Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Chương 50: Daniel - phan nam




- Jimmy! - Daniel vì không thấy cậu nhóc ở bên cạnh mình, liền thắc mắc đi vào cửa hàng tìm cậu.

- Thằng nhóc này, đi đâu đây? - Anh xoay một vòng, không cẩn thận đụng phải người đằng sau.

- Ah!

Tiểu Vy vì bị đụng, hơi chao đảo ngã xuống.

- Vy? Em có ổn không? Anh xin lỗi! - Daniel giật mình, vội cúi xuống đỡ nàng lên.

- A! Anh cũng ở đây? Em vừa gặp Jimmy, cậu bé đi ra phía kia rồi! - Nàng cười một tiếng.

- Không sao! Nó có thể tự về! - Daniel cười.

- Cảm ơn! - Lãnh Phong từ xa nhìn cảnh này, chân mày nhíu chặt lại, đi đến bên kéo nàng vào lòng, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Daniel.

- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ đi tìm em mình!

Daniel cười, giơ hai tay tỏ vẻ vô tội. Anh lúc đầu đến đây chính là tìm nàng, ai biết lại nghe tin nàng là người phụ nữ của Lạc Lãnh Phong. Chính là từ bỏ, ai ngờ đúng lúc đụng phải em nhỏ cứng đầu kia, lại biết được đó là chị gái sinh đôi của nàng - Tiểu An.

- Nên như vậy! - Lãnh Phong cười lạnh, vòng tay ôm Tiểu Vy, ý tỏ vẻ chiếm lĩnh.

Daniel cười nhạt. Aiz, anh thật khó hiểu mà! Sao hiện tại lại nhớ đến bé con cứng đầu kia?

- Phan Nam?

Tiểu An từ xa nhìn thấy dáng người quen thuộc, vội đẩy Khải Bình ra, chạy đến bên cạnh anh cẩn thận hỏi.

- Tiểu An?

Nghe đúng giọng cô, Daniel giật mình nhìn Tiểu An.

Cô ngày hôm nay mặc một bộ váy phù dâu màu lam nhạt, mái tóc búi lên cẩn thận, khuôn mặt xinh đẹp không chút tạp nham, thế nhưng vẫn có vẻ bướng bỉnh, khiến người ta không nhịn được muốn dạy dỗ một trận.

- Không ngờ anh lại ở đây!

- Hai người quen nhau a?

Tiểu Vy đứng một bên hỏi.

- Tất nhiên! Anh cùng cô ấy đã cùng nhau ăn tối. - Daniel nở nụ cười tuyệt đẹp.

- Vậy a? Chúc mừng nha!

Lãnh Phong một tay ôm nàng khẽ mỉm cười, tảng đá nặng trong lòng rơi xuống, tan biến. Nếu tên trước mặt này đã ăn tối cùng Tiểu An, hắn cũng không lo về việc nàng nữa.

Tiểu An cười, đưa tay cuốn cuốc tóc mình. Khải Bình thu hết cảnh này vào tầm mắt, hành động như vậy nói rằng cô đang ngại ngùng. Ánh mắt trở nên lạnh băng, Khải Bình đi đến, chặn trước mặt Daniel.

- Phan Nam, ta lại gặp!

- Vy, em muốn đi ăn gì không? - Lãnh Phong hôn nhẹ lên má nàng, cố ý đánh lạc hướng, làm cho tâm bảo bối đi nơi khác.

- A, em không đói! Nhưng mà khát nha!

Được hắn cưng chiều, tính nàng ngày càng trẻ con, lâu dần thành hư, hoàn toàn lệ thuộc vào hắn. Vì thế, Tiểu Vy không nghĩ ngợi gì, để hắn bế mình lên rời đi.

- Em đi, ba người nói chuyện tiếp!

Sau khi Lãnh Phong cùng nàng rời đi, hiện tại chỉ còn Khải Bình, Daniel cùng Tiểu An. Mà không khí giữa hai người đàn ông này ngày càng lạnh lẽo, Tiểu An không chịu được, ho khan vài tiếng.

