Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh

Chương 112: Hành trình ngắn ngủi của tiểu công chúa




Thành phố A

“Cậu, đây là thành phố A hả, rất xinh đẹp, nhưng con cảm thấy tòa thành của chúng ta vẫn hấp dẫn hơn, cậu nói xem tiểu công chúa rời khỏi tòa thành, vậy tiểu công chúa vẫn là tiểu công chúa đúng không?” Tiểu công chúa nghiêng đầu hỏi, trong nhận thức của tiểu công chúa, ở trong tòa thành thì nhất định là công chúa, nhưng khi công chúa ra khỏi tòa thành này có còn là công chúa hay không thì lại là chuyện khác, cho nên tiểu công chúa sợ đi ra khỏi tòa thành thì địa vị sẽ thay đổi.

“Yên tâm đi, tiểu công chúa của chúng ta đến chỗ nào cũng đều là tiểu công chúa hết, nhưng mà tiểu công chúa phải nhớ đã đồng ý lời mẹ dặn rồi đấy nhé?”

“Nhớ rõ nhớ rõ, lần này là cậu tới nói chuyện làm ăn, không được sự cho phép của cậu tiểu công chúa không thể tùy tiện chạy ra ngoài chơi, cho dù nếu có muốn đi cũng phải có Alice đi cùng, không được quấy rầy cậu làm việc.” Tiểu công chúa cười vẻ mặt nịnh nọt: “Đúng không cậu?”

“Bingo, đều đúng cả, vậy hôm nay tiểu công chúa phải nghỉ ngơi cho khỏe biết không? Ngày mai cậu dẫn con đi chơi được không nè?”

“Được ạ.” Tiểu công chúa cười gian xảo, hì hì, dù sao mẹ cũng không có ở đây? Cậu hiểu rõ nhất mình, cô bé rất không dễ dàng mới được đi ra ngoài nhất định phải chơi đùa cho đã.

Ngày hôm sau.

“Tiểu công chúa yêu dấu của cậu, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải xuất phát rồi.”

“Được ạ, được ạ, cậu, cậu nói con có phải là công chúa xinh đẹp nhất thế giới không?” Tiểu công chúa táo bạo còn xoay một vòng, làn váy hồng nhạt lay động, xứng với khuôn mặt đoán chừng sẽ làm say mê một đám người, bánh bao nhỏ….

“Đúng đúng đúng, tiểu công chúa nhà chúng ta là xinh đẹp nhất.” Lê Cận cười nói, ôm lấy tiểu công chúa xoay một vòng. Trong lòng oán thầm hai bảo bối nhà họ Lê thế nào mà một người thì thâm trầm, một người thì táo bạo như vậy chứ. Ái chà, em gái, xem ra vấn đề nằm trên người ba của hai đứa nhỏ, nhưng với ba bọn nhỏ, Lê Cận không quan tâm, chỉ cần chuyện Hân Nhi không muốn nhắc tới, anh sẽ không đề cập đến. Khổ một cái là bé trai còn đang rối loạn ở nước Pháp, vô duyên vô cớ ngáp một cái.

Ặc, sao lại thế này chứ, không phải chỉ là phá mật mã cơ sở dữ liệu sao? Còn chưa tới mức bị nguyền rủa mà. Nếu Lê Tư Thần biết bị cậu nhà mình nói mình thâm trầm mà nói, nhất định Lê Tư Thần sẽ giậm chân trước tiên, bé mà thâm trầm à, người ta rõ ràng quân tử lạnh lùng, thân sĩ thân sĩ….

“Tổng giám đốc, thư ký Âu thị gọi điện qua nói muốn thay đổi chín giờ sáng hôm nay sẽ đàm phán, ngài xem….”

“Chín giờ, không phải đã hẹn ba giờ chiều ngày mai sao?” Sắc mặt Lê Cận trầm xuống.

“Ặc, hình như ngày mai tổng giám đốc Âu thị có việc gì đó, cho nên….”

