Vô Ý Vi Chi

Chương 96




Đặt cuốn sách trong tay xuống, trong đôi mắt phiếm hồng của Lê Yến là nghi hoặc, là hoài nghi. Rút khăn tay lau mắt, sau khi tâm tình bình tĩnh hồi lâu, cô lấy di động gọi cho một người.

“Mộc Vân, là em, A Yến.”

“Sao vậy? Anh nghe giọng em không thích hợp, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lê Yến thở hắt ra: “Không có việc gì, vừa đọc sách xong, vẫn chưa bình tĩnh lại được.”

“Đọc sách gì mà thương tâm quá vậy?”

Ngón tay Lê Yến vuốt ve tên tác giả trên bìa sách: “Mộc Vân, anh đã đọc sách mới của Cerf-volant chưa?”

“Vẫn chưa. Anh đã nhờ bạn ở Mỹ gửi về cho anh, nhưng gần đây bận quá, vẫn chưa có thời gian đọc. Sách của Cerf-volant phải đọc tường tận, cuối tuần anh được nghỉ, đúng lúc đọc sách của anh ta. Bất quá anh thấy trên mạng mọi người nói sách mới của anh ta rất bi thương, không phải em đọc sách của anh ta xong đang khóc đấy chứ?”

“Trong ba cuốn sách mới của anh ta có hai cuốn đúng là rất bi thương, nhưng em rất nghi hoặc.”

“Nghi hoặc cái gì?”

“… Anh đọc trước đi, đọc xong anh sẽ biết nghi hoặc của em.”

“A Yến, em như vậy là không được, đêm nay anh sẽ không thể tăng ca.”

Lê Yến cắn nhẹ môi, nói: “Mộc Vân, anh nghĩ Cerf-volant phiên dịch ra có nghĩa là gì?”

“Nghĩa là gì?” Đối phương tạm dừng một lát, ngữ điệu nghiêm túc hơn. “Trong tiếng Pháp, nghĩa làDiềuà?”

“Phải, làDiều.”

“…” Ôn Mộc Vân ngồi thẳng người, nhíu mi. “Em muốn nói gì?”

Đột nhiên Lê Yến thấy hồi hộp, tim đập nhanh: “Trong cuộc họp đổng sự hôm qua, Lâm Vu Chu nói anh ta đã mời Cerf-volant viết một kịch bản cho công ty, sẽ là tác phẩm đầu tiên bán ra sau khi công ty điều chỉnh xong. Sau này, công ty phát triển sẽ hợp tác nhiều hơn cùng những đại nghệ thuật gia của Âu Mỹ. Kế tiếp công ty sẽ tuyên truyền toàn diện cho việc này, tạo uy thế cho công ty. Mộc Vân, anh không làm về truyền thông có thể không biết rõ, những vở kịch của Cerf-volant đều doHọc viện Tử La Lanlàm đại diện toàn quyền, mấy công ty lớn của truyền thông Hongkong không một ai nắm được bản quyền kịch bản của Cerf-volant từHọc viện Tử La Lan.”

“Hiện tại công ty bọn em không chỉ mời được Cerf-volant viết kịch bản cho, thậm chí còn mời được Hanna Jones sang năm mở triển lãm tranh ở Hongkong trong vòng một tháng. Công ty đại diện của Hanna Jones cũng làHọc viện Tử La Lan.”

Lê Yến hít sâu một hơi rồi lại thở ra: “Mộc Vân, em hoài nghi, Cerf-volant chính là Vô Ý thiếu gia.”

Ôn Mộc Vân kêu lên: “Không thể nào!”

“Sao lại không thể?”

“…” Ôn Mộc Vân hơi váng đầu. “Sao có thể? Nếu Cerf-volant là Vô Ý thiếu gia, tại sao lão tiên sinh lại muốn giấu chúng ta?”

Lê Yến bất bình nói: “Anh cứ đọc sách mới của Cerf-volant sẽ biết suy đoán của em là có căn cứ!”

“Đêm nay anh đọc liền.”