- Anh khỏe chứ? - Daniel lịch sự, giơ tay ra phía hắn.

- Rất khỏe! - Khải Bình ánh mắt lạnh lùng, buông ra câu trả lời hờ hững, hoàn toàn không có ý hỏi lại Daniel, lực đạo ở tay siết chặt.

Daniel cười trừ, đôi mắt hẹp dài màu xanh dương khẽ nhíu lại, tỏ vẻ sẵn sàng nghênh chiến.

Tiểu An lại nhìn bọn họ bắt tay khá lâu, nhìn ánh mắt bọn họ như họng súng liên tục bắn xé đạn về phía nhau. Lại không nhịn được, ho khan vài tiếng.

- Khụ, khụ!! Hai người xa nhau chưa lâu, nhớ nhau như vậy sao?

Hắc tuyến bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt Khải Bình, anh buông tay ra, nhưng không phải ánh mắt vẫn chưa buông, vẫn tiếp tục nhìn Daniel, hận không thể đem anh ta xé làm vạn mảnh.

- Tiểu An, bọn anh cần nói chuyện riêng! - Daniel vẫn duy trì nụ cười dịu dàng với Tiểu An.

- A, cái này... - Liệu có ổn không? Nỡ như cô đi rồi, bọn hò sẽ đánh nhau sao?

- Tiểu An, em đi đi!

Khải Bình vẫn chung thủy tặng cho Daniel một sự uy hiếp đáng sợ. Anh từ đầu đến cuối vẫn chưa hề nhìn Tiểu An, điều này làm cho cô cảm thấy hơi thất vọng.(Kel: Xong rồi!!! =o=!)

- A... Vậy, em đi ra kia chút! Lát gặp lại..

Tiểu An không còn cách nào cự tuyệt, đành phải đi ra ngoài đóng cửa.

Cái đó... Thực sự hai người họ sẽ ổn sao?

"Cạch!" Chiếc cửa màu trắng đóng lại, bên ngoài hoàn toàn cách ly với bên trong.

"Rầm!!"

Tiếp theo, cả thân hình cao lớn của Daniel ngã xuống nền, khóe miệng bắt đầu ứa máu.

- Không tệ đi! Anh sao vậy?

- Đừng nghĩ có thể cướp đi Tiểu An từ tôi! - Khải Bình cười lạnh, bàn tay nắm lại thật chặt, kêu lên tiếng "rắc".

- Xin hỏi, Tiểu An từ bao giờ là của anh?

Daniel nhanh chóng khôi phục lại nét mặt âm u, đứng dậy đối diện với Khải Bình.

- Từ khi gặp tôi!

"Rầm!"

Lần này, Daniel sắc mặt tức giận, một quyền đánh thẳng vào bụng Khải Bình.

- Không bằng cá cược đi! - Hoàn toàn bỏ quên khóe miệng vẫn chảy máu, Daniel một thân quần áo trắng toát lên hơi thở bức bách.

- Quá muộn, nó đã bắt đầu rồi! - Khải Bình cởi áo khoác vướng víu ra, một cỗ khí lạnh lẽo tột độ lập tức tản ra.

Muốn cướp Tiểu An đi?

Anh không nghĩ vậy!

Tiểu An ngồi bên dưới, nghe thấy tiếng phá cửa ở bên trên. Sắc mặt tái mét đứng dậy, vội chạy lên tầng.

- Này! Hai người làm trò gì vậy?

Cô vừa mới lên, đã thấy Khải Bình túm cổ áo Daniel đánh tới tấp, một chút cũng không thương tiếc, ngược lại còn có vẻ thỏa mãn.

- Phong, anh không phải nên ngăn họ sao? - Tiểu Vy ở trong lòng Lãnh Phong khẽ nói.

