Vô Ý Vi Chi

Chương 97




11 giờ đêm, Lâm Vu Hồng vội vàng trở về từ nội địa. Vừa mới thỏa thuận xong một hạng mục lớn ở nội địa, Lâm Vu Hồng khéo léo từ chối lời mời của đối phương, nỗi nhớ nhà cứ dâng lên. Lúc về đến nhà cũ đã là hơn 12 giờ. Trước khi trở về anh đã nói trước với người nào đó, để đêm nay người nào đó chờ anh trong phòng ngủ của anh, gần một tuần không gặp, dù ngày nào cũng gọi điện cho nhau, nhưng người đang “khát khao” như thế thì nói còn lâu mới đủ.

Vừa vào cửa, Lâm Vu Hồng thay dép xong đi thẳng lên lầu hai. Không hề lo lắng có lẽ người nào đó không ở trong phòng ngủ của anh, Lâm Vu Hồng giống như thiếu niên lần đầu biết yêu bước vội về phòng mình, xoay tay nắm cửa, đi vào phòng.

“Vu Hồng, cậu đã về rồi!”

Căn phòng được bao phủ bởi ánh sáng nhu hòa, một người vẻ mặt kinh hỉ vội xuống giường, Lâm Vu Hồng đóng cửa, ôm lấy người đang bổ nhào vào người anh, những nụ hôn cũng rơi xuống theo đó. Anh gấp gáp trở về từ nội địa như vậy, có lẽ chính là vì thời khắc ôm hôn này.

“Vu Hồng, tôi rất nhớ cậu.”

Lâm Vô Ý kiễng mũi chân, ngửa đầu, mặc cho Vu Hồng kéo chiếc áo ngủ rộng thùng thình của cậu xuống, hôn vào vai cậu. Lâm Vô Ý không chỉ không bị động thừa nhận, tay cậu cũng có chút vội vàng thăm dò vào trong quần áo Vu Hồng, vuốt ve thân thể anh, nói cho đối phương biết cậu rất nhớ anh.

Tăng thêm sức, hai tay ôm chặt Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng miễn cưỡng khống chế dục vọng của mình, giọng khàn đặc nói: “Tôi đi tắm, cậu lên giường chờ tôi.”

Thân thể Lâm Vô Ý rung động vì câu nói này, khi đối phương buông tay ra, cậu nói: “Tôi lấy quần áo cho cậu tắm.”

Hôn sâu vào khóe miệng Lâm Vô Ý một chút, Lâm Vu Hồng vào phòng tắm. Cả khóe miệng lẫn khóe mắt Lâm Vô Ý đều là vẻ vui sướng vì cuối cùng Vu Hồng cũng về. Lấy áo may ô và quần lót cho Vu Hồng từ trong tủ quần áo, Lâm Vô Ý lên giường, “ngoan ngoãn” chờ.

Viết đoạn cuối cùng vào nhật ký hôm nay của mình, chính là đoạn sau khi Vu Hồng trở về, nhật ký hôm nay của Lâm Vô Ý mới tính là kết thúc. Trong lòng cũng có sự lo lắng, khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Lâm Vô Ý chui vào ổ chăn, nằm xuống. Không chờ lâu lắm, cửa phòng tắm mở, Lâm Vu Hồng chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông vừa đi ra vừa lau tóc, trên khuôn mặt lạnh băng là sự ôn nhu chỉ có đối với một người.

Xốc chăn lên, lên giường, rất tự giác nằm cạnh Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng khẽ hôn vào mắt cậu, đôi mắt xinh đẹp, ôn nhu mà cũng cực kỳ mê người. Hai tay Lâm Vô Ý cầm khăn mặt trên cổ Lâm Vu Hồng, một bên thừa nhận nụ hôn của đối phương, một bên lau tóc cho đối phương.

“Nhớ tôi không?”

“Nhớ.” Ôm mặt Vu Hồng, Lâm Vô Ý hôn phần cằm có những vụn râu của anh: “Cậu thì sao? Nhớ tôi không?”

“Cậu nói xem.” Đoạt lại quyền chủ động, Lâm Vu Hồng khẽ cắn vành tai Lâm Vô Ý, với tay vào trong áo ngủ của cậu.

