trong nhà hai ngày nay luôn dặn cậu muốn ra ngoài nhất định phải mang theo bảo tiêu, Lâm Vô Ý cũng rất buồn bực, không có cơ hội trộm ăn hamburger khoai tây chiên. Kỳ thực cậu ra ngoài một mình cũng không có gì nguy hiểm mà.

Đầu tuần này tác phẩm mới của cậu đã được phát hành đồng bộ ở châu Âu và Mỹ, nghe Caroline nói phản ứng vô cùng tốt, hiện tại đang vội vàng in thêm. Hai ngày nay cậu cũng dành chút thời gian để lên mạng trao đổi cùng độc giả. Ở bên Hongkong chắc phải tháng sau mới đến được. Bất quá bản đặc biệt dành tặng người nhà sẽ đến rất nhanh. Lâm Vô Ý có chút thấp thỏm không yên.

Trong nhà trẻ, đã có mấy phụ huynh đến. Nhìn daddy và mummy của các bạn đều tới đây, Ethan không còn thấy mất mát giống như trước đây. Bé kiễng mũi chân nhỏ bé ngóng bên ngoài cửa sổ. Mấy phút sau, hai mắt bé sáng ngời, xoay người chạy ra. Lâm Vô Ý vừa vào nhà trẻ đã thấy một anh nhỏ đẹp trai trông rất đáng yêu chạy ra khỏi lớp, cậu ngồi xuống mở rộng hai tay. Ethan cười lớn bổ nhào vào người cậu. Lâm Vô Ý ôm cháu trai nhỏ “chụt chụt” hai cái, bế Ethan vào. Ngoài cửa nhà trẻ, một chiếc xe dừng lại, có một nam một nữ xuống xe.

Người phụ nữ dè dặt từng chút một đi phía sau người đàn ông vào nhà trẻ. Đi vào phòng, người đàn ông tháo kính râm xuống, đôi mắt nâu liếc một cái đã thấy Lâm Vô Ý đang làm những việc chuẩn bị cùng cháu trai nhỏ. Người phụ nữ nhỏ giọng gọi con mình đến, nói với con trai: “Chào chú đi.”

“Chào chú.” Đứa trẻ có chút sợ hãi khi ngửa đầu nhìn cái chú ngoại lai này.

Cô giáo ở nhà trẻ chưa thấy người đàn ông ngoại lai này bao giờ, đi tới hỏi. Người phụ nữ có chút khẩn trương mà giới thiệu: “Đây là bạn của chồng tôi. Hôm nay chồng tôi không có thời gian đến đây, nên nhờ anh ta đi cùng tôi.”

“Là vậy à. Vậy mời các vị đến ngồi bên kia, hoạt động của chúng tôi sắp bắt đầu rồi.”

“Vâng.”

Tuy rằng rất khó hiểu tại sao lại có người chồng để bạn mình đi cùng vợ mình đến tham gia hoạt động của con trai, nhưng nếu đối phương không ngại, cô giáo cũng không tiện hỏi nhiều.

Ethan dựa theo những đề nghị của ông chú nhỏ bày biện hết các dụng cụ, nói: “Ông chú nhỏ, cô giáo nói những tác phẩm thủ công lần này sẽ được mang đi thi đấu.”

“Vậy ông chú nhỏ sẽ cố gắng hết mình.”

Ethan không quan tâm mình có đoạt giải hay không, nói: “Con chỉ muốn ông chú nhỏ làm cùng con thôi.”

“Bảo bối ngoan quá.” Lâm Vô Ý yêu thích hôn mặt cháu trai nhỏ.

Đừng nhìn hai người kém nhau hai bối phận, không khí ấm áp giữa hai người tuyệt đối không kém bất cứ gia đình nào ở đây. Có người đi đến ngồi xuống cạnh Lâm Vô Ý, vươn tay với cậu: “Lâm tiên sinh, xin chào.”

Uhm? Lâm Vô Ý và Ethan đồng thời nhìn sang, Ethan ôm lấy ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, do dự vươn tay: “À, xin chào.” Người này, có hơi quen mắt nha.

“Taylor Redmond.”

Khi đối phương nói tên mình, Lâm Vô Ý cực kỳ kinh ngạc, cậu không xa lạ gì với cái tên này.

Redmond lộ ra một nụ cười tươi với Lâm Vô Ý mà có thể làm mê đảo bất cứ phái nữ nào đang ở đây, nói bằng tiếng Anh: “Tôi vẫn luôn muốn gặp mặt một lần cùng Lâm tiên sinh, bất quá hình như Lâm tiên sinh không hay ở Hongkong. Không ngờ có thể gặp cậu ở đây.”

Redmond nắm chặt tay Lâm Vô Ý lúc này mới buông ra. Trong đầu óc đều nhớ lại những chuyện mấy người đàn ông trong nhà nói với cậu có liên quan đến Redmond, Lâm Vô Ý chỉ có thể cười đáp lại, cậu đã có thể thấy được phản ứng của bốn người kia sau khi biết chuyện này.

“Tôi có chuyện muốn nói cùng Lâm tiên sinh, nếu chúng ta đã gặp nhau ở đây, vậy sau khi hoạt động chấm dứt tôi muốn mời Lâm tiên sinh đi ăn tối.” Ngữ điệu của Redmond tỏ rõ vẻ cường thế.

Lâm Vô Ý cười xin lỗi, nói: “Thực xin lỗi, hôm nay sợ là không được. Sau khi hoạt động chấm dứt tôi phải đưa bé đi hội họp với người nhà, đã hẹn từ trước rồi.”

Redmond chưa hề liếc mắt đến Ethan, đôi mắt màu nâu cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp mà cũng không hề tương xứng với tuổi thật của Lâm Vô Ý, nói: “Chuyện liên quan đến Lâm lão tiên sinh, Lâm tiên sinh cũng không bằng lòng đến một lần sao?”

Ba? Lâm Vô Ý không thể duy trì nụ cười mỉm của mình được nữa. Lúc này Redmond đứng lên, nói: “Tôi rất chờ mong bữa tối cùng Lâm tiên sinh.” Nói xong, hắn bước đi. Nhìn Redmond ngồi vào chỗ một gia đình khác, Lâm Vô Ý cắn môi. Chuyện của ba, Redmond biết chuyện gì của ba?

“Ông chú nhỏ…” Ethan có chút bất an kêu lên.

Lâm Vô Ý lập tức cười với bé, nói: “Không có gì đâu. Ethan, sau khi hoạt động chấm dứt con về nhà trước, ông chú nhỏ, uhm, có bữa tiệc muốn đi.”

“Con muốn đi cùng ông chú nhỏ.” Ethan vừa nghe lập tức lắc đầu, hơn nữa còn rất kiên quyết. “Con muốn ở cùng ông chú nhỏ.”

Ngẫm nghĩ, Lâm Vô Ý nói: “Vậy được rồi, con đi cùng ông chú nhỏ.”

Ethan cao hứng. Quay đầu nhìn sang cái chú đáng sợ kia, Ethan quyết định phải thường xuyên đi cùng ông chú nhỏ, bé sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào cướp đi ông chú nhỏ. Nếu Lâm Vô Ý biết được suy nghĩ của Ethan nhất định sẽ rất khó hiểu.

__Hết chương 93__