Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 97: Chọn ngày kết hôn




Editor: White Silk-Hazye

"Nói."

Thái đại soái rõ ràng là đã mất hết kiên nhẫn, gần đây luôn bị chuyện này làm phiền sắp muốn điên rồi, đã trì hoãn rất nhiều chuyện, nhưng mà chuyện Môi giới Anh dĩ nhiên phải quản lý.

"Có rất nhiều dân chúng và một số phu nhân đi đến Môi giới Anh biểu tình gây rối, hơn nữa bây giờ có rất nhiều người của bang phái cũng tham gia, làm rất nhiều người nước ngoài ở trong khách sạn bị thương, bây giờ bọn họ yêu cầu chúng ta phải đi giải quyết đấy."

"Các người đi ra ngoài sắp xếp lại quân đội, tôi đi gọi một cuộc điện thoại trước đã."

"Thái đại soái, chúng ta chính là bạn bè tốt, bây giờ ở trong này dân chúng đang bạo động gây rối ngài nên chạy nhanh đến đây xử lý, nếu như không giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ chấm dứt tất cả hợp tác của chúng ta."

Thái đại soái vừa bấm xong số điện thoại thìbên kia lập tức truyền đến giọng nói tiếng Hoa khó nghe của Lý Tra Đức, hơn nữa giọng điệu của cậu ta cũng không được tốt lắm.

"Các người đều ở trong phòng đợi trước đi, tôi lập tức dẫn người đi qua."

Đối với up hiếp của Lý Tra Đức trong lòng của Thái đại soái rất bực mình, nhưng mà đa số súng ống đạn dược ở bên anh đều là tứ chỗ của Lý Tra Đức cung cấp nên chỉ có thể thỏa hiệp, vừa nghĩ đến đều là do mấy người kia gây ra liền chán nản muốn giết chết bọn họ, bây giờ chưa đến lúc, chỉ là nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ.

"Tập hợp tốt rồi phải không? Nhìn thấy dân chúng đi liền đánh cho tôi, nếu như có người phản kháng liền bắt lại toàn bộ xem thử sau này còn ai dám gây rối nữa không."

"Vâng."

"Thái đại soái đang muốn đi đâu sao?"

Vừa mới tập hợp xong xuôi chuẩn bị xuất phát thì Văn Nhân Mạc mang theo quân đội đứng ở trước cửa cản lại.

"Tôi mới là người phải hỏi Thẩm đại soái đây là có ý tứ gì, từ trước đến nay hai chúng ta nước sống không phạm nước giếng, tại sao hôm nay lại đến địa bàn của tôi."

"Tôi cũng muốn hòa bình sống chung với Thái đại soái, nhưng mà Thái đại soái người của tôi, tôi chỉ là muốn xin ngài thả người thơi."

"Người của ngài? Nếu như đúng như ngài nói như vậy thì chúng tôi sẽ lập tức thả người."

Thái đại soái vốn là coi thường Văn Nhân Mạc, cho rằng cậu ta là một thế lực mới xuất hiện có được vị trí ngày hôm nay tất cả đều là do may mắn mà thôi. Ở bến Thượng Hải mặc dù có ba cái Phủ đại soái, anh ta vẫn luôn cảm thấy anh ta ở trên cơ bọn họ.

"Người tôi muốn tìm là Lục Chấn Thiên."

Văn Nhân Mạc vừa nói ra mặt của Thái đại soái liền tái lại, lại là người này, câu ta cuối cùng có lai lịch như thế nào, mà có thể quen biết với Lục Hiên và Nam Cung Phàm, bây giờ còn quen biết với Thẩm Hạo Thiên. Chỉ là bây giờ Thẩm Hạo Thiên nói muốn mang người đi thì không có gì xấu cả, lập tức dẫn cậu ta ra.

"Nếu như là người của Thẩm đại soái như vậy phiền Thẩm đại soái dẫn đi đi."

"Những người khác tôi không tin tưởng được, hơn nữa tôi còn hi vọng Thái đại soái có thể đi chung với tôi."

"Thẩm Hạo Thiên, tôi đã cho ngài mặt mũi, bây giờ tôi còn có chính sự, mới ngài lập tức rời đi."

"Tôi cho rằng chuyện của tôi cũng là chính sự, chỉ cần ngài đi qua một chuyến thả người ra không phải tốt hơn sao."

"Ngài như vậy là đang ép tôi phải ra tay sao."