Lâm Vô Ý nhất thời thở dốc liên tục, trong mắt là sự ngọt ngào. Cậu cười tránh đi miệng lưỡi của Lâm Vu Hồng, ủy khuất: “Vu Hồng không nói sao tôi biết được. Ngày nào tôi cũng rất nhớ Vu Hồng, thế nhưng Vu Hồng lại không nói nhớ tôi.”

“Tôi yêu cậu.” Không một chút do dự, nói ra câu đó giống như nó là điều hiển nhiên, Lâm Vu Hồng cởi áo ngủ của đối phương dưới sự phối hợp của cậu, rồi mới kéo tay Lâm Vô Ý vòng qua hông mình.

Hai mắt Lâm Vô Ý cong tít lên khi nghe thấy ba chữ đó. Cậu nhẹ nhàng che khuất ba phần tư môi mình, yêu cầu: “Hôn ở đây.”

Ánh mắt Lâm Vu Hồng nháy mắt trở nên âm trầm, Lâm Vô Ý cười tủm tỉm: “Nụ hôn đầu tiên của tôi, các cậu đều có phần, tôi không bất công.”

“Đều có phần?” Thân thể Lâm Vu Hồng đè xuống, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi Lâm Vô Ý.

“Uhm, đều có phần, tôi sẽ không cho các cậu có cơ hội nói tôi bất công đâu.”

Đầu ngón tay xoa nhẹ một phần môi lộ ra của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng híp mắt: “Tôi muốn phần ở giữa.”

Lâm Vô Ý nâng tay kia lên, hai tay che khuất hai bên môi, để lộ ra chỗ có phần môi rõ ràng nhất. Lâm Vu Hồng không khách khí, dán môi mình vào đôi môi cậu thông qua hai tay Lâm Vô Ý, đòi lấy “nụ hôn đầu tiên” trân quý nhất của đối phương.

Đầu lưỡi không thuộc về mình liếm lên môi cậu, chui vào trong miệng cậu, hơi thở của Lâm Vu Hồng cơ hồ phải dừng lại. Lúc mùi thơm ngát của kem đánh răng hòa trộn cùng mùi thuốc lá nhè nhẹ tiến vào môi mình, Lâm Vô Ý quay đầu, né tránh.

“Hối hận?” Lâm Vu Hồng kéo tay Lâm Vô Ý ra, giọng nói đầy nguy hiểm.

Lâm Vô Ý cắn môi, cười lắc đầu, nhưng vẫn quay mặt đi nói: “Vu Hồng phạm quy, đã nói chỉ có thể hôn một phần tư, không thì Vu Chu và Tiếu Vi sẽ nói tôi bất công.”

Hơi thở từ Lâm Vu Hồng lại trở nên ôn nhu. Nhẹ nhàng quay mặt Lâm Vô Ý lại, anh hỏi: “Tại sao, nguyện ý?”

Lâm Vô Ý cọ mặt mình vào lòng bàn tay đối phương, hỏi lại: “Nếu tôi vẫn không cho, Vu Hồng có lấy không?”

“Có.” Nụ hôn của người này, chỉ có thể là của họ.

Ôm thắt lưng Vu Hồng, Lâm Vô Ý hôn lên phần cằm có râu mà cậu yêu nhất: “Hôm nay, tôi đặc biệt cao hứng.”

“Tại sao?”

“Nhất định cậu không thể tưởng tượng được đâu.”

“Nói xem.”

Lâm Vô Ý nhanh như chớp hôn lướt nhẹ ngoài miệng Lâm Vu Hồng, trong lúc đối phương đang giật mình ngây ngốc liền nói: “Ethan nói tôi là mummy của bé.”

Lâm Vu Hồng chỉ kinh ngạc năm giây, đầu lưỡi liếm vào một phần tư đôi môi mà Lâm Vô Ý chỉ cho anh hôn vào, vừa lòng hỏi: “Rất cao hứng?”

“Uhm.” Người nào đó cực kỳ đắc ý. “Có phải tôi rất lợi hại không?”

“Rất lợi hại.”

Không chỉ cướp được trái tim bọn trẻ con, cũng dễ dàng cướp mất trái tim anh.

Kéo khăn tắm bên hông Lâm Vu Hồng ra, Lâm Vô Ý lại dùng động tác rất nhanh để “khinh bạc” ngoài miệng Lâm Vu Hồng một cái, rồi mới hỏi: “Có phải tôi, chạy không thoát không? Có phải các cậu, không rời khỏi tôi không?”