“Đọc “Phiêu diêu” trước.”

“Anh biết rồi!”

Cúp điện thoại, một tay Lê Yến che ngực, tim đập nhanh vì suy đoán của mình. Lấy tập văn xuôi mà cô đã đọc hai lần, trước mắt Lê Yến hiện lên nụ cười xinh đẹp mà ôn nhu của một người, làm cho người ta nhìn thấy một lần liền không thể quên được vẻ xinh đẹp đó. Sau khi gặp người kia, cô mới biết, đàn ông cũng có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả.

Lâm Vu Chu đang bận rộn trong phòng làm việc, đêm nay có một buổi vũ hội từ thiện, nếu là trước kia, khẳng định anh sẽ không đi, nhưng hiện tại không được. Nghĩ đến một người ở trong nhà, Lâm Vu Chu liền hăng hái mười phần. Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, anh ấn nút.

“Ông chủ, điện thoại của Cẩm Sơn tiên sinh, ngài nhận không?”

“Chuyển qua đây đi.”

“Vâng.”

Đợi hai giây, trong điện thoại truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Lâm đổng, tôi là Cẩm Sơn.”

“Cẩm đạo diễn, chào ngài.” Ngữ điệu của Lâm Vu Chu đầy khách khí, trong mắt cũng là sự hiểu rõ.

“Lâm đổng, tôi nghe nói quý công ty có được bản quyền kịch bản phim của Cerf-volant tiên sinh, không biết bộ phim này ngài đã chọn được đạo diễn chưa?”

Lâm Vu Chu thoải mái dựa lưng vào ghế, nói: “Trước mắt vẫn chưa. Cerf-vlant tiên sinh vẫn đang suy nghĩ kịch bản, dựa theo hợp đồng giữa chúng tôi và Cerf-volant tiên sinh, đạo diễn được chọn phải do đích thân Cerf-volant tiên sinh quyết định.”

“À, là vậy à. Không biết khi nào Cerf-volant tiên sinh tới Hongkong? Nếu có thể, tôi rất muốn gặp mặt Cerf-volant tiên sinh một lần.”

“Chúng tôi sẽ nói với Cerf-volant, nhưng ngài cũng biết Cerf-volant tiên sinh rất bận rộn, công ty đại diện của anh ta cũng vô cùng chú ý vấn đề bảo hộ sự riêng tư của anh ta.”

“Tôi biết. Vậy mong Lâm đổng có thể giúp tôi biểu đạt kính ý tới Cerf-volant tiên sinh. Nếu Cerf-volant tiên sinh muốn chọn một đạo diễn Hongkong, hy vọng Cerf-volant tiên sinh có thể cân nhắc đến tôi.”

“Tôi sẽ chuyển lời.”

“Cám ơn ngài.”

Cúp điện thoại, Lâm Vu Chu đầu tiên là cong khóe miệng lên, sau đó lại nhíu mi. Tuyệt đối không thể để người khác biết Cerf-volant chính là Vô Ý, nếu không… Nghĩ đến chuyện sau khi Vô Ý lộ thân phận nhất định sẽ xuất hiện “hỗn loạn”, Lâm Vu Chu cũng rất không thoải mái.

Cẩm Sơn là đạo diễn rất nổi tiếng ở Hongkong, những bộ phim do ông ta làm đạo diễn thường xuất hiện trong lễ trao giải phim quốc tế, cũng đạt được một vài giải thưởng lớn của Hongkong và quốc tế. Là đạo diễn nổi tiếng như thế, tự biên tự đạo là chuyện bình thường, thế nhưng có thể đạo diễn cho kịch bản do chính Cerf-volant viết, đó là vinh dự đặc biệt đến cả đạo diễn quốc tế cũng ít khi có được, cũng khó trách Cẩm Sơn sẽ đích thân gọi điện thoại cho Lâm Vu Chu.

