Vợ Yêu Ở Trên: Mặc Thiếu Nhẹ Nhàng Hôn!

Chương 43: Hắn từ trước tới nay chưa từng thấy Trì Hoan đau khổ như vậy




Beta: Stuki^^

Trì Hoan cố nín nhịn khóc nức nở dùng sức muốn đẩy hắn ra nhưng căn bản không thể làm người kia nhúc nhích dù chỉ một chút, cô cả giận hét lên:”Anh mau ra!”

Mặc Thời Khiêm thế nhưng nghe lời cô ngồi dậy, tránh cho mình đè nặng khiến cô khó chịu, cũng y như cô muốn mà lui ra ngoài.

Trì Hoan chật vật ngồi dậy muốn với tay lấy đồ mặc lên người, nhưng ngón tay còn chưa kịp động cả người đã bị nhấc bổng lên.

Trì Hoan sửng sốt đến quên cả phản kháng. Cô kéo kéo áo hắn trừng mắt hỏi:”Anh còn muốn làm gì?”

Mặc Thời Khiêm ôm cô vào phòng ngủ, bạc môi mím chặt tỏ rõ hắn đang không vui. Cái bộ dạng này là sao đây, làm cô vừa hận vừa sợ. Đã cường bạo người ta thì có tư cách gì mà tỏ ra mất hứng.

“Mặc Thời Khiêm! Anh thả tôi xuống, buông ra có nghe không?”

Người kia một cước đạp bay cửa phòng ngủ, động tác này làm thân hình nhỏ bé trong ngực run lên. Rốt cục cô cũng nhận ra là hắn muốn tiếp tục.

Mặc Thời Khiêm đặt cô lên giường, cả người cũng áp lên, một lời không nói đã cúi xuống hôn lấy gương mặt mềm mại, bắt gặp cái tay cô không an phận, hắn dùng một tay ghì hai tay cô lên đỉnh đầu, môi hôn lướt xuống bả vai cùng xương quai xanh quyến rũ.

Thân thể Trì Hoan trở nên nhạy cảm đến run rẩy, mê luyến theo từng nụ hôn của hắn.

“Mặc Thời Khiêm! Anh mau buông ra!”

“Tôi sẽ giết anh, anh có bản lĩnh liền giết tôi nếu không ngày mai tôi nhất định khiến anh phải chết.”

Cô muốn giật tay ra khỏi trói buộc, muốn dùng chân đạp bay người đang làm loạn trên người cô, nhưng là cô không làm được. cô chỉ có thể nói ra lời uy hiếp. Mà hiển nhiên người kia còn không có để mấy câu hù doạ này vào mắt, ngược lại còn kích thích hắn mạnh mẽ hơn.

“Không…không muốn…”

Cô càng giãy giụa càng bị hắn siết chặt sít sao.

“Mặc Thời Khiêm… xin anh… không muốn…”

Tiếng khóc nức nở cầu hắn như tiếng mèo kêu, nghe qua thật đáng thương. Nhưng giờ này lại càng giống như cào vào lòng hắn, ngứa ngáy khó nhịn. Hắn buông lỏng tay cô nhưng không để cô kịp động đậy đã lật sấp cô xuống giường, nụ hôn dày đặc như mưa rơi lên bả vai cùng tấm lưng trần, lại lần nữa lướt lên cằm cùng môi, dây dưa quấn quít.

Mặc Thời Khiêm tiến công mãnh liệt khiến cho Trì Hoan khó có thể chịu đựng, trong đầu trở nên trống rỗng, hận không thể co mình lại như con tôm….

Đêm dài đằng đẵng, bóng tối phủ xuống…

Cả đêm bên tai Trì Hoan chỉ có tiếng đàn ông trầm thấp thở dốc hoà cùng tiếng mưa rơi, cùng với… tiếng kêu mất khống chế của chính cô.

Tất cả giác quan đều bị hắn bao phủ, chìm chìm nổi nổi theo tiết tấu của hắn.



Hôm sau khi sắc trời vẫn còn tờ mờ sáng Trì Hoan đã tỉnh. Đập vào mắt là khung cửa sổ thuỷ tinh chưa kéo hết rèm, cô có cảm giác như sống sót sau tai nạn, nhẹ thở ra một hơi dài rồi đưa tay che mắt, suy nghĩ bản thân sao lại mơ thấy giấc mộng hoang đường như vậy.

Đầu ngón tay vừa khéo đụng phải thứ gì đó, đây không phải quần áo của cô. Con ngươi trừng lớn, đầu ầm ầm nổ tung, kí ức hôm qua tràn về khiến cô bật dậy. Người đàn ông bên cạnh còn phản ứng nhanh hơn cô đã ngồi dậy trước một bước. Một giây nhìn rõ hắn, huyết dịch toàn thân cô như ngừng lại.

Người kia tóc ngắn lộn xộn cúi đầu, đôi mắt nhìn cô, giọng trầm khàn cất tiếng:”Thật xin lỗi!!”

Ba chữ kia khiến cho Trì Hoan dây thần kinh đang căng cứng đột nhiên đứt phựt. Không chút do dự nâng tay cho hắn một bạt tai.

“Ba”

Mặc Thời Khiêm không tránh né chỉ chịu đựng một cái tát này rơi xuống.

Biểu hiện này của hắn càng khiến Trì Hoan thở dốc kịch liệt, hô hấp dồn dập. Cô khó nén phẫn nộ túm lấy gối đập lên người hắn.

Cô liều mạng đập mấy cái nhưng không làm gì được hắn, ngược lại chính mình không khống chế được rơi lệ.

“Mặc Thời khiêm, anh…” cô cắn răng nghiến lợi, tức đến mắng cũng không ra hơi, chỉ có thể nấc lên khóc thút thít, bả vai run rẩy càng tô thêm thân hình thon nhỏ gầy yếu, cả người toát lên vẻ tuyệt vọng cùng luống cuống.

Mặc Thời Khiêm yết hầu lên xuống mấy lần, giọng nói càng trầm: “Xin lỗi em!”

Trì Hoan chôn đầu xuống, co gối lên, mái tóc như tảo biển tán loạn che đi gương mặt đầy nước mắt, không biết là không thèm mắng hay mắng không nổi, chỉ là không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Sáng sớm đặc biệt yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc sụt sùi của Trì Hoan. Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô hồi lâu mới vén chăn xuống giường, nhặt quần lên mặc vào. Tìm không thấy áo mới phát hiện ra vẫn ở trên người cô. Từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua bộ dạng cô thương tâm đến vậy.

Hắn biết không phải vì cô bị thất thân, cũng không phải vì hôn lễ bị người phản bội mà bởi vì hắn.

Ngay từ đầu khi tiếp xúc với cô hắn liền biết được, người khiến cô tin tưởng trên thế giới này ít đến thảm thương, thiếu nữ mười mấy tuổi cha mẹ cũng không dám tin tưởng, một mình lăn lộn kiếm tiền tự lập.

Mấy năm nay hai người họ thoạt nhìn không có quan hệ gì nhưng cô đối với hắn lại không chút nào đề phòn, càng không nghĩ tới hắn sẽ tổn thương cô.

Trì Hoan không biết mình đã khóc bao lâu chỉ một mực khóc tới hụt hơi mới dần dần dừng lại.

Trong phòng ngoại trừ tiếng mặc quần áo cũng không phát ra thanh âm nào khác. Nhưng cô biết hắn vẫn chưa rời đi.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->