“Tôi sẽ không.” Người khác không liên quan đến anh, nhưng anh có thể khẳng định, anh tuyệt đối sẽ không.

“Tại sao, lại dễ dàng tiếp nhận, như thế?” Không phải không nghi hoặc. “Tôi là, chú nhỏ của cậu mà.”

“Tôi chỉ biết, tôi yêu cậu, tôi muốn có cậu, cậu thuộc về tôi.” Lâm Vu Hồng dùng cách bá đạo để đối phương cảm nhận được “tình yêu” của anh đối với cậu. Cho tới bây giờ, chỉ có người này mới có thể dẫn dắt trong anh những dục vọng và cả cái gọi là “tình yêu”.

Trong lòng bàn tay cực nóng, Lâm Vô Ý cọ ngón tay vào môi Lâm Vu Hồng, ánh mắt mê ly: “Tình yêu… quả nhiên là, tình cảm đẹp nhất, trên thế giới… Vu Hồng… sờ tôi… tôi muốn cậu.”

Hầu kết của Lâm Vu Hồng giật mạnh, giây tiếp theo, anh xốc chăn lên, “thô bạo” kéo quần lót của Lâm Vô Ý xuống, tách hai chân cậu ra.

“Ưm!”

Thoải mái… Thoải mái quá… Vu Hồng… Vu Hồng… Là Vu Hồng, đang liếm cậu… Đây là, cảm giác của Vu Hồng… Vu Hồng…

Hai tay chạm vào nơi ướt dần của Lâm Vu Hồng, Lâm Vô Ý không hề giữ lại điều gì, trao toàn bộ thân thể của mình ra, nỉ non: “Sờ, thật, thoải mái… Tôi không muốn làm tình, chỉ cần, sờ thôi…”

Động tác nhổ ra nuốt vào của Lâm Vu Hồng chợt dừng lại, Lâm Vô Ý khó chịu vặn vẹo thân thể. Lâm Vu Hồng nâng thân thể lên, hỏi: “Tại sao không muốn làm tình?”

Lâm Vô Ý nói không chút nghĩ ngợi: “Sẽ đau lắm, sẽ chảy máu.” Rồi mới liếc mắt một cái đến bộ vị đang đứng thẳng của Vu Hồng, co rúm người lại: “Nơi đó của cậu lớn như thế, sao tôi có thể chịu được.”

Lâm Vu Hồng thở hổn hển, Lâm Vô Ý ôm cổ Lâm Vu Hồng để anh hôn mình, than thở: “Còn thế này rất thoải mái.”

“…”

Ngẫm nghĩ, Lâm Vu Hồng vẫn quyết định từ bỏ. Hôn thân thể xinh đẹp của Lâm Vô Ý, anh quyết định chờ thời cơ đến rồi mới cùng đối phương thảo luận vấn đề “có chịu được không.”

Đêm nay, Lâm Vu Chu cũng về muộn nhưng không được tốt số như anh trai. Trở về phòng, chờ đợi anh chỉ có một căn phòng tối đen. Đêm nay Lâm Vô Ý ở cùng Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi ở Hongkong đều biết, cho nên Thẩm Tiếu Vi đã về Thẩm gia, còn Lâm Vu Chu đã làm việc cả một ngày chỉ có thể cô độc một mình trên chiếc giường lớn.

Tắm rửa xong, ngả đầu xuống giường, Lâm Vu Chu đã uống rượu nhưng lại không thể ngủ được. Nhớ lại tối qua anh còn có thể ôm người nào đó để ngọt ngào đi vào giấc ngủ, vậy mà hiện tại lại thành người cô đơn. Anh biết anh trai mình đã về, cũng biết nhất định Vô Ý đang ở trong phòng anh trai. Nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, hơn 1 giờ, không biết bọn họ đã ngủ chưa.

Ngày mai anh họ cả về, vậy đêm mai anh lại là người cô đơn. Trở mình trên giường một cái, sau khi Lâm Vu Chu lo lắng một hồi liền mặc áo ngủ ra ngoài.

Đi đến cửa phòng anh trai, Lâm Vu Chu đứng sát vào cửa nghe ngóng, trong phòng không có động tĩnh gì hết. Liếm môi, nhẹ nhàng đặt tay lên tay nắm cửa, dùng sức.

Shit! Khóa rồi!