Nàng chính là sợ hai người họ bị thương, dù gì một người cũng là bạn tốt, một người cũng là anh mình, không thể để họ đánh nhau đến chết được.

- Vy, không phải bây giờ, hắn đang rất tức giận, em không thấy sao? Đừng lo! - Lãnh Phong hôn nhẹ lên trán nàng. Cái hắn muốn chính là việc này, để họ đánh nhau thì tốt hơn, như vậy Tiểu An sẽ dễ dàng phát hiện ra được ai mới là người mình yêu thương.

Daniel thấy Khải Bình khựng lại, nở một nụ cười lạnh, nhanh chóng dùng một quyền đánh vào bụng Khải Bình.

Khải Bình vì bị tấn công bất ngờ, tức giận lại dâng lên.

- Đủ rồi!

Lãnh Phong nhíu mày. Không thấy Tiểu An động tĩnh gì, âm lượng không to không nhỏ, lạnh lùng đi đến. Một cước đem cả hai người đàn ông đá ra xa.

- Khụ khụ... - Tiểu Vy ho khan. Anh à, anh muốn họ chết ngay ở đây sao?

- Cảm ơn! - Tiểu An gật đầu nói với hắn.

- Ngu ngốc! - Lãnh Phong bỏ lại một câu, bộ dáng lạnh lùng quay trở lại với vẻ dịu dàng đi về phía Tiểu Vy.

Cười nhạt, cô biết hắn nói mình. Thật ngu ngốc, tại sao cô vẫn không thể lựa chọn được? Cô thích Khải Bình, nhưng không phải là không có ý với Daniel. Phải làm sao?

- Khải Bình..

- Tôi không cần! Tránh ra! - Vốn tâm tình đã thậm tệ, nay càng thậm tệ hơn. Anh bỏ đi bàn tay của Tiểu An, đứng dậy lấy áo khoác rời đi.

- Quay lại làm việc đi! - Lãnh Phong cảm thấy không phù hợp, quay lại dùng giọng nói lãnh khốc ra lệnh, một tay ôm bảo bối đi xuống tầng chuẩn bị chọn váy cưới cho Đường Hi. Hiện tại, cho bọn họ tự do chút.

- Em không cần phải tỏ ra mình có tội! - Daniel ngồi xuống bên cạnh Tiểu An an ủi.

- Thật xin lỗi, vì em anh lại bị thương.. - Cô cúi đầu, hai tay nhàu chiếc váy màu lam nhạt.

- Không nên, anh là người nói em rời đi, không phải sao? - Daniel cười.

- Xin lỗi!

- Ngốc, mau quay trở lại đó đi! Anh ta sẽ không nhịn được muốn giết anh mà xem!

Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô, Daniel đứng dậy.

- Anh sẽ gọi điện cho em sau, giờ đứng dậy đi!

Tiểu An ngoan ngoãn nghe lời, đứng dậy, phủi đi một lớp bụi mỏng ở trên váy.

- Anh thật sự, ra ngoài với bộ dáng đó sao?

Tuy không phải là tệ, nhưng ra ngoài với vết thương trên người như thế, ắt không thể có người không để ý đến.

- Anh không sao đâu! Tạm biệt nhé!

- Ít ra để em băng lại vết thương...

Thấy anh rời đi, cô vội vàng chạy ra cửa gọi. Nhưng đi ra, bên ngoài chỉ là khoảng không trống lặng, hoàn toàn không có ai.

Cô cúi thấp đầu suy tư. Khải Bình và Daniel, cô đa tình vậy sao? Ở tình huống này, thật khó xử!

Một đôi giày đen bóng xuất hiện ở tầm mắt nàng, Tiểu An giật mình, vội ngẩng đầu lên.

P/s: Dạo này ta phải xem lại bản thảo vài thứ @@ Rất khó post truyện, có thể 2 ngày một lần, các đọc giả yêu thông cảm cho ta T.T~ Điểm kiên nhẫn của ta rất ít lên... =))