Mọi người đều biết, số lượng kịch bản của Cerf-volant rất ít, hiện tại tính cả những bộ phim điện ảnh và những vở kịch được dàn dựng cũng chỉ có năm bộ. Mà năm bộ kịch bản này, mỗi một bộ đều có thể nói là kinh điển. Đạo diễn của mỗi một bộ, đều do “Học viện Tử La Lan” chọn lựa cẩn thận tỉ mỉ, mỗi một vị đạo diễn đó đều nhờ vào kịch bản của Cerf-volant mà trở thành những đạo diễn lớn nổi danh. Khi “Học viện Tử La Lan” lựa chọn đạo diễn cho kịch bản của Cerf-volant, cũng không chú trọng vào việc đạo diễn đó có nổi tiếng không, mà dựa vào tài năng của người đó. Trong đó, đạo diễn của bộ phim điện ảnh “Cỏ huân y” là một học sinh của học viện điện ảnh Pháp, mà học sinh này cũng nhờ vào thành công lớn của “Cỏ huân y”, trở thành một trong những đạo diễn nổi tiếng nước Pháp. Còn nữ diễn viên của bộ phim này năm đó cũng trở thành nữ diễn viên xuất sắc trong lễ trao giải điện ảnh quốc tế.

Tác phẩm của Cerf-volant cũng giống như chính bản thân người đó, thần bí mà tràn ngập mị lực. Mà Cerf-volant vốn chỉ hoạt động mạnh ở vùng Âu Mỹ đột nhiên quyết định viết một kịch bản cho công ty “Diều”, dù cho kịch bản này còn chưa viết xong, cũng không biết bao giờ sẽ viết xong, chỉ với tin tức như vậy thôi cũng đủ để khiến các đạo diễn và diễn viên của Hongkong phải điên cuồng. Các công ty truyền thông khác ở Hongkong đều đỏ mắt nhìn chằm chằm vào truyền thông “Diều”. Vốn dĩ bọn họ nghĩ sau khi “Diều” được thiết lập lại phải mất ít nhất là hai, ba năm mới có thể tạo ra sóng gió, nào biết Lâm Vu Chu vừa lên nhậm chức đã lấy được khối “bánh ngọt lớn” như thế, sao có thể không khiến người ta đỏ mắt.

Điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên, lần này chính là người đại diện của siêu sao Hongkong Trịnh Thức Luân. Sau khi đối phương hàn huyên vài câu liền nói rõ mục đích gọi đến ____ hy vọng có thể được diễn vai nam chính trong kịch bản mới của Cerf-volant tiên sinh. Phim của Cerf-volant không nhất định phải có nam nữ chính, có thể chỉ có nam chính cũng có thể chỉ có nữ chính. Tuy rằng kịch bản còn chưa được viết xong, bất quá vẫn phải chuẩn bị tốt. Dù không có vai nam chính, nhưng vào vai nam phụ cũng tốt, tóm lại, muốn đảm nhiệm một vai diễn trong kịch bản mới của Cerf-volant.

Tất nhiên Lâm Vu Chu sẽ không đồng ý ngay, vẫn nói mập mờ thế nào cũng phải chờ kịch bản xong xuôi mới căn cứ theo quyết định của chính Cerf-volant mới được.

Cứ như vậy, từ sau cuộc họp đổng sự vào đầu tuần, điện thoại trong văn phòng Lâm Vu Chu vang lên không ngừng. Hầu như đạo diễn và nghệ nhân có tiếng của Hongkong đều gọi điện cho anh. Công ty “Diều” của Lâm Vu Chu hiện tại tuyệt đối là công ty truyền thông nóng nhất ở Hongkong.