Lâm Vu Chu trực tiếp giơ tay gõ cửa, đương nhiên, anh không gõ to lắm. Đợi một lát, cửa mới mở, người mở cửa mang vẻ mặt lạnh lùng. Lâm Vu Chu không lùi lại mà nói: “Em không ngủ được!”

“Không ngủ được đến phòng tập thể thao!” Lâm Vu Hồng quát nhẹ.

“Đêm nay em ngủ chỗ anh, em cũng muốn ngủ cùng Vô Ý.” Lâm Vu Chu không nhượng bộ.

“Anh vừa đi công tác về! Em về phòng mình tự ngủ!” Lâm Vu Hồng rất muốn đá bay thằng em mình.

Lâm Vu Chu hạ giọng, tay đặt trên cửa: “Anh, Vô Ý là của chúng ta! Cậu ấy thuộc về anh cũng thuộc về em.” Liếc nhìn trái phải một cái, anh đến gần. “Anh, anh không nghĩ nếu mỗi ngày chỉ có một người cùng Vô Ý, vậy chúng ta phải mất mấy ngày mới đến lượt sao? Chúng ta phải học được cách cùng sở hữu!”

Hai mắt Lâm Vu Hồng lạnh như băng, Lâm Vu Chu nhún vai: “Anh và anh họ cả cũng đã từng cùng chia xẻ Vô Ý, tại sao không thể chia xẻ cùng em? Em là em ruột của anh mà.”

“Hôm nay anh vừa về!”

“Vậy chờ anh và Vô Ý thân thiết xong em lại đến.”

Lâm Vu Chu nói xong định bước đi, nhìn thế nào cũng thấy rất vô lại. Lâm Vu Hồng nghiến răng, trong phòng truyền ra giọng nói của một người: “Là Vu Chu sao?”

Lâm Vu Chu dừng lại, Lâm Vu Hồng không cam lòng tránh người ra: “Vào đi!” Anh và Vô Ý vừa mới chấm dứt, vẫn còn chưa ôn tồn với nhau mà thằng nhãi này đã đến!

Lâm Vu Chu nhướng mi, xoay người, ngầm vui vẻ đi vào phòng anh trai. Trong phòng có hơi thở của giống đực thoang thoảng, còn người trên giường lộ bả vai trần trụi ra ngoài. Lâm Vu Chu nuốt nước miếng, đi đến một bên khác của giường, xốc chăn lên giường. Bất quá động tác của anh lập tức dừng lại.

Lâm Vô Ý rất ngượng ngùng, cậu không mặc gì hết. Lâm Vu Hồng khóa cửa trở về giường. Cũng không quan tâm Lâm Vu Chu đang ngây người, anh ôm người trần trụi kia vào lòng, tắt đèn bàn bên phía anh, chuẩn bị ngủ.

Lâm Vu Chu thấy dáng vẻ kia của anh trai, cũng ung dung lên giường, tắt đèn. Lâm Vô Ý vươn tay ra khỏi ổ chăn: “Quần lót của tôi đâu?” Cậu chưa từng cùng ngủ với hai người mà trần trụi thế này.

“Không cần mặc.” Lâm Vu Hồng giữ lấy mông Lâm Vô Ý, bóp nhẹ, còn quay người kia vào trong ngực mình. Lâm Vu Chu muốn ôm Lâm Vô Ý, lại phát hiện tay anh căn bản không có chỗ để đặt vào. Cũng biết rõ anh trai đang tức giận, Lâm Vu Chu đơn giản đặt tay lên đùi Lâm Vô Ý, lại dịch gần vào Lâm Vô Ý, thân thể kề sát vào phần lưng trần của Lâm Vô Ý.

Thân thể Lâm Vô Ý nóng lên, nhớ ra trưa mai còn phải đi đón cháu trai nhỏ, cậu không dám lộn xộn, nhắm mắt lại. Lâm Vu Chu cũng không định làm gì, dù sao cũng vừa uống rượu, thời gian cũng không còn sớm. Thế nhưng bàn tay đang đặt trên đùi Lâm Vô Ý lại không chịu sự khống chế của anh, nhẹ nhàng vuốt ve. Sờ soạng sờ soạng, anh liền vươn tay đến giữa hai chân Lâm Vô Ý, bỏ qua tiểu cầu yếu ớt kia, ngón tay anh chạm vào khe hở giữa hai đùi Lâm Vô Ý.

“Ngoan, ngủ đi, trưa mai tôi phải đi đón Ethan!”

