Vợ Yêu Có Thời Hạn

Chương 10




Nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt trong gương ở thang máy, Bạch Hạo Duy thật sự không hài lòng chút nào với diện mạo này của mình.

Trên gương mặt trắng bạch gần như trong suốt kia có một đôi mày liễu nhỏ dài, dưới hàng lông mi là đôi mắt hơi xếch lên, ánh mắt lỗ mãng kia, phảng phất như tùy thời có thể câu người, chưa hết, lại còn có thêm đôi môi nhợt nhạt không ưa nhìn chút nào này nữa, toàn bộ đều khiến người ta chán ghét.

Trong ngũ quan kia thứ tạm được duy nhất là cái mũi thẳng, ngay cả như vậy, khuôn mặt này trông vẫn có vẻ nữ tính quá. Nếu anh không mở miệng nói chuyện, chỉ sợ là mười người thì sẽ có đến năm người nhận lầm anh là nữ mất.

Ngay khi Bạch Hạo Duy còn đang thật sự lo lắng có nên đi phẫu thuật chỉnh hình không, thì đinh một tiếng hai bên cửa thang máy được mở ra, anh đã xuống tầng trệt.

Bước ra khỏi thang máy, trên mặt hiện lên một chút thần sắc khẩn trương lại chờ mong, anh thở sâu, trấn định cảm xúc kích động, sau đó mới bước đến bàn tiếp tân ở phía bên trái.

Dùng tiếng nói khàn khàn vì say rượu quá độ của người kia, anh hỏi: “Xin chào, tiểu thư, tôi đã có hẹn trước với Diệp tổng của cô rồi, tôi họ Bạch.”

Cô gái tiếp tân dùng giọng ngọt ngào có lễ trả lời, “Chào anh, Bạch tiên sinh, Diệp tổng đã dặn, khi Bạch tiên sinh đến thì mời anh trực tiếp vào văn phòng của ông ấy, anh cứ đi thẳng ở bên kia sau đó rẽ phải, phòng thứ hai chính là văn phòng của Diệp tổng ạ.”

“Cám ơn.” Nói lời cám ơn, anh đi theo hướng cô gái chỉ, không lâu sau đã nghỉ chân trước văn phòng của Diệp Uy, nhấc tay gõ cửa, nghe thấy bên trong có người nói mời vào, anh mới đẩy cửa tiến vào.

“Hạo Duy, em ngồi xuống trước đi, chờ một chút nhé.” Diệp Uy ngồi sau bàn công tác bằng gỗ lim, đang nói chuyện công việc với thư ký, thấy anh đi vào, thuận miệng tiếp đón một tiếng, rồi lại tiếp tục nói với thư ký.

“Cô đưa báo cáo tài chính này đến phòng kế toán, bảo họ hãy dựa vào kế hoạch mới này để xem lại số tiền quy hoạch; Kiểm tra chính xác bản báo cáo, cô lại đưa cho quản lý bộ phận sản xuất đầu tiên để anh ấy xem xong, trước buổi trưa ngày hôm nay mang báo cáo đến cho tôi, vì sao tỉ lệ biến động tháng trước lại cao như vậy.”

“Vâng.” Tiếp nhận hồ sơ, Hứa Tình Hoan cung kính nói rồi xoay người trực tiếp đi hướng cửa phòng.

Khi chuẩn bị đóng cửa lại, phát hiện có một ánh mắt đang dõi theo cô, cô liếc mắt một cái, thấy đó là người đàn ông mới đi vào văn phòng, đang dùng một ánh mắt nóng bỏng dị thường chăm chú nhìn mình, cô hơi nhíu mày, lập tức đóng cửa lại, ngăn cách với ánh mắt mãnh liệt làm cô không thoải mái kia.

Diệp Uy dặn việc xong, phát hiện ra tầm mắt của người kia vẫn chăm chú nhìn vào cô thư ký vừa đi ra, người cũng đã rời đi rồi mà ánh mắt anh vẫn dính vào ván cửa một lúc mới thu về, không nhịn được trêu trọc anh.

“Nhìn gì mà chăm chú thế, thư ký của anh cũng được đấy chứ.”

Bên tai nghe được thanh âm, Bạch Hạo Duy mới từ từ quay đầu, nhìn về phía Diệp Uy.

Bên miệng ngậm điếu thuốc, Diệp Uy còn nói: “Đáng tiếc đó là băng sơn mỹ nhân, cô ấy mới đến công ty này một tháng, mà đã làm cho không ít người bị mũi băng đá văng ra đấy.”

Hứa Tình Hoan là thư ký mới đến công ty hắn tháng trước, mới đầu, hắn cũng không để ý đến cô thư ký lạnh lùng như băng không quan tâm nhiều đến người xung quanh này, nhưng cô ấy được một người bạn giới thiệu đến, hắn không tiện từ chối, mà hắn cũng đang thiếu thư ký nên dùng luôn.