Bây giờ trong lòng của Thái đại soái vô cùng gấp, nếu như không đi qua bên Môi giới Anh như đã nóithì thật sự không còn cách nào ăn nói với Lý Tra Đức. Thẩm Hạo Thiên này rõ ràng là đang bới móc, không nói được thì cũng chỉ có thể giải quyết bằng vũ lực, anh không tin là cậu ta sẽ vì một người mà trở mặt. Anh vừa nói xong thì quân đội ở phía sau anh lập tức cầm lấy súng chĩa về nhóm người của Văn Nhân Mạc.

Chỉ là anh ta rõ ràng quá xem thường Văn Nhân Mạc, lúc bên phía họ lấy súng chỉa về Văn Nhân Mạc thì quân đội ở phía sau Văn Nhân Mạc cũng lập tức lấy ra vũ khí, có thể nói là vũ khí tối tân nhất ở bến Thượng Hải, muốn lấy vũ khí để đọ với bọn họđơn giản chính là tìm chết.

Hai bên liền bắt đầu giằng co như vậy, cũng giống như vậy, bên Môi giới Anh cũng không tốt lắm.

Cửa hàng đóng cửa thì những người phụ nữ kia không thể đi dạo phố tất nhiên sẽ làm ầm ĩ, sau khi nhìn thấy cái biển trên cửa thì mọi người liền chạy về nhà sử dụng các mối quan hệ để đi tìm Lục Hiên, thật ra mấy cô ấy ở nơi nào mà một ngày liền hỏi ra được tin tức, sau đó lập tức kéo nhau đến đồn cảnh sát để náo loạn.

Sau khi đến cục cảnh sát thì cảnh sát nói với bọn họ là đã sớm thả người là do tự các cô không muốn tin, những người phụ nữ này lập tức nổi giận, ầm ĩ muốn đi vào nói chuyện phải trái, cảnh sát thấy vậy lập tức vui vẻ đồng ý, liền để để các cô ấy đi vào, nghĩ rằng làm như vậy thì có thể tạo áp lực cho Lục Hiên, khiến cho nhóm của các cô (Nhóm Triển Thất) xuất hiện. Những người phụ nữ này cũng góp sức, sau khi đi vào phòng giam liền mở miệng mắng chửi, chỉ là từ sớm Triển Thất đoán được, cho nên để cho Tiễn Kỳ và long Mai thêm mắm thêm muối khóc lóckể lể người nước ngoài đó muốn vô lễ với cô như thế nào, sau khi những người phụ nữ này vừa nghe thấy các cô cũng gặp phải thì lập tức quay đầu lại rồi nói với các cô không cần phải sợ, các cô ấy sẽ đứng về phía các cô.

Người của Thái đại soái rõ ràng là đã xem nhẹ những người phụ nữa này, sau khi các cô ấy trở về mỗi người đều mượn quan hệ của chồng mình, cùa báo chí, kinh tế và các phương diện khác để công kích người nước ngoài, tạo áp lự cho bọn họ. Đồng thời Văn Nhân Mạc cũng phái người âm thầm kích động dân chúng, sau đó mới có cuộc biểu tình như hôm nay.

Lý Tra Đức ngồi ở trên lầu càng nhìn càng thấy nhiều dân chúng và các phần tử của các bang phái đến cũng đứng ngồi không yên, tên Thái An Bồi kia làm sao mà còn chưa đến, nếu như còn không chịu đến thì Môi giới Anh này sắp bị đám người kia san bằng rồi. Mấy ngày nay anh cũng không dễ chịu cho lắm, áp lực của giới truyền thông, còn có áp lực của buôn bán sắp làm cho anh có chút nghẹt thở.

"Linh....Linh...."

"Này, Thái An Bồi cậu còn không đến thì sau này không cần nghĩ đến chuyện tôi sẽ bán cho cậu một rương súng ống đạn dược nào nữa."

Một hồi tiếng điện thoại dồn dập truyền đến, Lý Tra Đức nghe máy thì lập tức lớn tiếng rống về phía điện thoại.

"Tôi mới là người phải nói nhũng lời này, anh đắc tội với tôi thì về sau đừng nghĩ có thể lấy được một rương súng ống đạn dược nào từ chỗ của tôi."

"Liệp Báo,sorry, tôi không biết là anh, lúc đó chỉ là hiểu lầm thôi, người của anh làm sao tôi có thể đi trêu chọc chứ."