Uống rượu vào, lý trí dễ dàng bị dục vọng áp chế nên Lâm Vu Chu cũng không quản anh trai đang ở trên giường, ngậm lấy vành tai Lâm Vô Ý, khàn giọng: “Tôi rất khó chịu. Vô Ý, tôi muốn cậu!”

“Tự vào phòng tắm giải quyết!” Lâm Vu Hồng tức giận, đẩy Lâm Vu Chu ra.

Lâm Vu Chu lại dính chặt lấy, kéo Lâm Vô Ý quay người, đặt lên người anh, phần eo đỉnh lên.

“Vô Ý, tôi khó chịu, tôi muốn cậu…” Nói xong, anh lại vừa hôn vừa sờ người Lâm Vô Ý.

Đèn bàn sáng lên, Lâm Vu Hồng bật đèn xong quay đầu lại liền thấy được một cảnh tượng hương diễm. Nhưng nếu người tạo ra cảnh tượng hương diễm đó không phải em trai anh, anh sẽ rất cao hứng.

Bên dưới của Lâm Vu Chu đã là tình trạng vận sức chờ phát động, Lâm Vô Ý đỏ mặt nhìn Lâm Vu Hồng, thở hổn hển nói: “Vu Hồng… Cậu, ra người một chút, được không?”

Dựa vào cái gì? Đây là phòng của anh!

Lâm Vu Hồng lại đẩy Lâm Vu Chu ra, kéo Lâm Vô Ý sang một bên, phẫn nộ: “Đây là phòng anh! Đêm nay anh muốn “một mình” ngủ cùng Vô Ý!”

“Em muốn Vô Ý! Cậu ấy cũng là của em!” Lâm Vu Chu cũng đứng lên quát lại, bị chất cồn khống chế nên anh không còn giữ được lý trí.

Thấy Vu Chu và Vu Hồng sắp xảy ra xung đột, Lâm Vô Ý không chút nghĩ ngợi mà ngồi xuống ôm cổ Lâm Vu Hồng, hôn anh. Lâm Vu Chu trừng to hai mắt, ngay cả Lâm Vu Hồng cũng giật mình sững sờ ở đó.

Lâm Vô Ý mím môi lại chạm vào môi Lâm Vu Hồng. Tuy rằng không có động tác khác, nhưng chính xác đôi môi hai người đang dính chặt vào nhau không có chút khe hở. Trong phòng rất im lặng, im lặng đến mức có lẽ một chiếc kim rơi xuống thảm trải sàn cũng có thể nghe thấy. Lâm Vu Hồng nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, ôm thắt lưng Lâm Vô Ý, há miệng ngậm lấy môi cậu.

“Vô Ý!”

Lâm Vu Chu giữ chặt cánh tay Lâm Vô Ý, kéo mạnh người kia ra khỏi Lâm Vu Hồng, cúi đầu hôn vào môi Lâm Vô Ý, đầu lưỡi cạy mở hàm răng đối phương, giống như hạn hán đã lâu gặp được ngày mưa mà đòi lấy hương vị ngọt ngào trong miệng Lâm Vô Ý. Môi của Lâm Vô Ý, đối với họ là có ý nghĩa khác hẳn.

Vài giây sau, Lâm Vô Ý lại bị người khác cướp đi. Cuối cùng cũng được hôn miệng Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng há có thể dễ dàng tặng cho “người khác”. Nhận được bài học vừa rồi, anh trực tiếp đặt người kia dưới thân, tham lam mút lấy miệng lưỡi Lâm Vô Ý, để cho lưỡi của cậu cùng múa với mình. Lâm Vô Ý hoàn toàn choáng váng, cậu đâu thể ngờ được cậu chỉ là dưới tình thế cấp bách làm ra một hành động trấn an mà lại đổi lấy cảm giác “đáng sợ” thế này.

Trần nhà trước mắt cậu xoay tròn, đầu óc nhão ra hết cả, tứ chi không còn sức lực, thân thể tê dại, giống như giây tiếp theo linh hồn cũng phải bay ra. Thật “đáng sợ”, thật “đáng sợ”… Đáng sợ quá, cậu cũng không nhịn được mà muốn liếm răng của Vu Hồng, cũng muốn nếm thử đầu lưỡi của Vu Chu.

“Ưm!”

Thật chóng mặt, sắp ngất mất thôi.

“Anh! Em cũng muốn hôn!”

