Võng Du Chi Bạo Cùng Bị Bạo

Chương 39: Sơ ngộ (thượng)




Hôm qua sau khi tìm được việc làm thêm, Tô Bắc Bằng ngủ một chút rồilên lớp học. Đến chiều học xong, cậu cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi rã rời, liền khôngthèm online nữa, tắm rửa qua loa, mở laptop tìm một bộ phim điện ảnh ngắn xem, xem xong thì chỉnh đồng hồ báo thức lêngiường ngủ sớm.

Trong lúc cậu đang vù vù ngủ say, di động vang lên. Mơ mơ màng màng thò tay cầm lên, để gần sát tai rồi nói, “A lo… ?” Thanh âm có một chút khàn khàn, kèm theo một chút mê mang, thiếu chút nữa đem Lăng Quân Diệu bên đầu dây bên kiamiểu sát (seckill).

“Nhẹ… cười?”

Di? Thanh âm rất êm tai, có chút quen thuộc.”Sao…”

“Thân ái?”

“Đi mà Thân ái em gái mày! Ai là thân ái củamày? Tiếp tục gọi bậy, tao đem MM của màycắt cho chó ăn.” ( MM có thể hiểu là hai quả bự bự của phái nữ )

Lăng Quân Diệu cả kinh, một thân mồ hôi lạnh, lòng mang theo sợ hãi cúi xuốngnhìn ngực của chính mình. May màanh không có MM… Lắc đầu bất đắc dĩ, Lăng Quân Diệu không biết nên nói cái gì . Hiện tại thì cũng đã hơn 11h rồi, thật vất vả mới cố lấy được dũng khí cầm điện thoại lên gọi, muốn hỏi một chút cậu ấy vì cái gì không có onl game, có phải làtrong nhà lại đã xảy ra chuyện hay không, kết quả… Nhẹ cười đang ngủ, lúc ngủ tính khí xấu đến như vậy a.

Hai người cứ như vậy mà để điện thoại di động dán bên tai, cậukhông cúpanhcũng không cúp. Qua mấy phút đồng hồ sau, Lăng Quân Diệu mơ hồ nghe được một tiếng hít hít thở thở đều đều…

Chẳng lẽ, lại ngủ tiếp?

“Lão bà?”

“Ân…” Giống như vừa ngủ vừa mơ mơ màng màng trả lời.

“Nhẹ cười nghiêng thế gian là ai?”

“Gia gia của anhchứ ai! !” Lại có chút kích động… Rống xong, lại vững vàng mà hít thở … ngủ.

“A, vậy còn Thư Hiệp là ai?”

“Heo! Cả ngày chỉ biết nói vớitôinhững lời nói mập mờ. Làm trong lòngtôingứa ngứa, đúng là xấu xa vô cùng. Thư Hiệp heo chính là Thư Hiệp heo…”

Lăng Quân Diệu nhất thời bị đả kích , lòng nổi phong ba , hóa đá …

“Nhưng là…” Tô Bắc Bằngđột nhiên ngâp ngừng, một lần nữa đem Lăng Quân Diệu tỉnh lại.

“Nhưng là cái gì?”

“Ngủ ngủ, vù vù…”

… Lăng Quân Diệu bất đắc dĩ, dùng thanh âm trầm thấp mềm nhẹ dụ dỗnói, “Ngoan… Ngủ đi, đem điện thoại để lên trên má. Nghỉ ngơi thật tốt, mộng đẹp!”

Đối diện thật lâu không truyền đến thanh âm, Lăng Quân Diệu sau khi tim đập vững vàng, đưa điện thoại di động chuyển qua trước miệng, nhẹ nhàng mà…”Chụt” một tiếng, “Chúc ngủ ngon쳌.”



Đã là cuối mùa thu, thời tiết có chút lạnh, Tô Bắc Bằng mặc một cái áo sơ mi dài tay sọc caro, cùng với một cái quần dài vàng nhạt, chân mang giầy vải nhẹ nhàng, càng làm nổi bật ra được vẻ thanh tú pha chút tuấn tú. Sau khi chuẩn bị tốt, nhẹ nhàng bước ra cửa, hướng về phía tiệm bánh ngọt ấm áp xuất phát.

Xa xa liền nhìn thấy tiệm bánh ngọt nhỏ, chiếm diện tích hơn một trăm bình(*) vuông, có ánh đèn sang sáng, có vài người ra vào. Đại khái còn quá sớm, lưu lượng khách cũng không nhiều.

Đi vào trong cửa hàng, liền nhìn thấy Úy Kiệt mặc tạp dề, đội mũ trắng cao, má trái còn dính vào một ít bột trắng, từ trong khe hở giữa phòng bếp và gian chính ló đầu ra, bận rộn đến không thở ra hơi.

Nhìn thấy Tô Bắc Bằng đến tiệm, mới thở phào ra mà nhẹ nhõm .”Cậu rốt cuộc đã tới. Mau, nhanh chóng lại nhìn một chút. Trước tiên,tôi dạy cho cậu dùng sổ sách kết toán số liệu buôn bán.”

Tô Bắc Bằng nhanh chóng chạy tới, Úy Kiệt dạy qua loa, liền lại lao vào phòng bếp. Hẳn là còn có mẻ bánh chưa có làm xong. May mà hiện tại khách hàng cũng không phải rất nhiều, khách hàng chỉ định muốn điểm tâm gì, Tô Bắc Bằng liền giúp đối phương đóng gói hảo, sau đó lại đi ra quầy kết toán sổ sách. Đưa vào các mã số trên bánh, giá cùng giảm giá gì đó đều nhảy ra ngay, cậu liền đối chiếu lên lấy tiền liền OK. Cũng thật đơn giản.