Sau khi nghe thấy giọng nói của đối phương thì thái độ của Lý Tra Đức lập tức thay đổi 180 độ, có thể ngang ngược với người khác, nhưng mà đối với người này anh ta tuyệt đối không dám. Mọi người ở bến Thượng Hải đều biết anh là vua của súng ống đạn dược, nhưng mà không có ai biết thật ra súng ống đạn dược của anh đều là lấy từ người tên là Liệp Báo, nếu như anh ta không cung cấp hàng cho anh nữa thì anh còn mặt mũi gì nữa.

"Anh hãy suy nghĩ lại xem gần đây anh đã làm sai chuyện gì, tôi cho anh thời gian là một ngày, nếu như còn không giải quyết được thì sau này đừng đến tìm tôi, vốn dĩ tôi có một hàng mới lắp ráp muốn đưa cho anh đấy."

"Đô.... Đô..... Đô...."

Đối phương đã ngắt máy, vẻ mặt của Lý Tra Đức mờ mịt ngồi ở trên ghế suy nghĩ xem gần đây cuối cùng là anh đã làm cái gì, bên ngoài đang biểu tình, vẫn còn phá hoại gây rối khiến cho anh khó chịu, đột nhiên anh hiểu ra, nếu nói gần đây anh bị xui xẻo như vậy đều là do sau khi em trai họ của anh bị mấy người Trung Quốc đánh gây ra, chẳng lẽ là vì như vậy?

"Người đâu, liên lạc một tòa soạn báo mà chúng ta quen biết cho tôi."

Cấp dưới nhanh chóng phái người đến tòa soạn báo, Lý Tra Đức để cho cậu ta lập tức in ra một tin trên báo, nội dung cụ thể chính là nói về nguyên nhân An Bá không biết, nói xấu người Trung Quốc, hơn nữa còn đùa giỡn phụ nữ là tội lớn, lúc này quyết định công khai xin lỗi Lục Chấn Thiên, Lục Hiên, Nam Cung Phàm và hai người phụ nữ bị quấy rối, Lý Tra Đức làm anh trai mà không thể dạy dỗ em trai mình còn dung túng cho hành vi của nó nên kết quả mới thành ra như bây giờ, cũng thật lòng xin lỗi với mấy người họ.

Bây giờ thái độ của anh thể hiện ra vô cùng thấp, đã không cần quan tâm đến cái gì mặt mũi hay không mặt mũi nữa, nếu như anh còn không chịu xin lỗi thì anh sẽ không có tiền như vậy ai còn có thể cho anh mặt mũi chứ. Nếu như liền quyết định xin lỗi, cho nên anh dứt khoát một mình đi ra ngoài, bảo đảm với những người ở phía ngoài là đã đăng báo xin lỗi Lục Hiên và Lục Chấn Thiên, chỉ cần Thái đại soái tự động thả bọn họ ra, thì ngày mai tất cả mọi thứ đề có thể khôi phục lại như bình thường.

Với tư cách là một người nước ngoài chủ động đứng ra nói muốn xin lỗi, lúc đầu dân chúng không có tin, sau khi tòa soạn báo kia nói bài đã được viết tốt rồi chỉ chờ đến ngày mai sẽ đăng lên báo, lúc này mọi người mới tin tưởng. Lý Tra Đức rất thông minh, anh ta lại vứt vấn đề này lại cho Thái đại soái, nếu không với tính cách của anh ta thì không có khả năng sẽ tự mình đi thả người, như vậy anh ta chỉ có thể xin lỗi mọi người.

Những dân chúng và mấy người phụ nữ này lại lần nữa từ Môi giới anh chạy đến Phủ đại soái, ở trước cửa của Phủ đại soái Văn Nhân Mạc và Thái An Bồi đang giằng co với nhau, mắt thấy sắp đánh nhau, thì đột nhiên có rất nhiều người chạy đến như vậy làm cho anh ta có hơi bất ngờ. Vừa nhìn thấy nhiều dân chúng đến đây như vậy Thái An Bồi nhíu mày lại một chút, đây là sao, những người này không phải là đang ở chổ của Môi giới Anh sao? Làm sao có thể chạy đến chổ này chứ?

Khắp nơi đều có cơ sở ngầm của Thái đại soái, cho nên sau khi biết được chuyện Lý Tra Đức đã công khai xin lỗi thì ngây người ra một lúc, không biết anh ta tại sao lại làm như vậy, bây giờ tất cả mũi nhọn đều hướng về phía anh, xem ra lần này anh chỉ có thể chấp nhận thua, cuối cùng tất cả bất đắc dĩ mang người đến cục cảnh sát để tự họ thả bọn Triển Thất ra.