Ưm… Xảy ra, chuyện gì thế? Nghe giọng Vu Chu thật nóng vội.

“A…”

Là Vu Chu, đây là, hương vị của Vu Chu. Trong miệng Vu Chu, có mùi rượu. Ưm… Không được không được, môi bị hôn, Vu Chi và Tiếu Vi, vẫn chưa hôn mà.

“Uhm…”

Trong lúc đầu váng mắt hoa, Lâm Vô Ý nằm úp sấp trên người ai đó, có người khác mở cánh mông của cậu ra, rồi mới…

“A! Không… ưm…”

Không được, nơi đó không được… Bẩn… Vu Hồng, chỗ đó bẩn…

“A! Đau!”

Lâm Vô Ý ngẩng đầu lên, làn da trắng nõn trở nên sáng bóng, lớp mồ hôi trên người ẩn hiện dưới ánh đèn. Một người dụ dỗ bên tai cậu: “Vô Ý, nhịn một chút.”

“Đau…”

Lâm Vô Ý đau đến mức chảy mồ hôi. Hơi thở dồn dập của Lâm Vu Hồng gần như đốt cháy làn da Lâm Vô Ý. Ngón trỏ của anh dần dần chen vào nơi cũng mềm mại giống tiểu cầu cầu của cậu, đó là nơi mà bốn người, đều khát vọng nhất.

Lâm Vu Chu không hề thô lỗ đoạt mất môi Lâm Vô Ý, mà là hôn môi thật ôn nhu, thật thong thả. Lâm Vô Ý cắn môi anh, tăng thêm sức cho hả giận, rồi mới đẩy ra, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu ở bên dưới, nói: “Vu Chi và, Tiếu Vi, vẫn chưa hôn. Không được, hôn nữa.”

Lâm Vu Chu cười: “Vậy tôi sờ cậu.”

“Sờ, ở đây.” Kéo tay Lâm Vu Chu đến mông mình, Lâm Vô Ý rất đau.

“Vô Ý, cậu quá khẩn trương, thả lỏng một chút.”

“Không muốn đâu, đau quá!”

Lâm Vô Ý vô lực quỳ sấp lên người Vu Chu, không rõ tại sao Vu Hồng lại muốn chạm vào nơi đó của cậu.

“Bẩn lắm… Đau.”

Nhìn cậu khó chịu như thế, Lâm Vu Hồng rút ngón tay ra, Lâm Vô Ý lập tức thở ra một hơi đau nhức.

“Xin lỗi, làm cậu đau.” Lâm Vu Hồng nhẹ nhàng xoa nơi bị đau, trấn an.

“Vô Ý, tôi muốn cậu, tôi muốn đi vào.” Mũi của Lâm Vu Chu rất nóng, anh cảm thấy mình sắp chảy máu mũi đến nơi.

“Đau lắm đó.” Vừa nghĩ tới Assal, Lâm Vô Ý liền run rẩy. “Sẽ chảy máu, chảy rất nhiều máu đó.”

Lâm Vu Chu không biết nói gì hơn: “Đó là Crowe ngu ngốc, tôi nhất định sẽ không làm cậu chảy máu.”

“Cậu từng có kinh nghiệm sao?” Lâm Vô Ý hoài nghi.

“…” Lâm Vu Chu câm lặng, anh chưa từng có.

“Cậu cũng từng nói làm không tốt sẽ chảy máu, Pitt cũng nói như thế.”

“…” Lâm Vu Chu đau đầu, đau quá.

Lâm Vu Hồng nghe hai người nói chuyện liền híp mắt lại: “Hai người đang nói cái gì?”

Lâm Vu Chu rất bất đắc dĩ mà nói ra chuyện anh từng “lãnh giáo” từ Pitt. Lâm Vu Hồng lập tức bắn một ánh mắt sắc như dao lên người Lâm Vu Chu, Lâm Vu Chu cũng đã ăn năn hối hận không biết bao nhiêu lần, nếu biết người này sợ như thế, nhất định anh sẽ cẩn thận.

“Tôi muốn ngủ. Ngày mai tôi còn phải đi đón Ethan nữa.” Xuống khỏi người Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý nhanh tay lẹ mắt cầm quần lót của mình, cũng nhấn mạnh: “Không được hôn tôi nữa, Vu Chi và Tiếu Vi vẫn chưa hôn đâu.”