“Vậy được rồi, hôm nay thì hôm nay, chuẩn bị một chút.”

“Dạ được, tổng giám đốc.”

Lê Cận vừa đảo mắt nhìn, quả nhiên tiểu công chúa đen mặt, cái miệng nhỏ nhắn cong lên đoán có thể treo mười bình sữa.

“Ặc, tiểu công chúa, cái kia cậu cuộc họp tạm thời đổi thời gian, cho nên….”

“Cho nên không thể dẫn tiểu công chúa đi chơi có đúng không?” Tiểu công chúa rầu rĩ nói.

“Chờ cậu xong việc rồi mang con đi chơi được không?” Đối với tiểu công chúa này quả thật Lê Cận không có biện pháp.

“Vậy được rồi, cậu đi đi, tiểu công chúa nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Dường như tiểu công chúa đột nhiên nghĩ tới cái gì đó chớp mắt nói, dáng vẻ này vừa nhìn thấy đúng là cô gái nhỏ hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau tận xương tủy. Thấy tiểu công chúa như vậy, Lê Cận cũng áy náy một hồi, đứa nhỏ bẩm sinh mê chơi, Lê Cận nghĩ, chờ xong việc, nhất định phải đền bù nhiều cho tiểu công chúa. Không hề để ý thấy trong mắt tiểu công chúa có tia giảo hoạt.

“Tiểu công chúa ngoan quá, vậy cậu đi nhé” Lê Cận hầu như là bước đi rất cẩn thận, sợ tiểu công chúa rơi nước mắt.

“Vậy cậu đi nhanh một chút, đừng chần chừ nữa, nói chuyện cho xong, kiếm nhiều tiền để mua quần áo xinh đẹp cho tiểu công chúa.” Tiểu công chúa đứng phía sau liên tục thúc giục nói.

“Được, cậu đi đây.”

“Dạ dạ, đi đi.” Lúc này đây tiểu công chúa hận không thể đuổi Lê Cận đi nhanh một chút, mới có không gian cho bé vùng vẫy.

“Tiểu công chúa, chúng ta…..”

“Chị Alice em biết rồi, bây giờ em sẽ ngoan ngoãn đợi ở khách sạn, nhưng mà em rất muốn ăn piza ở chỗ đêm qua. Chị đi mua giúp em được không?” Tốt rồi, tiểu công chúa bắt đầu có chủ ý.

“Được, tiểu công chúa, em chờ chị chút nhé, chị đi mua ngay đây. Em nhất định phải ngoan ngoãn đợi ở đây.” Alice không suy nghĩ gì nhiều, ai biết tiểu công chúa đáng yêu như vậy sẽ đi lừa mình chứ? Thân là thư ký tổng giám đốc không nghĩ tới nhiệm vụ lần này thế mà lại chăm sóc tiểu công chúa, nhưng Alice cũng biết Lê Cận rất coi trọng tiểu công chúa, nếu chăm sóc tốt tiểu công chúa nói không chừng là có thể….

“Dạ dạ, yên tâm đi, chị Alice em nhất định sẽ vậy mà.” Thấy Alice đã đi ra khỏi cửa, tiểu công chúa không khỏi cười to ha ha thành công rồi, lại không khỏi tự kỷ một lát. Tiểu công chúa ơi là tiểu công chúa, mình thật sự là tiểu công chúa thông minh không gì sánh được, đáng yêu không gì sánh được trong thế giới này.

Nói xong chạy tới phòng, thu nhặt đồ bỏ vào ba lô, bắt đầu hành trình.

Dọc theo đường đi, tâm tình tiểu công chúa rất vui sướng, đeo ba lô nghĩ tới hành trình lần này, hừ, Lê Tư Thần thường hay nói bản thân mình ngốc, thật ra mình mới là người thông minh nhất, tiểu công chúa còn cầm DV quay đoạn hành trình này, đến lúc về nước Pháp nhất định phải đưa cho Lê Tư Thần xem rồi khen ngợi mới được. Tiểu công chúa vì hành trình lần này chuẩn bị rất đầy đủ, còn mang theo cả bản đồ và rất nhiều tiền, cũng đánh dấu chỗ mình muốn đi tới. Tiểu công chúa nghĩ chỉ cần lúc ra ngoài thuê xe là có thể đi được rồi.