"Mặc kệ nói như thế nào thì lần này tôi vẫn muốn cảm ơn em, em có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần là chuyện tôi có thể làm được."

Sau khi các cô được thả ra thi Nam Cung Phàm đi đến bên cạnh của Triển Thất nói, anh ta biết lần này nếu như không có nhóm người của cô ấy thì anh ta đúng là không thể nào có thể bình yên vô sự như vậy mà đi ra khỏi đây. Mặc dù anh ta là đại ca của xã hội đen, nhưng mà đanh người nước ngoài thì làm sao cũng phải chịu chút thiệt hại.

"Tôi đã nói rồi, chuyện này không phải là bởi vì anh, mà là bởi vì tôi cũng là một người Trung Quốc, chỉ cần là một người Trung Quốc tốt thì đều sẽ làm như vậy."

"Như vậy anh phải đi hủy bỏ hôn ước với đại tiểu thư của Chu Tước môn."

Nam Cung Phàm không biết vì sao rất không muốn Triển Thất phân rõ chuyện này ra như vậy, cho nên vẫn cứ bám lấy Triển Thất nói đến trọng điểm. Cuối cùng Triển Thất không có biện pháp liền nói ra yêu cầu này, bởi vì cô nhìn thấy người đàn ông đang mỉm cười với cô ở chỗ kia, mấy ngày ở trong tù cô hiểu ra được một chuyện, bây giờ đột nhiên rất muốn gả cho anh.

"Được, hôm nay tôi liền qua nhà của em hủy bỏ hôn ước."

"Vậy thì cám ơn anh nhiều."

"Tiểu Thất Thất, em đang ở chỗ nào tôi đưa em về."

"Sau này muốn tìm tôi thì đến vũ trường "túy" đi, Diêm Xuyên sẽ thông báo cho tô, bây giờ tôi có một số việc không thể nói thật với anh, hãy cho tôi chút thời gian được không, tôi sẻ nói hết mọi chuyện cho anh biết."

Triển Thất không phải không tin tưởng Lục Hiên, chính là bây giờ cô vẫn không thể nói, chẳng qua tin rằng rất nhanh sẽ nói cho bọn họ.

Cuối cùng khi Triển Thất hết lần này đến lần khác cam đoan mới đuổi Lục Hiên đi, sau đó đi đến chỗ tối nơi Văn Nhân Mạc đang đứng trước, Lục Hiên rất hiểu cô, cho nên lúc nãy Văn Nhân Mạc cũng không có xuất hiện, chỉ cần anh ấy xuất hiện lập tức sẽ bị lộ.

"Lão đại, anh có thể đến cầu hôn."

"Chuyện của Nam Cung Phàm giải quyết rồi hả?"

"Ừ."

Lúc nãy Văn Nhân Mạc vốn còn đang ghen khi thấy cô và Nam Cung phàm nói tạm biệt còn cười nói với Luc Hiên, bây giờ vừa nghe thấy Triển Thất nói muốn gả cho mình thì lập tức trở nên vui vẻ, vốn dĩ muốn dạy dỗ cô nhưng mà vì một câu đó của cô nên cũng không có nói ra.

"Đi, anh đưa em về Chu Tước môn trước, ngày mai anh sẽ phái người đến cầu hôn sau đó sẽ rước em đi, sau này không bao giờ cho phép rời khỏi anh nữa."

"Được."

Mấy ngày nay Triển Thất ở bên trong tù Văn Nhân Mạc đều nói với anh (Lâm Phong), lúc Văn Nhân Mạc đưa Triển Thất trở về thì Lâm Phong vừa vặn đang tiễn Nam Cung Phàm, anh (Lâm Phong) Không nghĩ tới Nam Cung Phàm lại đột nhiên đến hủy hôn đây chính là chuyện vô cùng tốt, mấy hôm trước anh và Trương đại soái dùng nhiều cách như vậy cũng không thể ép Nam Cung Phàm hủy hôn, bây giờ là không biết là có phải uống lộn thuốc hay không.

"Đại soái, ngài đến rất đúng lúc, chuyện hôn ước của tiểu Thất đã giải quyết, em ấy có thể sớm gả cho ngài."

Sau khi Lâm Phong nhìn thấy Văn Nhân Mạc khóe miệng đã kéo đến lỗ tai, hận không thể để cho Văn Nhân Mạc lập tức cưới Triển Thất đi

"Lần này thật sự đã giải quyết sao, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa phải không."

"Đương nhiên là sẽ không, tiểu Thất nhất định sẽ trong sạch mà gả đi."