Tới 6 giờ rưỡi, ông chủ cũng làm xong bánh rồi, sửa sang lại bề ngoài nghiêm chỉnh, đi ra gian chính ngồi xuống, Tô Bắc Bằng ai ya đi tiếp đón khách hàng, giúp khách hàng chọn các loại bánh bao, bánh ngọt, bánh trứng này nọ linh tinh, đóng gói. Úy Kiệt xem cậu quả thật là dùng khuôn mặt tươi cười hồn nhiên mà không thiếu ấm áp chào hỏi khách khứa, ngữ khí ôn nhu, động tác nhanh nhẹn mà không thất lễ, vui vẻ nở nụ cười. Đứa nhỏ này thật khôngtệ.

Dần dần, lưu lượng khách càng nhiều . Cơ hồ đều là học sinh, từ tiểu học đến trung học, càng gần bảy giờcàng khiếnbọn họ bận rộn. Tô Bắc Bằng dần dần cũng không thể mỉm cười được nữa, thật sự là… cười đến có chút mỏi miệng , nhưng vẫn là ôn hòa hữu lễ đãi khách.

Đến trưa, khách hàng học sinh thì không có, nhưng lại là các dì nội trợ và các cô văn phòng, xem ra cửa hàng bánh ngọt này *** thật đúng là danh tiếng rất tốt, khách hàng lui tới nối liền không dứt. Tô Bắc Bằng hận chính mình sao không có ba đầu sáu tay!

Đến trưa, cậu mới có thể thở phào. Cả người cũng mệt mỏi muốn nằm dài ra cho xong… Có trời mới biết, cậu còn chưa ăn điểm tâm! !

“Lại đây.” Tạm thời không có khách hàng rồi, thấy Tô Bắc Bằng mệt đến nỗi không đứng được, Úy Kiệtvẫy tay với cậu. Tô Bắc Bằng tiến lên, “Ông chủ có gì phân phó?”

“Nói cái này cái, tôicòn không biết cậutên gì? Tôi là Úy Kiệt.”

“Oa, tên ông chủ thật là dễ nghe. Tô Bắc Bằng, tên tôi cũng rất khí phách đi, ha ha ~ Bắc Minh Côn Bằng a!”

“Ân! Cậu có thể tan tầm rồi, đương nhiên, nếu cậu không chê thìtôi đã giúp cậu kêu phần cơm trưa. Đợi lát nữa hẳn là liền đem tới. Ác, buổi chiều cậu còn dư thời gian rảnh muốn làm thêm nữa, cũng có thể ở lại trong cửa hàng tiếp tục hỗ trợ, tiền lương là làm nhiêu tính nhiêu. Hoặc là cậu muốn trở về nghỉ ngơi cũng được.”

Không thể không nói… Lão bản thực rất con mẹ nó ôn nhu , Tô Bắc Bằng đều cảm động đến muốn lệ rơi đầy mặt ! Thật muốn tiến lên đi ôm đùi.

“Cám ơn ông chủ nhiều! Còn giúp tôi gọi cơm trưa, hắc hắc. Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, liền tiếp tục ở đây hỗ trợ đi.”

“Được. Đi ngồi nghỉ ngơi một lát đi, nhìn cậu mệt đến tóc dựng đứng rồi .” Úy Kiệt dĩ nhiên có thể nhận thức cái loại thống khổ này, lúc trước khi Tô Bắc Bằng đến vài ngày, anh đúnglà… Đau lưng muốn chuột rút luôn a.

Ăn cơm trưa xong, Úy Kiệt mang tới một quyển sách giới thiệu điểm tâm đi đến cái bàn duy nhất trong quán ngồi xem, mà Tô Bắc Bằng thấy không có khách hàng nào, cũng lấy điện thoại di động ra, chơi trò Tam quốc sát mini.

Bởi vì là buổi chiều người ta phải về nhà ăn cơm, khách hàng cũng không phải rất nhiều, nhưng điểm tâm trong cửa hàng cũng bán được gần hết . Tới năm giờ, Tô Bắc Bằng nghĩ cũng là thời điểm phải trở về, liền cùng ông chủ nói, “Ông chủ, năm giờ rồi. Tôi đi về trước nhá”

“Hảo, ngày hôm nay cậu làm 10h. Cậu là muốn tính luôn từng ngày, hay là đến tháng thì kết toán sau, hay là khi nào cần tiền thì kết toán?” Úy Kiệt vẫn là ôn hòa miệng cười kia.

“Khi nào cần tiền thì kết toán đi. Hì hì, tôi đây đi về trước vậy.” Tô Bắc Bằng xoay người, vừa mới chuẩn bị hướng cửa tiệm đi, liền nhìn thấy một tiểu nam hài khả cái cùng lúc bước vào cửa hàng, miệng cắn ngón tay, mắt lom lom nhìn thấy trong tủ một khối bánh ngọt hình hoa mai.

“Ca ca…”

Ngay cả tiếng nói cũng thực mềm mại, hảo… đáng yêu! ! Hai cái má phúng phính nộn thịt trông thật bầu bĩnh, phấn điêu ngọc mài, hai bên mũi là hai viên thạch anh mặc đồng, lòe lòe tỏa sáng, còn có cái má lúm đồng tiền!”Ừ, tiểu bằng hữu muốn mua bánh ngọt sao?”

“Em rấtmuốn ăn nha. Không có tiền có thể ăn không? Nó nhìn qua ăn thật ngon…” Nói xong, tiểu nam hài lại đem tầm mắt chuyển dời đến bánh ngọt hình hoa mai kia.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: meo meo… Mọi người có thể đoán ra tiểu gia hỏa này chứ? Lạnh quá. . . Ngón tay cùng ngón chân đau quá a đau quá a! ! Lại PS(Photoshop). Thân nhóm phải chú ý giữ ấm a! !