“Nhưng tôi khó chịu.” Lâm Vu Chu duỗi thẳng lưng. “Tôi uống rượu, không khống chế được.”

Lâm Vô Ý mím môi, đột nhiên vươn một tay che mắt Vu Hồng, một tay cầm Tiểu Tiểu Chu. Lâm Vu Chu lập tức thở ra thoải mái, gân xanh trên thái dương Lâm Vu Hồng nổi lên.

“Tôi cũng khó chịu.” Kéo tay Lâm Vô Ý xuống, anh chỉ vào mình.

Muốn cậu đồng thời với Vu Hồng và Vu Chu, cái kia? Lâm Vô Ý cũng không thông thoáng đến trình độ này. Thế nhưng hai người đều mang dáng vẻ nếu không giúp chúng tôi giải quyết sẽ không cho cậu ngủ. Lâm Vô Ý cũng có cái để mình kiên trì: “Các cậu tắt đèn, hoặc là bịt mắt lại.”

Lâm Vu Chu tắt đèn, Lâm Vu Hồng cũng tắt đèn bên phía mình.

Thật sự là không ngoan, ngồi xổm giữa hai người, Lâm Vô Ý cắn môi, vẫn xấu hổ lắm nha.

“Vô Ý.” Hai tiếng.

Nếu cậu cứ thế này mà chạy liệu có thể bị bắt trở về không? Lâm Vô Ý khóc không ra nước mắt mà sờ vào Tiểu Tiểu Chu và Tiểu Tiểu Hồng.

“Nếu các cậu cũng nhỏ giống tôi thì tốt rồi.”

Phản ứng của hai người là rên rỉ thoải mái.

“Đêm mai tôi ngủ cùng Ethan.”

“…” Thật thoải mái.

“Trưa mai tôi còn phải đi đón Ethan nữa.”

“Tôi đi đón.” Hai tiếng.

Bóng tối giấu đi phần lớn vẻ “sắc tình”, nghe tiếng rên rỉ thoải mái không chút che giấu của hai người, Lâm Vô Ý cảm thấy rất may mắn vì đêm nay Vu Chi và Tiếu Vi không ở đây, không thì cậu còn phải dùng cả chân nữa đó. Bất quá, thực sự thoải mái như thế sao? Cậu tự nhận kỹ thuật của mình tuyệt đối không lợi hại được như họ.

Tiểu Tiểu Hồng và Tiểu Tiểu Chu thực sự rất có tinh thần, thực sự rất lớn… Tưởng tượng cũng có một ngày mình trở nên lớn như thế, Lâm Vô Ý thấy lâng lâng. Cậu nghĩ tới một câu chuyện ____ Tiểu cô nương hái nấm.

Cây nấm cây nấm… Ừm, đúng là xúc cảm có hơi giống vậy.

“Vô Ý, nhẹ thôi, của chúng tôi là thịt, không phải nấm.” Có người kháng nghị.

“A? Sao cậu biết tôi đang hái nấm?”

“… Vô Ý.”



Tối hôm qua Lâm Vô Ý hái “hai cây nấm” nên hôm sau tất nhiên không thể dậy nổi. Lâm Vu Chu ngủ đến tận hơn 9 giờ liền đi làm, không lâu lắm sau đó Lâm Vu Hồng cũng rời giường. Bất quá hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi. Thần thanh khí sảng đi ăn sáng, Lâm Vu Hồng ở trong thư phòng xử lý chút việc cùng với mấy người cấp cao trong công ty, 11 giờ, anh lái xe đến nhà trẻ.

Nếu như nói trong thế hệ này của Lâm gia, ai là người không có khả năng đến nhà trẻ đón trẻ con nhất, vậy nhất định là Lâm Vu Hồng. Nhưng hôm nay, anh không chỉ đến nhà trẻ, mà còn đi đón cháu mình. Ethan đang ở trường học chờ ông chú nhỏ đến đón bé, sau khi thấy người tới là chú hai, biểu tình kinh ngạc hệt như thấy được người ngoài hành tinh. Đến cả các cô giáo cũng phải kinh ngạc há miệng, hoài nghi không biết mình có xuất hiện ảo giác không.

Không nói nhiều, bế đứa cháu với biểu tình lạnh lùng, Lâm Vu Hồng ra khỏi nhà trẻ chỉ giải thích một câu: “Ông chú nhỏ đang ngủ.” Sau đó, anh đặt Ethan ở hàng ghế phía sau, lái xe chạy lấy người. Ethan dẩu môi, cúi đầu, bé không muốn chú hai đến đón bé, bé muốn ông chú nhỏ.

