Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 147: Con mẹ nó chú cút xuống đây cho tôi




Edit: Cẩm Quỳ

Beta: Stuki^^

Trì Hoan lúc đầu cho là hắn cố ý hôn để cho Quý Vũ nhìn, cũng không có đẩy hắn ra, không nghĩ tới hắn hôn thật lâu cũng không có ý muốn thả lỏng…

Bởi vì hôn lâu làm hô hấp không yên, càng bởi vì có người nhìn… Gương mặt của cô không thể tránh khỏi càng ngày càng đỏ.

Cùng người đàn ông này hôn môi mặc dù không là chuyện mới mẻ gì, cô cũng sớm đã thành thói quen, nhưng vậy cũng là khi riêng tư, cũng không bao giờ ở trước mặt người khác.

Thời gian càng dài, cô hô hấp nghẹn lại, mặt đỏ bừng.

Đến cuối cùng, cô không thể không đưa tay đẩy bộ ngực của hắn.

Mặc Thời Khiêm cuối cùng vẫn buông cô ra, nhìn khuôn mặt của cô, quyến rũ mị hoặc, trong đôi mắt đều mang theo hơi nước long lanh, đôi mắt mờ mịt nhìn hắn, hơi thở hắn hỗn loạn, nhưng trên mặt không có gì thay đổi, chẳng qua là yết hầu lăn lăn.

Ngẩng đầu, mới phát hiện các cô gái kia vẫn còn ở đây, nhướng mày một cái, lãnh đạm hỏi: “Còn ở đây?”

Trì Hoan “…”

Chẳng lẽ hắn cho là, bọn họ đi rồi sao?

Bạch Tụng kéo Quý Vũ rời đi, trước khi đi ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Sở Tích một cái.

Lộ Lộ vốn là làm chuyện trái lương tâm, có thể đi dĩ nhiên so với ai khác đều nhanh hơn.

Toàn bộ hội trường đều không còn ai.

Mặc Thời Khiêm lúc này mới vuốt nhẹ mặt của Trì Hoan, sau đó mới dắt tay cô, thản nhiên nói: “Về nhà.”

“….” Trì Hoan cơ hồ là bị hắn lôi đi.

Sở Tích thấy bọn họ đi liền ngẩn ra, nhấc chân đuổi theo, cuống quít hét lên: “Mặc Thời Khiêm…”

Bước chân của nam nhân cũng không nhanh, nhưng hắn chân dài, cô ấy đi theo vẫn là có mấy phần cố hết sức.

Trì Hoan dĩ nhiên biết Sở Tích đi sau lưng mình, nguyên muốn nhắc nhở hắn, nhưng ngẫm lại một giây sau liền buông tha ——

Mặc dù giữa bọn họ thật giống như có thù oán, nhưng Sở Tích từ khi bắt đầu liền trừng trừng nhìn hắn, nếu hắn không muốn quan tâm, cô cảm thấy cô cũng không cần phải quan tâm..

Dù sao Sở Tích vẫn còn là một ngôi sao xinh đẹp, còn một thân khí chất tiểu thư khuê các, lúc đầu tán thưởng giờ biến thành có cảm giác nguy cơ, mặc dù cô ấy mới vừa giúp cô.

Nhưng là…

Cô nhíu mày hỏi nam nhân đang dắt tay của mình:“Anh vì sao lại ở chỗ này? Thịnh Đường đi nơi nào? Anh không phải là để cho anh ta trông chừng em sao? Anh ta ở đâu?”

Mặc Thời Khiêm dắt cô vào thang máy, thản nhiên đáp: “Không biết cậu ta đi nơi nào.”

Trì Hoan lẩm bẩm: “Không có chút nào đáng tin.”

Nam nhân đưa tay nhấn nút thang máy, Sở Tích bước nhanh chạy tới, khi cửa thang máy muốn khép lại thì chen vào.

Trì Hoan nhìn bộ dáng thở hổn hển của cô ấy, nhíu mày:”Sở tiểu thư, cô tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”

Tính sổ?

Có thể nhìn qua là biết, cũng không quá giống là muốn tính sổ.

Sở Tích nhìn cô một cái, lại lần nữa nhìn về phía Mặc Thời Khiêm, khuôn mặt xinh đẹp mờ mịt, lại thấp thỏm, thậm chí có mấy phần cẩn thận từng li từng tí không hợp với hình tượng của cô ấy: “Thịnh Đường… Là ai?”

Mặc Thời Khiêm thản nhiên trả lời: “Nếu không muốn đáp ứng lời cầu hôn của con trai thị trưởng thành phố, tại sao lại muốn tới?”

Sở Tích ngẩn ra, cau đôi lông mày: “Tôi không biết anh ta muốn cầu hôn với tôi.” Tĩnh lặng một hai giây, cô ấy lại nói tiếp:”Bởi vì có người nói với tôi anh ở nơi này, tôi mới tới…”

Sở Tích vẫn là khuôn mặt dò hỏi mông lung: “Tôi mới vừa rồi thật giống như… Thấy anh ấy.”

Nam nhân phát ra một âm thanh lãnh lẽo, tựa như cười mà không phải cười: ” Cô cũng không phải là mù, thấy cậu ta thì có bao nhiêu kỳ quái?”

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở.

Mặc Thời Khiêm không nhìn nữ nhân hoảng hốt, thần sắc mờ mịt trước mắt, nắm tay Trì Hoan đi thẳng ra ngoài.