“Tổng giám đốc Lê, chào mừng đến thành phố A.” Âu Dương Thần mở miệng trước, duỗi tay về phía Lê Cận.

“Tổng giám đốc Âu, nghe danh đã lâu.” Nhìn Âu Dương Thần trước mắt, Lê Cận không khỏi sửng sốt, sao lại cảm thấy nhìn quen mắt như vậy chứ, hình như là từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng mà…. Dường như Lê Cận nghĩ mãi mà không ra. Dứt khoát không nghĩ nữa, lần này quan trọng nhất chính là bàn bạc thành công hạng mục hợp tác với Âu Dương Thần. Đặt tầm nhìn vào thành phố A, cũng chỉ có Âu thị mới có tư cách hợp tác với mình. Hơn nữa cho tới nay, về Âu Dương Thần, Lê Cận vẫn có mấy phần khâm phục, tất nhiên chuyện này với điều kiện đầu tiên là khi chưa biết Âu Dương Thần chính là người làm tổn thương em gái của mình.

“Xin lỗi, vì ngày mai tôi có chút việc riêng muốn giải quyết, cho nên cuộc họp tạm thời đổi thành hôm nay…” Âu Dương Thần mặc dù cậu nói như vậy, nhưng vẫn cảm thấy trên mặt không có chút áy náy như trước, Lê Cận cũng là người như thế, tự nhiên chẳng có gì không hài lòng.

“Không sao, hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ…. Vậy bắt đầu thôi….”

“Được.” Vừa nhắc tới việc chính, hai người ngay cả vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, đây là hai người đều có thủ đoạn trên thường trường.

“Bạn nhỏ, ba mẹ con đâu? Sao con đi ra ngoài một mình hả?” Chú lái xe cũng là người tốt, nhìn thấy bạn nhỏ đeo ba lô như vậy có chút lo lắng.

“Bác trai, cháu là tiểu công chúa, không phải là bạn nhỏ đâu, mẹ không tới đây với tiểu công chúa, nhưng mà tiểu công chúa rất dũng cảm cũng rất thông minh tự mình đi chơi.” Tiểu công chúa đúng là nắm bắt cơ hội phóng điện. Ngay cả chú lái xe cũng không buông tha.

“À, tiểu công chúa hả, vậy tiểu công chúa thật sự rất lanh lợi đó, cũng rất thông minh nữa.” Chú lái xe cười ha ha.

“Đúng vậy đó, ông ngoại và bà ngoại cũng nói như vậy, bác trai, tiểu công chúa là tiểu công chúa xinh đẹp đúng không ạ.”

“Ừ, đúng vậy. Rất xinh đẹp.” Chú lái xe cũng bị lời nói của tiểu công chúa chọc cho cười, nghĩ bản thân lúc nào thì có đứa cháu ngoại thông minh như vậy thật sự rất tốt.

“Tiểu công chúa đến rồi.”

“Cảm ơn bác trai, bao nhiêu tiền ạ?”

“Tiểu công chúa, không cần đâu, con đi đường cẩn thận nhé.” Bé gái đáng yêu hiểu chuyện như vậy, tâm tình chú lái xe rất vui vẻ, tất nhiên không để ý.

“Không được, mẹ nói mọi người đều làm việc rất vất vả, cái này cho ngài.” Tiểu công chúa đã xuống xẻ rồi đưa cho chú lái xe 100 đồng.

“Ôi trời ơi, tiểu công chúa.” Chú lái xe nhìn tờ tiền lơn 100 đồng trong tay, ặc, bây giờ trẻ em thật đúng là…. Hào phóng.