"Được rồi, sáng sớm mai tôi sẽ phái người đưa đồ cưới đến đây, thời gian cũng sẽ cùng nhau quyết định."

"Sáng mai tôi sẽ đợi đại soái đến."

Bây giờ chuyện đã được giải quyết, Lâm Phong giống như thấy được vũ khí đang vẫy tay với anh ta. Anh ta chỉ là chúc mừng Triển Thất mấy câu, sau đó để cho cô hầu hạ đại soái thật tốt sau này sẽ giúp anh ta rất nhiều, sau đó lập tức chạy đến Phủ của Trương đại soái, anh ta muốn sớm nói với Trương đại soái một chút, an bài sớm một chút để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

"Đại soái, lần trước không phải nói đã giải quyết chuyện đó tốt rồi sẽ đưa sính lễ gấp hai sao?"

Sáng sớm hôm sau sau khi Văn Nhân Mạc phái người đến Chu Tước môn đưa sính lễ thì Lâm Phongnghi ngờ hỏi, lần trước Văn Nhân Mạc nói chỉ cần triển Thất có thể gả cho anh ta như vậy sẽ đưa sính lễ gấp hai lần còn có bốn mươi rương súng ống đạn dược, bây giờ sao chỉ có mười rương vậy.

"Bởi vì lần trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên lần này vì đề phòng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn tôi quyết định sẽ đưa trước một phần sính lễ, đến khi Thất Thất có thể gả cho tôi sau khi trở thành vợ của tôi thì tôi sẽ phái người đưa phần sính lễ còn lại qua đây."

Văn Nhân Mạc nói xong mặt của Lâm Phong liền đen lại, thời gian dài anh bận rộn như vậy mà chỉ mới có mười rương súng ống đạn dược, làm sao ăn nói với Trương đại soái đây.

"Lâm môn chủ cứ yên tâm đi, chuẩn bị hơn mười rương súng ống đạn dược đối với tôi mà nói không phải là việc khó, đến khi tôi và em gái anh kết hôn thì nhất định sẽ tặng gấp đôi, chẳng lẽ Lâm môn chủ không tin lời nói của tôi?

"Trầm đại soái nhất ngôn cửu đỉnh tôi đương nhiên tin tưởng, tôi chỉ là đang nghĩ nên để cho hai người kết hôn lúc nào mới tốt."

"Tôi đã tìm người tính qua, bảy ngày sau là ngày tốt, cho nên liền quyết định là ngày đó đi."

Lâm Phong vốn tưởng rằng Văn Nhân Mạc không đưa súng ống đạn dược nên muốn hủy hôn lễ, không nghĩ là sẽ nhanh như vậy, như vậy đợi thêm mấy ngày, dù sao cũng bảy ngày sau cũng không có xấu.

"Tốt, tôi lập tức phái người chuẩn bị hôn lễ, tôi chỉ có một người em gái này nên nhất định phải làm thật lớn hoành tráng mà gả em ấy đi."

"Đến lúc đó sẽ có người phụ trách đến bàn với Lâm môn chủ về tình hình của hôn lễ, bên tôi đã chuẩn bị như vậy, cho nên anh chỉ cần phối hợp một chút là được rồi."

"Thẩm đại soái thật là có lòng, tiểu Thất có thể gả cho đại soái đại soái phúc mà em ấy phải tu mấy đời mới có nha."

"Nếu như ngày kết hôn đãđược định, mấy ngày nữa tôi muốn để cho cô ấy ở chỗ của tôi Lâm môn chủ sẽ không để bụng chứ."

"Đương nhiên, nếu như chuyện cưới hỏi đã được quyết định rồi, cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ là người của ngàu, bây giờ có thể đi đến Phủ đại soái để làm quen với hoàn cảnh trước."

Trước kia chưa có đính hôn Triển Thất cũng đã ở Phủ Thẩm đại soái lưu lại mấy ngày, Lâm Phong cho là Triển Thất sớm đã ngủ với Văn Nhân Mạc, cho nên bây giờ ở chung hay sau khi kết hôn ở chung thì cũng có khác gì nhau, bây giờ thứ anh muốn cũng chỉ có mười rương súng ống đạn dược kia thôi.

"Thật tốt quá, cuối cùng em cũng có thể ở chung với anh."

"Tay của anh thành thật một chút đi, chúng ta còn chưa có kết hôn nha."

"Cũng không phải là lần đầu tiên còn xấu hổ cái gì."

"Bây giờ đang ở trên đường cái."