Mà nhân vật chính Lâm Vô Ý của chúng ta vẫn không hề biết đến “sự cuồng nhiệt” do chính cậu tạo ra, hoặc là nói cho tới giờ đây không phải chuyện mà cậu chú ý đến. Vì hiện tại buổi tối không có tinh lực thức đêm, hôm sau Lâm Vô Ý đều dậy rất sớm. Sau khi dậy, cậu sẽ dùng hai tiếng để vẽ truyện cho cháu trai nhỏ, rồi mới đến nhà trẻ đón cháu trai nhỏ. Ăn trưa xong, dỗ cho ba bạn nhỏ đi ngủ, cậu sẽ viết kịch bản. Hai giờ đồng hồ, cậu sẽ ở trong thư phòng cùng Ethan học buổi chiều, đương nhiên cậu vẫn ngồi một bên suy nghĩ kịch bản của mình. Đợi sau khi mấy người nào đó tan tầm về cậu sẽ không có thời gian để làm việc. Cơm nước xong, chơi với các bạn nhỏ một chút, dỗ Ethan ngủ, cậu cũng dỗ cho hai người khác, dỗ xong cậu liền “mệt” đến nỗi không mở được mắt.

Vu Chi vẫn chưa về từ Đức. Từ khi Lâm Vô Ý đến nhà trẻ đón Ethan, Quách Bội Bội chưa từng xuất hiện. Ethan cao hứng nhất, buổi sáng mỗi ngày bé đều đọc truyên của ông chú nhỏ xong mới đến trường, mỗi ngày, bé đều trải qua cùng câu chuyện của ông chú nhỏ. Ethan không bao giờ hâm mộ những bạn nhỏ có mummy nữa, bé đã có ông chú nhỏ so với mummy còn tốt hơn gấp trăm lần, hơn nữa trong lòng bé, ông chú nhỏ chính là mummy, bởi vì daddy sẽ ôm ông chú nhỏ đi ngủ mà.

Hôm nay, Lâm Vô Ý xuất hiện đúng giờ trong nhà trẻ của Ethan. Ethan cao hứng bổ nhào vào người ông chú nhỏ, giơ tay lên. Lâm Vô Ý bế cháu trai nhỏ đầy yêu thương, rồi mới cùng cháu trai nhỏ vẫy tay chào tạm biệt cô giáo.

“Ông chú nhỏ, bao giờ daddy về?”

“Daddy nói mai sẽ về.”

Lần này Lâm Vu Chi đi công tác mất hai tuần, Lâm Vô Ý rất nhớ anh, Ethan cũng rất nhớ daddy.

“Ông chú nhỏ, daddy về con có thể ngủ cùng ông chú nhỏ và daddy không? Ngủ một ngày.” Ethan làm nũng hỏi.

“Được. Ethan ngủ cùng ông chú nhỏ và daddy nha.”

Bế cháu trai nhỏ ra khỏi cổng nhà trẻ, Lâm Vô Ý đi theo bảo tiêu đến cạnh xe, một giọng nữ vang lên sau lưng cậu: “Chú nhỏ.”

Nụ cười trên mặt Ethan lập tức không thấy đâu, nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, bé vùi đầu vào cổ ông chú nhỏ, ôm chặt ông chú nhỏ. Lâm Vô Ý vỗ nhẹ đứa trẻ trong ngực, xoay người, hai bảo tiêu bảo vệ cậu ở hai bên.

Áp chế giật mình, Lâm Vô Ý cười nhẹ: “Bội Bội.”

Dùng ánh mắt phức tạp nhìn đứa trẻ không gọi mình là “mummy”, cũng không để ý đến con trai nữa, Quách Bội Bội mang vẻ mặt tiều tụy nói: “Chú nhỏ, tôi muốn đưa Ethan đi ăn trưa, có thể chứ? Tôi, rất nhớ nó.”

Cánh tay ôm chặt cổ ông chú nhỏ của Ethan nháy mắt đã siết mạnh thêm, bé không muốn đi!

Vỗ vỗ cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý nhìn vào mắt Quách Bội Bội, giọng nói nhỏ hơn, nhưng vẫn rất ôn hòa: “Bội Bội, cô thực sự nhớ Ethan sao?”

Quách Bội Bội thoáng rũ mắt xuống, tránh ánh nhìn chăm chú của Lâm Vô Ý, đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Vô Ý. Cô gật đầu cứng ngắc: “Đương nhiên tôi nhớ nó, nó là con tôi.”