Tại bãi đỗ xe, hắn dừng bước, chân mày nhíu lại, sau đó dắt Trì Hoan tới cạnh chiếc Pagani, mở cửa xe:”Lên xe.”

“Tại sao phải đi xe Thịnh Đường, anh không có lái xe tới sao?”

Nam nhân nhàn nhạt mở miêng: “Hiển nhiên là cậu ta đem xe của anh đi rồi.”

“….” Trì Hoan “…Nha.”

Cô không hỏi nhiều, khom người lên xe.

Mặc Thời Khiêm lên ghế lái, thuần thục quay xe, chậm rãi chạy đi.

Trì Hoan vốn là tựa vào ghế kế bên ghế người lái, hơi hơi nghiêng đầu nhìn gò má của nam nhân đến xuất thần, thời điểm thu tầm mắt lại, dư quang của khóe mắt trong lúc vô tình liếc thấy thân ảnh màu trắng lao ra.

Vội vội vàng vàng, phảng phất tùy thời đều có thể ngã xuống.

Cô nghi hoặc hỏi: “Sở đại mỹ nhân có phải hay không muốn tìm Thịnh Đường?”

Nam nhân ánh mắt cũng không liếc ra ngoài, chuyên tâm lái xe, thanh âm nhàn nhạt: “Không biết, cùng với cô ấy không quen.”

Trì Hoan “…”

Bởi vì phía trước có chiếc xe ngăn cản ở trước mặt, cho nên Pagani tốc độ bắt đầu chậm lại, chờ thời điểm bắt đầu tăng tốc, Sở Tích đã đuổi theo, cô ấy thở dốc, đứng cách xe 5 mét, chặn đường.

Trì Hoan cho là Mặc Thời Khiêm sẽ dừng xe.

Nhưng hắn chẳng những không có giảm tốc độ, không có dừng lại, ngược lại lần nữa tăng cao tốc độ xe, đợi cô phản ứng lại, xe đã phóng thẳng tới trước mặt thân ảnh kia ——

Cô bị dọa sợ đến đầu óc nổ tung, thét chói tai: “Mặc Thời Khiêm…”

Tốc độ xe không ngừng, nữ nhân trước mặt lại không có ý muốn dời đi một bước.

“Phanh!!-__ ” một tiếng, một tiếng vang thật lớn!.

Trì Hoan bị hù dọa đến bối rối, ôm đầu rúc lại chỗ ngồi, sắc mặt tái nhợt.

Thật ra thì cũng không phải tai nạn lớn, chẳng qua chỉ là trong nháy mắt Pagani muốn va vào Sở Tích, một chiếc Guts màu đen không biết từ nơi nào đột nhiên lao tới, đem chiếc Pagani màu bạc văng xa hơn hai thước.

Xe bị buộc dừng.

Dĩ nhiên, hai chiếc xe hơi nổi tiếng bị va chạm lõm toàn bộ đầu xe.

Yên tĩnh lại, Trì Hoan mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng thần sắc vẫn là sợ hãi ngơ ngác, suy nghĩ chậm chạp.

Lòng bàn tay ấm áp của nam nhân chạm vào trên trán của cô, giọng nói trầm thấp: “Trì Hoan?”

Cô nhìn hắn, chưa tỉnh hồn, ngơ ngác hỏi: ” Anh làm gì vậy?”

Mới vừa rồi cô thật sự nghĩ là hắn muốn đâm vào Sở Tích, bọn họ muốn xảy ra tai nạn xe cộ.

Huyết dịch của cả người trong nháy mắt đông lạnh.

Mặc Thời Khiêm nhíu mày lại, cởi dây an toàn của cô ra, sau đó đưa cô ôm vào trên người của mình, giọng ôn trầm thấp nhẹ nhàng: “Bị giật mình?”

Tay cô nắm lấy âu phục của hắn, nghĩ lại cảnh lúc nãy, sợ hãi mà oán trách: ” Anh làm gì vậy, dọa chết người.”

Nam nhân cúi đầu hôn một cái vào mi tâm của cô, trượt xuống gò má, hạ giọng: “Sorry, quên là em cũng biết sợ.”

Trì Hoan nghe được câu này, trong lòng có vài phần rầu rĩ.

Hắn có thể vì cô làm rất nhiều chuyện, cũng sẽ bảo vệ cô, thay cô ngăn cản ác ý cùng tàn khốc đến từ cái thế giới này, nhưng hắn cũng thường xuyên không băn khoăn cảm thụ của cô.

Quên mất, cô biết vậy thật ra thì không hẳn gọi là quên, bởi vì hắn vốn là nam nhân cực kỳ chu đáo, chỉ là không đủ để ý, nên sơ sót.

Cô cũng không thể bởi vì sơ sót này, mà trách móc hắn.

Cô mím môi, liếc nhìn người trước mặt: ” Anh đâm cô ấy làm gì?”

Nếu không có chiếc xe khác đột nhiên lao vào, cô hoài nghi Sở Tích nếu không bị hắn đâm chết, cũng phải bị trọng thương.

Còn không đợi Mặc Thời Khiêm trả lời, cánh cửa bên ghế lái xe đột nhiên bị người ta kéo ra, thân hình thon dài của Thịnh Đường đứng ở ngoài xe, trên khuôn mặt tuấn mỹ là sự hung ác lạnh lùng mà cô chưa từng thấy qua:”Con mẹ nó chú lăn ra đây cho tôi.”