"Ai dám nhìn anh sẽ đánh người nó."

Trên đường hai người cứ tình chàng ý thiếp như vậy mà đi về Phủ đại soái. Vừa đến Phủ đại soái thì Long Mai và Tiễn Kỳ liền chạy tới, bây giờ hai người các cô đang sống ở đây, binh sĩ ở đây đối với dáng vẻ động kinh của hai người các cô đã sớm không còn ngạc nhiên sợ hãi nữa, ngược lại bọn họ càng cảm thấy hứng thú là Triển Thất muốn gả cho đại soái của bọn họ.

Văn Nhân Mạc không có dừng xe lại, anh cũng không muốn để cho một đám đàn ông nhìn thấy người phụ nữ của mình, đặc biệt là bây giờ Triển Thất đang mặc quần áo nữ, như vậy sẽ khiến cho một đám đàn ông nhiệt huyết sôi trào. Đi thẳng đến phòng của mình, Long Mai và Tiễn Kỳ lại lần nữa đi đến đây, sau đó chờ Triển Thất xuống xe lập tức lôi kéo cô nói:

"Thất thất, cuối cùng cô cũng đến đây, tôi muốn ăn sơn dương nướng nguyên con mà cô làm."

"Còn có gà rừng, thỏ rừng nướng, bào tử....."

Lúc các cô ở trong tù thì có một ngày đột nhiên buồn chán nói đến bữa thịt nướng mà Triển Thất làm ba năm trước, nghĩ đến mùi vị đó tất cả mọi người đều chảy nước miếng, cho nên sau khi Triển Thất đến liền nói ra.

"Hai vị đại tiểu thư, bây giờ các cô để cho tôi đi chuẩn bị đồ nha."

"Hôm qua tôi đã sai người đi mua mấy con dê để ở trong sân rồi."

Sau khi Triển Thất từ chối thì Văn Nhân Mạc lại nói ở bên tai cô, hóa ra Long Mai và Tiễn Kỳ chỉ sợ Triển Thất sẽ từ chối cho nên đi làm trước rồi xúi giục Văn Nhân Mạc, Văn Nhân Mạc tất nhiên cũng rất muốn ăn đồ ăn mà Triển Thất tự tay làm, cho nên lập tức phái người đi bắt mấy con sơn dương để trong sân sau.

"Lão đại, anh cũng muốn ăn sao."

"Chỉ cần là đồ ăn mà em làm anh đều thích."

"Sơn dương này ăn không có ngon, mấy con sơn dương ở trên núi mới ăn ngon, chờ lần sau chúng ta đi về quan ngoại đi."

Triển Thất nói rất đúng, sơn dương này nuôi trong nhà mùi vị chắc chắn sẽ không ngon, giống như là thời nay tất cả mọi người đều thích ăn thịt bò khô của Mông Cổ vậy, mùi vị vô cùng ngon.

"Thất thất, cô như vậy là đang kiếm cớ sao, đều là sơn dương làm sao có thể không giống nhau chứ, nếu như cô thật sự không muốn nướng thịt của sơn dương, như vậy hãy nấu cơm cho chúng ta ăn đi."

"Nấu cơm?"

Triển Thất nhìn thất hai cặp mắt mong đợi đột nhiên cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo, cô nướng thịt ăn rất ngon, nhưng mà cô biết nướng thịt thì không có nghĩa là cô biết nấu ăn mà. Lúc ở hiện đại là vì cô luôn luôn đi đến rừng rậm nguyên thủy thám hiểm nên mới họ được cái này, bình thường đều có người giúp việc lúc này laị muốn cô động tay. Chỉ là nhìn thấy Văn Nhân Mạc cũng dùng ánh mắt lấp lánh để nhìn cô thì đột nhiên cô liền tràn đầy động lực, vì người yêu mà tự mình xuống bếp cũng là một chuyện không sai.

"Tốt, trước khi tôi và lão đại kết hôn thì cơm nước tôi sẽ lo, bắt đầu từ tối hôm nay."

"Ôi, Thất Thất tôi yêu cô chết mất, tối nay chúng ta ăn cái gì đây."

Triển Thất suy nghĩ một chút, đồ ăn ở hiện đại thì tất cả mọi người đều đã ăn qua, cơm Tây ở Thượng Hải mà nói cũng rất bình thường, nếu như muốn làm thì phải làm mới mẻ một chút, cuối cùng thì nên ăn cái gì đây?

"Có rồi, tối nay chúng ta liền ăn cơm cà-ri."