“Ông chú nhỏ, chúng ta về nhà, con muốn về nhà, con đói bụng, con muốn về nhà!” Ba mẹ đến đón con đứng xung quanh đều nhìn về phía này. Lâm Vô Ý ôm chặt cháu trai nhỏ, nói với Quách Bội Bội: “Trẻ con là mẫn cảm nhất cũng là đơn thuần nhất. Nếu một ngày nào đó cô thực sự nhớ bé, Ethan sẽ nguyện ý ăn cơm cùng mummy.”

Thở dài một hơi, Lâm Vô Ý bế Ethan lên xe. Quách Bội Bội mở to hai mắt, không ngờ người dễ bắt nạt nhất của Lâm gia cũng cự tuyệt cô!

Chiếc xe đi rồi, Quách Bội Bội vẫn đứng tại chỗ, dường như không thể tiếp nhận việc mình bị cự tuyệt như thế. Cô đã nghĩ có Lâm Vô Ý ở đây, cô sẽ càng dễ dàng đưa con trai đi hơn, người kia sao lại cự tuyệt cô như thế?

Trên xe, Lâm Vô Ý hôn nhẹ cháu trai nhỏ đang mất hứng. Cậu sẽ không vì ngại cự tuyệt mà làm tổn thương đến sự tín nhiệm và ỷ lại của cháu trai nhỏ với cậu. Ánh mắt Bội Bội nhìn Ethan không hề có sự ôn nhu và yêu thương của một người mẹ dành cho con, có chăng chỉ là sự nôn nóng muốn đưa Ethan đi thật nhanh, cậu, sẽ không giao Ethan cho người như thế.

“Ông chú nhỏ, con không muốn gặp mummy.”

“Đó là mummy, là người sinh ra con. Con có thể không ăn cơm cùng mummy, nhưng thấy mummy sẽ phải chào.”

“Không muốn, con có mummy rồi.”

Ethan ngẩng đầu. Lâm Vô Ý kinh ngạc. Giây tiếp theo, cậu hoàn toàn ngây dại.

Ethan hôn mạnh lên mặt ông chú nhỏ một cái, lại chui rúc trong ngực ông chú nhỏ: “Ông chú nhỏ chính là mummy của con.”

“…” Đây là phản ứng duy nhất của Lâm Vô Ý.

Lên xe, Quách Bội Bội tức giận đập mạnh vào vô lăng, rồi mới nâng tay che mặt tránh đám paparazzi chụp ảnh bên ngoài xe, khởi động ô tô rời đi. Vừa mới đi ra khỏi con phố này, điện thoại di động của cô vang lên. Quách Bội Bội vừa thấy một dãy số xa lạ, không nghe máy, nhất định là điện thoại của phóng viên.

Nhưng đối phương vẫn bám riết không tha, Quách Bội Bội tức giận, cầm điện thoại quát ầm lên: “Đừng hỏi tôi! Tôi không nói gì hết!”

“Quách tiểu thư?” Trong điện thoại truyền ra một giọng nói trầm thấp mà từ tính của một người, Quách Bội Bội sửng sốt.

“Gần đây Quách tiểu thư bị phiền toái quấn thân, tôi nghĩ Quách tiểu thư sẽ muốn tìm người để hợp tác.”

Quách Bội Bội cắn môi.

“Tôi có thể giúp Quách tiểu thư có được Lâm Vu Chi một lần nữa, còn tôi, chỉ cần Quách tiểu thư giúp tôi một việc nhỏ. Nếu Quách tiểu thư nguyện ý hợp tác cùng tôi, hãy gọi điện thoại cho tôi.”

Đối phương cúp điện thoại. Quách Bội Bội lập tức đỗ xe vào lề đường, nhìn chằm chằm vào di động, tim đập bất ổn.

Trong phòng khách sạn, Redmond đặt điện thoại xuống với một động tác tao nhã, bên khóe miệng là nụ cười tự tin.

__Hết chương 96__