Không nghĩ tới hiệu suất làm việc của cô gái này đã vượt quá sự mong đợi của hắn, làm cho hắn thấy mình như đã nhặt được viên đá quý, cô không chỉ biết làm công việc của thư ký, mà ngay cả kế hoạch và chuẩn bị báo cáo cũng rất am hiểu, chia sẻ không ít công việc cho hắn.

“Anh thì sao, cũng có ý với cô ấy hả?” Giọng nói khàn khàn của Bạch Hạo Duy lộ ra vài phần thăm dò.

Anh cẩn thận đánh giá Diệp Uy, hắn ba mươi sáu tuổi, có một gương mặt gọn gàng nghiêm nghị, tuy rằng diện mạo không thể nói là anh tuấn, nhưng cũng dễ nhìn. Căn cứ vào ánh mắt của anh, Diệp Uy cao ít nhất là 185 cm, mặc bộ tây trang màu đen làm nổi rõ thân hình cao lớn cân đối.

Cúi đầu nhìn mình chỉ cao có 178 cm, bởi vì hai năm nay say rượu quá độ, hơn nữa thời gian trước còn phải trải qua hai lần phẫu thuật, thân mình gầy yếu gần như chẳng còn chút thịt nào, bộ tây trang Armani màu xanh đậm mặc trên người anh thì rộng thùng thình, hoàn toàn không đỡ nổi cái bộ dạng này.

Nghe em họ nói vậy, Diệp Uy vung tay cười nói: “Anh sợ nhất là lạnh, vì vậy đối với những băng sơn mỹ nhân như thế này chỉ có thể xin miễn thứ cho kẻ bất tài thôi.” Nói xong, hắn lấy bật lửa ra châm điếu thuốc trên miệng, thấy tay Bạch Hạo Duy đang run run, cất cái bật lửa đi, hỏi: “Sao tay em còn run như vậy hả, không phải là đã hồi phục như trước rồi sao?”

Cúi đầu liếc liếc mắt một cái, Bạch Hạo Duy đặt bàn tay run run không tự chủ đó lên đùi, khóe miệng giơ lên một chút, bất đắc dĩ cười khổ.

“Cơ thể em cũng gần như đã hồi phục hoàn toàn rồi, chỉ có tay thỉnh thoảng hơi run thôi, còn cần ít thời gian nữa.” Anh phải dùng sức lực rất lớn, mới có thể ổn định hai bàn tay đang run rẩy dị thường, cùng với trái tim đang đập mãnh liệt.

Diệp Uy lắc đầu quở trách, “Em đó, hai năm nay liều mình uống rượu, hủy hoại thân thể của chính mình, bây giờ phải chịu quả đắng chưa?Tayrun như vậy, cho dù em đã hồi phục thị lực, nhưng ngay cả cầm bút vẽ em cũng không cầm nổi.”

“Đúng vậy, bởi vì không thể cầm bút vẽ, cho nên đành phải đến công ty của anh để ăn cơm nhờ đây.” Anh biết rõ mình không bao giờ có thể vẽ ra những tác phẩm tuyệt vời như trước, hai chữ họa sĩ này, từ nay về sau sẽ hoàn toàn biến mất cùng với sự ra đi của người kia.

Diệp Uy cười cười cho anh một quả đấm. “Bạch họa sĩ vĩ đại lại phải chịu thiệt ở công ty anh sao, thật sự là niềm vinh hạnh cho công ty anh đó, ngày hôm qua vừa nhận được điện thoại của em nói là muốn đến công ty anh làm việc, em có biết anh đã vui mừng thế nào không, còn nói về sau sẽ dựa vào chiêu bài Bạch Hạo Duy này, làm cho hiệu suất của công ty tăng lên vài phần đó.”

Em họ hai năm trước bị tai nạn xe cộ nên đã mù, nhưng là một họa sĩ rất nổi tiếng, tranh của anh được bán đấu giá trên thị trường, mỗi bức ít nhất cũng phải đến vài triệu. Ngày hôm qua anh chủ động nói muốn đến công ty này làm việc, còn tưởng rằng anh chỉ tùy tiện nói đùa, cho đến hôm nay anh thật sự đi đến, hắn mới tin rằng lời anh nói là nghiêm túc.

Bạch Hạo Duy vội vàng xua tay nói: “Anh bảo cậu đừng ôm quá nhiều kỳ vọng vào em nhé, bây giờ em không thể vẽ những tác phẩm xuất sắc như trước đâu, chỉ sợ không có cách nào giúp được thôi.”

Hắn cười hớ hớ vỗ vai anh. “Tuy bây giờ em không thể cầm bút vẽ, nhưng chỉ cần em khẳng định năng lực của mình ở bộ phận thiết kế thôi, bọn họ thiết kế bao bì, nhất định có thể tốt hơn trước đây.” Hắn rất tin tưởng vào năng lực của người em họ này. “Đi, anh đưa em đến bộ phận thiết kế, để làm quen một chút với môi trường trước nhé.”