“Ethan.”

Ethan rõ ràng run lên một chút, ngẩng đầu. Chú hai đúng là lạnh như băng nha.

Lâm Vu Hồng nhìn đường phía trước, dùng giọng lạnh như băng như nói cùng cấp dưới hỏi: “Con coi ông chú nhỏ là mummy?”

Ethan ôm chặt ông chú nhỏ của bé, dù có sợ chú hai, bé vẫn gật đầu: “Ông chú nhỏ, là mummy.”

Lâm Vu Hồng nói: “Con có thể coi ông chú nhỏ là mummy, nhưng chuyện này con không thể nói với người khác, nếu không sẽ mang đến phiền toái cho ông chú nhỏ, biết chưa?”

Ethan nghi hoặc, bé không hiểu.

“Hiện tại con không cần hiểu, chỉ cần nhớ kỹ lời chú hai nói. Nếu con không muốn có người làm tổn thương ông chú nhỏ của con, sẽ không được nói với người khác ông chú nhỏ là mummy của con. Còn ở trước mặt daddy, các chú và cậu họ, con có thể nói.”

Dù vẫn không hiểu, nhưng nghe thấy có người làm hại ông chú nhỏ, Ethan vẫn ra sức gật đầu: “Con nhớ rồi.”

“Còn nữa, nếu mummy con lại tới tìm con, cứ nói thẳng con sẽ nói lại với daddy.”

Ethan gật đầu.

“Ở nhà trẻ, ngoại trừ daddy, các chú, ông chú nhỏ và ông nội bà nội, ai tới đón con cũng không được đi cùng.”

Ethan dẩu môi: “Chú hai, hôm nay daddy có thể về không? Con không muốn gặp mummy, cũng không muốn gặp ông ngoại bà ngọai.”

Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên ánh sáng lạnh: “Ông ngoại bà ngoại con đến tìm con?”

“Uhm. Họ đến nhà trẻ gặp con.”

“Chú hai biết rồi, chú hai sẽ nói lại chuyện này với daddy của con.”

“Vâng.”

Hôm nay ông chú nhỏ không tới, chú hai lại rất đáng sợ, Ethan lấy đồ chơi trong cặp ra chơi tiếp. Ở cửa nhà trẻ, một người ngồi trên chiếc xe trốn trong một góc gọi điện thoại.

“Ông chủ, Lâm Vô Ý không đến nhà trẻ, là Lâm Vu Hồng.”

“Lâm Vu Hồng?”

“Vâng.”

“… Hắn có phát hiện ra cậu không?”

“Không. Hắn đến đón đứa trẻ đi ngay, không phát hiện ra tôi. Sáng nay vợ chồng Quách Minh Ngải đến nhà trẻ, có thể đã làm kinh động đến người của Lâm gia.”

“… Ngày mai cậu tiếp tục theo dõi ở nhà trẻ.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Redmond lạnh lùng người người phụ nữ ở đối diện: “Ngu xuẩn! Ba mẹ cô cũng ngu xuẩn như cô!”

Người phụ nữ rụt người lại một chút, qua một lát vẫn lấy hết can đảm để hỏi: “Rốt cuộc anh có kế hoạch gì? Nếu anh muốn đưa Ethan đi, Vu Chi sẽ càng không phục hôn với tôi.”

“Đến lúc đó cô sẽ biết.” Redmond không kiên nhẫn nói: “Hiện tại cô chỉ có thể tin tôi.”

“Tại sao, anh… muốn giúp tôi?” Người phụ nữ lại hỏi.

Redmond cong khóe môi: “Tôi và cô có chung lợi ích, cái cô muốn là Lâm Vu Chi, cái tôi muốn là một người khác. Đừng hỏi nhiều, tôi và cô không có lợi ích khi xung đột, chúng ta chỉ có hợp tác mới có thể cùng đạt được mục đích.”

Người phụ nữ bất an hỏi: “Anh thực sự có thể giúp tôi có được Lâm Vu Chi sao?”

“Tin tôi.” Redmond cười lạnh trong lòng.

Người phụ nữ nghe xong, nắm chặt tay, rồi mới ra sức gật đầu.

__Hết chương 97__